Quỷ Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7 : Nguyên Tiêu Nhuộm Máu.
“Cháy rồi! Cháy rồi! Tiền phủ cháy rồi! Mau qua đó d·ập l·ửa!” - Tiếng hô hoán thất thanh của người đi đường vang lên.
Sau khi say khướt, Tiền Kim Bảo lảo đảo quay về căn nhà đã cháy rụi, nơi mà mọi ký ức hạnh phúc giờ chỉ còn là đống tro tàn. Hắn vô thức gọi tên mọi người, giọng nói nghẹn ngào, tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
Tiền Kim Bảo ghé vào Nhất Túy Hiên, lần này chỉ có một mình hắn ngồi giữa bàn tiệc ê hề mà chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức. Hắn liên tục rót rượu vào chén, mỗi bình rượu cạn lại được thay bằng một bình mới, như thể hắn đang cố gắng quên đi những muộn phiền đang quấn lấy tâm trí.
Hai vị phụ huynh nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể gật đầu dặn hắn đừng đi quá khuya.
Nếu có chuyện gì xảy ra với họ, Tiền Kim Bảo sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Đúng lúc ấy, hắn nhìn thấy phụ thân và mẫu thân đang trên đường trở về nhà. Bọn họ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương khi thấy hắn. "Kim Bảo, về ăn cơm đoàn viên, sau đó thích đi đâu thì đi."
Trên mái nhà gần đó, trưởng lão của Vạn Pháp Tiên môn cảm thấy vô cùng áy náy. Ông thở dài, ánh mắt đầy trăn trở nhìn về phía tên đệ tử thân truyền của chưởng môn và Giải Hồng Mai. Cả hai người bọn họ đang đứng đó, nét mặt đầy hả hê, cười cợt trước cảnh tượng bi thảm đang diễn ra dưới kia.
Cuối cùng, Tiền Kim Bảo bỏ ra ngoài, quyết định đi ngắm hoa đăng để xua tan những suy nghĩ nặng nề trong đầu. Đêm xuống, ánh đèn lồng rực rỡ, không khí Tết tràn ngập khắp nơi. Hắn hít thở không khí trong lành, cố gắng tìm kiếm chút niềm vui trong những ngày lễ hội này.
Tiền Kim Bảo giật mình đánh rơi bình rượu xuống đất, âm thanh vỡ tan nát vang lên bên tai, tâm trí hắn chao đảo.
Ngay lập tức quay người chạy vội về hướng Tiền phủ, lòng dậy sóng với hàng ngàn ý nghĩ. Hắn thầm cầu nguyện với tên tất cả các vị thần mình có thể nhớ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 7 : Nguyên Tiêu Nhuộm Máu.
"Để ta vào! Mọi người bên trong… Họ còn ở trong đó!" - Tiền Kim Bảo gào lên, giọng nói lạc đi vì sợ hãi. Hắn không thể chấp nhận nổi ý nghĩ gia đình mình có thể đang gặp nguy hiểm.
Hắn hoảng loạn vội xông vào trong nhưng lập tức bị mọi người cản lại. Gia nhân mặt mũi tái mét, dùng hết sức để giữ hắn lại.
Hắn quay lại, ánh mắt lạnh lùng. "Ta không có hứng thú.” - Hắn đáp ngắn gọn, hất tay bọn chúng rồi nhanh chóng bước ra khỏi đó trong ánh mắt giễu cợt từ đám lưu manh.
Khi đến nơi, khung cảnh khiến hắn ngã quỵ, toàn bộ Tiền phủ chìm trong biển lửa. Ngọn l·ửa b·ùng l·ên dữ dội, khói cuồn cuộn thành các cột lớn.
Phản ứng của hắn không khiến bọn chúng có ý định ngừng lại. “Tiền thiếu gia đừng nóng mà! Cơ hội như vậy sao không nắm lấy? Biết đâu tương lai ngươi sẽ lên làm phò mã?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo thống kê của quan phủ, có tất cả một trăm hai mươi bảy t·hi t·hể cháy đen được phát hiện, trong đó bao gồm cả Tiền lão gia, Tiền phu nhân và đại tiểu thư Tiền Ngọc Diệp.
Hắn vẫy tay đáp lại, nụ cười trên môi tuy có phần gượng gạo. "Cơm đoàn viên năm nào cũng ăn, hôm nay bảo bối của hai người không vui, muốn ra ngoài dạo."
Cảm giác như cả đất trời sụp đổ trước mặt, hắn không thể tin vào tai mình, hô hấp nặng nề như tảng đá đè lên ngực. "Không thể nào…" Hắn lẩm bẩm vô thức nhưng trong lòng đã dâng trào sự sợ hãi.
"Tỷ tỷ! Cha! Mẹ! Tất cả mọi người đâu hết rồi?"
Không muốn tiếp tục quan sát thêm nữa, ông quyết định quay đi, bỏ lại những tiếng cười nhạo và ánh mắt hả hê của hai người trẻ tuổi.
Mỗi ngày, hắn lui tới quán rượu, cố tìm kiếm sự an ủi trong cơn say.
Hắn quay lại, tim đập thình thịch, nhìn thấy một người chạy tới, mặt mũi hoảng hốt.
"Các người cứ thoải mái uống đi, bữa này ta mời."- Tiền Kim Bảo đứng dậy đặt ngân lượng lên bàn để thanh toán, một tên khác vội vàng chặn hắn lại. "Ậy! Bọn ta chỉ muốn trò chuyện với ngươi thôi.”
Hắn gào thét trong cơn say, nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ những đống tro tàn quanh mình. Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập, hắn quỳ xuống, nước mắt lăn dài trên má.
Trong cơn tuyệt vọng, Tiền Kim Bảo cởi thắt lưng ra, nặng nề bước đến gần thân cây lớn bị cháy rụi giữa sân, ý định t·ự s·át đang lấn át lý trí hắn. Những hình ảnh đau thương về gia đình quay cuồng trong đầu.
Hắn cảm thấy sự bực bội dâng lên, nhưng cũng không muốn xảy ra xung đột. “Các ngươi nói đủ chưa.” - Hắn lạnh lùng nói. "Đừng có quấy rầy ta."
“Thật không thể tin nổi.” - Ông lẩm bẩm trong lòng. “Tại sao họ lại có thể thờ ơ với sự đau khổ của người khác như vậy?”
Một tên trong nhóm choàng tay qua vai hắn hỏi nhỏ: “Nghe nói nhị công chúa có ý với ngươi! Nàng đẹp như tiên nữ, Tiền thiếu gia ngươi thật có phúc." - Một tên khác chen vào, vẻ mặt đầy thách thức.
“Tiền thiếu gia!” – Một tên lên tiếng, giọng điệu chế nhạo. “Uống rượu một mình chắc chán lắm, sao không mời bọn ta uống cùng?”
Hắn chỉ lặng lẽ rót thêm rượu vào chén, mọi thứ xung quanh dường như trở nên ồn ào và vô nghĩa. Hắn ước gì có thể tìm được một góc yên tĩnh để uống rượu một mình, không bị quấy rầy bởi những kẻ không hiểu chuyện.
Hắn đứng đó, nước mắt rơi lã chã, tâm hồn lạc lõng giữa đống tro tàn, cho rằng cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa.
Tiền Kim Bảo thở dài, hướng về phía đường phố rộng lớn. Trong lòng trống rỗng, đêm nay là nguyên tiêu, có lẽ nên sớm về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Hắn nhớ về nụ cười của tỷ tỷ, cái ôm của mẹ và ánh mắt giận dữ của cha. Từng khoảnh khắc hạnh phúc hóa mây mờ.
Tiền Kim Bảo chỉ khẽ liếc nhìn bọn chúng, không trả lời, tiếp tục rót rượu vào chén của mình. Hắn cố gắng phớt lờ tất cả, thích làm gì thì làm, chẳng quan trọng.
Nhưng bọn họ vẫn giữ chặt, ánh mắt đầy lo lắng. “Thiếu gia bình tĩnh đi! Thiếu gia.. Ngọn lửa quá lớn! Mau lùi lại!”
"Ngươi nói cái gì? Cháy ở đâu?” - Hắn gắt gỏng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi t·ang l·ễ kết thúc, Tiền Kim Bảo sống như một cái xác không hồn, lang thang khắp nơi, tâm trí trống rỗng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố gắng chạy hết sức bình sinh, từng bước chân nặng nề đập xuống mặt đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nốc cạn một chén rượu nữa, cảm giác say xỉn khiến mọi thứ xung quanh mờ mịt. Nỗi cô đơn và sự hụt hẫng xâm chiếm tâm trí hắn. "Đa Phúc... Mọi người! Muốn bao nhiêu ngân lượng ta đều cho! Chỉ cần ngươi ra đây với ta thôi!"
Ngày hôm sau, không khí u ám bao trùm Tiền gia khi hương thân phụ lão tụ tập đến giúp đỡ chuẩn bị t·ang l·ễ cho những người xấu số.
“Tiền công tử?!! Sao ngươi còn ở đây, tiền phủ cháy to lắm, ngươi mau về nhà xem đi!” - Người đó hớt hải nói, vẻ mặt hoảng loạn.
Tiền Kim Bảo quỳ trước ba cỗ quan tài, ánh mắt trống rỗng. Hắn cảm thấy như thế giới quanh mình đang sụp đổ, không còn gì ngoài những kỷ niệm đau đớn về gia đình. Bữa cơm đoàn viên còn dang dở chưa kịp ăn.
Hoàn toàn không có một ai sống sót để kể lại cho Tiền Kim Bảo biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng la thất thanh và ngọn l·ửa b·ùng l·ên không thể kiểm soát.
Vài tên lưu manh thấy Tiền Kim Bảo ngồi một mình liền tiến lại, tự ý kéo ghế ngồi chung bàn. Chúng nhìn nhau, cười cợt, rồi bắt đầu gắp thức ăn từ các đĩa trên bàn, không hề để ý đến sự khó chịu của hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.