Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 03: Đả động kinh tâm
Khác với bọn họ, Vương Lâm chẳng quan tâm đến ánh mắt xung quanh. Bởi vì trong đầu anh giờ đây chỉ còn một hình ảnh đã nhìn thấy trước đó…
Cảm giác này chẳng khác gì nuôi một chậu cây quý suốt bao nhiêu năm trời, đợi ngày nó ra hoa kết trái thì bị kẻ khác hái sạch sẽ.
Nhưng chưa kịp mở miệng, đã có người nhanh hơn một bước.
"Ép buộc?" Triệu Nghĩa Quân cười gằn, giọng đầy mỉa mai: "Tao thích cô ấy, tao tỏ tình với cô ấy! Cái đó mà gọi là ép buộc à?"
Người xung quanh: "..."
Và rồi…
Bất quá… cú đấm ấy không bao giờ chạm được vào đích.
"Tên này động thủ thật sao hả trời, chẳng lẽ không biết lai lịch của Quân ca sao?"
Triệu Nghĩa Quân c·hết lặng. Vương Lâm cũng lặng người đi không kém.
"Trời đất ơi, người này là ai mà dám nói chuyện như thế?"
Triệu Nghĩa Quân vốn là kẻ có tiếng trong trường, không chỉ dựa vào gia thế giàu có, mà còn có quan hệ với một số anh em ngoài xã hội. Thông thường, chẳng ai dám động vào hắn.
Học sinh xung quanh nhanh chóng tản ra, tự động nhường đường cho một chàng trai có vóc dáng cao ráo bước đến.
Dẫu vậy, Vương Lâm vẫn chưa thể xử lý Triệu Nghĩa Quân ngay tại đây.
Vương Diễm Thu đứng cạnh, chưa biết ai thắng ai thua, nhưng hai mắt đã sáng rực, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Ngầu quá trời!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khi ông bố đáng thương còn đang chán nản về đưa con gái, Triệu Nghĩa Quân đã tức đến mức b·ốc k·hói, hét lên: “Mày dám khiêu khích tao.”
Vương Lâm trừng mắt, lòng đau như cắt.
"Mấy người đang làm gì vậy?"
Một đó cao ráo, gương mặt góc cạnh, ngũ quan không tồi. Chỉ là ánh mắt kia của gã nhìn hắn có chút đáng sợ, nói giống như... ánh mắt của dã thú đang nhìn con mồi.
“Mày là ai?”
Dạ Minh thế nhưng chẳng muốn phí thời gian tranh cãi với hắn, chỉ quay sang nhìn Vương Diễm Thu, trao cho cô ánh mắt dịu dàng: "Cậu có muốn đồng ý không?"
Hắn nghiến răng, chỉ thẳng mặt Dạ Minh: "Chuyện này không liên quan đến mày, khôn hồn thì cút ngay cho khuất mắt tao!"
Điều đáng ngạc nhiên nhất chính là, Vương Diễm Thu không hề né tránh. Cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý rằng mình không sao.
Ngay lập tức, ấn tượng về Dạ Minh trong lòng Vương Lâm tụt dốc không phanh.
"Lớp trưởng Dạ Minh kìa!"
Lời trên tuy không quá lớn, cũng đủ để toàn trường nghe thấy.
Khoan đã… cái gã đẹp mã này là ai?
Triệu Nghĩa Quân nuốt khan.
Tuy nhiên Dạ Minh vẫn đứng vững như bàn thạch, thậm chí còn nhìn Triệu Nghĩa Quân với ánh mắt của người bề trên.
Cuối cùng, con gái anh trở thành một kẻ điên, bị thế giới ruồng bỏ, c·hết một cách tàn nhẫn.
Ấy vậy mà trái ngược với sự phấn khích của khán giả, nhân vật nam chính của vở kịch Dạ Minh vẫn cứ điềm nhiên như không, đứng đó tựa như thể mọi chuyện xảy ra chẳng liên quan gì đến mình.
Anh có thể chấp nhận con gái không còn là đứa trẻ quấn lấy cha nó nữa. Có thể chấp nhận nó có bạn trai, dù điều đó khiến anh đau lòng.
Vậy mà bây giờ hắn bị một người lạ sỉ vả đến vậy.
Tên này rốt cuộc đã dùng tà thuật gì lên con gái anh rồi?
Vương Lâm bên này khẽ cười nhạt, ghé sát tai hắn, chậm rãi buông ra bốn chữ: “Tao là bố mày.”
Gương mặt hắn nghiêm túc, bước đi mang theo một phong thái của nhân vật chính trong tiểu thuyết tổng tài, mà khí thế thì ngập tràn sự áp đảo.
Tuy nhiên, thay vì làm người ta e sợ, thì đám nữ sinh xung quanh lại rú lên như một đàn chim sẻ tìm thấy kho thóc:
Đám đông xung quanh hít một hơi thật sâu. Một số học sinh đã len lén lấy điện thoại ra, chuẩn bị quay clip tung lên mạng. Một số khác thì nhón chân nhìn thật kỹ, sợ bỏ lỡ bất kỳ giây phút gay cấn nào.
Nó không còn là đứa trẻ chỉ biết quấn lấy ba nó nữa, mà giờ đây đã biết rung động, đã biết xao xuyến vì một thằng con trai khác.
Nghĩ vậy, Vương Lâm nhìn về phía Dạ Minh và Vương Diễm Thu: "Hai đứa đi trước đi."
“Cái bộ dạng mê trai này, di truyền từ ai vậy?”
Vương Lâm đứng một bên, liếc nhìn Diễm Thu, cảm thấy có gì đó không ổn.
Vương Lâm đưa mắt nhìn trời, ông trời tựa thấu tâm trạng của anh mà bỗng chốc xám xịt, cơn gió lành lạnh bất chợt thổi qua tâm hồn già nua của một người cha đáng thương.
Toàn bộ sân trường nín thở, dán mắt vào cô gái nhỏ đang cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo, lắc đầu lia lịa, như sợ người trước mặt hiểu lầm.
Câu nói này vừa dứt, bầu không khí vốn đã căng thẳng nay lại càng trở nên kịch tính hơn.
Mọi người không hẹn mà đều im bặt, chỉ có tiếng gió xào xạc lướt qua những tán cây.
Muốn giải quyết, cũng phải tìm một nơi vắng vẻ… (đọc tại Qidian-VP.com)
Không được!
Bị túm đến phát nghẹn, Triệu Nghĩa Quân cố gắng vặn vẹo, cuối cùng cũng nhìn thấy kẻ đã tóm gáy mình.
Tại… tại sao lại để thằng nhóc này nắm tay chứ?
Không thể nào!
Triệu Nghĩa Quân cảm thấy cổ áo sau gáy bị người nắm lấy, cả cơ thể bất ngờ bị kéo mạnh về phía sau mà mất thăng bằng, trông dáng vẻ hiện giờ chẳng khác con gà bị xách ngược. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cuối cùng cậu cũng đến rồi! Triệu Nghĩa Quân đang ép Diễm Thu phải đồng ý lời tỏ tình của cậu ta đó."
"Diễm Thu là bạn của tôi. Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn bạn mình bị ép buộc..."
Nói xong, hắn đứng thẳng, khí thế bức người. Nếu lúc này có thêm nhạc nền, chắc chắn đây sẽ là một cảnh kinh điển trong một bộ phim hành động.
Vừa dứt lời, nắm đấm của Nghĩa Quân siết chặt, vung thẳng vào mặt Dạ Minh.
Huống hồ, trước tiên cần nắm rõ tình hình, không thể hành động quá vội vàng.
Triệu Nghĩa Quân giãy giụa một hồi vẫn không thoát được, cơn giận cũng vì thế mà giảm đi đôi chút
“Cậu bắt nạt bạn học, tất nhiên có liên quan đến tôi.” Dạ Minh dửng dưng lên tiếng.
Chắc chắn không thể nào là di truyền từ anh đi!
Hình ảnh Triệu Nghĩa Quân lúc này vì câu bố mày làm cho tức điên vùng vẫy, chân tay khua khoắng loạn xạ lại không thoát ra nổi, quả thật rất buồn cười. Bất quá không ai dám cười.
Dạ Minh nhíu mày, không nhiều lời, chỉ lặng lẽ bước lên, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay Vương Diễm Thu.
Gã sắp đặt một cái bẫy, khiến con bé bị hãm hại, sau đó bị vu oan, bị mọi người xa lánh, khinh bỉ.
Xong rồi.
Nhưng anh tuyệt đối không chấp nhận chuyện con bé bị hủy hoại.
Anh đã tận mắt chứng kiến tương lai của con gái mình, chỉ vì từ chối lời tỏ tình của Triệu Nghĩa Quân, con bé đã bị hắn dùng thủ đoạn bẩn thỉu để trả thù.
Cùng với ý nghĩ đó, Triệu Nghĩa Quân tia vằn màu máu trong mắt, gần như gầm lên: "Chuyện này không liên quan đến mày, khôn hồn thì cút ngay cho khuất mắt tao. Nếu không tao sẽ cho mày biết tay."
Cùng lúc đó, Triệu Nghĩa Quân cũng tức đến mức suýt nữa đập đầu vào tường.
Liễu Oánh thấy cọng rơm cứu mạng đã đến, lập tức trở lại dáng vẻ hung hăng như lúc ban đầu.
Tuyệt đối không thể để chuyện này tiếp diễn!
Không chỉ anh, Triệu Nghĩa Quân cũng tỏ ra vô cùng khó chịu. Hắn nghiến răng, suýt nữa thì quát lên "Cút đi!"
Không chỉ vậy, khóe môi cô còn hơi cong lên, nở một nụ cười e lệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con gái ngoan ngoãn nhất, thuần khiết nhất, bảo bối mà anh cưng chiều… thế mà giờ lại để cho một thằng nhóc không rõ lai lịch cầm tay một cách dễ dàng như thế sao?!
Con gái bé bỏng của anh thực sự đã lớn rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hết thật rồi.
Trong tiếng hò reo vang dội, Vương Diễm Thu ôm tay trước ngực, ánh mắt long lanh tựa hồ đính cả dải ngân hà, trên gương mặt còn thoáng hiện sắc xuân.
Vương Lâm chứng kiến thì thở dài thườn thượt, tay ôm trán đầy bất lực.
Âm thanh dõng dạc cất lên, để toàn bộ đám đông lập tức im bặt, hai tên côn đồ chuẩn bị ra tay cũng khựng lại.
Chương 03: Đả động kinh tâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.