Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Quyển 1
Unknown
Chương 10: Giáp công.
Trước khi bước vào vùng đất chưa được kí hiệu trên bản đồ. Cậu dành một ngày thời gian để chuẩn bị đồ đạc lại một cách hợp lý để thuận tiện lấy. Cũng là để nghỉ ngơi cho cơ thể về trạng thái tốt nhất.
Sau nhiều ngày vật lộn trong thiên nhiên. Cậu cũng nhận thấy giác quan và phản ứng của cơ thể cậu được cải thiện hơn trước. Cơ bắp cũng trở lên thon gọn mà rắn chắc, sức mạng tràn đầy. Một sự thay đổi mà đúng với mục tiêu của cậu.
Sau khi nghỉ ngơi xong một ngày. Cậu bắt đầu mang lên đồ đạc tiến về phía dãy núi cao lớn kia.
Khi càng tiến vào dần chân núi. Cậu mới nhận ra được sự khác biệt. Ở nơi đây đâu đâu cũng được trải đầy một màu xanh. Với nhiều thảm thực vật tươi tốt và trù phú chủng loại hơn bên ngoài.
Như đây. Cậu dừng lại cúi xuống dùng tay cẩn thận nhổ lên một cái cây hình như cây bút. Với hai màu sắc chủ đạo là xanh lam với đen. Cây này có môi trường sống khá độc đáo nên bên ngoài thấy rất ít. Trong đầy thì đi vài đoạn lại thấy.
Càng như thế cậu càng thêm cảnh giác. Vì cậu biết môi trường càng tốt bao nhiêu thì tỉ lệ thuận với độ nguy hiểm càng lớn hơn. Nên cậu từ giờ phải luôn tập trung cao độ với môi trường xung quanh. Đề phòng thú dữ tập kích bất ngờ.
Trên con đường tiếp theo. Cậu đi cũng khá thuận lợi, khi chỉ gặp mỗi hai con rắn to cùng nhau giáp công hai bên trước và trái của cậu. Tuy chúng to hơn nhiều rắn bình thường nhưng đối với người từng trải qua chiến đấu với vua hổ như cậu thì không đủ uy h·i·ế·p. Chỉ vài đòn tránh lé những cú đập đuôi như búa bổ của chúng.
Cậu đã lợi dụng sức quan sát, phán đoán và sự linh hoạt của cơ bắp hơn hai con rắn. Và chớp được thời cơ cho mỗi con mấy phát trí mạng vào đầu. Kết liễu xong, cậu nhảy lên cây chờ đợt một lúc để đề phòng còn có con nào lao ra tập kích nữa không.
Sau một lúc xung quanh vẫn yên tĩnh. Biết chỉ có hai con rắn tấn công thôi. Thì cậu nhảy từ trên cây xuống, tiếp đất an toàn. Di chuyển dần đến hai con rắn bổ thêm mỗi con vài nhát nữa . Khi đã xác định c·h·ế·t không thể c·h·ế·t hơn nữa thì cậu mới dừng lại.
Do mắc ứng phó với tấn công mà cậu chưa kịp xác định đây là loài rắn gì. Khi nhìn kĩ lại mới nhận ra loài này theo cậu nhớ tên là " Bi Bò " thì phải. Được cái xác to mà di chuyển chậm chạp. Nhưng bù lại sức bền với lực đuôi khá cao và thích chơi hội đồng con mồi. Nhưng điểm mà cậu chú ý là thịt con này ăn giống thịt bò, thứ mà cậu khá thích ăn.
Để cho tránh đụng độ với thú dữ đến đây do lần theo mùi máu. Mà cậu nhanh tay dùng dao rạch vào phần thân con rắn lấy ra vài tản thịt. Nơi đây thịt là ngon nhất rồi. Cậu tiến dần đến phần lưng rồi rạch lớp vảy và thịt ra. Cắt vào sâu bên trong đến khi để lộ ra phần xương trắng.
Loay hoay một lúc cậu rút ra được một bộ xương trắng đầu tiên. Tiếp tục câu làm y hệt như vậy với con thứ hai.
Khi đã xử lý xong. Cậu gói chúng vào cái bọc rồi vác trên lưng. Rồi nhanh nhẹn di chuyển ra xa khỏi chỗ hai con rắn.
Di chuyển được một đoạn. Cậu nhìn lên bầu trời, thấy sắc trời đang dần tối lại. Ban đêm di chuyển trong rừng sẽ rất dễ gặp nguy hiểm. Nên việc cấp bách bây giờ là cậu phải nhanh chóng tìm nơi thích hợp để trú tạm.
Xong khi loay hoay trong rừng một lúc. Cậu đã xác định được nơi trú tạm. Nó nằm bên trong vách núi, với hình dạng cửa vào như một cái miệng lớn. Khi đến gần mới thấy bên trong có một không gian trống khá to. Tuy trông bẩn thỉu nhưng không thành vấn đề. Vẫn là nơi trú tạm tuyệt vời. Trước tiên phải bắt tay vào dọn dẹp ra một khu vực để ở đã.
Trong khoảng thời gian dọn dẹp từ đầu đến cuối. Cậu mới để ý được nơi này có dấu hiệu của người từng sống. Theo cậu nghĩ chắc một số người thám hiểm như cậu đã từng đi qua đây. Và chọn nơi này để nghỉ ngơi qua đêm.
Chuẩn bị nơi ngủ nghỉ xong. Cậu bắt tay luôn vào nấu nướng. Nguyên liệu chính sẽ là thịt con rắn mà cậu vừa lấy được. Cậu nghĩ ngợi một lúc. Rồi quyết định ăn rắn nướng.
Sơ chế, tẩm ướp xong thịt rắn. Cậu xiên lại thành từng que rồi cắm xung quanh đám lửa. Trong lúc chờ thịt rắn chính. Cậu moi từ trong balo ra hai bộ xương rắn.
Cái này để một mình, ngoài ngâm thành canh uống thì không có tác dụng gì. Nhưng kết hợp cùng những thảo dược cậu ngắt được trên đường. Pha trộn với nhau là sẽ tạo ra được một loại bột gây ảo giác thời gian ngắn.
Rút kinh nghiệm lần trước, cậu phải chuẩn bị chu đáo để ứng phó với nhiều thú dữ trong rừng hơn. Mà loại thuốc này sẽ là thứ mà cậu cần cho chuyến đi dài hạn trong rừng.
Mất hai mươi phút sau. Nhất giơ lên một chiếc bình thủy tinh với một chút vẻ mặt hài lòng và ngạc nhiên .
" Lần đầu thử mà đã pha chế thành công. Có lẽ mình có thiên phú trong việc pha chế chăng?". Nhất nhấm mắt, nhíu mày trầm tư.
" Thôi kệ. Để có dịp sau đầy đủ nguyên liệu thuốc khác. Thì mình sẽ thử sau. Bây giờ là tập trung luyện thêm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu." Nói xong Nhất lao đầu tập trung vào chế thuốc.
Khi được lọ thuốc thứ hai thì mùi thịt rắn nướng đã chín cũng tỏa ra.
Nhất tạm ngừng công việc. Tiến tới đống lửa, rút ra từng xiên thịt rồi nhai ngấu nghiến từng cái. Mà phải công nhận thịt rắn này mùi vị chẳng giống thịt rắn mà như thịt bò vậy. Ăn phải gọi là tuyệt vời.
Xong khi chén no nê. Cậu lại nghỉ ngơi một chút rồi vùi đầu pha chế tiếp. Bất chợt khi dùng hết số xương rắn thì trời đã vào bốn, năm giờ sáng. Nhưng đợt này không ngủ cũng đáng. Khi mà cậu đã làm xong hơn hai mươi lọ thuốc. Hư mất một lọ do trong lúc pha chế lỡ ngủ gật tí.
Cậu nhìn đống thuốc càng cảm thấy an toàn hơn nhiều. Với số này cậu có khi đánh tay đôi vài chiêu với chúa hổ cũng được. Còn đáng hòa hay thắng thì cậu còn chẳng muốn nghĩ tới. Con đó sức người thường đừng nghĩ một mình ăn được. Ít nhất phải một đội quân được trang bị tận răng.
Bỏ một chút thời gian nghĩ ngợi một lúc về cách dùng hợp lý với đám thuốc này. Khi quyết định xong, thì cậu thu dọn tạm về một góc rồi lăn ra ngủ bù. Chứ mắt lơ đờ kiểu này sẽ làm độ linh hoạt với sức phán đoán của cậu bị giảm sút chút ít. Chút ít trong nhiều lúc là cả một ranh giới sống c·h·ế·t rồi nhất là trong nơi rừng núi nguy hiểm này. Nên tốt nhất vẫn ngủ khỏe rồi làm gì thì để sau.
----------
Đúng là ngủ đủ giấc vẫn tốt nhất. Sau khi ngủ bù ba bốn tiếng thì tinh thần đã xung mãn trở lại.
Cậu vươn vai khởi động vài đường cơ bản cho các cơ đảm bảo luôn trong trạng thái tốt nhất . Rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên đường tiếp.
Trên đường đi cậu có ngắt thêm vài loài thảo dược nữa. Và có gặp qua một đàn "Công Na" đang di chuyển. Có tạo hình như con gà. Loài này tính tình khá hung bạo thêm thích kết đoàn mà đi nên cậu phải đợi một lúc trên cây chờ chúng qua.
Cứ cách vài tiếng cậu lại kiểm tra hướng một lần. Để đảm bảo không lạc đường.
Sau ba bốn ngày lặn lội mệt nhọc. Cậu đã tiến tới được đỉnh dãy núi. Mới nhận ra trên đỉnh núi cậu đứng là thuộc một trong số ít ngọn nhỏ nhất.
Nhưng vậy cũng không sao. Nhìn từ đây cũng bao quát được chặng đường phía trước.
Theo cậu quan sát. Phải vượt qua một đồng bằng với cây cỏ rất rậm rạp. Thỉnh thoảng cậu còn thấy lấp nó vài bộ phận to lớn của con vật nào đó trong đồng bằng ấy.
Vượt qua đồng bằng là một vùng đầm lầy. Do xa quá cậu không nhìn được trong đó có gì. Nhưng cá chắc sẽ nguy hiểm đây.
Và tiến ra mãi tới ra xa xa. Là vùng nào nữa cậu không rõ. Nhưng từ xa cậu đã thấy ranh giới bìa rừng bí ẩn mà ông Đà đề cập. Phải gọi là to lớn cực kì. Từ xa đây mà cậu đã cảm thấy sự khủng lồ của những chiếc cây ở đó.