Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Quyển 1

Unknown

Chương 12: Cá chà bà.

Chương 12: Cá chà bà.


Nhìn mà không thể không tán dương, " Đúng là kim loại tốt "khen xong cậu lê thê cái thân còn mệt mỏi mà đến chỗ cái đu lượn.

Đến nơi Nhất bắt đầu công việc tháo dở. Hầu như chỉ giữ lại phần kim loại còn bao nhiêu cậu vứt hết.

Lau tí mồ hôi. Cậu lại tiếp tục nhào đầu vào thu dọn sắp xếp đồ đạc trong balo.

Khi đã hoàn thành xong. Cậu khởi động cơ bắp một chút. Xong xuôi cậu móc trong túi ra cái đồ chỉ, xem kim chỉ đúng hướng O chưa. Khi đã đúng hướng rồi thì cậu đeo balo cứ thế mà thẳng tiến về hướng chỉ định.

Tất nhiên đi theo hướng chỉ định là không thể không vượt qua cái đầm lầy mà cậu thấy.

mười phút sau-----

Khi vừa bước vào khu đầm lầy cậu đã phải chống chọi lại hoàn cảnh trong đây. Khi không khí chứa độ ẩm cao cộng thêm địa hình âm u, khép kín. Tạo lên một hoàn cảnh vừa lạnh giá và ẩm ướt.

Tuy không đến mức đóng băng. Nhưng cũng gần đến. Bình thường như này cậu chịu được, nhưng do vừa ngâm nước trong mấy tuần. Nên giờ khắp người cậu đang run bần bật.

Không chỉ thế không khí còn kèm theo khí độc. Thứ khí thường xuyên xuất hiện trong môi trường này. Ngửi nhiều là dễ bị mắc bệnh lắm. Lên cậu phải vừa đi vừa đeo vải lên bịt kín miệng và mũi.

Còn về địa hình thì toàn nước và đất bùn. May mà đã có chuẩn bị sẵn một đôi giày [ Lướt ] thứ mà thôn An Bình thường dùng để làm ruộng. Chất liệu làm cái giày đó từ da con cừu [ Bo Bon ]. Một loại cừu khá kì lạ khi cơ thể như trái bóng vậy. Đôi giày có khả năng cung cấp cho người đeo vào có thể đạp được trên đất nhão mà như đạp trên đất thường. Lên cậu không bị ảnh hưởng gì mấy từ địa hình.

Giờ nghĩ lại hình dáng còn cừu đó mà cậu vẫn thấy buồn cười dã man.

Mà giờ mới để ý. Cậu cứ thấy lạ lạ phía sau lưng. Câu bất giác dừng lại suy nghĩ : " Quái lạ ?. Sao cứ cảm giác sau lưng nặng hơn thế nhỉ ?. Hay do cơ thể đang yếu lên cảm thấy vậy.?" .

Nghĩ ngợi về nguyên nhân một lúc mà vẫn chưa thấy thỏa đáng. Cậu quyết định vác luôn cái balo xuống kiểm tra cho nhanh. Lúc tháo xuống xem, đập ngay vào mắt cậu là một con sâu to chà bá lửa đang bám trên balo của cậu.

Bề ngoài phải gọi là kinh tởm cùng cực. Cơ thể nó cứ chảy ra những thứ mủ trắng rồi rơi rớt dính vào chiếc balo.

Chỉ mất mấy giây ngây người vô thức mà theo phản xạ. Cậu rút ngay ra chiếc gậy kim loại trong balo mà cho nó một đập. Cú đập ngay lập tức tước đi tính mạng con sâu.

Khi thấy con sâu đã c·h·ế·t. Cậu mới bần thần lại. Ban đầu thì thở phào nhẹ nhỏm, khi con sâu quái dị bị tiêu diệt. Nhưng lúc nhìn lại hình dáng con sâu lần nữa khuôn mặt cậu viết đầy sự hoảng sợ. Những câu hét lớn tràn ngập trong đầu:

" Trời!!!. Sao lại gặp con sâu c·h·ế·t tiệt này. Mà còn lỡ tay g·i·ế·t nữa. Kiểu này là toang, toang thật rồi, mình phải chạy vội thôi."

Ngay sau đó cậu nhìn lại chiếc balo yêu quý với khuôn mặt biểu lộ dường như phải đưa ra quyết định quan trọng.

Sau vài giây đắng đo. Cậu lấy ngay vài dụng cụ bếp đơn giản. Cái bản đồ rồi thêm dụng cụ pha thuốc từ trong balo. Còn túi đựng thuốc cậu luôn bỏ bên hông rồi lên không cần lấy nữa.

Tất cả chỉ hoàn thành vỏn vẹn chưa đầy một phút. Rồi cậu ôm theo đống đồ vừa lấy mà chạy thục mạng về phía trước. Vừa chạy cậu vừa tiếc trong lòng.

" Cái balo yêu quý mới đó đã phải tạm biệt rồi. Tất cả là tại con sâu c·h·ó c·h·ế·t kia cả. Đụng đâu không đụng cứ phải đụng vào sâu [ Mách Tiệt ]."

Theo trong sách loài sâu này chủ yếu sống theo quần cư. Tấn công bằng cách phun tơ lên người con mồi, rồi cùng nhau bò lên gặm ăn.

Thường hoạt động theo cách giăng lưới. Chúng sẽ đi theo từng con một hình mạng lưới, gặp được con mồi là bám vào rồi toát ra chất dịch màu trắng lên người con mồi nhằm đánh dấu. Những con khác lần theo mùi mà tập hợp lại tấn công.

Điều đặc biệt là một con tỏa mùi là chỉ có tầm 5- 6 con tập trung lại, tối đa cùng lắm là 10 con. Còn nếu con tỏa mùi c·h·ế·t là cả ổ mấy trăm con tập trung lại.

Nên cậu mới đành bỏ lại cái balo mà đi. Vì mùi hương chỉ có trên nơi nó bị c·h·ế·t thôi, không bám nơi khác.

Bỏ balo rồi vẫn phải chạy nguyên nhân cốt yếu nằm ở mùi hương. Hiệu quả một như trên còn hiệu quả hai khi con sâu này bị c·h·ế·t. Thì sẽ toát ra một lại mùi hương với khả năng thu hút động vật. Và sẽ ám vào mọi thứ trong phạm vi nửa mét nó c·h·ế·t. Phải mất nửa tháng mùi hương đó mới mất dần.

Vì thế trong đầu cậu giờ chỉ nghĩ muốn chạy, chạy càng nhanh càng tốt. Hận không thể mọc thêm mấy cái chân nữa để tăng tốc.

Cậu chạy từ lúc sáng sớm đến lúc mặt trời lặn mới dừng lại nghĩ ngơi chút ít.

Tìm kiếm xung quanh một lúc nhưng không kiếm được gì. cậu đành ăn tạm mấy khúc vỏ cây [ Đu bòn ]. Cái cây thường xuất hiện nhiều trong đầm lầy có vỏ ăn được. Còn lại có độc. Vị vỏ cây phải gọi là như cứt luôn. Nhưng vì mạng sống cậu vẫn phải cố nuốt.

Vừa ăn cậu vừa ngẫm nghĩ.

" Nên chọn con đường gì bây giờ. Một là chạy tiếp trên đầm lầy cả tháng. Hai là chạy vào chỗ cửa hang lúc trước trên không có thấy. "

Sau một lúc cân nhắc cậu cũng quyết định chọn con đường thứ hai. Theo cậu trên đầm lầy nguy hiểm nhưng biết đi ra sao rồi. Còn con đường kia cũng nguy hiểm nhưng chưa biết rõ đường đi ra sao. Mà cậu thích mạo hiểm, khám phá những gì chưa biết nên con đường thứ hai là tối ưu nhất đối với cậu.

Bóp nát vỏ cây trên tay. Cậu đứng dậy vỗ vỗ mặt như tiếp thêm niềm tin.

" THẲNG TIẾN !!!! " Cậu hô to rồi tiếp tục chạy tiếp.

ba ngày sau----

Nhất đang đứng dựa vào thân một chiếc cây đu bòn, tay còn đang cầm một chiếc vỏ cây gặm dở. Hai con mắt đăm đăm vào phía trước. Khuôn mặt đầy ngạc nhiên.

Vì trước mắt cậu là một cửa hang. Đúng là thứ cậu nhìn thấy lúc trên không trung. Nhưng thứ làm cậu ngạc nhiên là phía trong cửa hang còn có một cánh cửa. Trông còn rất tiên tiến nữa.

Ăn xong miếng vỏ cây, phủi sạch vết bẩn trên tay, nghỉ ngơi chốc lác. Rồi cậu từng bước di chuyển dần về hướng cửa hang.

Tới nơi cậu càng kinh ngạc hơn. Trên cánh cửa tồn tại dấu vết con người. Tuy thời gian đã lâu nhưng thật sự tồn tại.

Đứng trước cánh cửa cậu kiểm tra xung quanh một lúc coi có tồn tại cạn bẫy của người trước để lại không.

Khi chắc chắn không có, Nhất mới đưa tay lên đẩy cửa. Cửa rất nặng, làm bằng một loại chất liệu gì đó mà cậu chưa bao giờ thấy.

Gồng hết cả sức, mất hai phút cậu mới đẩy được cửa vừa đủ. Với không gian giữ hai cánh cửa chỉ vừa cho cậu lọt qua. Khi cậu lách mình vào bên trong. Đập vào mắt cậu là ánh sáng lấp ló cuối đường. Bên ngoài là khung cảnh khiến cậu giật mình khi vừa có sự độ đồ sộ và cả sự kì vĩ.

Từ cửa vào bên trong là một đường thẳng khá ngắn có thể từ đây nhìn thấy lối ra. Cuối con đường là một không gian to lớn với hệ thống đường lối phức tạp, đa dạng. Được tô điểm thêm vài loài thực vật phát sáng ban đêm. Trông đầy huyền bí và kì diệu.

Chỉ nhìn thôi là cậu đã cảm thấy tâm trạng phấn khích hẳn lên. Đầu óc như đang thúc d·ụ·c cậu mau lên tiến lên và khám phá. Nhưng cậu cố kìm nén, quay người sang đẩy lại cánh cửa rồi mới đi.

Khi đóng xong. Cậu ngay lập tức quay người lại hướng về lối ra mà chạy.

Đang chạy giữa đường thì suất hiện một bóng đen từ phía vách tường vọt ra. Với mục tiêu nhắm thẳng vào đầu cậu. Nhờ giác quan được mài giũa, Nhất ngay lập tức nghiên cái đầu của mình sang một bên.

Cùng lúc bóng đen đó cũng vọt trúng vị trí lúc cũ của cậu. Theo đó bóng đen xuyên qua rồi nghe cái đùng. Chắc do theo quán tính lên đâm thẳng vào bức tường.

Cậu chạy thêm một đoạn để giữ khoảng cách rồi quay đầu nhìn lại.

Cậu thấy nó nằm im. Chắc do cú va đập lúc nãy làm bóng đen bị choáng. Nhân cơ hội đó cậu vừa cảnh giác vừa tiến lại gần. Càng đến gần cậu mới nhìn rõ dần bóng đen là gì.

Hóa ra bóng đen là một con cá. Con này cậu có thấy trong sách hình như tên là [ Cá chà bà ] với cách tấn công độc đáo là húc mạnh vào người mục tiêu. Khiến mục tiêu bị trọng thương không di chuyển được hoặc bị c·h·ế·t luôn. Rồi từ từ gặm nhấm con mồi.

Nếu cú húc không làm con mồi c·h·ế·t hay vẫn còn di chuyển nó sẽ ngay lập tức chạy chốn luôn.

Chương 12: Cá chà bà.