Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Quyển 1
Unknown
Chương 4: Truy tìm căn nguyên .
Trên đường đi hôm nay cậu thấy đông vui hơn hẳn. Mọi người sau buổi lễ điều được lợi lên mặt ai ai cũng vui tươi dù đã qua một ngày rồi. Cậu vừa đi vừa chào hỏi một chút như lấy lệ. Dù sao cậu cũng không quen biết nhiều người trong thôn cả. Thỉnh thoảng mới gặp vài người quen.
Đi được một đoạn thì cậu để ý thấy hai gương mặt quen thuộc đang ngồi tán truyện ở quán trà. Cậu di chuyển dần đến nơi rồi lên tiếng chào hỏi:
" Chào chú Khải với ông Đà buổi sáng tốt lành. Mà hai người đang nói chuyện gì thế."
Chú Khải đang nói chuyện với ông Đà nghe thấy có người bắt truyện thì giật cả mình, mấy giây sau mới nhận ra là giọng người quen thì quay sang.
" Làm ta giật cả mình. Cái thằng Nhất trời đánh này. À nhìn tướng này chuẩn bị hôm nay đi câu tiếp hả. Mà hôm qua cháu không đi câu, thêm hôm kia cháu không qua tham dự lễ à.
Cháu có biết là cháu đã bỏ qua bao nhiêu là điều tuyệt vời không. Thôi thôi dù sao cũng đã qua. Lại đây ngồi xuống ta cùng ông Đà cũng định tìm cháu mà hôm qua cháu không đi câu nên không gặp được."
Nghe xong lời chú Khải. Cậu vội kêu chủ quán cho một ghế. Sau khi ngồi xuống cậu trầm ngâm rồi nói ra: " Về truyện hôm kia cháu cũng mới vào thôn được hai tháng, cùng với không quen nhiều người lên cũng ngại không dám tham gia. Mà kệ đi cháu cũng không quan tâm đến việc đó cho lắm. Còn chuyện hôm qua do hơi mệt lên cháu nghỉ câu một hôm. Mà ta vào việc chính, chú với ông tìm cháu có việc gì thế."
Chú Khải nhìn ông Đà một cái, người sau gật đầu. Chú Khải mới quay sang: " À về cái truyện cháu đề cập với nhờ chú với ông Đà giúp lúc ban đầu. Thì sau khi ông Đà với chú thảo luận cùng nhau thì cũng đã nhất trí quyết định nói ra cho cháu. Ta cũng không muốn kéo dài như thế đâu. Nhưng chuyện này là thôn trưởng thôn ra quyết định rồi nên mới không dám nói.
Đáng lẽ theo như thôn trưởng người ngoài như cháu ít nhất ở thôn hơn hai năm thì mới được cho phép biết. Nhưng hai ta thấy cháu dù sao cũng là người quen, tính tình lễ phép hiền lành. Cả hai ta cũng coi cháu là cháu ruột. Nên chúng ta quyết định lén nói ra điều này cho cháu."
Nghe xong cậu như bừng tỉnh. Vậy hóa ra là thật nơi này có bí ẩn mà mình không biết, chỉ do cậu mới đến và sống ở đây chưa đủ thời gian lên không ai dám nói cho cậu. Mà hai người vì quý mến, thương yêu cậu. Coi cậu như người thân cháu chắt trong gia đình lên mới bỏ qua lời trưởng thôn để nói ra.
Ngay lập tức dòng cảm xúc ấm áp trào dâng trong lòng. Cậu cúi đầu thật sâu xuống trước cả hai để thể hiện sự cảm kích, sự giúp đỡ của chú với ông.
Hai người nhìn thấy cũng chỉ mỉm cười. Chờ cậu ngẩn đầu lên. Hai người mới nhìn cậu mà nói:
" Đúng là không nhìn lầm, xứng đáng với tình cảm và sự lo lắng của chúng ta dành cho cháu.
Đi theo ta. Về nhà ta rồi nói ngoài đây không phải là nơi đề cập được việc này."
Vừa nói xong hai người đưa cho ông chủ vài phiến đồng, rồi dẫn cậu về nhà ông Đà. Vào trong nhà ông, ở đâu cũng toàn sách. Cậu cũng đã quen. Vì ông là thủ thư lên nơi đây sách rất nhiều.
Bước vào mãi bên trong nhà. Ông Đà mới quay sang nói với hai người: " Đến rồi. Nơi đây cách âm tốt lắm. Chúng ta có thể nói chuyện ở đây. Nào cứ ngồi tự nhiên." Ông Đà quay sang kéo một cái ghế rồi ngồi xuống.
Cậu với chú Khải cũng kéo qua một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Ông Đà thấy cả hai đã ngồi thì bắt đầu nói.
" Bây giờ ông sẽ nói cho cháu biết bí mật của thôn. Cũng chẳng có gì to tát lắm đâu. Tại cái tính bài ngoại của trưởng thôn lên mới không muốn ai trong thôn nói cho cháu. Cái này cũng không trách được vì đã từng xảy ra ra một sự cố liên quan tới người từ ngoài tới. Thôi bắt đầu đi.
Chuyện này cũng có từ xa xưa rồi. Từ lúc ta chưa sinh ra.
Ta chỉ biết thôn ta cứ đến đầu xuân mỗi năm là sẽ có một nơi gọi là BAKA sẽ triệu tập những thiếu niên, thiếu nữ đủ 15 tuổi bất kì. Vào lúc đó ai bị chọn đều biến mất trong im lặng. Ban đầu thì trong thôn hoang mang, khủng hoảng lắm. Khủng hoảng cũng do tất cả người được chọn điều một đi không trở lại. Nhưng mà gần mấy trăm năm đổ lại đây thì biết nguyên do, nên khác rồi.
Thứ hai thôn ta bên ngoài khá xa được bao bọc bởi một vòng cây xanh rậm rạp. Luôn ẩn hiện những con thú to lớn đáng sợ. Cùng nhiều hiện tượng kì quái. Khiến cho người trong thôn bị bao vây trong này.
Vậy giờ cháu có thắt mắt gì không."
Ông Đà nói xong nhìn vào cậu rồi nói.
Cậu cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩn đầu nên. Nhìn về phía cả hai khuôn mặt quen thuộc đã giúp cậu rất nhiều trong khoảng thời gian từ lúc cậu đến thế giới này. Cậu gật gật đầu:
" Cháu hiểu rồi. Vì biết cháu sang năm là tròn 15 tuổi do đó mà chú với ông mới nói cho cháu. Để cháu chuẩn bị cho nguy hiểm phía trước."
Và bên cạnh đó cháu cũng có điều muốn hỏi:
" Vậy thôn mình sao có thể biết được một ít thông tin về bên ngoài được, nếu như không ra ngoài được?."
Ông Đà khi nghe xong câu hỏi thì gật đầu: "Không cần cậu lệ. Mà suy nghĩ của cháu là Đúng". Vừa dứt lời ông quay sang nhìn về phía chú Hải.
"Chú Khải giải thích cho cháu nó đi kìa. Không lẽ để ông lão này phải nói hết."
Chú Khải ngãi đầu ngượng ngùng:" Tưởng ông định ôm cả." Rồi chú quay mặt về phía cậu nói ra.
" Đơn giản vì thôn ta có giao dịch với bên ngoài. Cái này mới có trong thời gian trở lại đây. Tầm vài trăm năm gì đó. Cứ mỗi hai mươi năm là bên ngoài sẽ có một đội thương gia đến đây buôn bán. Những thông tin đó điều từ họ mà ra. Còn thiệt hay giả ta cũng không biết.
Cậu mới đáp lại: " Vậy sao không cử người giao thương cùng họ ra ngoài hay học hỏi cách họ qua được ngôi rừng?."
Chú Hải cười phá lên:" Hahaha.... Cháu nhanh hiểu đấy. Chúng ta cũng nhiều lần muốn hợp tác nhưng điều bị từ chối. Chỉ nhịn mà không hỏi lại nữa sợ họ không qua giao dịch lần nữa thì cũng mệt. Với vũ lực của ta sợ cũng không đánh lại được bên kia. Mà bên ta nhiều đồ là từ bên đó nhập về. Bên đó công nghệ tiên tiến hơn ta nhiều.
Còn học hỏi thì bỏ đi. Họ nói chúng ta cần sở hữu thứ năng lượng gọi là Man. Rồi rèn luyện đến Man 10 mới có thể cơ bản rời xa thôn để di chuyển giống họ được. Chúng ta hỏi Man đó học được không nếu được chúng ta nguyện bỏ giá cao học tập. Thì họ bảo là không. Cái này là mỗi người bẩm sinh đã có thể có tư cách tu luyện được.
Họ còn bảo thôn ta không có ai có. Vì có thì đã như họ rồi. Vì thôn họ chỉ những người có tư chất tu luyện được Man, điều sẽ bị triệu tập đến một nơi hay còn gọi là thế giới BAKA mà ông Đà đã đề cập ở đầu. Ở nơi đó ta có thể tìm thấy được những trái cây, đồ lạ để ta tu luyện ra Man. Mà tiếc rằng nơi ta cũng có người có tư cách. Nhưng có đi mà không có ai còn sống trở về. Còn họ thì có. Haiz."
Chú Khải giải thích xong. Mới chỉ vào cậu.
" Nên chúng ta mới lo cháu không biết gì lỡ bị chọn, mà vào đó thì tỉ lệ c·h·ế·t cao hơn. Lúc đó lòng chúng ta sẽ đau khổ, áy náy cả đời. Nên chúng ta mới nói......Tuy ai trong thôn sắp đủ 15 tuổi điều được trưởng thôn nói qua, mà cũng chẳng ai trở về. Nhưng có lẽ cháu sẽ làm được thì sao. " Chú Khải càng nói âm thanh càng nhỏ lại. Có lẽ chính chú cũng cảm thấy đây là sự xa vời.
Không khí lúc đó như bị đè nén lại. Tất cả điều trầm mặc.
Được một lúc cậu nhìn vào cả hai người, cất giọng phát vỡ không khí đè nén: " Cháu biết chú và ông rất lo cho cháu. Nhưng không sao đâu. Vì chưa chắc cháu bị chọn trúng. Mà có chọn trúng thì cháu có tự tin mình sẽ sống sót trở về." Cậu giơ tay lên đầy khí thế.
" Cháu cũng đi đây. Rất cảm ơn chú với ông đã thông báo. Chú với ông không cần lo lắng quá. Sẽ không sao đâu." Trước khi đi cậu chào tạm biệt cả hai rồi tiến ra ngoài nhà. Bóng dáng cậu xa dần rồi khuất đi khỏi tầm mắt của cả hai.
Trong căn phòng chỉ còn lại hai bóng dáng chán nản. Mãi một lúc lâu sau.
Chú Khải mới cất giọng nói trước.
" Cháu nó đã nói thế rồi. Những gì nói cũng lên nói rồi. Có lẽ sẽ như lời thằng bé thì sao. May mắn sẽ không bị chọn đi. Mà có bị chọn thì tôi tin tưởng với tài năng của thằng Nhất trời đánh đó. Thì chắc sẽ có tỉ lệ khá cao sẽ vượt qua được.
Rồi có lẽ khi trở về được thôn, thằng bé đó sẽ dẫn dắt thôn đi ra thế giới ngoài kia." Nói xong vẻ mặt cả chú với ông như được trút bỏ bớt gắng nặng. Tuy khuôn mặt vẫn còn nét lo lắng nhưng giờ đây còn có thêm vẻ hi vọng và chờ mong.
Chú Khải mới cười phá lên:" Hhahha... Thế mới là cháu của ta chứ. Biết nguy hiểm vẫn lạc quan và không chùn bước trước khó khăn. Đúng không ông Đà."
Ông Đà trầm ngâm một lúc chỉ có thể thở dài chúc phúc:
" Chỉ mong ông trời phù hộ cho cháu nó sống sót là may lắm rồi."