Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 09: Bị đánh
Muốn đánh mà không đánh nổi, muốn hét mà không hét ra tiếng, chỉ có thể đứng đó rên rỉ, bất lực khóc thầm trong lòng.
Ai thấy cảnh này cũng hoảng hốt, Vương Diễm Thu càng là hít một hơi lạnh, thất thanh: "Cẩn thận."
Không trông mong vào đàn em được, Nghĩa Quân đành tự mình ra tay. Vung đấm còn lại, hướng về phía Vương Lâm, quyết tung một đòn phục thù.
Thế nhưng trước khi Triệu Nghĩa Quân kịp nói hết câu, Vương Diễm Thu đã đứng bật dậy.
Lời chưa dứt, gã đã gào lên thảm thiết.
Bất quá thời điểm cánh tay vừa nhấc lên…
Ẩn ý đằng sau thì ai cũng hiểu, tuy nhiên Vương Lâm lại vờ không hiểu, cũng không đáp lại.
Ác nhân cáo trạng trước, nói như thể mình là n·ạn n·hân đáng thương, mà giám thị cũng không có điều tra kỹ lưỡng.
Không cần quay đầu, không cần dùng nhiều sức, Vương Lâm đơn giản chỉ là giữ lấy.
Lớp trưởng Dạ Minh, điềm tĩnh ít nói, lúc này đây lại không thể tiếp tục giữ im lặng mà đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy nhìn chằm chằm vào cái đống hỗn loạn Vương Lâm gây ra.
Đó không phải ánh mắt của một con người bình thường…
Lời vừa dứt, ánh mắt hắn tức khắc dừng lại ở thân ảnh Vương Lâm.
Cuối cùng, Dạ Minh nhìn thẳng vào Vương Lâm, buông lời cảnh cáo: "Bạn học Lâm này, mới ngày đầu đến lớp đã gây ra ồn ào như vậy... không hay đâu!"
Đường đường là đại ca của trường, sao có thể mất mặt đến vậy.
Chỉ là cú đấm ấy còn chưa kịp chạm vào người Vương Lâm, thì Vương Lâm đã nhanh hơn một bước, tung cú đá chuẩn xác vào bụng đối phương.
Không cần nhìn rõ nhân dạng đối phương, Triệu Nghĩa Quân đã trực tiếp tiến đến, đập mạnh tay lên bàn, lớn giọng quát: "Mày là thằng nào? Dám ngồi ở đây, muốn c·hết..."
Sau một lúc, Vương Lâm buông ngón tay Triệu Nghĩa Quân ra, mặc kệ gã ôm lấy ngón tay đau đớn lùi về sau.
Dẫu đang quằn quại trong cơn đau, có điều Triệu Nghĩa Quân không cam lòng.
Đây là lần đầu tiên, Vương Diễm Thu lớn tiếng chống đối lại Trần Nghĩa Quân. Hơn hết, còn là vì một học sinh mới chuyển đến.
Theo bản năng, gã nuốt khan một ngụm nước bọt, lùi về sau vài bước.
Tuy không chắc đối phương có tham gia vào vụ hãm hại con gái anh hay không, tuy nhiên Vương Lâm tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.
Có quyết định, Triệu Nghĩa Quân siết chặt nắm đấm, chỉ thẳng vào mặt Vương Lâm, tức giận quát: "Mày... á!!!"
Phải mất mấy giây, mọi người xung quanh mới phản ứng lại. Hai tên đàn em của Triệu Nghĩa Quân, là những kẻ lấy lại tinh thần trước tiên.
Hay cứ đe dọa trước, rồi chuồn êm.
Tuyệt đối không thể mất mặt trước đám đông.
Triệu Nghĩa Quân cắn răng, dần trở nên dữ tợn hơn. Phải xử lý tên này thôi, mà đánh không lại thì làm sao giờ?
Bên khác, Triệu Nghĩa Quân hoàn toàn bị ngó lơ, tức giận đến nhe răng, liền nhặt lên chiếc ghế đơn, giơ cao nó quá đầu.
Cơn đau ấy quá dữ dội, đến mức triệt tiêu hoàn toàn ý chí phản kháng của Triệu Nghĩa Quân.
Ấy thế tại lúc căng thẳng nhất, một tiếng hét vọng lại từ xa: "Dừng hết lại cho tôi..."
Hôm nay, có rất nhiều người đang nhìn. Nếu bây giờ bỏ chạy, thì danh tiếng của gã sẽ mất sạch.
Sau đó một hất một cái, Triệu Nghĩa Quân liền bị hất văng ra xa, ngã nhào xuống sàn.
"Nhà tôi?" Dạ Minh cười khẩy một tiếng: "Từ khi nào mà Diễm Thu lại là nhà của cậu rồi?"
Từ đầu đến cuối, Vương Lâm không cho Triệu Nghĩa Quân một ánh mắt, tỏ rõ sự coi thường đến cực điểm.
Chương 09: Bị đánh
"A!!!"
"Tốt nhất đừng có ý đồ gì với Diễm Thu nhà tôi. Nếu không... c·hết chắc!"
Vương Lâm chỉ nhìn mỗi mình Dạ Minh. Dạ Minh cũng nhìn lại không hề chớp mắt.
"Rầm!!!"
Gã tự nhiên biết rõ bản thân không đánh lại tên này, nhưng hôm nay khác với hôm qua.
Với tư cách là một người cha, sao có thể không cảnh cáo một phen.
Tuy nhiên ngay khoảnh khắc ánh mắt gã, chạm phải cái nhìn sắc lạnh của Vương Lâm, toàn thân bỗng cứng đờ.
Khi này Vương Lâm vẫn ngồi yên, giờ mới bình tĩnh ngẩng đầu lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy đối phương không nao núng, Vương Lâm bèn từng bước chầm chậm về phía hắn.
Cỗ sợ hãi vô hình, làm phòng tuyến tâm lý gã này bị đè bẹp tức khắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồi lâu sau, tiếng chuông báo giờ giải lao vang lên.
Huống chi, anh còn trông thấy ánh mắt lấp lánh sao của con gái mình lúc nhìn gã đẹp mã họ Dạ này.
Rồi gã nhắm thẳng đầu Vương Lâm, thù hận đập thẳng xuống (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp, Dạ Minh vẫn đứng yên. Đến khi chỉ còn cách nhau một đoạn ngắn, Vương Lâm dừng lại.
Một tên tức giận gầm lên: "Tên khốn!"
Bịch!
Vương Lâm nghe thế không buồn giải thích.
Triệu Nghĩa Quân thấy rõ mặt kẻ mình đang đe dọa là ai, mặt mày lập tức tối sầm lại.
"Cái đám nhóc, sao không để người ta yên tâm ngày nào hết vậy!"
"Hai tên vô dụng!" Triệu Nghĩa Quân nghiến răng.
Trần Nghĩa Quân vẫn luôn tự nhận là đại ca của trường, hùng hổ xông thẳng vào lớp cùng với hai tên đàn em phía sau.
Dù có chút sợ hãi, tuy nhiên cô vẫn lấy hết dũng khí nói: "Nghĩa Quân, cậu quá lắm rồi!"
Vương Lâm chỉ bình tĩnh nhìn tên đẹp mã trước mặt, trong mắt lóe lên tia sắc bén.
Chiếc ghế cũng rơi xuống, đập trúng đầu Nghĩa Quân. Trên đầu Nghĩa Quân, liền nổi lên một cục u lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thầy ơi! Em bị nó đánh này. Nhìn đầu em đi, nhìn xem cái cục u này đi!"
Mọi người trong phòng giật mình quay đầu lại, chỉ thấy giám thị trường đã chạy đến.
Hết tiết cả lớp liền trở nên náo động, cũng là thời điểm chuyện gì đến phải đến.
"Muốn c·hết!"
Trong hình ảnh ngày đó anh thấy, con gái cầm theo một bức thư, vô cùng háo hức mà đến nhà kho cũ.
Sau đó Vương Lâm, Triệu Nghĩa Quân và hai tên đàn em bị lôi thẳng lên phòng giám thị.
Triệu Nghĩa Quân ôm đầu rên rỉ, nhục mặt lại không dám đứng dậy. Chủ yếu là bị đụng vào đầu đến choáng rồi.
Mùi thuốc s·ú·n·g tràn ngập phòng học, nhất là Vương Lâm tiếp tục bước tới, áp lực tràn đầy. Chỉ là Dạ Minh chẳng chút sợ hãi, đứng yên không lùi bước.
Ánh mắt kia tựa dã thú nhìn chằm chằm con mồi, để gã cảm giác mình nhỏ bé đến mức không thể thở nổi.
Đây không phải kẻ hôm qua?
Trong khi đó, Vương Lâm bước tới gần Dạ Minh.
Rồi gã lao thẳng tới, vung nắm đấm định giáng thẳng vào mặt Vương Lâm.
Tên đàn em còn lại thấy vậy, cũng định xông lên.
Chợt, một tiếng đập bàn lớn vang lên, tất cả học sinh trong lớp giật mình quay đầu nhìn.
Vương Lâm thốt lên rõ từng từ, lời cuối còn cố ý nhấn mạnh.
Bức thư có đề tên Dạ Minh, mà hôm qua nghe loáng thoáng đâu đối phương là Dạ Minh không sai.
Không ai lên tiếng, chỉ có cái nhìn của cả hai là không ngừng v·a c·hạm đến nảy lửa.
Tên này gập người, há hốc miệng nhưng không kịp kêu lên nổi, đã ngã bệt xuống đất.
Vừa vào phòng, Triệu Nghĩa Quân lập tức làm ầm lên trước.
Cơn đau đột ngột ập đến, khiến Triệu Nghĩa Quân chấn động, cả cánh tay theo phản xạ xoay theo, ấy thế ngón tay vẫn cứ như sắp gãy đến nơi.
Thì ra, trong chớp mắt Vương Lâm đã nhanh như cắt tóm lấy ngón tay gã, nhẹ nhàng bẻ ngoặt sang một bên.
"Mẹ kiếp! Kẻ nào dám ngồi cạnh Diễm Thu đâu?"
Cơn đau lại truyền đến dữ dội hơn, bởi vì giây phút gã có ý định phản kháng, Vương Lâm đã đoán trước được, bẻ mạnh thêm một chút vào ngón tay mình đang nắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không được...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.