Quý Phi Trọng Sinh Thành Cung Nữ
Thước Thượng Tâm Đầu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: Mối lo ngại của Hoàng Thượng
Ăn sáng xong, thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, nàng bèn nói: “Cho người đến báo với Trang Tần nương nương, hai khắc nữa ta sẽ đến.”
Ngoài nồi lẩu bằng đồng, ngự trà thiện phòng còn chuẩn bị thịt dê và thịt bò tươi thái mỏng, thịt dê bò ngon nhất là phần thịt ở cổ, vừa nạc vừa mỡ, vị tươi mới, thái thành từng lát mỏng, nhúng vào nồi là chín, có thể nói là vừa vào miệng liền tan.
Nói đến đây, Tiêu Thành D·ụ·c bỗng nhớ tới điều gì, lại cười: "Tiểu nha đầu vẫn còn quá ngây thơ, không biết Thượng Thư Phòng là nơi nào. Đến lúc đó nàng ấy sẽ biết, đúng là rất vui nhưng cũng phải cố gắng học hành, nếu không sẽ bị tiên sinh điểm danh mỗi ngày.”
Thẩm Khinh Trĩ hơi khựng lại, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, lập tức đáp lời: “Lúc đó tần thiếp còn nhỏ, lại được các quản sự ma ma dạy dỗ, không ai dám chạy lung tung, dù có lên xe ngựa cũng chỉ dám len lén nhìn, mà nhiều năm trôi qua rồi, tần thiếp cũng quên gần hết.”
Nhưng sau khi dọn vào ở, mới phát hiện vì tập tục của triều đại trước, nên tiền triều tuy rộng lớn nguy nga, nhưng hậu cung lại có vẻ chật chội, hơn nữa trong cung toàn là cung thất vuông vức, đường đi hẹp dài, không có đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, thậm chí cả hoa thơm chim hót, cây cối rợp bóng mát cũng không có. May ra còn có Ngự Hoa Viên nhưng nhỏ đến thảm hại, Du Tâm trì thì chỉ to bằng bàn tay, đừng nói đến việc chèo thuyền, ngay cả cá chép cũng không dám nuôi nhiều.
Tiêu Thành D·ụ·c vẫn thản nhiên như cũ, tiếp tục bước về phía trước, đi được mười mấy bước, hắn mới khẽ đáp "ừ" một tiếng
Cho dù không được, chẳng phải còn có Thái Hậu nương nương sao? Chỉ cần nửa năm nữa, Thái Hậu nương nương sẽ hồi cung, có bà ấy giúp đỡ, chẳng phải Thẩm Khinh Trĩ sẽ như hổ thêm cánh, một bước lên mây hay sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Thành D·ụ·c thấy nàng càng nghĩ càng vui, trong mắt đều là ý cười, sự khó chịu khi bị các thế gia liên kết đối phó cũng dần tan biến, hắn khẽ ho một tiếng, dùng giọng nói trầm thấp hứa hẹn với nàng: “Sau này bảo nàng ta quỳ lạy nàng, nếu ho khan không khỏi thì không cho nàng ta đứng dậy.”
Thẩm Khinh Trĩ nhìn kỹ bức tranh, lại hỏi: “Cái này là bán gì vậy? Bệ hạ có biết không?”
Thẩm Khinh Trĩ bước nhanh đến trước mặt Tiêu Thành D·ụ·c, đang định trêu chọc hắn vài câu, nhưng ánh mắt vừa đảo qua, lập tức bị bức tranh thu hút toàn bộ tâm thần.
Thẩm Khinh Trĩ luôn ngủ ngon, nàng tỉnh giấc lúc bình minh, đến giờ Thìn thì tỉnh hẳn, nằm thêm một lát rồi mới dậy ra sân tập Ngũ Cầm Hí.
Tiêu Thành D·ụ·c gật đầu: “Trẫm đã biết, chờ cuối tháng chín trở về từ Đông An vi trường thì sẽ cho nàng ấy đi học.”
Bức họa này trải ra dài đến một trượng, lại là tranh công bút cực kỳ tinh xảo, cho dù là đại sư của Tạo Bàn Xứ, muốn mô phỏng cũng phải mất một năm rưỡi. Sở dĩ Tiêu Thành D·ụ·c cho người sao chép, chính là sợ bức họa cổ này phai màu, dù bảo quản kỹ lưỡng cũng khó tránh khỏi sự bào mòn của thời gian.
Nước trà được rót trong chén sứ trắng, dưới ánh nến, nước trà màu xanh nhạt trong chén nhỏ mỏng như cánh ve, trông rất đẹp mắt.
Đối với người nhàn hạ sung túc như Thẩm chiêu nghi, một hai tháng quả thật rất tốt.
Ngay cả chủ vị của một cung, bên cạnh chính điện cũng có các phi tần khác ở, một cái viện nhỏ như vậy mà ở đến mười mấy người, làm sao ở cho thoải mái?
Nhờ vậy, không chỉ tạo nên một Thanh Châu Viên vừa có phong cảnh thôn quê vừa thích hợp để ở, mà còn không tốn kém bao nhiêu, xây dựng nhanh chóng, thuận lợi dọn vào ở.
Thẩm Khinh Trĩ liếc hắn một cái đầy kỳ quái: “Ai mà chẳng thích náo nhiệt, trong cung càng náo nhiệt càng tốt, hiện giờ tần thiếp muốn đánh bài Cửu mà cũng không đủ người.”
Thấy nàng vui vẻ như trước, không hiểu sao Tiêu Thành D·ụ·c cũng thấy nhẹ nhõm.
Thẩm Khinh Trĩ thoả mãn chiêm ngưỡng nụ cười của mỹ nam, sau đó mới khẽ ho một tiếng: “Sao bệ hạ lại chê cười công chúa, nàng ấy vẫn còn là một hài tử mà.”
Gió lạnh thổi đỏ mặt nàng, cũng thổi bay những tia sáng lấp lánh trong mắt nàng. Những ánh đèn lồng ấy không chỉ trôi nổi trên mặt hồ, mà còn trôi nổi trong mắt nàng.
Hôm nay phải đi thăm người bệnh, không cần phải trang điểm cầu kỳ.
Bức tranh này cũng rất nổi tiếng, không ngờ lại được cất giấu trong Trường Tín Cung.
Thẩm Khinh Trĩ lắc đầu: “Cần gì phải phiền phức vậy, chuyện này dễ thôi, ta biết làm, ngày mai rồi tính.”
Thẩm Khinh Trĩ vui mừng khôn xiết, chút thương cảm trong mắt cũng tan biến: "Vậy tần thiếp xin mặt dày nhận lấy, tần thiếp thật sự rất thích bức họa này."
Tiêu Thành D·ụ·c vốn định nói chuyện phiếm với nàng, thấy nàng chăm chú như vậy, không khỏi bật cười: “Nàng vốn là người Vũ Hoa thôn tiếp giáp kinh thành, chẳng lẽ chưa từng đi đến Thịnh Kinh sao? Dù trước kia không thường xuyên ra ngoài, nhưng sau này khi được tuyển vào cung làm cung nữ, cũng phải đến trạm dịch ở phía Nam kinh thành ở vài ngày chứ.”
Hai người ra khỏi Ngự Hoa Viên, Thẩm Khinh Trĩ lên kiệu, lắc lư đi theo sau Tiêu Thành D·ụ·c.
Con người luôn cần có những khoảng thời gian nhàn rỗi, dù chỉ là ngồi uống trà ngẩn ngơ, cũng có thể khiến những phiền muộn trong lòng dần tan biến theo gió.
Nàng là người phương Bắc, thích nhất là nước chấm vừng.
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Tiêu Thành D·ụ·c liếc nhìn nàng, đưa tay véo nhẹ khuôn mặt mềm mại của nàng.
Ngân Linh đáp: “Chủ tử có thể nói cho nô tỳ cách làm quả cầu được không? Nếu không biết, chắc tối nay nô tỳ ngủ không được mất.”
Ánh sáng lọt qua cửa sổ, chiếu lên hàng mi cong vút của mỹ nhân. Nàng đang mỉm cười, khóe môi hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt, ánh sáng vừa vặn chiếu vào lúm đồng tiền ấy.
“Chỉ có quả cầu có trọng lượng vừa phải, lông đuôi dựng đứng, đá mới thích, vừa đầm chân lại vừa có trọng lượng, đá một cái bay cao, đá cả buổi tối cũng không chán.”
Tâm trạng tốt, Thẩm chiêu nghi càng thêm vui vẻ.
Tưởng thị hãm hại nàng một lần, còn suýt nữa hại c·h·ế·t Nghênh Hồng, Thẩm Khinh Trĩ là người bênh vực người mình, ai dám động đến người của nàng, chỉ phạt cấm túc ba tháng thì nàng thấy quá nhẹ.
Cứ từ từ mà sống qua ngày, không cần phải tranh giành, nàng cũng tin tưởng mình có thể làm được.
Thôi, cứ để sau này rồi tính. Biết đâu đến lúc đó, hắn sẽ bỗng nhiên thông suốt hiểu rõ mọi chuyện.
Hôm nay Tiêu Thành D·ụ·c thật sự đến đây để giải sầu, hắn vừa rồi đã nghĩ thông suốt, cảm thấy không cần thiết phải ép bản thân quá mức, nên muốn nhân lúc vừa khỏi bệnh, ra ngoài ngắm cảnh trong cung, suy nghĩ một chút việc nhàn rỗi.
Thẩm Khinh Trĩ xem đến mê mẩn.
Tiêu Thành D·ụ·c liếc mắt một cái đã biết là cái gì: “Các tiến sĩ Quốc Tử Giám trước kia đã từng nghiên cứu bức tranh này, mỗi nhà bán gì, sinh hoạt ra sao đều được giải thích rõ ràng, nhà này hẳn là bán bột đánh răng.”
* Ngọc hồ: Chén rượu làm bằng ngọc.
Thẩm Khinh Trĩ lập tức vui vẻ: “Tạ ơn bệ hạ ban thưởng, đây là loại trà ngon nhất, tần thiếp rất thích.”
Ngoài thịt dê bò, còn có đủ loại nấm, rau, hải sản,... nhiều vô số kể, đến ba bốn mươi món, để cho đẹp mắt, mỗi loại chỉ bày ra một đĩa nhỏ, như một bức tranh cuộn tròn bên cạnh nồi lẩu.
Nước chấm vừng được pha bằng nước tương, dấm, sa tế, thêm lạc rang giã nhỏ, rau thơm để tăng thêm hương vị, vậy là đã có một bát nước chấm vừng ngon tuyệt.
Ăn lẩu chậm hơn so với ăn cơm thường ngày, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu là Thẩm Khinh Trĩ nói, Tiêu Thành D·ụ·c thỉnh thoảng góp thêm một câu, phối hợp với ánh đèn lồng được thắp sáng lác đác ở Ngự Hoa Viên, thật sự có cảm giác yên bình như đang ở chốn thôn quê.
“Chờ đến sang năm mẫu hậu hồi cung, mùa thu chúng ta sẽ dọn đến đó,” Tiêu Thành D·ụ·c hứa hẹn với nàng, “Trẫm sẽ dẫn nàng đi.”
Vừa bước lên đài ngắm trăng, Thẩm Khinh Trĩ đã thấy hắn đang xem bức tranh chữ trên bàn.
Tiêu Thành D·ụ·c: “……”
Nồi lẩu nóng hổi, ăn kèm với nước ép nho chua chua ngọt ngọt, bữa ăn này có thể nói là cả chủ lẫn khách đều vui. Thẩm Khinh Trĩ không chỉ thích ăn thịt dê bò, mà còn thích ăn tiết canh vịt, đậu phụ cuốn lá, nấm hương và tàu hủ ky chiên giòn. Sau khi ăn xong, nàng lại cho thêm mì và rau cải vào, trộn với chút nước chấm vừng còn sót lại, ăn đến sạch sẽ, không bỏ phí chút nào.
Tiêu Thành D·ụ·c bất đắc dĩ hỏi: “Nàng thích náo nhiệt vậy sao?”
Vừa nghe đến Thanh Châu Viên, hai mắt Thẩm Khinh Trĩ lại sáng lên.
Người khác không biết đến nơi này, nhưng Thẩm Khinh Trĩ thì có nghe nói qua, dù sao kiếp trước nàng mất khi đã qua tuổi ba mươi, lúc nàng còn nhỏ là thời hoàng tổ phụ Tiêu Thành D·ụ·c trị vì, nên nàng đương nhiên biết đến danh tiếng của Thanh Châu Viên.
Có vẻ tình cảm hai huynh muội rất tốt.
Bởi vì trong cung, chỉ có nàng mới được Tiêu Thành D·ụ·c tin tưởng.
Đăng hoả lan san xứ.
(1) Câu thơ này được trích từ bài "Thanh Ngọc Án · Nguyên tịch" của Tân Khí Tật thời Nam Tống.
Thẩm Khinh Trĩ chưa từng có kinh nghiệm này, nàng từ nhỏ đã học rất giỏi, tiên sinh luôn khen ngợi nàng, là tấm gương cho người khác noi theo.
Nàng kể lại tỉ mỉ cho Tiêu Thành D·ụ·c nghe về tình hình của Nhu Giai công chúa và Hiền thái phi, khi nói đến chuyện Nhu Giai công chúa làm nũng, Tiêu Thành D·ụ·c không khỏi bật cười.
Khẩu vị của Tiêu Thành D·ụ·c cũng giống nàng, chỉ là cho thêm chút sa tế, vị đậm đà hơn một chút.
Cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Thành D·ụ·c, Thẩm Khinh Trĩ quay sang nhìn hắn, vẻ mặt đầy hạnh phúc sau khi được ăn no nê.
Bàn ăn ở Quyện Cần Trai không lớn, có thể tùy ý di chuyển, nên hai người họ chỉ bày một nồi lẩu, thức ăn hay ăn thì xếp trên bàn, ít ăn thì để ở bàn bên cạnh.
Thẩm Khinh Trĩ nói: “Công chúa muốn có bạn chơi cùng, cùng nàng ấy học hành, cùng nàng ấy cưỡi ngựa bắn cung, một mình ở Thọ Khang cung chắc là cô đơn lắm.”
Ở trong hoàng cung như vậy làm sao hoàng đế cam tâm? Làm sao các phi tần ở cho thoải mái được?
Đã đến Ngự Hoa Viên, đương nhiên không thể chỉ ngồi nói chuyện ngắm cảnh. Đợi đến lúc chạng vạng, các cung nhân cẩn thận cất bức tranh "Thịnh Kinh dạ du đồ" đi, sau đó lần lượt dọn thức ăn lên.
Phượng tiêu thanh động,
Hai người pha nước chấm xong, nước dùng cũng đã sôi, Thẩm Khinh Trĩ nhìn Tiêu Thành D·ụ·c, hắn liền chủ động gắp một miếng thịt dê bỏ vào nồi.
Thẩm Khinh Trĩ rất nghiêm túc trong việc ăn uống, nàng không cần Ngân Linh hầu hạ, tự mình lấy một chiếc bát sứ nhỏ để pha nước chấm.
Tiêu Thành D·ụ·c không thích uống rượu, hắn ghét tất cả những thứ khiến mình mất lý trí, nên dù ăn lẩu, hắn cũng không cho dọn rượu, chỉ có hai bình nước ép nho.
“Đương nhiên đây là mùa vụ, hết mùa vụ thì buôn bán ế ẩm hơn, nhưng vẫn có thể duy trì sinh kế.”
Tiêu Thành D·ụ·c không hiểu, cũng không muốn nghĩ nhiều. Nhưng chỉ trong giây lát, hắn đã suy tính tình hình triều chính và hậu cung, trong lòng cũng có chút tính toán. Hắn chưa bao giờ là người biết thỏa hiệp, muốn có được lợi ích thì phải trả giá thật nhiều, cứ xem các thế gia này có thể trả giá những gì.
* Ngư long vũ: Cá rồng múa, chỉ cảnh tượng náo nhiệt, vui vẻ.
Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Khinh Trĩ hơi sáng lên, trên mặt lại hiện lên một tia luyến tiếc: "Nhưng tần thiếp nào có mệnh được ăn canh sườn thường xuyên, chỉ có ngày rời khỏi Vinh Ân Đường, ma ma mới thương tình bỏ tiền ra làm một nồi lớn.”
Tiêu Thành D·ụ·c nhìn nàng, không hiểu sao trong lòng lại thấy không vui. Đây là chuyện hắn nạp phi, lẽ ra phải là chuyện vui, sao Thẩm Khinh Trĩ không hề tức giận, mà ngược lại chính hắn lại khó chịu?
Tiêu Thành D·ụ·c nhìn nàng, hỏi lại: “Nàng nghĩ sao?”
Thẩm Khinh Trĩ ngồi cùng hắn một lúc, cũng cảm thấy lòng mình bình yên hơn rất nhiều.
Trước đó hắn đã tính toán, sẽ ở trong cung thêm một năm nữa, đợi đến cuối năm nay, trước tiên sẽ cho người sửa sang lại Thanh Châu Viên, rồi dẫn Thẩm Khinh Trĩ đến đó ở, bây giờ nghe Thẩm Khinh Trĩ nói vậy, hắn bèn thuận miệng đề nghị.
Bị các thế gia coi là thiếu niên trẻ tuổi chưa trải sự đời, muốn thao túng hậu cung, tuy Tiêu Thành D·ụ·c sẽ không để họ đạt được mục đích, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Người ở ngay đó,
Nhưng Tiêu Thành D·ụ·c thì khác, hắn là người nắm rõ toàn bộ Đại Sở, quen thuộc nhất là Thịnh Kinh và các vùng lân cận, đặc biệt là Thịnh Kinh, hồi trẻ mỗi khi được ra ngoài cung, hắn đều đi khắp các ngõ ngách của Thịnh Kinh.
Tiêu Thành D·ụ·c ừ một tiếng, lúc này mới hoàn hồn: “Bức tranh này đã được cung đình sao chép hai lần, trong đó có một bản vừa mới vẽ xong, còn rõ nét hơn cả bản chính, lát nữa sẽ bảo người đưa đến cung của nàng, cất ở Đông trắc điện, nàng muốn xem thì cứ lấy danh sách ra mà xem, bức tranh này có thể xem được một hai tháng.”
Thẩm Khinh Trĩ bèn thuật lại lời Thục thái phi một lần nữa: “Nương nương cảm thấy việc này có chút phức tạp, lại có chút mờ ám, nên mới nhân lúc tần thiếp đến đó mà nói cho tần thiếp biết, để bệ hạ nắm được tình hình bên ngoài.”
Nàng cùng Tiêu Thành D·ụ·c ngắm cảnh trên đài ngắm trăng, bình phẩm về Ngự Hoa Viên xung quanh, cảm thán nói: “Tần thiếp chưa từng đến Giang Nam, không biết vùng sông nước Giang Nam trông như thế nào.”
Nói vậy cũng đúng, dù sao Tiêu Thành D·ụ·c cũng không biết tình hình hậu cung hiện giờ ra sao, hắn không rảnh lo chuyện hậu cung, vất vả nhất định là Thẩm Khinh Trĩ, nên hỏi nàng một câu để có thể đưa ra quyết định.
Niên Cửu Phúc không dám nhận công, vội nói: “Đây là do bệ hạ dặn dò.”
Hậu cung sắp có thêm người mới, Thẩm chiêu nghi - sủng phi của hắn lại vui mừng như vậy, có phải hơi kỳ lạ không?
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Ăn xong, hai người dần dần buông đũa xuống, Tiêu Thành D·ụ·c bưng chén trà, nhìn làn khói lẩu bốc lên nghi ngút, nhìn Ngự Hoa Viên yên tĩnh phía dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Thành D·ụ·c chăm chú nhìn nàng, đôi mắt sâu như một hồ nước thăm thẳm. Nhưng hắn cũng chỉ nhìn trong giây lát rồi dời mắt đi: “Trẫm chỉ hỏi nàng thấy việc này nên xử lý thế nào, dù sao sau này chuyện cung thất cũng là do nàng lo liệu.”
Thẩm Khinh Trĩ ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Thành D·ụ·c: "Bệ hạ, nhưng dù sao cũng không phải hương vị năm đó.”
Nàng nghĩ sao ư? Nàng nghĩ nếu có thêm người mới vào cung, chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều, ngày thường các nàng muốn chơi đánh bài thì sẽ phải gom đủ người. Chỉ là Đông Tây lục cung sẽ chật chội hơn, tuy rằng chắc chắn sẽ đủ chỗ ở, nhưng không biết sẽ sắp xếp thế nào. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của riêng nàng, nếu nói thẳng ra e là có vẻ quá thờ ơ.
Thẩm Khinh Trĩ nhìn Tiêu Thành D·ụ·c cười: Bệ hạ, mấy ngày nay tần thiếp đã làm hết ba ống bút, xem hơn mười quyển sách rồi, bệ hạ nghĩ sao?”
Hôm nay đến lượt Ngân Linh trực đêm, nàng ấy đang ngồi bên mép giường thắp huân hương.
Hai năm sau, Trường Giang bị lũ lụt, vô số người dân mất nhà cửa, Cảnh Đế bèn mở kho bạc, cho phép lưu dân vào kinh xây dựng Thanh Châu Viên.
Tiêu Thành D·ụ·c phẩy tay, nghi thức tiếp tục đi, còn Thẩm Khinh Trĩ thì quay về Cảnh Ngọc cung.
Mùa vụ thì kiếm được nhiều như vậy, lúc nông nhàn tuy giảm đi một nửa, còn ba bốn phần, nhưng ăn uống không lo, vậy là đủ rồi.
Tiêu Thành D·ụ·c gật đầu: “Nàng nói đi.”
Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, Thích Tiểu Thu đi tới gần nói: “Chủ tử, hay là ra sân đá cầu một lát, vận động một chút cho thoải mái.”
Những thông tin này nàng đều ghi nhớ kỹ, giờ có thể thuận miệng kể ra.
Cũng đúng, Thẩm Khinh Trĩ tài giỏi như vậy, ngay cả mẫu hậu cũng từng khen ngợi. Hắn nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Nàng có muốn gì không?”
Nhưng cứ để Thanh Châu Viên hoang phế thì không được, cứ phải chen chúc trong cung cũng không phải tính cách của Tiêu Thành D·ụ·c.
“Thẩm chiêu nghi, mời.”
* Bảo mã điêu xa: Ngựa quý, xe chạm trổ tinh xảo.
Đá một lúc, Thẩm Khinh Trĩ toát mồ hôi, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nàng vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Cái cầu này ở đâu ra vậy? Sao thấy nặng nề thế này?”
Thẩm Khinh Trĩ bèn ngồi dậy, phe phẩy chiếc quạt tròn: “Ta cũng chỉ nghe các lão nhân ở quê nhà nói thôi, ngày mai ngươi đến Thượng Cung Cục lấy nguyên liệu, rồi bảo họ cử một tiểu thái giám khéo tay đến làm cẩn thận, chúng ta thử xem có được không.”
Thẩm Khinh Trĩ cảm thán: “Tiên đế thật là một phụ thân thương con.”
“Nhưng tần thiếp không phải vì chuyện đó mà vui,” Thẩm Khinh Trĩ vừa nói vừa lén nắm lấy tay Tiêu Thành D·ụ·c, “Tuy vừa rồi bệ hạ chưa trả lời ngay, nhưng nhìn sắc mặt của người, tần thiếp biết chuyện thăng vị của mình chỉ là sớm muộn, sao tần thiếp có thể không vui cho được? Điều này chứng tỏ bệ hạ đã nhìn thấy sự nỗ lực của tần thiếp.”
Trước kia khi còn ở Đại Hạ, vì phụ thân quyền cao chức trọng, quan trường Đại Hạ lại hỗn loạn, nên Thẩm Khinh Trĩ ngày thường chỉ có thể đi lại trong kinh thành Nhạn Trạch, chưa từng thấy núi non, đồng cỏ của Đại Hạ. Sau này nàng c·h·ế·t đi sống lại, trực tiếp đầu thai vào Trường Tín Cung, trước mắt chỉ toàn tường son gác tía.
Thẩm Khinh Trĩ lập tức bị những nhân vật sống động trong tranh hấp dẫn, không khỏi hỏi: “Bệ hạ, họ đang đạp guồng nước sao?”
Thẩm Khinh Trĩ cười nói: “Nghe nói là khác nhau nhiều lắm.”
Đầu đội mũ ngài liễu vàng rủ,
Những hài tử trong cung đều phải mạnh mẽ, từ trước đến nay đều rất sĩ diện, chúng không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho vinh dự của mẫu thân, cho địa vị của ngoại tộc. Nếu không chịu khó học hành, suốt ngày bị tiên sinh điểm danh, lại còn đến tai Hoàng Thượng, thật sự rất mất mặt.
Nước lẩu mà hai người họ ăn chính là sườn non hầm củ sen đậu phộng mà Thẩm Khinh Trĩ vừa nhắc đến lúc chiều.
Tuy rằng triều đại trước cuối cùng bị hủy hoại bởi họa vu cổ, nhưng cũng từng có thời kỳ thịnh trị huy hoàng. Năm đó lúc cường thịnh nhất, kinh thành Thịnh Kinh về đêm sáng như ban ngày, xe cộ tấp nập, náo nhiệt phi phàm.
Trước kia mỗi khi gặp Tiêu Thành D·ụ·c, Thẩm Khinh Trĩ đều thấy hắn đang phê duyệt tấu chương, hoặc đang trên đường đi phê duyệt tấu chương, cả ngày không có thời gian rảnh rỗi, bây giờ đột nhiên thấy hắn nhàn nhã thưởng thức bức tranh, không khỏi có chút kinh ngạc.
Vừa rồi là Thẩm Khinh Trĩ chăm chú nghe Tiêu Thành D·ụ·c nói chuyện, bây giờ đến lượt Tiêu Thành D·ụ·c chăm chú nghe Thẩm Khinh Trĩ hồi tưởng.
Thẩm Khinh Trĩ đưa tay véo nhẹ mũi nàng ấy: “Nha đầu này, còn nghiêm túc nữa.”
Nghĩ vậy, Thẩm Khinh Trĩ không nhịn được bật cười.
Thẩm Khinh Trĩ dựa vào cửa sổ khắc hoa, một tay chống má, một tay phe phẩy chiếc quạt tròn, trong mắt thoáng nét u buồn cùng hoài niệm.
Mạch nhiên hồi thủ,
Tập xong một bài Ngũ Cầm Hí, nàng mới rửa mặt thay y phục, mặc một bộ váy áo màu xanh lam.
Tiêu Thành D·ụ·c không ngờ Thẩm Khinh Trĩ lại đột nhiên khen trà, hắn khựng lại một chút, mới nói: “Đây là Bích Loa Xuân Vũ mới được tiến cống từ Phủ Châu, nếu nàng thích, lát nữa bảo Niên Cửu Phúc gói mấy lạng mang về uống.”
Chuyện về Thanh Châu Viên rất ít khi được nhắc đến trong cung, tiên đế tại vị hai mươi bốn năm cũng chưa từng đến đó, những người mới vào cung cũng không biết, dần dần mọi người đều quên lãng.
nơi ánh đèn tàn.
Tối nay ăn hơi nhiều, Thẩm Khinh Trĩ thấy hơi khó tiêu, về đến cung liền uống một chén trà, ăn thêm nửa viên ô mai, mới thấy dễ chịu hơn.
Tiêu Thành D·ụ·c cười: “Nha đầu này từ nhỏ đã lanh lợi, thường xuyên đòi hỏi phụ hoàng đủ thứ, bây giờ lại càng giỏi, biết đàm phán điều kiện rồi.”
Thẩm Khinh Trĩ không hiểu: “Tần thiếp làm sao?”
Trong hoàng cung này, thân phận, địa vị, thể diện là tất cả. Thẩm Khinh Trĩ không có dã tâm lớn, chỉ cần hai ba năm sau có thể lên làm Quý phi là đã thấy mãn nguyện rồi.
Ban đầu Thẩm Khinh Trĩ chỉ định kể lại chuyện này cho Tiêu Thành D·ụ·c, nói cho hắn biết tin tức bên ngoài cung, còn mọi quyết định đều do hắn định đoạt. Nhưng bây giờ hắn lại hỏi nàng một câu kỳ quặc: Nàng nghĩ sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Khinh Trĩ nói một tràng dài như vậy, Ngân Linh đều ghi nhớ trong lòng, mắt nàng ấy sáng lấp lánh, trông rất vui vẻ.
Bỗng nhiên quay đầu,
Gió đêm thổi qua, ánh đèn lồng trong rừng mai lay động, như đang trôi nổi trên biển, vui vẻ tự do.
Tuy rằng hiện giờ Thẩm Khinh Trĩ chỉ là Chiêu Nghi, chưa chính thức chưởng quản hậu cung, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong cung nàng đều để tâm, sở dĩ phái Tiền Tam Hỉ đến hầu hạ nàng là vì Tiền Tam Hỉ có thể làm tốt mọi việc.
“Sao có thể,” Tiêu Thành D·ụ·c kiêu ngạo nói, “Trẫm là ai chứ, sao có thể bị điểm danh, năm đó trẫm được tất cả thái phó khen ngợi.”
Các vị hoàng đế sau này đều từng ở Thanh Châu Viên, chỉ có Hoằng Trị Đế là không, ông ấy không đến ở, thì Tiêu Thành D·ụ·c cũng không thể đến.
Đêm đông gió thổi ngàn cây hoa,
Nghe Tiêu Thành D·ụ·c nói vậy, Thẩm Khinh Trĩ không nhịn được trêu chọc hắn: “Vậy còn bệ hạ? Bệ hạ đã từng bị điểm danh chưa?”
Cách làm quả cầu này là do một ma ma già ở Thẩm gia dạy nàng. Thẩm Khinh Trĩ vừa hồi tưởng vừa chậm rãi nói: “Làm quả cầu phải dùng lông vịt, lông ở những chỗ khác đều không tốt, chỉ có lông đuôi là tốt nhất, hơn nữa phải dùng lông cứng, ngươi cứ nói vậy là Thượng Cung Cục sẽ hiểu.”
Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Phường xay lúa này kiếm được nhiều tiền không?”
Hôm nay họ sẽ ăn lẩu ở Ngự Hoa Viên.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Nhưng Tiêu Thành D·ụ·c không cười, hắn đang nghiêm túc lắng nghe, trong mắt không hề có ý cười.
Kinh thành Thịnh Kinh năm xưa không có lệnh giới nghiêm, đến đêm, đại lộ Chu Tước nhộn nhịp vô cùng. Trừ trò đỏ đen và hí khúc nhân gian, thì tất cả các hoạt động giải trí khác đều được phép công khai.
Nhìn thấy đôi mắt Thẩm Khinh Trĩ sáng lấp lánh, Tiêu Thành D·ụ·c cũng thấy vui vẻ và mong chờ.
Thẩm Khinh Trĩ nói tiếp: “Hai ba cái lông đuôi là đủ rồi, ngoài ra còn cần chọn hai đồng xu, một to một nhỏ, đồng xu to làm đế, đồng xu nhỏ làm lỗ, dùng dây da buộc chặt lông đuôi vào đồng xu nhỏ, sau đó ghép hai đồng xu lại với nhau, Thượng Cung Cục chắc chắn biết chọn loại đồng xu nào, ngươi cứ nói với họ là được.”
“Guồng nước là do nhà họ tự sửa chữa, người trong nhà thay phiên nhau đạp guồng nước, cũng không quá mệt nhọc, một xưởng nhỏ có thể nuôi sống cả gia đình mười mấy người.”
Trừ những chuyện như lần trước, Đức thái phi ra mặt xé rách mặt mũi, không quan tâm đến hậu quả, thì Thẩm Khinh Trĩ thật sự không sợ người và việc trong cung.
Nói xong, nàng còn bật cười một cách thú vị.
Vị trà lúc đầu có chút chua chát, nhưng vị đắng như một làn khói nhẹ thoảng qua, rất nhanh, một mùi thơm ngào ngạt liền dâng lên, hương thơm ngọt ngào lan tỏa.
Thẩm Khinh Trĩ thấy nàng ấy đáng yêu như vậy, lại muốn trêu chọc, bèn véo thêm vào má nàng ấy một cái: “Yên tâm rồi chứ?”
Chỉ có điều nước lẩu nhiều hơn thịt, để dễ nhúng đồ ăn.
Thế là một đám người vây quanh ở hậu viện Cảnh Ngọc cung, thay phiên nhau đá cầu.
Muôn hình vạn trạng, chúng sinh trăm họ sống động như thật.
Quả cầu tuy hơi nặng nhưng vẫn đá được, Thẩm Khinh Trĩ cùng các tiểu cung nữ đá khoảng hai khắc, ra chút mồ hôi, lại tiêu thực, cuối cùng cũng thấy thoải mái.
Nàng khoác tay Tiêu Thành D·ụ·c, hai người sóng vai đi bên nhau, trông như những cặp phu thê bình thường, vừa đi vừa trò chuyện sau bữa tối: “Đây là do phụ hoàng đặc biệt làm cho Nhu Giai, Nhu Giai là công chúa duy nhất trong cung, hồi nhỏ thường đến Ngự Hoa Viên chơi, phụ hoàng bèn cho người thay đổi tất cả đèn lồng trong vườn, Nhu Giai rất thích, nên đến giờ vẫn giữ nguyên như vậy.”
Tuy Thẩm Khinh Trĩ là người Đại Hạ, nhưng cũng từng nghe nói về sự huy hoàng của Thịnh Kinh, về sự cường thịnh của triều đại trước.
Giọng nói ấy quá nhỏ, lại bị gió thổi bay đi mất, Thẩm Khinh Trĩ không nghe rõ, nhưng cũng không hỏi thêm.
Một sủng phi đủ tư cách sẽ không để Hoàng Thượng cảm thấy mình bị lạnh nhạt.
Ngọc hồ quang chuyển,
Hắn hỏi: “Hôm nay đi thăm Nhu Giai thế nào?”
Nhưng dù có lưu luyến, thì những ngày tháng tốt đẹp cũng luôn ngắn ngủi.
Thẩm Khinh Trĩ tươi cười rạng rỡ hành lễ với Tiêu Thành D·ụ·c, sau đó vòng qua núi giả gập ghềnh, đi theo bậc thang lên tầng hai của Quyện Cần Trai.
Hai khắc sau, Thẩm Khinh Trĩ đến Trường Xuân Cung của Trang tần.
“Nhưng tần thiếp vẫn còn nhớ rõ, năm đó ở quê nhà, mỗi độ cuối xuân đầu hạ, sau những cơn mưa rào, hoa sen ở trong thôn nở rộ khắp nơi, những đóa sen trắng hồng to lớn nổi trên mặt hồ, bên dưới là những lá sen xanh mướt trải dài, in sâu vào trong lòng người.”
*****
Nguyên văn:
(Theo thivien net)
Thật đúng là chuyện lạ đời!
Nhưng Tiêu Thành D·ụ·c luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ mãi cũng không ra là gì.
Chương 51: Mối lo ngại của Hoàng Thượng
Tìm kiếm ngàn nơi trong đám đông,
Nhưng sự khó chịu ấy cũng dần tan biến theo lời an ủi của Thẩm Khinh Trĩ và nồi lẩu nóng hổi này.
Tiêu Thành D·ụ·c: “Ở phía Tây Bắc Trường Tín Cung có Thanh Châu Viên, được xây dựng từ thời hoàng tổ phụ, khi còn trẻ, hoàng tổ phụ thỉnh thoảng đến đó nghỉ đông, đến thời phụ hoàng, vì người ốm yếu nên chưa từng rời khỏi Trường Tín Cung lâu ngày.”
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiêu Thành D·ụ·c nhìn Thẩm Khinh Trĩ: “Nhưng mà, người trong cung đông, nàng có thấy mệt không?”
Tiêu Thành D·ụ·c hiếm khi cảm thấy mặt đỏ bừng, hắn khẽ ho một tiếng: "Chỉ là bản sao chép mà thôi."
Nồi lẩu bằng đồng, xung quanh là nước dùng, ở giữa có một ống khói cao, có thể nhanh chóng làm nước dùng sôi sùng sục.
Hai người lại tiếp tục xem, còn thấy có người cho thuê lừa ngựa ven đường chở khách du ngoạn, cũng có người gánh hàng rong rao bán dọc phố, còn có người bưng mâm lớn đi khắp nơi giao cơm.
Dịch nghĩa:
Thẩm Khinh Trĩ cười đáp lại: “Bệ hạ, mời.”
Ý là, tần thiếp rất rảnh rỗi, chuyện trong cung chẳng nhằm nhò gì.
Thẩm Khinh Trĩ cười tươi như hoa: “Bệ hạ thật tốt.”
Tiêu Thành D·ụ·c nghe thấy tiếng bước chân của nàng, trước tiên nói "Miễn lễ", sau đó vẫy tay với nàng: "Lại đây."
Họ không để hắn yên ổn, vậy hắn cũng sẽ không để họ yên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Một lời đã định.” Tiêu Thành D·ụ·c nhìn nàng, quả quyết hứa hẹn.
Ngựa quý xe đẹp hương bay khắp,
Cười nói vui đùa hương thoang thoảng.
Thẩm Khinh Trĩ thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, không nhịn được bật cười. Nàng dỗ dành hắn: “Được rồi được rồi, bệ hạ giỏi nhất.”
Thẩm Khinh Trĩ nhìn Tiêu Thành D·ụ·c cười: “Vậy đa tạ bệ hạ, còn nhớ lời nói bâng quơ của tần thiếp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Na nhân khước tại,
Mấy năm nay nàng vào cung, tuy không cùng cung với Phó Tư Duyệt, nhưng hai người thường gặp nhau khi được nghỉ phép, nàng đã khéo léo hỏi han về tình hình ở Vũ Hoa thôn.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Thẩm Khinh Trĩ suy nghĩ một chút, rồi nói: “Bệ hạ, thật ra hiện giờ người trong cung đúng là hơi ít, so với thời tiên đế thì kém xa, nếu mở tiệc cung yến, từ trên xuống dưới cộng lại cũng không đủ ngồi đầy một bàn, phải thêm cả các thái phi nữa. Bốn vị tần nương nương, Hòa tần nương nương bị cấm túc, Trang tần nương nương thì ốm đau liên miên, ngay cả lục đầu bài cũng chưa từng được triệu kiến, chỉ còn lại Đoan tần nương nương, Lệ tần nương nương và tần thiếp - một kẻ gà mờ.”
Bức họa này chính là "Thịnh Kinh dạ du đồ" trứ danh thời tiền triều.
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa như vậy, nghe Tiêu Thành D·ụ·c kể về cuộc sống của người dân, trong lòng bỗng dâng lên một niềm khao khát.
Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy vô cùng thoải mái, vẫn là những người có địa vị làm việc sảng khoái, nàng nỗ lực, người ta cho nàng hồi báo, không thiệt chút nào.
Tiêu Thành D·ụ·c thầm thở dài trong lòng, rồi nói: “Trời lạnh rồi, nên về thôi.”
"Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ." (1)
Thẩm Khinh Trĩ rũ mắt xuống, dường như không muốn để Tiêu Thành D·ụ·c nhìn thấy nỗi cô đơn và nhớ nhung trong mắt mình.
Được thưởng trà ngon, Thẩm Khinh Trĩ không khỏi ngồi thẳng người, trở nên nghiêm túc hơn với chính sự, lời nói ra cũng trang trọng hơn: "Bệ hạ, hiện giờ trong cung vắng vẻ, bệ hạ cũng chưa có hoàng tự, nhìn thật quạnh quẽ. Tần thiếp cho rằng nếu các thế gia muốn đưa người vào cung, bất kể vì lý do gì, nếu bệ hạ cảm thấy có thể cân bằng triều chính, thì có thể cho ba năm cô nương vào.”
Chuyện hậu cung chẳng có gì to tát, Thẩm Khinh Trĩ cũng không khó đối phó, hậu cung Đại Sở so với lúc trước ở Đại Hạ ít hơn mấy chục người, căn bản không cần phải tốn nhiều tâm sức.
“Cho nên tần thiếp cũng không nhớ rõ cảnh xe cộ tấp nập ở Thịnh Kinh, chỉ nhớ mãi nồi canh sen hầm sườn non ấy, sau này cứ nhắc đi nhắc lại với các tỷ muội cùng vào cung, đến giờ vẫn còn thèm.”
Nàng ấy vừa thắp huân hương vừa nhìn Thẩm Khinh Trĩ bằng đôi mắt ngập nước, khiến Thẩm Khinh Trĩ phải bật cười: “Sao vậy?”
Khoảnh khắc này, Tiêu Thành D·ụ·c bỗng nhiên cảm thấy lưu luyến. Khoảng thời gian rảnh rỗi nửa ngày này thật sự quý giá, đến nỗi một người ham mê chính sự như hắn cũng thấy tiếc nuối.
“Phụ hoàng luôn tiết kiệm, nếu không đến ở thì không cho phép sửa sang lại, mỗi năm chỉ quét dọn một lần để tránh hư hại, bây giờ có thể đến đó ở rồi.”
May mắn là, hắn có đủ kiên nhẫn, không vội vàng trong chốc lát.
* Phượng tiêu: Sáo làm bằng ngọc, có hình chim phượng.
Tiêu Thành D·ụ·c nghiêm nghị gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Tiêu Thành D·ụ·c nhìn nàng, bỗng hiểu ra thế nào là đôi mắt sáng xinh đẹp.
Vừa nhìn thấy nước lẩu màu hồng nhạt, Thẩm Khinh Trĩ cười nói với Niên Cửu Phúc: “Làm phiền công công rồi.”
Vì vậy đến thời Cảnh Đế, khi quốc lực hưng thịnh, Cảnh Đế mới nghĩ đến việc xây dựng một Tiểu Viên Tử, để mùa đông khỏi bị lạnh cóng.
Đoàn người nối đuôi nhau đi trên Tây Nhất trường nhai, đến ngã rẽ vào Cảnh Ngọc cung, nghi thức của Hoàng Thượng dừng lại, kiệu của Thẩm Khinh Trĩ tiến lên, hơi lệch sang một bên để nhường đường. Thẩm Khinh Trĩ vén rèm kiệu.
Tấm "Thịnh Kinh dạ du đồ" này vẽ lại chính là cảnh tượng phồn hoa lúc bấy giờ.
Thanh Châu Viên được xây dựng từ thời Cảnh Hoàng Đế - tổ tiên của Đại Sở. Trường Tín Cung vốn là hoàng cung cũ của triều đại trước, chỉ được sửa chữa đôi chút.
Màu sắc rực rỡ, phong phú đa dạng.
Phàm Chân đang đứng ở cửa, trên mặt nở nụ cười hiền từ, bất kể gặp ai, bà ta cũng đều như vậy: "Chiêu Nghi cát tường, thật khó có được người đến thăm nương nương nhà nô tỳ, đa tạ người đã nhớ đến.”
Mắt Thẩm Khinh Trĩ sáng lên, khẽ chớp mắt, mỉm cười nhìn Tiêu Thành D·ụ·c: “Tần thiếp vất vả như vậy, lại gánh vác trọng trách lớn lao như thế, bệ hạ phải ban thưởng cho tần thiếp chứ, ít ra cũng phải có người để sai bảo cho tương xứng với thân phận.”
Tiêu Thành D·ụ·c thản nhiên nói: “Chiều nay nàng nói nghe hấp dẫn quá, khiến trẫm cũng muốn ăn, nên nhân tiện hôm nay làm luôn.”
Tường son gác tía tuy giam cầm thân nàng, nhưng không giam được tâm nàng.
Hắn nhìn nàng, mở miệng nói: “Ngự Thiện Phòng cũng đâu phải không làm được.”
Tiêu Thành D·ụ·c quả không hổ là vị Hoàng Đế siêng năng nhất những năm gần đây, rất am hiểu về sinh kế của người dân: “Tự nhiên là kiếm được nhiều tiền, vào mùa thu hoạch, mỗi ngày họ có thể xay hơn một ngàn cân gạo, mỗi cân lấy hai đồng tiền công, một ngày có thể kiếm được hai quan tiền, một tháng là năm sáu mươi lượng bạc.”
Thẩm Khinh Trĩ mỉm cười với hắn, nói: “Sen hồng ở quê nhà tần thiếp là ngon nhất, lấy nó hầm với sườn non, hầm ra canh sườn đỏ au, lại có thêm chút vị ngọt.”
“Chủ tử yên tâm, ngày mai nô tỳ nhất định làm cho xong, Thượng Cung Cục sẽ làm tốt.”
Giọng Thẩm Khinh Trĩ rất nhẹ, như chiếc lông vũ vừa rơi xuống, đậu vào lòng Tiêu Thành D·ụ·c.
Của cải vật dụng hàng ngày, châu báu ngọc ngà, quả thật là cái gì cũng có.
Phượng tiêu réo rắt,
Mắt Thẩm Khinh Trĩ sáng lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thành D·ụ·c: “Bệ hạ thật tốt, người thật sự muốn thưởng cho tần thiếp sao?”
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
“Bệ hạ, tần thiếp xin cáo lui.”
Thẩm Khinh Trĩ lúc này mới nhớ đến chính sự, nàng ngồi xuống trước đài ngắm trăng cùng Tiêu Thành D·ụ·c, nhìn xuống rừng mai và Du Tâm trì, nhìn trúc xanh thông biếc, trong lòng dần bình tĩnh lại.
Đôi mắt phượng lạnh lùng của hắn cũng trở nên dịu dàng, lông mày hơi cong, khóe môi khẽ nhếch, như băng tuyết tan chảy, đất trời vào xuân.
Hai người vui đùa một lúc, Thẩm Khinh Trĩ mới kể tiếp: “Bệ hạ, Thục thái phi nương nương có nói cho tần thiếp một tin tức, tần thiếp liền thuận miệng kể lại cho bệ hạ nghe.”
Lúc này, đèn đuốc đã được thắp sáng, vì Hoàng Thượng và sủng phi đến, nên Ngự Hoa Viên khó có dịp được thắp đèn muộn. Hai người men theo con đường lát đá cuội đi ra ngoài, ánh đèn lồng chiếu sáng cả con đường dưới chân.
Tiêu Thành D·ụ·c rũ mắt xuống, nghiêm túc nhìn Thẩm Khinh Trĩ. Ánh mắt hắn có chút dò xét, lại có chút khó tả: “Vậy còn nàng?”
Suốt đêm cá rồng vui.
Thẩm Khinh Trĩ lập tức cười rộ lên, nàng cứ tưởng Tiêu Thành D·ụ·c đang nói đùa, nhưng vừa nhìn vào mắt hắn, nàng đã biết hắn nói thật: "Bệ hạ, một lời đã định nhé?”
Bộ y phục này thuần tịnh ưu nhã, nên nàng không búi tóc, chỉ cài một chiếc trâm ngọc bích, trông nàng càng thanh tú, có chút phong thái nho nhã.
Thẩm Khinh Trĩ lập tức hiểu ra: “Vậy thì buôn bán chắc là rất khá.”
Ngân Linh ngượng ngùng cười, hầu hạ nàng nằm xuống, sau đó mới thổi tắt nến, rồi rời khỏi tẩm điện, ra ngoài nằm trên giường La Hán.
Ngân Linh mở to mắt, chăm chú lắng nghe. “Lông đuôi vừa dài vừa cứng, phía dưới xòe ra như lông gà, nhìn rất lộn xộn.”
Dứt lời, nàng lại cảm thấy mình nói chuyện quá nặng nề, vội nở nụ cười chuyển đề tài: “Bệ hạ, danh sách mà các tiến sĩ năm đó viết, có thể cho tần thiếp xem được không?”
Năm đó, Cảnh Đế không muốn phô trương lãng phí, cũng không muốn làm khổ dân chúng, tuy có ý này nhưng vẫn chưa thực hiện, chỉ cho người của hoàng gia thiết kế bản vẽ một Tiểu Viên Tử có quy mô tương đương hậu cung.
Nhất dạ ngư long vũ.
Ngự Hoa Viên cách ngự trà thiện phòng và Ngự Thiện Phòng khá xa, nếu ăn các món thông thường, khi đưa đến Ngự Hoa Viên thì sẽ bị nguội, mất đi hương vị ngon nhất. Ở Ngự Hoa Viên mà ăn lẩu, nướng thịt là hợp lý nhất, lửa nóng tự mình điều chỉnh, lại có thêm chút thú vui dân dã.
Thích Tiểu Thu và Ngân Linh trở về Cảnh Ngọc cung ăn tối, lúc này cũng chưa đá cầu, Thích Tiểu Thu không biết những việc vặt này, nhưng Ngân Linh thì biết: “Chủ tử, đây chắc là đồ Thượng Cung Cục đưa đến, không phải do tay nghề của sư phụ làm, chủ tử cứ dùng tạm, ngày mai nô tỳ sẽ đến Tạo Bàn Xứ đặt làm mấy quả cầu mới.”
Hắn không cần phải tức giận, cũng không cần phải nổi trận lôi đình ngay lập tức, mà phải chọn thời cơ thích hợp nhất để cho tất cả triều thần một bài học.
Hai mắt Thẩm Khinh Trĩ sáng lên: “Trà ngon.”
Thẩm Khinh Trĩ không hề giả vờ trước mặt hắn, nàng nghĩ gì nói nấy, nói đến đây, lại không nhịn được mà cười tiếp: "Đến lúc đó tần thiếp cũng là tần rồi, xem Tưởng Liên Thanh kia còn dám xem thường tần thiếp nữa không.”
Tiêu Thành D·ụ·c an lòng, nhìn Thẩm Khinh Trĩ: “Năm người thì quá nhiều, trong cung không cần nhiều người như vậy, hơn nữa phải để các thế gia thấy được lợi ích chứ. Muốn được thăng tiến đâu chỉ có mỗi con đường đưa nữ nhi vào cung, trong triều có rất nhiều lợi ích, nếu họ thật lòng cống hiến cho quốc gia, tự nhiên sẽ được vinh hoa phú quý, gia tộc hưng thịnh, cần gì phải tìm kiếm quan hệ thông gia? Phải xem họ có thông minh hay không.”
Thẩm Khinh Trĩ nghĩ cũng đúng, bèn gật đầu: “Được, ngươi gọi các nha đầu vừa ăn cơm tối xong ra đây, chúng ta đá cầu một lát.”
Tiêu Thành D·ụ·c: “……”
“Bệ hạ, trời tối rồi, chúng ta về thôi.”
Hoàng Thượng lên tiếng, các cung nhân tiến lên dọn dẹp bàn ăn, Thẩm Khinh Trĩ rửa tay, rồi cùng Tiêu Thành D·ụ·c xuống Quyện Cần Trai.
Thanh Châu Viên không lớn, chủ yếu là núi non sông nước, cây cối. Cảnh Đế là người có phần keo kiệt, ngay cả đá giả cũng không cho vận chuyển từ phương Nam, mà trực tiếp chọn những cảnh đẹp gần Thịnh Kinh, cung điện cũng lấy sự nhỏ nhắn thoải mái làm chủ, không quá tốn kém nguyên vật liệu, chủ yếu sử dụng gỗ thông và gỗ dại.
Thẩm Khinh Trĩ hơi khựng lại, sau đó mỉm cười, nhìn Tiêu Thành D·ụ·c với vẻ tinh nghịch: "Sao bệ hạ lại hỏi tần thiếp chuyện này? Tần thiếp chỉ thay mặt Thục thái phi nương nương bẩm báo việc bên ngoài cung thôi, nào dám can thiệp vào quyết định của bệ hạ.”
Thẩm Khinh Trĩ mím môi, cảm thấy miệng hơi khô, bèn bưng chén trà lên uống một ngụm.
Ngân Linh ngượng ngùng cười: “Nô tỳ chỉ tò mò thôi, quả cầu tốt và quả cầu không tốt khác nhau chỗ nào.”
Cuối cùng rơi rụng như mưa sao,
Chiều thu, tiết trời đã mát mẻ hơn, gió đêm thổi qua, nếu mặc mỏng sẽ thấy hơi se lạnh. Tuy không đến mức quá lạnh, nhưng cũng đủ xua tan cái nóng ban ngày.
Tối đó sau khi tắm rửa thay y phục xong, Thẩm Khinh Trĩ liền đi ngủ sớm.
Thẩm Khinh Trĩ tò mò nhìn những chiếc đèn lồng hình hồ lô, cá chép, đèn kéo quân, hoa sen,...: “Đây là lần đầu tiên tần thiếp đến Ngự Hoa Viên vào buổi tối, đèn ở đây thật độc đáo, khác với đèn lưu ly trong cung.”
Tiêu Thành D·ụ·c mặc y phục rất mỏng, gió thổi qua khiến hắn thấy hơi lạnh, lúc hoàn hồn nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện mặt Thẩm Khinh Trĩ đã ửng hồng.
Hơn nữa, vì đường đi trong Trường Tín Cung hẹp và dài, nên mùa hè rất bí bách, mùa đông thì lạnh lẽo, chỉ có thể dựa vào lò sưởi và chậu than để sưởi ấm.
Chén ngọc ánh vàng,
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.