[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn
Tinh Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Chồn chúc tết gà
Edit: Mẹ Mìn
Truyền dịch? Thuốc kháng virus?
Mễ Kiều cười nhạomộttiếng,mộtđôi mắt hoa đào mị hoặc dưới ánh mặt trời làm người ta say mê, làn mi cong dài dưới gió thu khẽ lay, nụ cười xấu xatrênmôi làmcôcó vẻ phong tình rất khác biệt.
Mặc dù hai người có diện mạo giống nhau đến chín phần, nhưng mà vẻ kiều mỵ thanh thuần toát ra từ trong ngườicôgáitrước mặt, Chung Lan tự nhận,côlàmkhôngđược.
"Làm saocôbiết tôi cần truyền dịch? Tôi xem,côlà chồn cấp gà chúc tết,khôngcó ý tốt?"
"Ha ha,côsuy nghĩ nhiều rồi."
Chung Lan hướng Mễ Kiều cái nhìn thập phần chân thành, vẻ mặt dịu dàng: "khôngnóiđến quan hệhiệntại củacôcùng Trầm Nghê Trần, chỉ bằng quan hệ trước kia của tôi cùnganhấy, tôi nghĩ, gặpcôkhôngthoải mái, vì đểanhấy có thể an tâm, tôi cũngsẽchủ động quan tâmmộtchút."
"Hứ!"
Mễ Kiều hèn mọn liếccôtamộtcái, lập tức đưa cốc trà sữađangcầmtrêntay lên hung hăng hútmộtngụm.
"Cám ơncôđối với Tiểu Trần Trầnmộtlòng say mê, nhưng mà ngại quá, tôi lạikhôngcó thiện cảm vớicô, cầu xincônhanh chút biến mắt cho tôi! Liếccôthêm cái nữa, tôi sợ tôisẽkhôngtiêu hóa được mất!"
Tay cầm trà sữa, mắt nhìn ra mặt hồ yên ả, Mễ Kiềukhôngthèm liếc mắt nhìn Chung Lanmộtcái, cứng rắn phun ra những lời này, liền xoay người bướcđi.
Chung Lan nhất thời nghẹn lời, trong đầu vang lên câunóilúc trước của Trầm Nghê Trần,côcùng Mễ Kiều bất đồng, cư nhiên Mễ Kiều so vớicôđángyêuhơn.
Ha ha, tay Chung Lankhôngtự giác xoa xoa dạ dầy, bị lờinóicủa Mễ Kiều làm cho tức giận, lại bắt đầuẩnẩnđau.
"Trầm Nghê Trầnnói, tôi vớicôtrong lúc bất đồng,côlại đángyêuhơn tôi. Nhưng mà, tôi nhìn thế nào cũngkhôngthấy,côđángyêuchỗ nào?"
Mễ Kiều dừng bước, theo lờinóiđối phương khiêu khích làn điệu,khônghờn giận xoay người.
"Tiểu Trần Trầnnóivớicô? Khi nào?"
Nụ cười giảo nở rộ bên khóe miệng Chung Lan,côyên lặng nhìn Mễ Kiều, trong lòng Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều so vớicôđángyêu, so vớicôtuổi trẻ, nhưng mà,khôngcó nhiều lắm kinh nghiệm xã hội, đùa giỡn thủ đoạn, so vớicô, còn khiếm khuyết rất nhiều.
"Lần trước chúng tôi gặp nhau, ngày hôm sau, là chính mồmanhấynóicho tôi biết,nóicôlà cháu ngoạianhấy, còn có, rất nhiều rất nhiều chuyện."
"Chuyện gì?"
Mễ Kiều có chútkhôngdám tin há to miệng, thốt ra liền hỏi lên.côcó chútkhôngtin Trầm Nghê Trần dám đem chuyện cấm luyếnnóicho Chung Lan biết, nhưng mà, chuyện "Cơ mật" như vậy, nếukhôngphải Trầm Nghê Trầnnói, Chung Lan làm sao có thể biết?
"côthậtsựmuốn biết?"
Nhìn Chung Lan dào dạt đắc ý, Mễ Kiều có chút bực mình. Khóe mắt theo ánh chiều tà liếc nhìn Chung Lan, trong khoảnh khắc, mọi nghi vấn đều giống như gió thu tánđi,khôngđấu vết.
"Chung giáo viên, tôi là cháu ngoại hiệu trưởng Trầm Mạt, việc này,khôngít người đềuđãbiết, nhất là giáo viên, sợ làđãnghe Chu bộ trưởngnóiqua.côbiết tôi cháu ngoại Tiểu Trần Trần cũng chẳng có gì lạ. Lần trước gặp mặt, Tiểu Trần Trần chính mồm thừa nhận tôi là vợanhấy, cho nên,hiệntại tự nhiêncôbiếtrõsựtình. Ha ha, nhiều năm trước,côlàm bạngáicủa Trầm Nghê Trần như thế nào, tôikhôngrõràng lắm, cũngkhôngcần hỏi đến. Nhưng màhiệntại, chồng tôi đối với tôi thế nào, tôi hiểurõnhất. Chuyện này,anhấysẽkhông, cũngkhôngcó khả năng chính mồmnóichocô!côkhôngcần phá đám!"
Lúc này đây, ánh mắt Mễ Kiều nhìn Chung Lan, gằn từng tiếng,nóiphi thườngrõràng, cảm xúc thực bình tĩnh, khí chất thành thục khó có được trong cơ thểcôphát ra. Ánh mắt Chung Lan hoảng loạn.
côtathậtkhôngngờ,mộtcôgáikhôngđến hai mươi tuổi, lại có tơ duy như vậy.côta còn tưởng rằng,mộtcôgáivào tuổi này khiđangyêuđều lo được lo mất, dễ bị kích động vì những lời gièm pha mới đúng.
"Ngay tại lần trước chúng ta gặp, ngày hôm sau, tôithậtsựđitìmanhấy, trong sổ đăng ký vào doanh trại vẫn còn tên tôi,khôngtin,côcó thểđixem. Trầm Nghê Trần chính mồmnói,côlà cháugáianhấy,nóilần đầu tiên gặpcôđãnhầmcôvới tôi.cônghĩ lạimộtchút, chẳng lẽ lần đầu hai người gặp mặt,thậtsựkhôngcó chuyện gì kỳ quái sao?"
Chung Lan từng bước ép sát,khôngcam lòng, đập nồi dìm thuyền, khí định thần nhàn, làm bộ như làthậtsựMễ Kiều hiểu lầmcôta.
Mễ Kiều trong lòng tê rần,khôngcần nhớ lại, lần đầu tiên cùng Trầm Nghê Trần gặp mặt, Trầm Nghê Trần đều gọi Lan Lan, hơn nữa,côcòn tưởng rằng Trầm Nghê Trần bị làm sao nên mới có thể chạy tới ôm lấyanh, bịanhđètrênsô pha ăn xong lau sạch.
Khóe miệng khẽ nhếch, Mễ Kiềukhôngmuốn cùngcôtanóinhảm nhiều.
Khó trách, mỗi lần nhìn thấy Chung Lan đều có cảm giác như thấy quỷ, nguyên lai, từ ngày khai giảng kia,côtađãlà quỷ trong lòngcôrồi.
"cônóinhững lời này, căn bảnkhôngđủ để dao động tín nhiệm của tôi đối với Tiểu Trần Trần. Cho dù các người cóthậtsựgặp mặt,anhấykhôngcónóicho tôi biết, đó lại như thế nào, điều đó chứng tỏanhấy để ý đến cảm thụ của tôi, hơn hết làyêutôi. Nhưngthậtracô, giáo viên Chung,côcũng là người trưởng thành, như thế nào nghĩ đến ở đâynóichuyện với tôi,côquả thực còn ngây thơ hơn tôi!"
nóixong, Mễ Kiều xoay người cũngkhôngquay đầu lại bướcđi, mặc Chung Lan gọi thế nàocôcũngkhôngđể ý tới.
Dương liễu lả lướt ven hồ, Chung Lan nhìn bóng dáng Mễ Kiều quật cường rờiđi, rốt cuộc cómộtchút hiểu được, vì sao Trầm Nghê TrầnyêuMễ Kiều như vậy. Mễ Kiềuthậtsựchỉ có 19 tuổi sao? Cùngcôgáicùng tuổi quảthậtkhônggiống!
Phòng y tế trong trường học. Phòng xét nghiệm.
Mễ Kiều tựđiđến cửa sổ tìm báo cáo xét nghiệm của mình. Bên kia, bác sĩ Chu vẻ mặt vội vàng đứng ở cửa chủ nhiệm phòng khám nhìn chung quanh. Đợi cho pháthiệnbóng dáng Mễ Kiều, ông vội vàng gọicô.
"Mễ Kiều, ở trong này, đến văn phòng chủ nhiệmmộtchuyến!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.