Quý Thứ Năm
Đào Hoa Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: 34: Bất An
Nét mặt cô chờ đợi, trong ánh mắt lại mang theo tia thấp thỏm đi kèm bất an.
"Lẽ ra mẹ không nên sinh con ra, hoặc nếu đã sinh ra rồi thì nên g**t ch*t con ngay."
Anh hỏi bà, rằng có phải bà ghét mình lắm không? Tại sao lại muốn cướp th*m d*, cướp đi người duy nhất mà anh muốn có được?
"...! Em xin lỗi." th*m d* xoa trán mình, lại kiên nhẫn giải thích thêm lần nữa: "Có thể do em nhất thời hoa mắt, tưởng anh là người đó."
Hà Ninh Nhàn cười khẽ: "Đương nhiên rồi, con nghĩ là con không cho nó đi là nó sẽ không đi sao?"
Mắt Tạ Tân Chiêu đen nhánh, giọng nói khàn khàn: "Mơ thấy ai?"
th*m d* bán tính bán nghi.
th*m d* làm sao có thể từ chối người bạn trai như vậy.
Đôi mắt mở to, ánh mắt trong trẻo long lanh: "Cho nên, anh sẽ không trở thành một "chú" khác đúng không?"
th*m d* nghĩ nghĩ, chủ động nắm lấy cánh tay đang rũ ở mép giường của anh.
"Nói cách khác, anh cũng không tán thành cách làm của chú, ủng hộ cô ly hôn phải không?"
"Nằm mơ thấy anh...!cho nên mới trốn anh?" Tạ Tân Chiêu không thể tiếp nhận nổi.
Khuôn mặt vô cảm, giọng điệu không nổi sóng, trông như mặt hồ tĩnh lặng.
Giữa Hà Ninh Nhàn và Tạ Tân Chiêu, cô lựa chọn tin tưởng Tạ Tân Chiêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
th*m d* thở phào nhẹ nhõm, ôm tô trái cây cùng với Tạ Tân Chiêu lên phòng mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Tân Chiêu chớp chớp lông mi, nhỏ giọng nói: "Đồng ý, có gì mà không đồng ý chứ?"
Trái tim th*m d* chùng xuống.
th*m d* đồng ý thêm phương thức liên lạc, chỉ là có chút khó hiểu.
th*m d* nói phải, sau đó hỏi: "Làm sao cô biết được vậy ạ?"
Rõ ràng gương mặt và ngữ điệu trông chẳng có vẻ gì cả, nhưng không hiểu vì sao nhìn lại rất khổ sở.
Mười ngón tay đan vào nhau.
m*t trên cổ th*m d* một quả dâu tây.
Sắc mặt Tạ Tân Chiêu giờ mới khá hơn một chút, nhưng anh vẫn có hơi buồn.
Thẩm Du nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: " Cô à, con không phải không tin cô.
Thẳng đến năm nay, Hà Ninh Nhàn lại bắt đầu muốn ly hôn.
Trong đầu anh hiện ra rất nhiều không phù hợp.
Giây tiếp theo, mặt Từ Cửu bất chợt biến thành Tạ Tân Chiêu.
Cậu đừng quá lo lắng."
Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con trai mình.
Cô ngước mắt nhìn, thấy hàng lông mi của cậu thiếu niên giật giật.
Sau đó, cô mơ thấy một giấc mơ.
"Em vừa trốn tránh anh." Anh bình tĩnh nhìn th*m d*, thanh âm bình thản trần thuật.
"Có chuyện gì sao?" th*m d* hơi ngạc nhiên.
Lộ Hàng im lặng chốc lát, nói ra một cái tên: "Từ Cửu, nhớ người đó không?"
Mấy giây sau, anh nắm tay thành quyền rồi chậm hạ xuống, nhếch nhếch khóe môi, đôi mắt mờ mịt không rõ.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt Tạ Tân Chiêu.
Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, lưu luyến mà hôn mãi.
Sau đó anh lại biết được, là ba ngầm dùng thủ đoạn để cưới mẹ về.
Nhưng con cũng tin Tạ Tân Chiêu, con tin anh ấy sẽ không làm thương tổn con."
"Không biết nữa? Chắc vì không muốn nhìn thấy thêm một người sẽ lại giống như mình ngày xưa."
Trái tim chua xót, giống như bị dội một tách trà vừa đắng lại vừa chát.
Hà Ninh Nhàn sững người vài giây, nhún vai.
Hà Ninh Nhàn hừ nhẹ một cái: "Vậy con tin tưởng người nhà họ Tạ sao? Bọn họ từ nhỏ đã giỏi lừa gạt người khác rồi."
"Tiểu Du, anh sẽ không để kết cục của bọn mình biến thành như vậy."
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, xem thời gian còn chưa đến năm giờ sáng.
"Không cần." th*m d* giữ chặt Tạ Tân Chiêu.
Lộ Hàng: "Sao thế?"
Cô và Hà Ninh Nhàn chỉ là người dưng, còn Tạ Tân Chiêu dù gì cũng là con ruột.
th*m d* dùng nĩa cắm dưa hấu, lắc đầu.
*
"Có vẻ...!Cô không hạnh phúc sau khi kết hôn với chú.
Trên mặt Tạ Tân Chiêu hiện lên một tia kinh ngạc cùng bi thương, cánh tay giơ ra cứng đờ giữa không trung.
"Có chút chuyện, gặp nhau rồi nói." Giọng nói đối phương tà tà.
th*m d* trước giờ lưu số Lộ Hàng, vì vậy cũng không biết số điện thoại cậu.
Ông nội còn nói tên của anh là do ba đặt, có ý nghĩa là " Hy vọng mới".
Tạ Tân Chiêu dừng lại một chút, thản nhiên giải thích: "Nhà họ Tạ và nhà họ Hà hợp tác kinh doanh rất nhiều dự án, không phải cứ muốn nói tách là tách ra liền được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuộc nói chuyện lần này khá ngắn gọn.
th*m d* hơi ngứa, trốn đi một tí.
th*m d* lắc đầu: "Em muốn hỏi anh một chuyện."
Người mẹ Hà Ninh Nhàn là thiên kim tiểu thư nhà họ Hà, lớn lên xinh đẹp nhưng tính tình kiêu căng.
"Ngày mai gặp nhau rồi nói, nói trong điện thoại không rõ được."
Khi th*m d* giang cánh tay còn lại ôm cổ Tạ Tân Chiêu, cô nghe được tiếng th* d*c của người thiếu niên ấy.
Anh chỉ là một công cụ mà ba dùng để ràng buộc mẹ và giữ lại cuộc hôn nhân này mà thôi.
Bà hận Tạ Vân Úy, cũng không ưa Tạ Tân Chiêu.
Cô đột nhiên bối rối, có nên nói cho Tạ Tân Chiêu biết cuộc gặp mặt với Hà Ninh Nhàn này hay không.
th*m d* ngẩn người: "Tạ Tân Chiêu đi tìm cô ạ?"
th*m d* cong cong khóe môi, di chuyển cánh tay, cơ thể chủ động dịch tới gần Tạ Tân Chiêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô sợ tới mức ném đồ xuống đất, vừa ngẩng đầu lên thấy Từ Cửu ở trước mặt mình cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến đây, ngực trái Hà Ninh Nhàn không thể tránh nổi nhói đau đớn.
Tạ Tân Chiêu nhất thời không thể hiểu được, mẹ là đang hận ba hay là hận chính bản thân mình.
"Anh đi hỏi bà ấy."
Tạ Tân Chiêu lặng lặng nhìn th*m d*.
Tim th*m d* chua xót, ê ẩm như bị kim đâm.
Anh tiến lên hai bước, duỗi tay muốn bắt cô.
Chúng ta thêm phương thức liên lạc của nhau đi." Hà Ninh Nhàn đề nghị.
Khi đó Tạ Tân Chiêu cho rằng ba mẹ của anh cũng giống như một số cặp ba mẹ của bạn học mình vậy, chỉ là một cuộc liên hôn thương mại, hai người mạnh ai nấy chơi.
"Anh khóc cho mà coi."
Trước khi anh ra đời, mối quan hệ giữa hai người đã không tốt rồi.
Hà Ninh Nhàn hỏi th*m d* có phải đã nói chuyện hai người gặp mặt cho Tạ Tân Chiêu biết.
"Anh làm sao?" th*m d* tò mò.
Lát sau, cậu ta thở dài.
Anh đứng dậy, ngón tay v**t v* vết hôn hồng nhạt kia.
Hai người chia nhau ra ăn tô dưa hấu này.
Tim Tạ Tân Chiêu bỗng dưng chùng xuống, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
th*m d* vẻ mặt nghiêm túc: "Anh có đồng ý với chuyện ly hôn của chú và cô không?"
"Được rồi, cô biết con cũng không nghe lọt nổi vào tai những lời này.
Tạ Tân Chiêu lại cầm dao lên, xoay người không để ý tiếp tục bổ dưa
Anh muốn cùng th*m d* nói lý lẽ, nhưng nhìn bộ dạng của th*m d*, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Còn mấy ngày cuối nữa là kỳ nghỉ kết thúc rồi, khóa học khiêu vũ của th*m d* cũng kết thúc vào lúc đó.
Tim th*m d* nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.
Hầu hết thời gian, Tạ Tân Chiêu không động đậy gì cả.
Mẹ anh thật sự chán ghét anh đến vậy sao? Đến mức không muốn anh và th*m d* ở bên nhau ư?
Cô trả lời rồi sau đó cúp điện thoại.
Tạ Tân Chiêu nghiêng đầu, thấy hàng lông mày th*m d* nhíu lại, trông có vẻ không tin lắm.
th*m d* ôm lấy bóng lưng gầy gò của người thiếu niên, gật đầu chắc chắn.
Tạ Tân Chiêu sắc mặt không quá tốt, nhưng dưới ánh mắt của th*m d*, vẫn gật đầu đồng ý.
Lộ Hàng ngừng một chút: "Cũng không phải như vậy.
Làm sao có thể nhận nhầm mình là người khác chứ? Bọn họ có giống nhau đâu chứ.
Tạ Tân Chiêu mím môi, lời nói trầm trầm, có hơi khẩn trương.
Điều anh để tâm nhất chính là, phản ứng né tránh kia của th*m d*, bất kể có phải là mơ hay không.
Ngón tay xoa xoa cánh tay th*m d*, v**t v* vết sẹo kia của cô.
th*m d* nhắm mắt lần nữa, lúc này mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
th*m d* sợ tới mức không nói nên lời, tứ chi mềm nhũn không nhúc nhích nỗi.
Nhưng mà không phải.
Chương 34: 34: Bất An
th*m d* mở miệng, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi, em nghĩ mình còn đang nằm mơ."
Lông mày Tạ Tân Chiêu nhảy dựng lên, giọng điệu khẩn trương.
Cảnh tượng trong mơ cùng hiện thực đen xen nhau trong nháy mắt, th*m d* bị dọa bả vai run rẩy, lùi về trong né tránh đụng chạm của Tạ Tân Chiêu.
Trong trí nhớ của Tạ Tân Chiêu, chuyện anh thường nhìn thấy là mẹ hay nổi giận ở nhà với ba anh Tạ Vân Úy.
Cậu ta gầy tới nỗi chỉ còn bộ xương, ngực bị khoét một lỗ lớn, máu tươi từ trong lỗ cứ trào ra, trông hết sức kinh dị.
"Được."
Đây là lời cuối cùng Tạ Tân Chiêu bỏ lại trước khi đi.
"Cậu mau nói cho tôi biết đi.
Lời này là nửa thật nửa giả.
Tạ Tân Chiêu khẽ thở dài, sau đó lạnh giọng uy h**p cô: "Không được đẩy anh ra nữa, nếu không anh—"
Giọng Từ Cửu âm trầm: "Tôi móc tim ra đưa cậu, cậu có thích không?"
Anh biết vì sao mẹ lại tìm đến th*m d*, biết tại sao th*m d* lại hỏi câu này.
Anh duỗi tay sờ bụng th*m d*, vẫn bình thường.
Tuy nhiên, điều này cũng chỉ là vô ích.
Cô mơ thấy mình đặt tặng một món quà, mở ra, bên trong là một trái tim đang chảy máu đầm đìa.
Tạ Tân Chiêu nhướng mày: "Không ăn nữa à?"
Từ Cửu, là nam sinh tự tử bất thành kia.
Tạ Tân Chiêu khi còn nhỏ còn không hiểu ý tứ của cái tên là thế nào.
"Anh không cần phải vì em mà đi tìm cô." th*m d* dịu dàng nói, "Em cảm thấy thật ra cô cũng không có ác ý gì cả."
Cô cắm một miếng dưa hấu đưa về phía môi Tạ Tân Chiêu, đôi mắt lấp lánh, ý bảo anh ăn.
Tạ Tân Chiêu dừng một chút, cúi đầu cắn dưa, hai ba miếng đã ăn xong.
"Cậu ta bị sao thế?"
th*m d* nghe được tiếng bật lửa ở đầu dây bên kia.
Lông mi run rẩy càng nhanh hơn.
Tạ Tân Chiêu lần này hôn rất dịu dàng, thanh âm nhẹ nhàng như mây bay.
Sự ra đời của Tạ Tân Chiêu có lẽ là dư thừa trong mắt mẹ anh.
Nhưng không hiểu vì sao, hai người vẫn cứ giữ mối quan hệ vợ chồng này nhiều năm như vậy.
Lời này nói ra khi đôi mắt Tạ Tân Chiêu đỏ hoe, giọng điệu nỉ non gần như cầu xin.
th*m d* bình tĩnh nhìn sườn mặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Thật không?"
Không nhất thiết vì cô mà gây chuyện với người nhà.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Xin lỗi cũng không được ư?"
Tạ Tân Chiêu dừng động tác lại, kiềm không nỗi mà kéo th*m d* ngồi lên đùi mình anh.
"Tiểu Du."
"Bà ấy nói với em chuyện này làm gì?"
"Anh nói rồi, anh không thích em đẩy anh ra."
"Đương nhiên là vì Tạ Tân Chiêu nói cho cô biết." Hà Ninh Nhàn nói tới đây, lại ngừng lại.
"Sẽ không."
Cô suy nghĩ, hẹn nhau ở một chỗ gần với lớp khiêu vũ, tính toán ngày mai tan học sớm một tí để tìm Lộ Hàng.
Tạ Tân Chiêu hít vào một hơi, xoay người định đi.
Một cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng đi lên, giọng nói bất giác to hơn.
Nhưng vì cuộc trò chuyện của hai người mấy ngày trước, anh không dám nói ra.
Từ khi Tạ Tân Chiêu có ký ức, anh đã nhận ra mối quan hệ giữa ba mẹ mình không tốt lắm.
Ba mẹ của Tạ Tân Chiêu rời đi hai ngày sau đó.
th*m d* mím môi, hơi do dự.
Tạ Tân Chiêu: "Chuyện gì?"
Từ lúc Tạ Tân Chiêu với Lộ Hàng đánh nhau, cô và Lộ Hàng chưa gặp mặt nhau bao giờ.
"Tiểu Du, lại đây."
Cô là sao có thể không nhớ chứ.
Tạ Tân Chiêu biết ba không muốn ly hôn, nhưng cuối cùng ông ấy đã làm cách gì để giữ mẹ lại thì anh cũng không biết, chỉ có thể đoán nguyên nhân là do chuyện này mà thôi.
"Anh vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em, em cũng đừng vì ba mẹ mà rời xa anh được không?"
"th*m d*, tôi là Lộ Hàng." Đối phương vào thẳng vấn đề, nói.
th*m d* trầm mặc mấy giấy, không nói gì.
Mãi về sau anh mới hiểu được, cái gọi là " Hy vọng mới" chính là nói đến quan hệ của ba mẹ.
Tạ Tân Chiêu trầm mặc.
h*m m**n kiểm soát của chú ấy rất mạnh mẽ ...!"
th*m d* cũng kịp phản ứng lại giữa khoảng không này.
th*m d* ngừng lại, ngữ khí cũng không còn gắt gao nữa.
Bà không phải là một người có trái tim sắt đá, nhưng bà vẫn nhận ra được, Tạ Tân Chiêu càng như vậy thì sẽ càng thêm nguy hiểm.
Trước khi đi, Hà Ninh Nhàn lại tới lớp học khiêu vũ tìm th*m d* một lần nữa.
Tạ Tân Chiêu mặt mày nặng nề, nhìn th*m d* không nói lời nào.
Như chưa có gì từng xảy ra, buổi tối, th*m d* bỗng dưng nhận được một số điện thoại lạ.
Tạ Tân Chiêu cúi đầu.
th*m d* cứ như thế đút anh một lúc, bỗng nhiên dừng lại.
th*m d* sợ hãi hét lên một tiếng, hoàn toàn bị dọa cho tỉnh.
Cô giấu anh chi tiết mơ thấy anh, chỉ nói rằng mơ thấy người đã tự sát hồi cấp ba.
Lông mi Tạ Tân Chiêu run rẩy, trầm giọng "Ừm" một tiếng.
"Tình cảm của bọn họ không tốt."
Đang định cúp điện thoại, th*m d* không nhịn được mà gọi một tiếng: "Lộ Hàng."
Anh cẩn thận cắt dưa hấu thành mấy khối nhỏ, để vào trong tô đựng trái cây trong suốt.
Hà Ninh Nhàn nhìn th*m d*, lời nói bình tĩnh giải thích: "Con vẫn không tin cô."
Cô cắm nĩa trở lại, một tay chống cằm nhìn Tạ Tân Chiêu.
Giọng anh rất nhỏ, hơi thở nóng bỏng dần dần từ cổ truyền tới cằm, môi.
Giây sau, cô bị người đó dùng lực ôm chặt mình vào trong lồng ngực.
Đối diện với ánh mắt th*m d*, đôi mắt Tạ Tân Chiêu tối sầm lại, nhưng ngoài miệng lại nhẹ nhàng bâng quơ.
"Vậy bây giờ sao lại không rời đi nữa?"
Chuyện cậu sắp nói, có phải chuyện không tốt không?" Lòng th*m d* cảm thấy nặng nề, vẫn luôn dự cảm rằng có chuyện không ổn.
Cổ họng th*m d* hơi đau.
Cô giải thích: "Vừa rồi em mơ thấy ác mộng, hiện tại không sao nữa rồi."
Chỉ chờ th*m d* đút anh mới há mồm cắn dưa hấu trên nĩa.
Có lẽ vì bị cuộc gọi này ảnh hưởng, đêm nay th*m d* bị mất ngủ.
Lòng Tạ Tân Chiêu co rụt lại, vội vàng hỏi: "Mẹ anh đã nói gì với em vậy?"
Về chuyện của Tạ Tân Chiêu, cô không muốn nói ra.
"Cô ơi, sao cô lại đến đây nói cho con biết chuyện này."
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô không thể nào quay ngược thời gian lại được.
th*m d* giương mắt nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Anh giận hả?"
th*m d* tạm dừng: "Có thể nói mình biết chuyện gì không?"
Anh đồng ý với là không đi mà.
Đến nỗi th*m d* hỏi, tại sao lại muốn ly hôn...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.