Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Quyển 1

Unknown

Chương 14: Khu rừng thần bí.

Chương 14: Khu rừng thần bí.


Cậu vùng vẫy để bơi lên, nhưng lực hút quá mạnh lại kéo cậu lại.

Cố gắng thêm vài phút nữa. Cậu bắt đầu cảm thấy cơ thể đuối sức dần, cảm giác thiếu không khí cũng lũ lượt tràn đến. Trong đầu cậu giờ chỉ còn một suy nghĩ: " Thế quái nào thành ra như thế này. "

" ........Thôi! Mọi chuyện đã như này thì coi như tạm biệt thế giới này vậy. Mong sang thế giới khác sẽ không để mắc sai lầm đơn giản như này."

Cùng với suy nghĩ của mình. Cậu cũng buôn thả sự phản kháng. Cứ thế cảm giác hôn mê do thiếu không khí đưa tầm nhìn cậu vào bóng tối vô tận.

Ngay phía trước mặt là một bãi đất rộng lớn. Nơi rìa ngoài của rừng cây bí ẩn.

" Tất cả tại cái nơi cảnh quan kì lạ này làm mình tưởng ngỏm rồi. Tới thế giới biển cả. Mà nơi này là ở đâu thế nhỉ. " Cậu vừa nhẩm bẩm. Vừa di chuyển xung quanh tìm hiểu tình hình.

Ngày qua ngày. Nhất sinh tồn trên chiếc thuyền kì lạ ấy. Sáng thì ra lấy lấy nước lọc đi để uống. Còn thời gian rảnh thì dùng để luyện tập kỹ năng. Tìm hiểu kĩ càng hơn về sức mạnh của mình.

Theo cậu chắc đây là một cài đặt sẵn bởi người tạo ra nó. Tuy rất có lỗi nhưng miếng mồi quý giá, ngon lành đến miệng, mà đúng lúc cậu cần. Thì làm sao cậu để chạy được.

Bước xuống thuyền, lê thê thân thể đã trông gầy gò hơn trước rất nhiều. Khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch trông như có thể c·h·ế·t bất tắc kì tử ngay sau đó cũng không có gì lạ.

Cậu nhìn lại viên ngọc đang nằm gọn trong tay trái. Rồi ngước nhìn lại xung quanh.

Vài phút sau cậu nắm bàn tay phải lại đập xuống đùi kêu lớn: " Tất cả là sai lầm. Mình vẫn sống. Minh chứng mình vẫn còn trí nhớ ở đây. Và con viên ngọc này nữa."

Hơn nữa từ lúc chạm vào thuyền cậu đã biết là chiếc thuyền này là một chiếc thuyền siêu phàm. Từ khắp cả thuyền đang tỏa ra những đợt năng lượng mạnh mẽ hơn rất nhiều năng lượng từ con cá lúc trước cậu bắt được.

Tiếp đó Nhất bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị mọi thứ cho hành trình kế tiếp.

Nói xong cậu như nghĩ đến điều gì, vuốt cằm trầm tư.

Thứ gì chạy mất. Tất nhiên là chiếc thuyền này. Từ lúc lên được đất liền là chiếc thuyền cứ muốn quay hướng chạy về.

Sáng hôm sau, tỉnh giấc do đói bụng. Cậu bắt đầu công việc.

" Hahahaaaaa... nhưng cuối cùng trời không tuyệt tình với người cố gắng. Mình..mình vẫn còn sống. "

Đúng như suy đoán. Hai hướng đều đồng nhất.

Đang lúc cậu suy tư, cả con thuyền dần di chuyển nhanh chóng và lặng lẽ cách xa dần khu đất.

Đi xung quanh viền khu đất khi gần kết thúc. Cậu nhận ra rằng chẳng có gì khác. Nhưng khi đến nơi cuối cùng thì cũng có phát hiện mới. Có một bia đá nằm dưới mặt nước. Trên đó có khắc những chữ cái kì lạ. Trung tâm có một chiếc lỗ hình tròn.

Đến lúc cậu nhận ra sự khác lạ ở cảnh vật thì hình dáng khu đất đã chỉ còn lại dấu chấm tròn trong tầm mắt.

" Đói thì đói ưu tiên đầu tiên là chiếc thuyền trước. Không nhanh lên chắc cái này chạy chốn mất. " Vừa suy nghĩ cậu vừa cầm cán đuôi cái móc trên tay, tiến tới nơi con thuyền.

" Sang thế giới khác rồi à. Lần này mình quyết định sẽ không để mắc sai lầm như thế nữa."

Thế là cậu dành cả ngày trời lục tung cả khu đất để tìm kiếm thứ tròn tròn vừa khít cái lỗ.

" Cuối.....cuối cùng đã đến nơi. Tưởng là toi cái mạng rồi chứ. Biết thời gian qua ta đã phải sống như thế nào không? Tất cả chỉ toàn uống nước sống qua ngày, một miếng đồ ăn vào miệng cũng không có" kèm theo những giọt nước mắt cũng cùng nhau rơi xuống. Cùng lúc cậu ngẩng đầu lên cười lớn:

Cậu cứ thế cười cười khóc khóc đến tận đêm khuya. Nằm xuống đất mặt hướng lên trời, mặc kệ cảm giác khó chịu vì đất dính lên quần áo.

" Chẳng tìm thấy gì. Không lẽ mắc kẹt trên đây."

" Mới đó mà đã trôi qua hơn ba tháng từ lúc mình rời thôn. Cuối cùng mình đã đặt chân lên được vùng đất bí ẩn. Haiz thật là khổ mà. " Tiếng nói cậu càng nhỏ dần, đến câu cuối chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm. Thay vào đó tiếng gáy ngủ phát ra từ miệng cậu.

Quỳ hai chân xuống đất.

Cậu chỉ biết thẩn thờ mà dõi theo hình dáng ấy mất tăm. Chốc lát cậu tỉnh táo lại cuốn cuồn tìm kiếm khắp nơi. Vừa tìm cậu vừa nghĩ trong lòng:

" Thôi. Quyết định không thể từ bỏ nhanh vậy được mai tìm tiếp."

Sau cùng không tìm thấy gì cậu nằm thẳng xoài dưới đất. Mặt ngước nhìn lên bầu trời về đêm mà nhẩm bẩm một mình.

Quyết định xong. Cậu cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tối ngày thứ năm. Cậu nằm trên đất khuôn mặt nhợt nhạt hẳn đi. Than thở: " Kiểu này có tìm thấy cũng c·h·ế·t mất. Vậy chỉ còn cách thử đại coi được không thôi." Nhìn lại viên ngọc tròn tròn trên tay, cậu trở lên quyết tâm.

Sau năm phút tìm kiếm. Cậu nằm xuống thuyền thẩn thờ.

" *Thở hộc hộc* ". Cậu vừa thở vừa mở mắt ra nhìn xung quanh.

Ban đầu từ ngỡ ngàng rồi đến vui mừng. Cậu nhanh chóng trèo lên chiếc thuyền.

Ngày thứ ba vẫn không thấy.

" Chỗ điều khiển còn tàu ở đâu? Chỗ điều khiển còn tàu ở đâu?"

Theo tài suy diễn của mình. Chắc cần thứ gì tròn tròn để nhét vào. Cậu nghĩ ngay đến viên ngọc trên tay.

Lên cậu khác chắc chắn, cậu từ cái giếng này phun ra.

Đến cái giếng để xem xét cậu nhận thấy nước vừa đủ miệng giếng không ít không nhiều. Cứ cách mỗi một phút lại có một cột nước được đẩy lên cao từ miệng giếng.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu: " Có lẽ nếu mình......."

Giơ bàn tay nhỏ hơn trước nhưng trông rắn chắc hơn lên trước mặt. Nhất nắm bàn tay lại lẩm bẩm một mình cũng giống như giải bày nỗi khổ với một người khác:

Cậu giơ lên ấn vào. Đều mà cậu tưởng tượng không hề xảy ra. Khi tiếp xúc vào cái lỗ trên bia đá. Lớp vỏ ngoài trắng dần tan ra như tuyết gặp lửa. Đến lúc viên ngọc vừa khít vào lỗ thì vỏ ngoài biến mất hoàn toàn chỉ còn lại phần lõi trung tâm.

Cầm theo viên ngọc đến chỗ bia đá.

Cùng lúc đó từ dưới nước trồi lên một vật thể. Với hình dạng như một chiếc thuyền bình thường. Nhưng chất liệu lại khác biệt. Với toàn bộ được cấu tạo từ vật liệu mang một màu đen tuyền, có những vết rạn nứt ánh lên màu vàng chói. Tạo lên một nét uy dũng.

Biết được hướng đi sẽ đến đất liền mà không phải trôi vô định trên dòng nước. Nhất nhanh chóng lấy lại được sức sống. Ánh hào quang của hi vọng lại bùng cháy lần nữa.

Ngày tiếp cậu tỉnh lại tìm kiếm. Đến đêm muộn vẫn không tìm được gì.

Nơi cậu nằm là một khu đất khá to. Xung quanh bao quanh bơi mặt nước. Xa xa là hình dáng khu rừng bí ẩn. Phía sau cậu cách khá gần là một miệng giếng. Ngoài ra không còn thứ gì cả.

Đang nghĩ vớ vẩn về tương lai. Thì giờ cậu mới để ý. Hướng con thuyền này hình như đang chạy đến chỗ rừng cây bí ẩn. Vì từ rất xa theo hướng đầu thuyền cậu có thể thấy được hình dáng những cái cây to lớn trọc trời.

Từ trên thuyền cậu càng cảm thấy thuyền này bất phàm. Với thân tàu làm bằng chất liệu rất là đặc biệt.

Cậu giơ tay lên nhìn vào con số đếm trên tay. Biểu hiện: [ 349 năm 4 tháng 15 ngày 20 giờ 50 phút 25 giây ].

Ngày thứ hai vẫn không thấy.

Hơn nữa còn chất lượng hơn nhiều.

............

" Thế là hết!!. Méo có chỗ điều khiển. Rồi con thuyền sẽ đưa mình về đâu hay lan than khắp vùng nước rộng lớn này đến khi mình c·h·ế·t đói c·h·ế·t khát." Cậu nghĩ thầm.

Cứ thế thời gian trôi qua. Cậu cũng nhìn thấy được cuối hành trình.

Giơ lên định nhét vào cậu mới nhận ra kích thước của cái lỗ nhỏ hơn nhiều viên ngọc.

Do hôm qua mệt mỏi quá lên cậu mới tạm móc lại. Công nhận lực kéo mạnh kinh. Tối qua suýt nữa chạy mất.

-----------

Để khẳng định lại suy nghĩ của mình. Nhất đứng dậy kiểm tra hướng mũi thuyền với hướng đồ chỉ.

Chương 14: Khu rừng thần bí.