Rể Quý Trời Cho
Quỷ Thượng Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 414: Kỷ niệm cấp ba
Trần Mộng Nghiên gật đầu:  (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ha ha"
Trần Mộng Nghiên đột nhiên nghĩ nghĩ rồi nói:
"Trả thù thành công"
Dương Minh nói.
"Anh từng gặp một chuyện khiến không dám tiếp cận em"
"Vậy sao anh không đến dạy em?"
Trần Mộng Nghiên nói xong, cũng hôn chụt vào mặt Dương Minh.
"Em mua cho bố mẹ anh mỗi người một chiếc áo nhung nhé?"
Trả tiền xong, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên bắt taxi về nhà Dương Minh. Vừa lúc chín giờ.
"Lần đầu em mặc áo này, anh đã nhớ rõ"
Dương Minh lắc đầu nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Mộng Nghiên trầm ngâm nói:  (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Minh nhớ đến kỷ niệm năm đó.
Dương Minh cũng dừng lại:
Dương Minh dở khóc dở cười:
"Anh lúc đó là vua sức khỏe, học sinh giỏi như em tránh anh còn không kịp"
"Nói cũng đúng"
Trần Mộng Nghiên oán trách.
Dương Minh cười một tiếng.
"Mộng Nghiên, vấn đề này của em hỏi không có câu trả lời. Ít nhất em chính là bạn gái đầu tiên anh đưa về nhà"
"Đúng, tên khóa trên hôm trước sau đó không tiếp tục dây dưa với em nữa, hơn nữa hôm sau em còn thấy hắn quấn băng trên đầu"
Dương Minh gật đầu.
"Hắc hắc"
"Khi đó em còn muốn anh đèo em trên xe đạp đi chơi, cảm giác đó nhất định sẽ rất thích"
Chẳng qua khi đó Trần Mộng Nghiên không có cảm giác gì đặc biệt cả, chỉ coi hắn là bạn học cùng lớp, không nhớ mấy. Lúc này Dương Minh nhắc đến, nàng mới nhớ.
Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh.
"Thật chứ?"
Trần Mộng Nghiên trở nên khó coi, nàng không thích Dương Minh đánh nhau, nàng lo lắng.
Dương Minh nói:
"Anh nói chính là Tô Nhã?"
"Chính là hắn."
"Đừng, anh biếu bố em thì được, em là con gái, biếu rượu, thuốc sẽ không hay"
"Chúng ta thêm bước nữa nhé, hôn k*ch t*nh nào"
Đưa tay lên sờ mặt, dính dính son môi, Dương Minh lắc đầu.
"Không có, anh nói hôn chứ không nói sẽ hôn môi. Em nghĩ quá phức tạp mà thôi"
Dương Minh quay đầu lại, cười cười nhìn Trần Mộng Nghiên.
Mặc dù hay ghen, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
"Bố anh có hút thuốc không?"
"Sao, thân mật như vậy, không sợ người nhà em thấy sao?"
"Xe đạp? Đừng nhắc đến, bị người phá rồi"
Hai người bắt một xe taxi, đến phố mua sắm. Hôm nay là lần đầu tiên Trần Mộng Nghiên đến nhà Dương Minh, hiển nhiên phải mua ít quà, đây là điều nên làm.
Dương Minh cười trêu. Trước kia mỗi lần đưa Trần Mộng Nghiên về, nàng không dám quá thân mật với mình.
Trần Mộng Nghiên cười cười, nhìn Dương Minh, nói:
"Em đây là thưởng sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không phải anh làm chứ?"
"Gì mà đã yêu được, khó nghe quá, không đứng đắn gì hết"
"Đúng, em còn cảm thấy bực mình. Xe của anh đâu? Sao sau này không đi?"
Trần Mộng Nghiên bây giờ nghĩ như vậy, nhưng lúc đó thì không, đây là suy nghĩ ở từng gian đoạn.
"Ừ, em có nghe, có quan hệ gì với anh? Chẳng lẽ xe anh do người này phá?"
Trần Mộng Nghiên cũng không chịu yếu thế, dù sao lần trước hôn đã bị bố gặp, nàng không sợ nữa.
"Anh thầm mến em suốt ba năm, không ngờ anh rốt cuộc đã yêu được người tình trong mộng của mình, dát dát"
"A."
Dương Minh cười khổ nói.
"Lúc ấy hắn dạy em sao?"
"Anh nói. anh thích em nhất, hay là thích Tô Nhã hơn?"
Dương Minh không để ý, không cần biết nàng đánh son hay không, hôn chụt vào mặt Trần Mộng Nghiên.
Trần Mộng Nghiên nghe xong Dương Minh giải thích, trên mặt cười tươi như hoa, vô cùng ngọt ngào, chút ghen tuông nho nhỏ với Tô Nhã đã bay lên chín tầng mây. Đúng, Tô Nhã đã là quá khứ, mình bây giờ mới là bạn gái Dương Minh. Nghĩ đến đây, Dương Minh chủ động đưa tay ra khoác tay Dương Minh.
"Lúc ấy, anh thấy Vương Chí Đào dạy em trượt băng, anh thiết chút nữa dùng băng đao ném hắn"
"Có thể do lúc đó anh tự ti, cũng có thể là đang chán nản"
"Ách. anh đánh hắn một trận"
Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Anh xấu lắm, hôn mặt người ta"
Hai người bọn họ đang ở trong cửa hàng bách hóa lớn nhất Tùng Giang. Bây giờ ở khắp nơi trong cửa hàng đều đề biển giảm giá. Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đi theo dòng người.
Dương Minh thở dài nói:
Trần Mộng Nghiên giật mình, dừng lại, ngẩng đầu nhìn Dương Minh, trên miệng không nhịn được nở nụ cười:
"Gì mà khéo? Anh vẫn để ý đến em. Chiếc áo lông màu vàng của em không ngừng nhảy lên trong tim anh"
"Học kém. thực ra bây giờ sau khi lên đại học, thấy quan niệm đó đúng là lạc hậu"
Trần Mộng Nghiên lần đầu tiên đến nhà Dương Minh, có chút tò mò:
"Gì mà anh đi trêu chọc người. Em biết Kim Cương không?"
Trần Mộng Nghiên hơi hối hận, nếu như mình sớm phát hiện Dương Minh có tình cảm với mình, sớm yêu hắn, như vậy hắn còn thích ai khác nữa sao? Có lẽ là không. Hơn nữa ở bên hắn thật thích, thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Trần Mộng Nghiên rất thích cảm giác này. Nàng lại thầm hâm mộ mấy đôi yêu sớm mà lúc trước nàng rất ghét.
Dương Minh thành thật nói:
Trần Mộng Nghiên lắc đầu, hiển nhiên không thể nhớ:
"Được đó"
Trần Mộng Nghiên bị Dương Minh nhắc cũng có chút ấn tượng, hình như đúng là vậy. Tên đó là một học sinh cá biệt trong trường, năm đó cứ quấn lấy mình, lần đó va vào nàng chính là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng. Cũng may Dương Minh kịp thời chạy đến, đỡ nàng dậy. Như vậy mới khiến tên nam sinh kia không thực hiện được âm mưu.
"Hôm đó là giờ thể d·ụ·c, lớp chúng ta học trượt băng, có một thằng còn cố ý làm em ngã"
"Bố mẹ anh thực ra cũng không thiếu gì. Em mua gì cũng được, chỉ cần có lòng là được mà. Em mua hoa quả đi, bọn họ sẽ vui"
"Lần đó là anh đỡ em dậy? Thật khéo"
"Được, em đang dùng son, không sợ thì hôn"
Trần Mộng Nghiên không nhắc, thiếu chút nữa Dương Minh đã quên. Dương Minh đánh nhiều người, sao có thể nhớ hết mọi người chứ.
Dương Minh vui vẻ:
Trần Mộng Nghiên nói.
"Em trả"
Dương Minh kinh ngạc nói.
"Được, theo ý em"
"Bố mẹ anh thích gì?"
Dương Minh rất tự nhiên rút thẻ ngân hàng ra định trả tiền, nhưng bị Trần Mộng Nghiên ngăn lại:
Trần Mộng Nghiên cắn môi nói.
Trần Mộng Nghiên và Dương Minh cùng nhau mua hai chiếc áo thích hợp người đứng tuổi mặc, sau đó lấy phiếu, chuẩn bị đi trả tiền.
"Đương nhiên là thật"
Trần Mộng Nghiên cao hứng giơ nắm tay lên:
"Ừ, thủ đoạn hơi cực đoan, chẳng qua ý đồ thì tốt, thưởng cho anh"
"."
Trần Mộng Nghiên tức giận nói.
"Không phải như nhau sao."
"Khác à nghe, cái khác thì có thể, nhưng đây là tấm lòng của em với bố mẹ anh, đương nhiên em trả tiền mới đúng"
Dương Minh cười nói:
Dương Minh nói chuyện với Triệu Oánh ra một lần cho Trần Mộng Nghiên nghe.
"Đáng ghét, biết rõ bố mẹ người ta biết anh rồi còn gì"
"Hì hì"
Trần Mộng Nghiên biết hỏi như vậy không ổn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu. Nàng chính là người như vậy. Dương Minh hiểu rõ tính cách của nàng.
Trần Mộng Nghiên đi qua quầy thuốc lá, hỏi.
Dương Minh nói. Gia đình Trần Mộng Nghiên cũng được, hắn không từ chối.
"Chẳng qua không phải anh trêu chọc hắn, mà là hắn đi trêu chọc anh"
Chương 414: Kỷ niệm cấp ba
"Đúng thế, khi đó anh còn đi xe đạp đi học"
"Hì hì."
"Không thể so sánh, cảm giác khác nhau"
Dương Minh cười khổ nói:
"Nhà anh ở đây à"
"Thật không ngờ, hai chúng ta cuối cùng lại yêu nhau"
Trần Mộng Nghiên nhìn đủ các thứ trước mặt, hỏi Dương Minh.
Dương Minh không trả lời, khẽ gật đầu.
Dương Minh nghĩ một chút, áo nhung của bố mẹ là mua khi thị trường giảm giá hồi năm trước, vẫn chưa mua cái mới.
"Ồ?"
"Đập? Chuyện gì thế? Anh trêu vào ai?"
Dương Minh toát mồ hôi, cũng không phải do thằng ranh Kim Cương kia phá của mình sao? Đúng, thằng ranh này còn chưa đền xe cho mình, hôm nào phải gõ hắn một chút.
"Rất gần trường chúng ta"
Hai người đến quầy hàng chuyên doanh, nơi này đang giảm giá, mua hai cái sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đi c·h·ế·t đi, không để ý đến anh"
Trần Mộng Nghiên thuận miệng hỏi:
Dương Minh nói.
"Chính là giáo viên thể d·ụ·c trường mình đó"
"Bây giờ cũng không sợ nói với em, anh lúc đó gần như ngày nào cũng chú ý đến em"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
