Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 01: Hối Hận Muộn Màng
Vương Lâm cũng nghĩ thế, hạnh phúc tràn trề.
"Em lại mua thêm giày à?"
Ban đầu, Vương Lâm nghĩ hôn nhân của mình sẽ giống như mấy bộ phim tình cảm lãng mạn. Sau mới nhận ra, nó giống phim hành động vượt ải, xen lẫn tâm lý giật gân hơn.
Cuộc sống sau hôn nhân, nhất là sau khi sinh con, đâu còn những khoảnh khắc ngọt ngào, chỉ còn đó những cuộc khẩu chiến.
Mang theo cảm giác khó chịu ấy, Vương Lâm men theo con đường cũ trở về nhà.
Bất quá khi ấy, Vương Lâm yêu đến lú lẫn, có ai nói gì anh đều vỗ ngực, đáp gọn lỏn: "Chỉ cần có tình yêu, mọi chuyện đều có thể vượt qua."
Thế nhưng bao đêm trăn trở, bao nhiêu lần hối hận… Cuối cùng, tất cả chỉ có thể ngậm ngùi mang xuống mồ.
Nói nghe ngầu lắm, nhưng thực tế thì...
"Rầm!"
Nếu có một cuộc thi 'không động lòng trước mỹ nhân' chắc chắn Vương Lâm sẽ giành quán quân ba năm liên tiếp, đến mức ban tổ chức phải giải tán vì chẳng còn ai dám thi nữa.
Đã c·hết, còn gì cần sợ nữa chứ?
Nếu anh chịu kiên nhẫn hơn, chịu lắng nghe nhiều hơn, có phải mọi chuyện đã khác?
"Có cần đi xem bói trước không?"
Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài, sau đó tất cả chìm vào bóng tối.
Cái quỷ gì đây? Ma? Quỷ?
Bé gái rướn người, hôn nhẹ lên má cha.
"Hở? Đ·ột q·uỵ?"
Mà giờ đây, tất cả chỉ còn lại ký ức.
Vương Lâm nghẹn lời, chỉ biết ôm chặt con vào lòng, cảm nhận hơi ấm bé nhỏ ấy mà tim cứ đau nhói.
Con anh vẫn còn ở đó!
Sáng hôm đó, bầu trời trong xanh chim hót líu lo, nhưng trong lòng Vương Lâm lại có chút thấp thỏm.
"Nhất định! Nào... lại đây hôn cái nào."
Chương 01: Hối Hận Muộn Màng
Hình ảnh một nam sinh mặc đồng phục, quỳ trên sân trường, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực, khuôn mặt tràn đầy căng thẳng, ánh mắt lấp lánh hy vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một năm sau, vợ anh sinh một cặp long phụng. Ai nấy đều bảo anh số hưởng, sinh được cả con trai lẫn con gái, cuộc đời viên mãn rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy nhiên giữa lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên…
"Chưa suy nghĩ kỹ à?"
Tuy nhiên bây giờ đã không còn kịp nữa rồi.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của con gái khuất dần sau cánh cửa lớp học, Vương Lâm cảm thấy trong lòng trống trãi vô cùng.
Vương Lâm cũng thế, anh nhớ về lần đầu gặp cô ấy, nhớ lần đầu tiên bế con trên tay, nhớ những ngày tháng tràn ngập tiếng cười.
Anh đã từng có một gia đình trọn vẹn, con bé từng có một người mẹ tuyệt vời.
Năm Vương Lâm 27 tuổi, anh trẻ trung, nhiệt huyết, đầy hoài bão. Hội tụ đầy đủ tố chất của một thanh niên ưu tú.
Bất quá nghĩ đến những chuyện mình từng làm, địa ngục có vẻ phù hợp với anh hơn.
Dẫu sao đã ăn qua ba mươi mấy nồi bánh chưng rồi, loại tràng đáng sợ như vậy anh vẫn có thể giữ bình tĩnh.
Đứa con gái bé bỏng đáng yêu, tiếng gọi "cha" non nớt…
...
"Con khóc kìa, đến lượt anh ru nó đấy!"
A… hình như chưa hết...
Ít ra đây là điều duy nhất, anh không thể đánh mất được.
"Nhớ đến đón con sớm nhé."
Anh ước ao bản thân có thể quay trở về quá khứ, cố gắng thêm chút nữa để gia đình bốn người bên nhau.
Qua vài tháng hẹn hò, cả hai quyết định tiến tới hôn nhân. Người ngoài nhìn vào đều lắc đầu:
Cái này gọi là gì nhỉ?
Vương Lâm sởn hết cả da gà.
Có điều… ai bảo hôn nhân chỉ có tình yêu là đủ?
Lúc này, trong đầu Vương Lâm như có thước phim tua nhanh.
"Các cậu vội quá đấy!"
Giữa lúc đang vò đầu bứt tai tự hỏi, đột ngột một bóng người xuất hiện ngay trước mặt Vương Lâm mà không hề báo trước, như thể vừa dịch chuyển tức thời tới vậy.
Kẻ này toàn thân trắng toát, trơn nhẵn tựa tượng sáp mới đúc. Điều đáng sợ nhất là, trên mặt hắn chẳng có mắt, chẳng có mũi, cũng chẳng có miệng.
HẾT PHIM!
Vương Lâm nghĩ đ·ã c·hết, tuy nhiên khi giật mình mở mắt ra, trước mặt anh lại là một khoảng không gian trắng xóa mênh mông.
Vương Lâm không nhớ nổi mình rời khỏi tòa án như thế nào, chỉ biết rằng khi về nhà, anh cảm thấy trống vắng đến đáng sợ.
"À này…"
Cảm giác choáng váng sau đó ập đến, thế giới trước mắt anh chao đảo, mờ nhòa hết cả lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề, cơ thể loạng choạng.
Khoan! Đây là... sao lại giống...
Và… người phụ nữ anh từng yêu thương nhất cuộc đời này.
Không phải do kén chọn, mà là vì anh không dễ rung động.
Đứa con trai đã lâu chưa gặp…
Ấy vậy mà số phận éo le thay, vào ngày đẹp trời, một người con gái xuất hiện trước mặt anh, tỏa sáng như ánh mặt trời chói lóa.
"Anh quên đổ rác rồi."
Sau l·y h·ôn, Vương Lâm dồn hết tình cảm cho con gái, cố gắng bù đắp nhiều nhất có thể. Chỉ là sâu trong lòng, anh hiểu có những thứ đã mất đi thì không cách nào bù đắp.
Người ta bảo, trước khi c·hết, con người sẽ thấy những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất đời mình.
Cô ấy cười một cái, thế giới của Vương Lâm liền đảo lộn, trái tim tựa nhảy khỏi lồng ngực.
May sao, đứa con gái này vẫn ở bên cạnh anh.
"Cha ơi, con sợ…"
Là nghiệp quật!
Nhìn quanh, nơi đây sạch sẽ sáng bóng, nếu là thiên đàng thì cũng hợp lý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ban đầu đều là chuyện nhỏ nhặt, nhưng theo thời gian dần tích tụ lại, tựa quả bóng tuyết càng lăn càng to.
Anh muốn nói với con gái, cha yêu con lắm. Muốn nói với người phụ nữ đã bỏ lỡ, một tiếng xin lỗi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cha ơi, tại sao mẹ không ở đây?" Con gái nhỏ ngây thơ lên tiếng.
Anh nhất kiến chung tình, trúng tiếng sét ái tình rồi.
"Ầm!!!"
Không còn ánh sáng, không còn cảm giác, không còn ý thức.
"Thu Thu ngoan, ở trường phải nghe lời cô giáo đấy."
Đối diện với cậu ta là một cô gái thanh thuần, mười mươi tuyệt trần.
Mặt đất dưới chân Vương Lâm rung chuyển dữ dội, còi báo động réo vang như xé trời.
Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Một trận nảy lửa xảy ra, đến cùng không ai chịu nhường ai.
"Động đất à?"
Thắc mắc vừa lóe lên trong đầu, bản năng của một ông bố mẫu mực lập tức trỗi dậy. Không chần chừ, Vương Lâm quay người phóng như bay về phía trường mẫu giáo.
Chỉ có điều… hơi khó yêu.
Đến một ngày, cả hai nhận ra rằng mỗi lần cãi vã, một mẩu tình yêu còn sót lại đã bay mất.
"Con gái Vương Diễm Thu, từ nhỏ không có tình thương của cha, tính tình nhút nhát bù lại rất xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi..."
Thế nhưng hỡi ôi, đời không như là mơ. Chạy được đúng ba bước, chân anh đột nhiên nặng như đeo chì.
Giọng ấy thực sự kỳ quái, méo mó. Bất quá điều khiến Vương Lâm hoảng hồn hơn cả, trên khuôn mặt trống rỗng kia từng hình ảnh dần hiện lên.
Vương Lâm ngã sấp mặt xuống đất.
Thật không cam lòng!
Vương Lâm vừa định mở miệng hỏi, thì âm vang từ xa truyền đến, không phân rõ nam nữ.
Nhìn gương mặt nhỏ bé đầy lo lắng của con gái, Vương Lâm mềm lòng xoa xoa đầu trấn an: "Đừng sợ, cha luôn ở đây bảo vệ con."
Một người đàn ông kiên định, nói không với cảm nắng bao năm, cuối cùng cũng gục ngã chỉ sau một nụ cười.
Cái tôi của cả hai đều quá lớn, nhà thì nhỏ không chứa nổi hai cái đầu cứng như đá. Cuối cùng, cả hai đi đến quyết định l·y h·ôn.
Nếu ngày đó anh nhường nhịn hơn một chút, có phải bây giờ con anh sẽ được hạnh phúc hơn không?
"Đây là thiên đàng à? Hay là địa ngục?" Anh lẩm bẩm.
C·hết rồi mà còn b·ị b·ắt xem phim sao? Đây là cái quái gì thế này?
Anh sẽ nhún nhường, chịu cúi đầu, để con cái của anh không phải lớn lên trong một gia đình thiếu vắng nửa tình thương.
Cái gì mà vượt qua tất cả chứ, đều là nực cười hết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.