[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn
Tinh Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61: Nếu, chúng ta có con?
Trầm Nghê Trần có miệng mà khó trả lời,khôngphảianhtrầm mặc, mà làkhôngbiết trả lờicôthế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
"cônóicômang thai, muốn tôikhôngđẩy ngãcô, cũng làthậtsự?"
Trầm Nghê Trần thở dài, tâm như bị ai dẫm đạp, giá lạnh thổi qua làm choanhtỉnh trí lại.
Thân ảnh mỏng manh yếu đuối chạy càng ngày càng nhanh, giống như nỗi bực bội và đau đớn trong lòngcôcàng ngày càng tăng, dần dần rời xa tầm mắt Trầm Nghê Trần, cũng đem tâm Trầm Nghê Trần đâm từng nhát từng nhát, từng giọt từng giọt máu theo đó mà chảy ra.
"cônóicôđến đây để làm thư ký, phảikhông?"
"Emnóinhư vậy với Mễ Kiều?"
Mễ Kiều tùy hứng che lỗ tai, bỗng nhiên nhớ tới chuyện của mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trầm Nghê Trần.
Mễ Kiều oán hận mắngmộtcâu, nước mắt tràn mi, quay đầu bỏ chạy.
Mễ Kiều giãy ra khỏi vòng ôm củaanhôm ấp, liên tục lui về phía sau, sắc mặt càng ngày càng tái, nhưng ánh mắt lại sáng rực.
"Kiều Kiều, chuyện đó làkhôngthể nào,anhvà Chung Lan tuyệt đốikhôngcó nửa điểm quan hệ,anhkhôngcó chạm vàocôta!"
Chung Lan đứng ở cách đókhôngxa nhìnkhôngđược bình thường,đilên, khinh thường đáp trả Mễ Kiều, giống như hướng thế nhân tuyên cáo, Mễ Kiều muốn cùng Trầm Nghê Trần sinh con, là ý muốn ngây thơ cỡ nào!
"Đừngnóigiỡn! Trầm Nghê Trần vốn chính là cậu củacô, sao có thể cùngcôsinh con chứ! Cho dù hai người đời này có ở bên nhau cũng chỉ có thể vụng trộm tìm hoan mua vui mà thôi, sinh con? Nực cười!khôngphải tình thương của người mẹ quá lớn làm chocôthậtsựmuốn làm điều trái luân thường đạo lý?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trầm Nghê Trần nhíu mày, nhưđangngẫm nghĩ, rồi lại nhìn về phía Chung Lan.
thậtlà, chính mình bị khi dễ, vậy màanhlạiđihỏi người khác là chuyện gì xảy ra! Mễ Kiều nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Trầm Nghê Trần.khôngtrả lời mà hỏi lại.
Chung Lan khí thế bức người hướng về phía Mễ Kiều, cố tình công kíchcô. Ý chí của Mễ Kiều bị lờinóicủacôta làm cho rệu rã, lan ra đến toàn thân, làm thân hình Mễ Kiềukhôngngừng run rẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sao lại thế này?"
"Emkhôngnghe!"
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nơi Mễ Kiều vừa đứng,mộtque thử thaicôđơn dưới đất, bị Trầm Nghê Trầnnhẹnhàng nhặt lên.
Trong trời đêm,mộttiếng động sắc bén vang lên. Đó làâmthanh phát ra từmộtbên má của Chung Lan.
"Nếuanhtincôta, cần gì phải hỏi em!"
Chung Lan bỗng nhiênkhôngnói, vừa mới rồi còn bầy ra ánh mắt vô tội, giờ phút này thế nhưng còn có chút tránh né. Đôi mắtnhỏsợ hãi nhìn về hướng lính gác. Vừa mới rồi,côcùng Mễ Kiều đối thoại, khẳng định lính gác đềuđãnghe thấy.
Hơn nửa đêm,côvui mừng kích động chạy tới muốnnóichoanhbiết tin vui, vậy màanhcùng Chung Lan lại chocômộtbất ngờ đến đau đớn như vậy! Cái gì mà tin tưởnganh, cái gì mà hết thảy đều giao choanh, hết thảy đều là lừa đảo!côhỏianh,anhkhôngđáp, lại nhiều lần hỏi Chung Lan trước,đãcó câu trả lời của Chung Lan, cần gì phải chờcônóisựthật?
Mễ Kiều cúi đầu, nhìnkhôngrõbiểu tìnhtrênmặtcô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàn toànkhôngnhưcômong muốn. Lờinóicủaanhlàm timcôvỡ tan thành từng mảnhnhỏ, rồi bị gió thu lạnh thổi cho bay tan tác
Trầm Nghê Trần sợcôxúc động lại chạy trốn, gắt gao ôm chặtcô, đemcôgiam cầm ở trong ngựcanh. Thanhâmkhẽ khàng như lá rụng mùa thu,thậtcẩn thận: "Kiều Kiều, em vào văn phòng củaanhđã,anhsẽtừ từ giải thích cho em nghe, đượckhông?"
"Chung Lan, nếu trước đó Trầm Nghê Trần tôi đối vớicôcòn có chút áy náy chuyện tình cảm ngày xưa,thìhôm nay nhờ lờinóicủacômàđãkhôngcòn lại gì nữa hết. Phiềncôtừ nay về saukhôngcần xuấthiệnở trong tầm mắt của tôi nữa. Nếukhông,côsẽgánh chịu hậu quả đấy!"
"Mễ Kiều, tôi muốn hỏicô, saocôkhôngở trường quân giáo mà lại chạy đến quân khu,côcòn,côcòn muốn đánh tôi, ô ô~"
Chung Lan ấp úng, ủy khuất cực kỳ, nước mắt trong hốc mắtđãtrào ra.
"Là như thế này sao?"
"Kiều Kiều, em lại đây, chúng ta về văn phòngnóichuyện, có đượckhông?"
Mễ Kiều ngẩng đầu, nước mắt trong suốt dưới ánh trăng, làm tâm Trầm Nghê Trần mềm nhũn.
"Nếu người mang thai là em,anhcó vui vẻkhông?"
Lạimộtlần nước mắt rơi như mưa, Mễ Kiềukhôngdám tin nhìn chằm chằm người đàn ông màcôyêuđangđưng trước mặtcô. Trong ánh mắt, cómộtchút tuyệt vọng,mộtchút hèn mọn,mộtchút bất khả tư nghị.
anhcó chút sốt ruột, từ sau khi trả lời Mễ Kiều về chuyện sinh con,anhcứ tiếnmộtbướccôlại lùimộtbước,côxemanhnhư quái vật.
Cây ngô đồng, thân cây trụi lủi tội nghiệp chỉ thẳng lên trời, trong ánh sáng mờ ảo, bóng cây loang lổ, còn có gió đêm lạnh buốt thổi vào người.
anhkhônghề liếc nhìncôtamộtcái, rất nhanh chạy về hướng Mễ Kiều vừađi, chính là, nơi đó làm sao còn có bóng dáng Mễ Kiều?
Chương 61: Nếu, chúng ta có con?
Trầm Nghê Trần nghi hoặc nhìn về phía Mễ Kiều, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước.
"Chát!"
Lồng gực cứng lại, màn đêm bao phủ lấyanhlàm cho Mễ Kiềukhôngnhìn thấyrõthần sắc trong mắtanh.anhnhẹnhàng ôm chặt lấycô,âmthanhnhẹnhàng, nụ cười yếu ớt.
cônghĩ, Trầm Nghê Trần cũng có suy nghĩ giống nhưcôvậy, giống như vô số tiểu thuyếtcôđãxem qua.anhsẽcao hứng mà ôm lấycô, quay vòng tròn, sau đó vui mừng ngửa mặt lên trời hoan hô: "O H! Tôi muốn làm ba! Tôi muốn là ba!"
Thời gian, bỗng chốc như dừng lại.
Edit: Mẹ Mìn
Trầm Nghê Trần chán ghét nhìncôta, gằn từng câu từng chữ lạnh như băng.
"nóigiỡn! Cho dù làkhôngbị dị dạng cũngkhôngthể sinh! Sinh nó ra, nó gọi Trầm Nghê Trần là ba, hay gọi là ông cậu? Chínhcôlàm ra loại chuyện đáng xấu hổ này, lại còn muốn concôsốngmộtcuộc đời đáng xấu hổ nhưcôsao?!"
Trầm Nghê Trần sửng sốt, vừa muốn mở miệng giải thích, Mễ Kiều lại bắt đầu đặt câu hỏi.
Trầm Nghê Trần hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh hơi hơi nổi lên,ẩnnhẫn trong lờinóicủa Chung Lan cósựkhiêu khích, đánh thẳng về phía Mễ Kiều.
Bị người congáimìnhyêunhìn mình với ánh mắt như vậy,khôngthể nghi ngờ, đó làsựthương tổn cùng châm chọc lớn đến cỡ nào.
Chung Lan ôm má, chật vật nhìn người đàn ông trước mặt.
"Vậyđãmuộn thế này, saocôta còn có thể ở trong này cùnganh?"
"Đừngnóigiỡn, Kiều Kiều."
anhđãtự hỏi lại mình, nếu Mễ Kiều mang thai,anh, Trầm Nghê Trần, liệusẽvui mừng sao?
"Nếu, con của chúng takhôngbị dị dạngthìsao?anhnguyện ý cho em sinh conkhông?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nếu emnóilàthật? Nếu đúng là chúng ta có con?"
Nhưng màanhkhôngcó.
Trầm Nghê Trần đem Mễ Kiều kéo lạimộtbên, rời xa lính gác, sau đó quay đầu nhìn về phía Chung Lan.
"Vậy bỏ nóđi. Emkhôngphảikhôngbiết, chúng ta,khôngthể có con."
anhlớn tiếng gọicô, chạy nhanh đuổi theo, ôm lấycô, yên lặng chịu đựng từng cú đấm củacôtrút lên ngườianh,khôngquan tâm đemcôôm chặt vào lòng.
"Trầm Nghê Trần,khôngngờanhlại làm em thất vọng!"
Giọngnóicủa Mễ Kiều hơi hơi run, hỗn loạn nghẹn ngào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.