Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Quyển 1

Unknown

Chương 31: Cấp 11

Chương 31: Cấp 11


Ngô Tụ lẫn Mai Cốc điều bình thường. Ngô Tụ quay sang tay chạm vách đá. Tiếp đó một thông đạo xuất hiện.

Ngô Tụ hét lớn: " Lui!! "

Mọi người ôm nhau xông vào trong. Cậu đi cuối, tiếp đó chỉ nghe những tiếng v·a c·hạm to lớn, tiếng lửa thiêu, quái vật gầm.

Cậu biết quay lại cũng ít giúp được gì chỉ làm vướng bận, lên cắm đầu tăng tốc chạy. Vừa chạy vừa nghĩ lại ý nghĩ ban đầu của cậu, có lẽ việc đánh bại được cảnh giới này ít nhất cậu phải lên thêm mấy cấp nữa.

Cuối cùng cậu và mọi người chạy đến cuối hành lang. Ai lấy cũng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Dựa vào nhau, mọi người nghỉ ngơi tạm.

Cậu cũng hòa chung vào.

...... ......

Một tiếng sau. Hai bóng người vọt đến, một số người bừng tỉnh vẻ mặt cảnh giác. Khi cậu phát giác, thì hai bóng dáng đã xuất hiện trong đoàn.

Cả hai người không ai khác là Ngô Tụ và Mai Cốc. Có vẻ cảnh giới của quái vật quả thật cao hơn hai người. Cả hai đều thụ thương. Quần áo Ngô Tụ mất mảnh lớn, chỗ không che đầy những v·ết t·hương lớn và nhỏ đang rỉ máu tích tách xuống đất.

Mai Cốc thì chỉ khá hơn chút. Quần áo chỉ bẩn thỉu ít. Nhưng đang ôm bụng, máu rỉ ra từ đó thấm ướt cả một vùng áo.

Ngô Tụ là người lên tiếng trước.

" Tạm thời quái vật sẽ chưa tìm đến đây. Cả hai đội chỉnh hợp theo ta và Mai Cốc tiến lên phía trước. "

" Rõ! " Mọi người đồng thanh đáp.

Mỗi người chia nhau hành động. Tiếp theo cả đoàn người đi theo vào hành lang mới.

Trên đường đi. Cậu tìm được cơ hội tiến sát lại Ngô Tụ. Nhưng có vẻ người lạ mặt như cậu trông đáng nghi, nên đã có mấy người chặng đường cậu đến gần Ngô Tụ.

Chưa biết xử lý sao, may sao Ngô Tụ quay sang ra hiệu gì đó mới khiến những người chặng đường bỏ đi trở về vị trí cũ.

Cậu theo đó tiến lại chỗ Ngô Tụ thì thầm: " Vết thương có nặng không?"

Ngô Tụ quay sang nở nụ cười: " Đệ cứ coi thường huynh, dăm ba v·ết t·hương nhỏ này huynh sợ cái cóc. " Vừa nói xong Ngô Tụ lại ôm tay nhăn nhó. Làm cậu nhìn cũng bó tay rồi.

Cậu tranh thủ đổi sang chủ đề khác: " Vậy giờ cứu xong người rồi, chúng ta đi đâu. "

Ngô Tụ vẻ mặt nghĩ ngợi rồi đáp: " Đi đâu nữa. Cứ tiến về phía trước thôi. Nhưng không cần lo, cứ ít ngày là huynh sẽ thử tiến lên mặt đất coi như nào. Vì theo huynh nghĩ di tích này có một vòng tuần hoàn. Sẽ có chu kỳ toàn sáng và một chu kỳ toàn tối. Vậy lên chúng ta chỉ cần đợi cho chu kỳ sáng trở lại là có thể thoát rồi."

Cậu một bên nghe vừa phân tích, cảm thấy suy luận này rất hợp lý. Dù sao thử xem như nào, vẫn hơn không có mục đích.

Xong cuộc trò chuyện, cậu lại trở về vị trí.

..... .......

Những ngày kế tiếp, mọi người cứ đi theo hai đội trưởng, mệt thì nghỉ ngơi một lát rồi lại đi tiếp. Tất nhiên cứ cách ít ngày là Ngô Tụ thử lên trên xem xét. Nhưng có vẻ vẫn chưa có dấu hiệu gì khả quan cho lắm.

Đến tháng thứ hai. Hầu hết mọi người đã hồi phục lại, cậu cũng làm quen được với các thành viên khác.

Nhiều người còn đồng cảm với cậu. Có người còn cho cậu ít loại quả tím như trái nho. Cậu hỏi ra mới biết để tăng cường tu vi có hai cách.

Một là tìm kiếm trái cây ăn vào.

Hai là đánh quái vật cảnh giới cao, lấy kết tinh trong cơ thể chúng hấp thu.

Cậu cũng rất vui vẻ, vừa có thêm bạn vừa tăng cường bản thân lại cộng thêm chút kiến thức.

Hai tháng này tuy phải đi nhiều, nghỉ ít. Nhưng cậu cũng đã đạt đến chín tầng chín từ mấy hôm trước. Không phải không có thời cơ thì giờ cậu đã có thể lên cấp 11 rồi.

Nhưng cậu cũng không oán trách nhiều. Cứ thuận theo tự nhiên.

Lại qua thêm vài ngày nữa, Ngô Tụ và Mai Cốc đi đầu bỗng khựng lại. Mọi người theo sau cũng cùng nhau cảnh giác cao độ.

Rồi vài giây sau, hai bên, không rất nhiều hướng. từng lớp đá bị phá tan ra. Từng con quái vật ẩn trong lớp bụi đá xuất hiện.

Ngô Tụ phẩy tay, lớp bụi lập tức như bị thổi bay đi biến mất.

Để lộ ra từng đầu chuột to lớn, hàm răng trắng sắt nhọn. Chúng lao vào t·ấn c·ông.

Cậu cũng gia nhập cuộc chiến. Nhưng càng ngày quái vật càng đông, không những thế bọn chúng còn phá động ở từng hướng t·ấn c·ông. Khiến nhiều người trở tay không kịp bị làm thương.

Nhưng với sự chỉ huy của Ngô Tụ và Mai Cốc, không ai b·ị t·hương quá nghiêm trọng.

Nhưng lúc đó chỉ thấy mặt đất rung dữ dội. Một con chuột bự gấp mấy chục lần xông từ phía trước ra t·ấn c·ông. Nó dựa vào thân hình ngạnh xô ra một miệng hang rộng lớn, phía sau càng nhiều chuột gia nhập cuộc chiến.

Trước mũi nó là một mũi khoan lớn, mọi con chuột nhỏ cản đường điều bị mũi khoang xoắn nát bét.

Sắp thấy con chuột lao vào đoàn đội, Ngô Tụ đã đưa tay lên. Một nắm cát lớn dựng thành tường chắn phía trước.

Phía sau lớp cát, từng tiến ma sát to lớn, Ngô Tụ miệng ngậm máu quay sang báo hiệu mọi người trốn.

Theo đó một thông đạo tạo lên phía dưới chân. Mọi người cùng nhau rút lui nhảy xuống. Trên đường hai vách hang từng tiếng vang lớn, cậu nghĩ đến chắc lũ chuột đang ra sức phá lối đi này xông vào. Nhưng dưới sự gia cố của Ngô Tụ việc phá vào là không dễ dàng.

Trượt một đoạn dài, trong lúc bần thần cậu không để ý đã đến lối ra nên té cái cắm đầu xuống đất.

Do cậu nhảy cuối, Ngô Tụ theo sau va vào cậu cả hai sập thành một đoàn.

Mọi người thấy thế, có người cố nhịn cười đến kéo hai người lên.

Nhưng ai lấy cũng căng thẳng, vì khi kéo lên Ngô Tụ đã b·ất t·ỉnh.

Cậu mới ngợ ra, chắc gì Ngô Tụ lại mắc sai lầm như thế.

Mai Cốc tiến đến chọt chọt mấy điểm vào người Ngô Tụ. Rồi đứng dậy nói: " Đội trưởng Ngô Tụ tạm thời kiệt sức ngất đi, ta tiếp quản cả đội, ai phản đối."

' Tất nhiên là không ai rồi. ' Cậu nghĩ thầm.

Mai Cốc sau khi không thấy ai phản đối liền chỉ vài người mang theo Ngô Tụ. Những người còn lại theo sát cô.

Chỉ thấy Mai Cốc tay bốc lửa đấm mạnh vào vách đá. Một tiếng vang lớn, một thông đạo bị lửa bao quanh tạo lên.

Dẫn theo mọi người chạy trốn. Đám chuột phía sau vẫn chưa bỏ cuộc, thỉnh thoảng vẫn có vài con từ hai bên xông ra, rồi bị các thành viên chém thành nhiều mảnh.

Cậu tham gia chung, tiện thể trộm vài thứ mang theo bên người, mọi người thấy thế cũng khuyên can. Nhưng sau khi thấy cậu kiên quyết, thì cũng không ai để ý nữa.

' Cuối cùng cuộc đào mạng này cũng kết thúc.' Cậu thở nhẹ, khi Mai Cốc đã dừng lại cho mọi người nghỉ ngơi.

Lần này mọi người được nghỉ ngơi rất lâu. Ba ngày sau Ngô Tụ mới mơ màng tỉnh dậy. Mai Cốc đến thăm, chỉ thấy hai người nói gì đó. Ngô Tụ gật đầu.

Rồi hai người tiến tới trước mọi người thông báo.

" Chúng ta sẽ dừng lại đây nghỉ ngơi lâu dài. "

Mọi người nghe xong ai lấy cũng vui mừng. Dù sao chạy nhiều tinh thần lẫn cơ thể mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Sau lần thông báo đó. Ngô Tụ dưỡng sức vài ngày. Rồi bắt đầu mở rộng xung quanh, dựng nhà tạm cho mọi người ở lại.

Cậu cũng được một căn. Tiếp đó ai lấy cũng thoải mái nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cậu thấy thế, biết là cơ hội đến rồi. Trốn trong nhà, đóng kín cửa.

Tranh thủ lấy khúc xương lớn mà cậu chuẩn bị từ trước ra hấp thu.

Tầng mười ngay lập tức hoàn thiện. Cảm giác quen thuộc kéo đến.

........ ........

Vừa tiến đến, cậu đã thấy sự khác lạ. Xung quanh lớp sương mù đen kịt ban đầu đã biến mất. Thay vào đó là một thế giới phẳng với mặt đất màu đỏ, chân trời nhuộm sắc màu âm u.

Cậu bắt đầu thực hiện suy nghĩ g·ian l·ận mà bản thân ấp ủ mấy bữa nay.

Cậu nghĩ thầm.

' Cho ta biết cách thoát khỏi khốn cảnh đang gặp phải '

Tiếp đó năng lượng như thác nước tuôn ra. May là vô hình nếu không chắc nó sẽ dày đặc đến nổi hung con mắt cậu mơ hồ một trận.

Năng lượng tiêu hao kịch liệt đến nổi trạng thái vô hạn cũng bị giao động nhích lên nhích xuống.

Thấy thế mồ hôi của cậu chảy dòng, may mắn cậu không thử bên ngoài.

Rất nhanh phía trước đã cụ hiện một trang giấy nhỏ.

Nó từ từ rơi vào tay cậu. Cậu nắm lấy đọc từng chữ.

" Hai mươi ba. "

" Hai mươi ba, hai mươi ba... " Cậu nhẩm bẩm con số phải đánh đổi kinh khủng mới lấy được.

Chương 31: Cấp 11