Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1

Unknown

Chương 23: Gần kề BAKA.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Gần kề BAKA.


Quái lạ hơn từng cơn bụi mù như quay ngược thời gian. Từng cái một tự động trở lại vị trí ban đầu. Chỉ để lại sau đó là một bày C·h·ó Tử. Nếu không có bọn nó ai nhìn cũng sẽ không bao giờ tin vừa nãy chỗ này vừa xảy ra những v·ụ n·ổ.

Mở bàn tay ra khuôn mặt vui sướng của cậu trở lại vẻ cau có, xót xa: " Mất tong ít năng lượng tồn trữ."

Chưa kịp suy nghĩ. Con đứng gần cậu nhất. Giơ đôi chân to lớn gấp rất rất nhiều lần cơ thể của cậu. Rồi gián xuống.

N·ộ·i· ·t·ạ·n·g bị tác động co bóp lại. Kèm theo nhịp tim tăng cao. Máu tràn ra từ khóe miệng cậu.

Tầm nhìn của cậu cũng nhuộm lên màu đỏ mờ.

" Tha cho ngươi. Dễ thôi. Nếu ngươi có thể cho ta chơi vui. " Con C·h·ó Tử mở miệng giọng đầy nhí nhảnh như con nít.

Trước mọi việc diễn ra quá nhanh. Não cậu như đứng máy trở thành như một bức tượng trong tay bàn tay.

Cậu nhanh chóng hấp thụ thông tin đổi ngay xưng hô, không quên nịnh nọt: " Tất nhiên.. là được rồi thưa công chúa Cát sinh đẹp."

Nhưng nghe cái ặc cậu đã mất đi cảm giác ở hai chân. Khi cậu chuẩn bị ngã quỵ xuống. Từ dưới chồi lên một cánh tay hoàn toàn từ đất cát. Nắm chặt lấy cậu rồi từ từ xoay mặt cậu lại

Cả đám như tìm kiếm cái gì. Từng con một gầm lên như chỉ thị. Rồi cùng nhau chui xuống đất biến mất. Chỉ còn lại khoảng không tĩnh lặng.

Điều đặc biệt nó có bộ lông thuần tím. Bộ lông xõa tung trong gió đầy đẹp đẽ. (đọc tại Qidian-VP.com)

------------

Khi di chuyển tới được phía ngoài. Tinh thần lẫn cơ thể nhỏ bé của cậu như được tái sinh một lần nữa vậy.

" Chắc do nhìn lầm thôi. Hahaahaa.." Trong cơn hoảng loạn. Cậu cố bình tĩnh lại và tự động viên chính mình.

Từ trên cơ thể khủng lồ đó cậu cảm nhận được thực lực của bọn này rất khủng kh·iếp, chỉ là uy áp tỏa ra vô tình từ chúng đã khiến cả cơ thể và tinh thần cậu phải chịu áp lực to lớn. Từng bước di chuyển về phía trước trở lên nặng lề hơn. Cơ thể và tinh thần cậu luôn phải duy trì ở trạng thái căng cứng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng sau đó một cảnh tượng đập tan ngay sự lạc quan của cậu.

" May có một con. Chắc chắn sử dụng cách đó sẽ thoát thân được. Không cần lo lắng quá." Nhanh chóng lấy lại tinh thần cậu sẵn sàng triển khai.

Như thể trêu đùa. Cái chân đủ để nghiền nát cậu dễ dàng. Nhưng giờ đây lại ép xuống một cách chậm rãi, từ tốn về phía cậu.

Giờ biểu diễn cho ta coi. Nếu không hay thì ngươi biến mất đi. Vật không có giá trị không nên tồn tại. Còn nếu được ta sẽ không tiếc khen thưởng cho ngươi bằng một món quà giúp ít cho ngươi khi vào nơi " Đó ".

Nhưng nhìn lại hình dáng cái bóng. Cậu mới tái mét mặt. Miệng lẩm bẩm: " Điều này...điều này không thể như thế được. Tại sao chúng lại ở đây."

Khi mặt đất được lấp lại hoàn toàn. Bọn C·h·ó Tử lại tiếp tục nằm xuống. Nhưng chưa kịp nhắm mắt. Một tiếng gầm thét làm cả bọn tỉnh giấc. Chúng cùng nhau tỉnh dậy. Vẻ mặt bình tĩnh như tảng băng hàng nghìn năm nay đầy vẻ hoang mang, bất an, sợ hãi... Tất cả hỗn hợp lại hiện rõ trên khuôn mặt chúng lúc này.

Nhưng nụ cười dần tắc trên môi cậu. Khi cậu ngoảnh mặt lại.

Tất cả con C·h·ó Tử chỉ nhìn mọi việc với ánh mắt bình tĩnh. Có lẽ đối với chúng một con kiến hôi c·hết thì c·hết. Cứ vậy.

Nghe thấy giọng nói lạ. Cậu nhanh chóng giật mình, lấy đà nhảy ra xa.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Làm cậu tỉnh lại từ sự ngạc nhiên. Nhìn lại nguyên do xuất phát từ từng cái nhìn không hề thiện cảm và còn thỉnh thoảng lóe lên vệt sáng nguy hiểm của cả đám c·h·ó.

Chương 23: Gần kề BAKA.

" Trời sắp mưa à?." Cậu từ trong cơn tức giận tỉnh lại và nhận ra cậu đã bị bao phủ hoàn toàn trong bóng đen. Khiến cậu phải liên tưởng đến trời mưa.

Thở phào trong sung sướng cậu hét lên: " Tuyệt cú mèo. Cuối cùng cũng thoát được rồi."

Cậu chỉ biết cười cợt. Theo bàn chân ép xuống áp lực càng tăng. Cả một vùng đất nằm trong phạm vi tác động đều bị ép sụp xuống vài mét. Cơ thể cậu cũng đi theo. Đôi chân đã lúng xuống mặt đất biến dạng cong keo. Máu tràng ra từ từng lỗ chân lông nhuộm lên chiếc áo nhìn như từng nét hoa tiết.

Nghe thấy cậu khen nét mặt con C·h·ó Tử tỏ vẻ hài lòng: " Coi như ngươi có mắt.

Nghĩ lại đúng là một cực hình.

Vả vả nhẹ nhàng vài cái lên mặt. Rồi thì thầm: " Cố gắng lên. " Vì cậu biết hành trình đến đây là chưa thể kết thúc. Cậu còn phải di chuyển ra xa đám C·h·ó Tử này thì mới gọi là an toàn, mới có thể thả lỏng được.

Nhất chửi xong. Đầy nghi ngờ: " Tưởng phải chôn trong đất mấy tuần thậm chí mấy tháng chứ. Thế mà chúng tự nhiên nhao nhao lên rồi động thổ biến mất tiêu?. " Gãi gãi đầu, tay còn lại cậu nắm lại.

Khi mặt cậu được quay lại đối diện với nơi phát ra giọng nói ấy. Như nhìn thấy điều kinh khủng mắt cậu có hồn lại. Vùng vẫy kêu: " Tha mạng.... tha mạng, biết sai rồi."

Lý do cho tất cả cũng là từ quãng thời gian trên đường đi qua bọn C·h·ó Tử. Mà C·h·ó Tử là cái tên câu đặt cho đám quái vật bao quanh cậu ban đầu.

Vừa dứt lời. Con C·h·ó Tử mở miệng nói: " Gọi ta là công chúa Cát."

Phía sau cậu là một con C·h·ó Tử đang nhìn cậu với ánh mắt không mấy thiện cảm. Tim cậu đập nhanh.

Ngay giây sau lại chuyển sang giọng đầy ai oán: " Cái bọn c·h·ó c·hết tiệt. Làm chân ta bị mỏi. Lúc nào ta mạnh lên là sẽ đá tung đích tất cả các ngươi. "

Như không hiểu lời cậu. Cũng có thể không thèm để ý lý do của một con kiến hôi. Bàn chân vẫn gián xuống.

Rồi như chơi chán. Bàn chân đập mạnh xuống. Sức mạnh khiến cả một vùng to lớn lún sâu xuống. Tạo lên một khoảng không. Đất cát xung quanh dần dần chảy xuống lấp đầy lại.

Từ dưới đất từng v·ụ n·ổ vang lên. Bụi mù bay đầy trời. Nhưng kì lạ cậu đều không nghe được bất cứ âm thanh nào cùng cảm nhận được động tĩnh được tạo ra. Giống như cậu đã bị phong cấm xúc giác, thính giác.

Bỗng một giọng nói non nớt trong trẻo vang lên từ phía sau cậu:" Nhà ngươi thật là thú vị. Mà ngươi dám nói ai là c·h·ó mà còn ngu nữa.!!!" Với giọng điệu đầy sự hiếu kì rồi lại giận dữ. Nhưng điều có nét gì đó cao quý của bậc vua chúa.

Cậu vội hét lên: " Từ từ có hiểu lầm nghe ta giải thích."

Sau vài giờ di chuyển. Cậu mới để đôi chân đã khá mỏi mệt dừng lại. Quay đầu lại giờ khoảng cách của cậu với địa điểm ban đầu đã cách xa nhau lắm rồi. Đến lỗi cậu còn chẳng còn thấy dấu vết của bọn C·h·ó Tử. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khoảng hai tiếng từ lúc bọn C·h·ó Tử biến mất. Trong không gian tĩnh lặng. Từ dưới mặt đất trồi lên một cánh tay. Tiếp đó cả mặt đất tung lên. Từ sau lớp bụi mù một chàng thiếu niên ho khụ khụ liên tục, cùng những lời chửi rủa.

Theo đó từng đợt áp lực to lớn như thái sơ áp đỉnh đè lên cơ thể cậu. Có thể nghe rõ dàng từng khớp xương đang kêu * cót két *. Như những tiếng rên rỉ đau đớn trong đêm đông.

" À còn dám chạy. Coi như ngươi gan lớn." Trước mặt cậu một con C·h·ó Tử với ngoại hình trông nhỏ hơn nhiều so với bọn C·h·ó Tử mà cậu gặp. Nhưng tuy vậy đã đủ lớn hơn gấp sáu lần thân hình của một con Dai Cạp trưởng thành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu biết phần cuối chặn đường càng phải cẩn thận không mọi cố gắng ban đầu sẽ trở lên công cốc. Lên cậu lại chuyển từ sự thả lỏng sang tập trung hết toàn lực kiểm soát cơ thể để di chuyển trong im lặng hết mức có thể.

Tuy thắc mắc với nội dung cuối. Nhưng cậu tập trung vào công việc trước mắt. Sống đã rồi tính tiếp.

" Nhưng mặc kệ. Dù thế nào. Nhờ khả năng ứng biến và trí thông minh mình đã qua mặt được bọn c·h·ó c·hết kia ".

Nhờ rời xa bọn C·h·ó Tử mà cơ thể và tinh thần của cậu không còn bị áp lực. Những bước chân của cậu có thể dễ dàng di chuyển nhanh chóng mà vẫn giữ được sự im lặng tuyệt đối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu nhanh nhẩu tỉnh táo lại. Đáp :" Tất nhiên.. là được rồi thưa ngài."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Gần kề BAKA.