Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Denise là Mia

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Denise là Mia


Nhớ đến tuần trước, khi mở vali ra, cô đã tìm thấy hai bộ quần áo. Một bộ đồ ngủ, một bộ quần áo đi chơi—đều do anh tự tay chọn mua.

Vài người bị quên tên lập tức diễn một vở bi kịch đầy ai oán.

Quan hệ giữa con người thực sự kỳ lạ.

Lương Uyển vốn không phải người đam mê công việc, thực ra cô lúc nào cũng muốn nghỉ việc. Nhưng cô chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.

"Bọn mình đã có kế hoạch sinh con từ trước rồi."

"..." Lương Uyển hắng giọng, "Thế mà cậu cũng nhìn ra à? Mình tăng ba cân."

"Mình bảo Thư Kỳ lấy giúp mà, có gọi cậu đâu, Lương Uyển."

Những người đi hút thuốc bên ngoài đã quay lại, trên người còn vương mùi thuốc lá nồng đậm. Lương Uyển cau mày, đứng dậy nói một tiếng xin lỗi, rồi rời khỏi phòng để vào nhà vệ sinh.

Trên đường lái xe đưa mọi người về khách sạn, cặp đôi ấy đột nhiên thông báo: "Bọn mình sắp làm bố mẹ rồi."

Người bên cạnh nói: "Trần Tri Nguyên, cậu có ý đồ gì không đấy? Định có suy nghĩ không đứng đắn với Lương Uyển sao?"

Trong nhà vệ sinh có một cửa sổ, phản chiếu ánh trăng mùa đông. Lương Uyển nhìn trăng đến xuất thần.

Tạ Vãn Hinh từng nhận xét về Lương Uyển: "Trời sinh để làm trâu làm ngựa."

Cô đã về nước hơn một tuần, nhưng vẫn chưa khỏi ho, hành lý vẫn chưa dọn xong, còn công việc thì đã đổi một vòng lại một vòng.

Muốn cắt tóc ngắn sát da đầu, nhưng chỉ nghĩ vậy thôi. Muốn xăm một câu thoại phim lên mắt cá chân, cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Ngay cả chuyện nhỏ như nhuộm tóc, cô cũng bỏ cuộc vì không chọn được màu.

"Em mau về nhà đi, chị đi đây." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng bất kể bầu không khí có sôi động ra sao, Lương Uyển vẫn không tham gia thêm nữa. Cô dần trở nên im lặng, tách biệt khỏi đám đông.

Nhớ đến trong máy tính của mình có hai bức ảnh chụp anh. Một bức ở Flåm, một bức ở Tromsø. Điều giống nhau là—không có bức nào chụp rõ mặt anh.

Vừa lên xe, Tạ Vãn Hinh đã khoa trương nhìn cô từ trên xuống dưới.

Lương Uyển dở khóc dở cười: "Trí nhớ mình kém lắm, chỉ là không nhớ tên thôi, người thì vẫn nhận ra."

Lương Uyển khựng lại, xoa trán, cúi đầu: "Nghe nhầm rồi."

Họ từng học ở một trong những trường trung học danh giá nhất Hàng Châu, tất nhiên bạn cùng lớp đều là những người xuất sắc, hoạt động trong nhiều ngành nghề khác nhau. Đến độ tuổi này, ai cũng thực tế cả—chẳng ai nhắc lại thành tích năm xưa, bởi vì quan hệ xã hội quan trọng hơn điểm số rất nhiều.

Một lúc lâu sau, Lương Uyển mới quay lại phòng, bụng bắt đầu đau âm ỉ. Không biết là do ăn phải đồ gì không tốt, hay là do mấy ngày nay làm việc quá sức mà ra.

Cô không thích mùi trên người phần lớn đàn ông, đặc biệt là mùi thuốc lá.

Cô thở dài trong lòng, nhưng cũng ngại từ chối bạn học cũ.

Lee có một cơ thể rất thơm. Anh ít khi đổ mồ hôi, kể cả khi làm t.ình. Anh không dùng nước hoa, nhưng trên người lúc nào cũng có một mùi hương thanh mát thoang thoảng.

Sau một lúc lâu, Lương Uyển bật cười tự giễu.

Trần Nghiễn chủ động đề nghị: "Một lát nữa em làm thêm cùng chị, có gì cần cứ bảo em."

Lương Uyển đang lơ đãng suy nghĩ, ánh mắt vô tình rơi vào Trần Tri Nguyên ngồi đối diện.

Cô sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ gục ngã trên đường đi làm, phơi xác nơi hoang dã, đến cả tiền bồi thường cũng không ai đến nhận giúp.

Lương Uyển vẫn cười: "Dĩ nhiên là vì không đủ tiền học phí và sinh hoạt phí rồi, chủ nghĩa xã hội vẫn hợp với mình hơn."

Trước đây, cô cảm thấy cái tên này quá phổ biến, nên đã dùng nó để lừa Lee. Nhưng không biết từ lúc nào, cái tên "Mia" ấy lại trở nên mơ hồ và dính chặt trong tâm trí cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe Tạ Vãn Hinh nói, năm ngoái anh đã làm phẫu thuật laser nên không cần đeo kính nữa.

Cô quên mất, tên tiếng Anh của mình không phải là Mia, mà là Denise.

"Bé cưng~~ ở đây này!"

Người bạn nam ngẩn ra, tay cầm chai rượu lơ lửng giữa không trung, không hiểu gì cả.

Không khí trên bàn càng lúc càng sôi động, từng món ăn nóng hổi được dọn lên. Sau vài vòng rượu, có người đã bắt đầu nói năng không kiêng nể, những ai nghiện thuốc cũng rủ nhau ra ngoài hút vài điếu.

Gió bắc cắt da cắt thịt, dù áo khoác dày và khăn quàng cổ cũng không chống nổi cái lạnh.

Với những mối quan hệ xã giao hời hợt, ta vẫn có thể duy trì liên lạc, nhưng những người từng thân thiết nhất có khi lại bặt vô âm tín. Dù muốn tìm lại cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, bởi họ đã bị chôn vùi giữa bảy tỷ người trên thế giới này.

Hai người họ, một làm trâu làm ngựa trong tình yêu, một trong công việc, kẻ tám lạng người nửa cân, không ai có tư cách chê cười ai.

Người luôn im lặng như Lương Uyển đột nhiên hỏi một câu: "Thời điểm ban đầu, làm sao nhận ra mình có thai?"

Màu nền của cuộc đời Lương Uyển chính là sự tê liệt, răm rắp hoàn thành mọi mệnh lệnh.

Hôn nhân, gia đình, công việc—bầu không khí không còn vui vẻ thoải mái như ban đầu, có người khoe khoang, có người trầm tư, cũng không thiếu chuyện trao đổi tài nguyên quan hệ.

Ban đầu buổi họp lớp được lên kế hoạch vào tháng sau, nhưng tháng Giêng ai cũng bận rộn, thế nên dời lên hôm nay.

Hai ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi của Lương Uyển cứ thế bị tước đoạt mà không cần hỏi ý kiến.

Lương Uyển vô thức cúi đầu, khẽ cười.

Phòng riêng do Tạ Vãn Hinh đặt, theo lý chỉ đủ cho mười lăm người, nhưng tổng cộng có mười bảy người tham gia, nên phải thêm hai chiếc ghế vào.

Lương Uyển chỉ biết trơ mắt nhìn đám người đi bộ bên ngoài vượt qua mình.

Lương Uyển chỉ có thể đối chiếu tên với khuôn mặt của năm, sáu người.

Trần Tri Nguyên bật cười lớn: "Nói gì vậy! Tụi mình chỉ là tình bạn chiến hữu trong câu lạc bộ thôi."

Sau khi an tọa, một màn hỏi thăm và ôn chuyện bắt đầu.

Chưa đợi Trần Tri Nguyên trả lời, một nam sinh chơi thân với anh đã lên tiếng trước: "Cậu ấy đúng là si tình, yêu mối tình đầu tận năm năm mới chia tay, đâu dễ bước ra khỏi quá khứ như vậy, nên người khác dĩ nhiên không có cơ hội rồi."

"Mình nhớ lúc đó cậu nói muốn vào Đại học Brown, mình cũng nộp đơn, nhưng cuối cùng không đậu."

Không hiểu sao cô lại nhớ đến Lee.

Tạ Vãn Hinh hỏi: "Hai người có dự định trước không, hay đây là một bất ngờ?"

Trần Nghiễn kéo ghế qua ngồi cạnh, trò chuyện với cô vài câu không đầu không đuôi.

Đôi mắt hạnh nhân sau khi không còn bị che chắn đã mất đi vẻ thư sinh, thay vào đó là một chút rạng rỡ, năng động hơn.

Lương Uyển không mấy hứng thú, sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô chỉ lặng lẽ tựa vào cửa xe.

Với trí nhớ của mình, sớm muộn gì cô cũng sẽ quên mất gương mặt của Lee—giống như cô đã gần như quên sạch Trần Tri Nguyên. Nếu không phải Tạ Vãn Hinh nhắc đến, chuyện thầm thích thời trung học ấy cứ như chưa từng tồn tại.

Có đồng nghiệp cười nói sợ 35 tuổi bị sa thải, còn Lương Uyển lại nghĩ, đến 35 tuổi nhất định phải từ chức.

Chuyến xe đưa đón đầy quan tâm của Tạ Vãn Hinh không phát huy được tác dụng gì mấy—giờ cao điểm, đường đông nghẹt.

"Mắt mình chuẩn lắm—mập chút nhìn đẹp hơn, hồi trước cậu hơi gầy."

Trần Tri Nguyên ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Phần lớn mọi người đều không có thời gian rảnh như vậy, những người ở lại chơi thêm một ngày chỉ có ba người. Một là Trần Tri Nguyên, hai người còn lại là một cặp đôi yêu nhau từ thời trung học, ba năm trước đã kết hôn.

Trần Tri Nguyên phần lớn thời gian đều im lặng, thỉnh thoảng quan sát phản ứng của Lương Uyển, nhưng cô không để ý đến anh.

Chủ đề câu chuyện vẫn xoay quanh chuyện tình cảm của Trần Tri Nguyên, cô nghe loáng thoáng được vài câu, đại khái là chuyện tình yêu đẹp của anh với bạn gái cũ.

Trần Tri Nguyên từ đầu đến giờ chưa lên tiếng, mỉm cười nhàn nhạt, phụ họa theo cô: "Hồi đó chúng ta tham gia câu lạc bộ, phải đến lần hoạt động thứ ba cậu ấy mới nhớ được tên mình."

Lương Uyển vốn không phải là người tò mò chuyện người khác, cũng không thích hỏi về đời tư của họ. Nhưng Tạ Vãn Hinh nhận ra sự khác thường của cô hôm nay, ví dụ như việc cô lại tiếp tục hỏi thêm một câu khó hiểu nữa...

Anh luôn ẩn mình trong bóng tối, chỉ để lại một cái bóng mờ nhạt.

Ngay cả Từ Phi Lâm cũng nhận xét: "Lẽ ra cô phải được tăng lương rồi."

"Thế nên thầy cô đều thích cô ấy."

"Đau lòng quá, Lương Uyển, cậu quên bọn mình rồi!"

"Chu kỳ của mình rất đều đặn, nhưng gần đây không thấy đến, nên mình dùng que thử thai, khi thấy có thai thì đến bệnh viện kiểm tra lại."

Anh dường như đã thay đổi, nhưng cũng dường như không.

Tạ Vãn Hinh từng nói: "Cuộc sống chỉ cần đẩy nhẹ một cái, cậu đã đầu hàng rồi. Người khác bảo cậu làm trâu làm ngựa, cậu cũng cam tâm tình nguyện."

Nói chuyện một lúc, chủ đề vẫn xoay quanh Trần Tri Nguyên.

Đây là lần đầu tiên Lương Uyển và Tạ Vãn Hinh gặp lại sau chuyến đi Na Uy.

"Anh hùng không nhắc lại chuyện xưa mà." Lương Uyển cười, nói vài câu khách sáo dùng trong giao tiếp xã hội.

"Hồi đó ai cũng bảo Lương Uyển sẽ nộp đơn vào đại học Mỹ, SAT thi được 2380 điểm, sao cuối cùng lại chọn Bắc Kinh vậy?"

Cuối cùng, hai người họ trở thành những kẻ đến trễ duy nhất trong buổi họp lớp.

Nhưng Lương Uyển lại thích đàn ông tóc ngắn và đeo kính hơn.

Diễn lâu quá, đến mức lừa cả chính mình rồi.

"Mia, đưa giúp mình chai rượu nho kia với."

Dù ở đâu trên Trái Đất, họ vẫn đang nhìn cùng một vầng trăng.

Trần Nghiễn mua cà phê cho đồng nghiệp trong phòng, tự tay mang đến bàn của Lương Uyển.

Rượu và món nguội đã bày đầy bàn, chỉ chờ hai người muộn nhất đến.

Ví dụ như—nó không để cho suy nghĩ và cảm xúc của cô có cơ hội lớn mạnh một cách vô tội vạ.

Anh nuôi tóc mái dài hơn, chăm chút kỹ lưỡng.

"Hiếm thấy chị không chạy giữa hai điểm nhà và công ty."

Các việc lớn nhỏ trong phòng ban, thậm chí cả liên phòng, đều dần dồn hết lên vai cô.

"Lớp trưởng Trần," Tạ Vãn Hinh nhận ra ánh mắt của Lương Uyển dừng lại trên người Trần Tri Nguyên, đột nhiên nhớ đến lý do mình tổ chức buổi họp lớp này, liền hỏi: "Nghe nói cậu vẫn còn độc thân? Không thể nào, cậu lúc nào cũng được yêu thích mà?"

"Que thử thai có chính xác không?"

Ánh mắt Lương Uyển theo những người khác dồn về phía anh.

Thực tập sinh mới cần cô hướng dẫn, phương án cần cô chỉnh sửa, phòng khách hàng tìm đối tác cũng hầu như không lần nào thiếu cô.

Lương Uyển khoát tay: "Bạn chị đến rồi."

Lớp có hơn ba mươi người, giờ chỉ gom được lác đác hơn chục người tham gia, trong đó có cả một người lớp bên cạnh—Trần Tri Nguyên. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chị Uyển, để em đưa chị đi họp lớp nhé?"

Lương Uyển cười nhạt: "Bạn bè tổ chức, từ chối không được."

Lúc này, một người bạn cùng lớp đang nhìn chằm chằm vào một chai rượu chưa mở nắp.

Trần Nghiễn sởn gai ốc, rùng mình một cái.

Có món gì dọn lên, cô liền ăn món đó. Gắp một miếng thức ăn, múc một chén canh. Khi bàn bên mời rượu, cô chỉ cười nói rằng mình không thích uống, dùng Coca thay rượu.

Làm xong việc, đúng giờ tan ca. Trần Nghiễn đi cùng Lương Uyển một đoạn.

"Bé cưng, cậu có da có thịt hơn rồi đấy!"

Lúc này, hình bóng 'Trần Tri Nguyên của mối tình thầm lặng thời thanh xuân' mới dần chồng khớp với con người trước mặt.

Mia...

Đêm Bắc Kinh dần sâu, bầu trời bị màu xanh đen bao phủ, nhưng chẳng thấy mấy vì sao.

Trần Tri Nguyên gửi lời chúc mừng, Tạ Vãn Hinh kinh ngạc.

"Cảm ơn vì cà phê." Lương Uyển không rời mắt khỏi màn hình, chỉ dùng nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi để đáp lại.

Câu chuyện dần chuyển từ kỷ niệm thời học sinh sang cuộc sống hiện tại.

Như tia chớp xẹt ngang bầu trời, kết nối với mặt đất, Lương Uyển gần như theo phản xạ ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

Nhưng ít ra, bận rộn cũng có lợi ích của nó.

Lời lẽ có hơi thô, nhưng không sai.

Vừa nói xong, Tạ Vãn Hinh đã lái xe rẽ vào góc đường, đỗ ngay trước cổng công ty. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một bạn học bên cạnh lên tiếng phụ họa: "Trí nhớ của Lương Uyển chỉ dùng để học thôi, nhớ từ vựng nhanh kinh khủng."

Để tiếp đãi những người từ xa đến, Tạ Vãn Hinh ngỏ lời mời họ ở lại Bắc Kinh thêm một ngày, cô và Lương Uyển sẽ làm hướng dẫn viên.

Năm xưa, Trần Tri Nguyên cũng là người có tiếng trong trường, ai cũng biết anh. Một số nam sinh từng là anh em chí cốt với anh, đều rất hoan nghênh anh tham gia.

Họ tốn nhiều thời gian bay từ khắp nơi về đây, ai cũng hiểu rõ trong lòng rằng, không đơn thuần chỉ vì tình bạn học cũ.

Sau đó, buổi họp lớp nói chuyện gì nữa, cô không nghe lọt tai. Đến khi tàn tiệc, cô mới lịch sự chào hỏi vài câu.

Lee gọi cô là Mia khi nghiêm túc, khi dịu dàng, khi giận dữ, thậm chí khi trên giường cũng vậy.

"Chị Uyển, nghỉ ngơi chút đi. Hôm trước chị còn thấy khó chịu trong tim mà vẫn cố gắng thế này sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tối nay chị có hẹn họp lớp, không thể tăng ca. Còn một tiếng nữa tan làm, chị phải tranh thủ thời gian."

Khoảng cách giữa mọi người vì thế mà thu hẹp hơn.

Lương Uyển cố nhịn cười: "Làm quen đi, con gái với nhau gọi nhau là 'bé cưng' là chuyện bình thường."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Denise là Mia