Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Quyển 1

Unknown

Chương 11: Hành động.

Chương 11: Hành động.


Khi đã nhìn lo lê cảnh vật phía trước. Cậu cũng phải bắt tay vào chuẩn bị cho chuyến hành trình xuống núi tiếp theo.

Từ trong balo Nhất rút ra một đống thanh kim loại nabo. Những thanh này đến từ bên ngoài thôn. Chất liệu rất bền, nhẹ và dẻo. Thích hợp dùng cho nhiều thứ. Và thứ cậu chuẩn bị làm cũng được cấu tạo từ loại kim loại nabo này.

Bắt tay vào làm việc. Cậu cầm những thanh này lên loay hoay ghép nối lại với nhau qua các khớp mà cậu làm từ trước.

Mất một lúc sau. Cậu mới đứng dậy vỗ vỗ bụi bẩn trên tay. Nhìn về phía trước mặt, thở phào nhẹ nhỏm: " Thế là xong xuôi ".

Giờ đây đống thanh kim loại nabo đã có diện mạo mới. Với bộ khung kim loại gồm phần trên và dưới. Phần trên gồm hình tam giác to. Phía dưới phần đỉnh tam giác có hai thanh kéo thẳng đứng xuống kết nối với một thanh ngang. Phía dưới sau cùng được treo hai sợi dây to cố định chắc chắc.

Phần trên khung tam giác được phủ hoàn toàn một lớp da màu nâu sẫm. Tạo nên cảm giác đầy sự hoàn mĩ.

Cậu nhìn và kiểm tra thêm vài lần nữa, khi đã thấy an toàn. Cậu cũng phải khen ngợi: " Ai nghĩ ra cái [ Đu lượn ] này cũng đỉnh đấy. Vừa dễ lắp lại có thể mang đi phải gọi là gọn lẹ tiện lợi. Cái tuyệt vời nhất là có thể giúp những người bình thường khi thám hiểm trên cao hoặc thích kích thích có thêm một cách di chuyển mới thay cho đường bộ nhàm chán và nguy hiểm. "

Nói xong. Nhất bắt đầu thu dọn lại chiếc balo rồi nâng lên cao chiếc đu lượn mà cậu vừa hoàn thành xong. Hướng về phía vách núi, cậu lấy đà rồi chạy phi nước đại thẳng tiến về phía trước.

Sắp rời khỏi vách núi cậu ngửa mặt hét to: " Cánh rừng bí ẩn kia ta đến đây!!!! ". Rồi cậu nhảy mạnh một cái lao thẳng ra vách núi.

Vừa rời khỏi vách núi cậu và chiếc đu lượn cùng nhau chao đảo và có dấu hiệu vùi đầu xuống.

Cậu hoảng sợ kêu to: " Thôi c·h·ế·t thôi c·h·ế·t. Quên lái tay cầm" ngay lập tức cậu giữ tay cầm thật chặt. Rồi ghìm mạnh bẻ lái cho chiếc đu lượn trở về quỷ đạo chuẩn. Từ từ chiếc đu lượn dần dần an ổn lại và di chuyển chậm dãi trên không chung, hướng về phía trước lướt theo cơn gió mà đi.

Khi thấy đu lượn đã di chuyển ổn định cậu mới thả lỏng tay cầm rồi từ từ móc hai chân lên chiếc dây đằng sau.

Làm xong Nhất mới có thời gian nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Từ trên cao nhìn xuống cậu mới vui mừng vì mới đó mà đã đi gần đến nửa chặng đường xuống núi. Đúng là đường trên không có khác nhanh hơn đi bộ nhiều.

Mà từ đây cậu cũng nhìn thấy được cách khá xa phía trước là đồng bằng cỏ . Với rậm rạp cỏ cao phải gọi là ngang mê cung. May cậu mang theo đồ chỉ chứ tìm đường trong đó mà c·h·ế·t luôn chứ.

Thôi dẹp lại việc chặn đường phía trước. Cậu đang phân vân cái đu lượn này còn di chuyển được bao xa.

Nhưng theo tính chất cái đu lượn này. Thì nơi nhảy càng cao đi càng dài. Từ nơi cậu nhảy, tính từ lúc ổn định lại mà bay. Thì bay được vài ngày đấy. Nếu có gió thì truyện sẽ khác.

Sau một lúc suy nghĩ. Cậu tính ra chắc đến được đồng bằng cỏ một đoạn, cái đu lượn này sẽ hạ cánh.

Những ngày tiếp theo. Cậu bắt đầu bước vào cuộc sống sinh hoạt quy luận. Sáng dậy ăn tí thịt rắn bi bò dự trữ đợt trước, ăn xong thì ngắm cảnh bình minh chiều ngắm cảnh hoàng hôn, khi mệt thì ngủ trên đu lượn luôn.

-------------------

Khi đến ngày thứ bốn cũng là ngày cuối của chuyến bay thì một chuyện không hay xảy ra phá vỡ lịch trình của cậu.

Đó chính là thời tiết thay đổi. Có lẽ một cơn bão đang đến. Kèm theo cả những cơn mưa to cùng với gió thổi mạnh như những con dao vô hình.

Làm cậu phải mệt mỏi chống chịu lại. Vừa căn mắt nhìn đồ chỉ để mà đi cho đúng hướng. Chứ trời tối đen như mực.

Vừa phải gồng mình lên cầm lái mà điều chỉnh tránh đi những ngọn gió thổi lệch hướng.

Người thì hạ thân nhiệt nhanh chóng do mưa ngấm vào người.

Nhìn từ xa cậu và chiếc đu lượn như chiếc lá lênh đênh giữ gió mùa thu về.

-------------

Cậu thở hổn hển. Giọng khàn khàn: " Này khó đây. Bão to quá, theo kiểu này mưa gió tầm vài ba tuần mới tạnh được." cậu ngậm ngùi cay cú khi bị bắt buộc phải cầm cự hai ba tuần trên đây. Chứ giờ hạ cánh có mà c·h·ế·t à.

--+--++-----+++

Khoảng một thời gian sau.

Trên một ranh giới giữa một đồng bằng cỏ với đầm lầy. Có động vật đang ăn, có con đang đánh nhau và nhiều hơn thế nữa. Cảnh vật đầy lộn xộn mà có nét yên ả thanh bình.

Thì một tiếng hét làm cho bầu không khí đó bị phá vỡ.

" Aaaaaaa.....cuối cùng cũng xuống được. Lần sau và mãi mãi cũng chẳng bao giờ muốn trải nghiệm bay như này nữa. Đúng là địa ngục mà."

Kèm theo tiếng hét là hình bóng một cậu thiếu niên đang bíu hai tay vào một vật bay trông rách nát từ trên không từ từ hạ xuống.

Khi vừa tiếp đất cậu thiếu niên thả tay ra rồi nằm ngửa mặt lên trời mà thở phì phò, rưng rưng nước mắt như người mới dành được mạng sống trước tử thần.

Mà đúng như vậy. Cậu thiếu niên chính là Nhất vừa trải qua lằn ranh giữa cái c·h·ế·t và cái sống. Khi chống chọi với cơn bão mấy tuần liền.

Giờ đây Nhất tay chân phải gọi là gần như phế. Chỉ còn lại cảm nhận bộ phận tồn tại và còn liên kết với cơ thể. Ngoài ra là không có cảm giác gì luôn.

Không chỉ thế người còn đói meo đói mốc. Cơ thể lạnh buốt, da trắng bạch như người c·h·ế·t do thấm nước quá lâu. May nhờ hay rèn luyện mà sức đề kháng cậu khỏe. Chứ không lại mắc thêm bệnh cảm nữa thì càng tồi tệ hơn.

Nhìn lên trời mà cậu chỉ biết cười trừ. Đúng là cái số chẳng biết xui hay may đây.

Nếu may thì lại nhờ đó mà qua được cái đồng bằng rộng lớn, nguy hiểm rình rập kia. Mà nhờ chính cái đó mà giờ cậu ra nông nổi này. Tí nữa là đi tong cái mạng.

" Haiz. Mà chẳng biết bây giờ là ngày tháng bao nhiêu rồi nhỉ. Mưa gió quá không có thời gian coi." Cậu ngẩn người suy nghĩ vu vơ.

Cứ thế cậu nằm đó từ sáng sớm tới tối muộn. Rồi đến sáng ngày mai. Khi mặt trời lấp ló kèm những tia sáng ban mai đầu tiên báo hiệu một ngày mới ló dạng.

Thì cậu cũng dần di chuyển ngồi lên. Khuôn mặt Nhất sau một ngày nhỉ ngơi đã trở lại được chút khí sắc của người sống.

Hai mắt cậu đảo đảo xung quanh rồi dừng lại ở dãy số tay phải. Hiện lên trước mắt thời gian là [ 349 năm 7 tháng 29 ngày 20 giờ 50 phút 25 giây ].

Cậu mới nhận ra mới đó mà đã qua một tháng từ ngày cậu xuất phát rồi. Nhìn lại chặng đường đã trải qua phải gọi là đặc sắc cực kì.

Nghĩ ngợi về thời gian một lúc. Cậu cũng gắng lấy sức đứng dậy. Nhìn ngắm lại cảnh vật xung quanh. Dù đã biết từ trước nhưng cậu vẫn vui mừng và xen lẫn có chút tiếc nuối. Vì đã vượt qua được đồng cỏ bao la ấy nhưng chưa thật sự trải nghiệm hoàn cảnh bên trong như nào.

Mọi việc cũng rồi. Cậu cũng gác lại mà tập trung về phía trước. Trước tiên cậu bắt đầu đi loay hoay xung quanh tìm chút rau cỏ dại ăn được, rồi nhóm lửa lên mà nấu.

Làm gì làm. Phải có cái bỏ bụng trước đã. Chứ đâu lấy sức mà nghĩ ngợi nhiều.

Húp húp liên tục sạch mấy bát canh to cậu vẫn chưa thấy thoải mãn. Nhưng được cái hồi lại ít sức rồi.

Khi bụng đã khá hơn. Cậu mới bắt đầu ngồi lại quy hoạch.

Đầu tiên chỗ cậu đứng là nơi giáp ranh giữa đồng bằng cỏ với đầm lầy. Và mất một tháng trời cậu mới đến được.

Dựa theo tiến trình ban đầu là hai tháng thì xem như cậu đã rút ngắn được một khoảng kha khá thời gian. Nhưng đổi lại cậu mất đi dụng cụ tiện ít là cái đu lượn. Vừa nghĩ cậu vừa nhìn lại cái đu lượn. Với ngoại hình tồi tàn khi bị rách nát gần hết tấm vải da bọc trên đu lượn. Cái dây được buột ở cuối cũng đứt mất một bên. Bộ phận khác bằng kim loại nabo vẫn còn nguyên.

Chương 11: Hành động.