Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 06: Quỷ Thực Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 06: Quỷ Thực Nhân


Lời nói đơn giản, trong đó lại mang theo sự chân thành của Vương Lâm. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Bây giờ anh Lâm có dự định gì chưa? Còn bộ dạng trẻ trung này của anh là sao đây?"

Không có đáp án, Vương Lâm cũng không định xoắn xuýt, đưa tay cầm lấy ly trà, toan nhấp một ngụm cho thanh giọng, rồi mới kể chi tiết cho Lạc Thừa Phong nghe chuyện của mình.

"Không biết nữa." Vương Lâm thành thật đáp.

Không một dấu vết nào để lại, cứ như thể v·ết t·hương đó chưa từng tồn tại.

Tại sao tỉnh lại, anh vì cái gì có dáng vẻ trẻ trung như thế này?

Nhìn nét mặt kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc của Thừa Phong nhìn mình, Vương Lâm không khỏi đặt ly trà trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Lời vừa dứt, Lạc Thừa Phong cúi đầu, trong mắt có chút phức tạp khó tả.

Người như anh Lâm, từ trước đến nay luôn suy nghĩ thấu đáo, vậy mà bây giờ lại nói không biết?

Hơi thở Vương Lâm có chút dồn dập, một suy đoán khó tin lóe lên trong đầu y.

Phản ứng của Vương Lâm, Lạc Thừa Phong tự hiểu mà thở dài.

Nhìn biểu cảm của đàn em, Vương Lâm biết nếu không cho câu trả lời rõ ràng, chắc chắn tên này sẽ hỏi mãi thôi.

Cả hai không ai nói gì thêm, căn phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng trà trong tách khẽ lay động.

"Đúng vậy." Vương Lâm gật đầu.

Từ việc anh bị choáng ngã mười mấy năm trước, đến việc rơi vào không gian trắng xóa. Cả chuyện người không rõ nhận dạng đã nói chuyện với anh.

Cảm giác đau xót trong lòng, bất quá Vương Lâm rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục lắng nghe.

Không biết?

Hành động của Lạc Thừa Phong đối với Diễm Thu, đã là quá đủ.

Diễm Thu…

Vương Lâm cúi đầu, ánh mắt rơi xuống cánh tay của mình.

Cái gì đã khiến anh biến mất trong những năm qua?

Có câu người đi trà lạnh, Lạc Thừa Phong có thể làm đến vậy đã đủ tình đủ nghĩa với con gái anh rồi.

Lạc Thừa Phong nuốt nước bọt gật đầu, nói: "Em tìm khắp nơi cũng không thấy, gọi điện thì máy liên tục báo bận. Em còn nghĩ… anh lại biến mất như lần trước, mười mấy năm sau mới gặp lại nữa chứ!"

Lạc Thừa Phong vội vã tắt điện thoại, chạy đến trước mặt Vương Lâm, ngồi xuống lại.

Chương 06: Quỷ Thực Nhân

Một đứa bé gái, không người thân thích, vậy mà vẫn kiên trì tin tưởng rằng anh sẽ quay lại.

Thừa Phong lại ngập ngừng, ánh mắt khẽ dao động, liếc trộm Vương Lâm mấy bận rồi mới dám nói: "Em đã tìm thấy Vương Diễm Thu ở một trại trẻ mồ côi."

Quan trọng hơn hết, nếu để con gái ở gần tên xúi quẩy này quá lâu, thì e rằng chẳng biết sinh ra bao nhiêu rắc rối.

Đúng hơn là nói cho bản thân nhớ rõ, không để cho mình quên đi chi tiết quan trọng nào.

Lời nói của Lạc Thừa Phong không giống như đang đùa, Vương Lâm nghe mà cau mày.

Vương Lâm theo bản năng tìm người, rất nhanh thấy Lạc Thừa Phong đang đứng bên cửa sổ, tay cầm điện thoại, căng thẳng liên tục nhấn số.

Lạc Thừa Phong khoanh tay tựa lưng vào ghế, thở dài thườn thượt. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Anh Lâm… anh vừa rồi bỗng biến mất ngay trước mặt em."

Bên này, Lạc Thừa Phong chậm rãi kể về sự thay đổi của thế giới, rồi giả bộ như thể thuận miệng mà bồi thêm một câu.

Anh đã đột ngột biến mất như vậy, con gái đã sống như thế nào những năm qua?

"Khi ấy, em đã tìm người nhận nuôi con bé. Nhưng Diễm Thu nhất quyết không chịu. Con bé luôn nói rằng, ngày mai cha nó sẽ đến đón."

Lạc Thừa Phong nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Vương Lâm, càng thêm lo lắng.

Bất quá là anh em với nhau, không nói mấy lời sến súa, chỉ bỡn một câu: "Cậu làm vậy, chẳng phải là hơi khoa trương quá sao?"

"Anh Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh vậy?"

Vương Lâm hỏi đúng chỗ ngứa thì không khỏi rơi vào trầm ngâm.

Người luôn tùy tiện như Lạc Thừa Phong, vậy mà lại bỏ ra từng ấy công sức để Vương Lâm cảm kích không thôi.

"...?"

Khoan đã… (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh biết thế giới thay đổi, người người chẳng dễ sống đâu.

Sau khi nghe xong, Lạc Thừa Phong im lặng rất lâu, có chút phức tạp, cố gắng tiêu hóa toàn bộ.

Gần như cùng lúc, Lạc Thừa Phong cũng cảm nhận được không đúng, ngoái đầu lại nhìn.

"Không ai có thể liên lạc với anh, không ai biết anh ở đâu, cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của anh. Nhưng…"

Vùng đất c·hết?

Dù Thừa Phong hắn cố gắng chăm sóc Diễm Thu bằng mọi cách, thực chất thì hắn chưa từng thật sự trở thành người thân bên cạnh con bé.

"Kỳ thực em còn muốn nhận nuôi Diễm Thu, đưa đến đây chăm sóc cơ. Nhưng anh Lâm biết đấy, thực sự không tiện, càng không thể tiếp xúc quá gần."

"Tôi hiểu, sao đi nữa cũng cảm ơn công chăm sóc con bé, suốt những năm này."

Không phải ai cũng có thể sống sót, càng không phải ai cũng có thể giúp đỡ người khác trong tình cảnh như vậy.

"Đang làm gì vậy?"

Sau đó lúc anh tỉnh lại, phát hiện bản thân đã trẻ lại, thế giới xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.

Chất Thánh?

Vương Lâm hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: "Vậy sau đó thì thế nào?"

Lạc Thừa Phong lưng tựa ghế, nhìn bộ dáng Vương Lâm đầy tò mò.

Mỗi một điểm, Vương Lâm đều kể chi tiết cho Lạc Thừa Phong nghe.

Lạc Thừa Phong thở dài, Vương Lâm càng là cứng người.

Một lúc lâu sau, Lạc Thừa Phong mới cất tiếng: "Anh, có lẽ nào… đã trở thành quỷ thực nhân. Còn người không rõ nhận dạng đó, là một quỷ dị?"

Vương Lâm kéo ống tay áo lên, vết xước thế mà hoàn toàn biến mất.

Mắt anh hơi hoa lên, cảnh vật trước mắt bỗng chốc như bị kéo giãn, méo mó đến lạ kỳ.

Quỷ dị?

Lạc Thừa Phong thoáng sững người.

Nhưng rõ ràng từ đầu đến cuối, anh không cảm thấy có bất cứ điều gì lạ thường ngoài cơn choáng mấy giây kia.

"Biến mất?"

"Về phần anh Lâm… sau trận đ·ộng đ·ất đó, anh đột nhiên biến mất."

Cuối cùng, Thừa Phong thở dài một hơi, ngả người ra sau, đưa tay day day thái dương.

Đúng là đủ li kỳ mà!

Thế nhưng Vương Lâm vừa mới đưa ly lên môi nhấp một ngụm, thì một cơn choáng váng đột ngột ập đến.

Ánh mắt anh lướt qua, bàn trà vẫn ở đó, chiếc ghế sofa vẫn y nguyên, chỉ có Lạc Thừa Phong đã không còn ngồi trước mặt hắn nữa.

Vương Lâm cười nhạt, lắc đầu.

"Hết cách, em đành tặng hẳn cho con bé một căn biệt thự. Còn thuê bảo mẫu đến chăm lo cuộc sống. Lập ra thêm một quỹ vốn, chu cấp tiền sinh hoạt hằng tháng, đảm bảo con bé không thiếu thốn bất cứ thứ gì." (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Lâm mở miệng hỏi chuyện, đột nhiên điện thoại trong túi anh rung lên, lấy ra xem trên màn hình hiển thị số của Lạc Thừa Phong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không câu thêm giờ nữa, Vương Lâm chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc.

Trước đó, lúc đi đến đây suýt bị một chiếc xe tông phải. Dù tránh được, bất quá vẫn bị va quẹt một chút, khiến cánh tay bị trầy xước.

Không gian thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng, Vương Lâm ấy vậy không nói gì, chỉ ngồi yên.

Khi hắn nhìn thấy Vương Lâm, sắc mặt lập tức kinh hãi, thản thốt: "Anh Lâm?"

Mà Vương Lâm, ngay khoảnh khắc nghe được cái tên ấy... trái tim chợt thắt lại.

Lạc Thừa Phong có vẻ rất lo lắng, hoàn toàn không để ý đến Vương Lâm bên này.

Cơn choáng chỉ thoáng qua vài giây, khi tỉnh táo lại, anh liền cảm thấy có gì đó không đúng.

"Nói cách khác, anh không hề có khái niệm gì về những gì đã xảy ra với bản thân mình?"

Không chỉ bảo vệ Diễm Thu, còn tạo điều kiện tốt nhất cho con bé có thể trưởng thành an toàn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 06: Quỷ Thực Nhân