Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Các em học thuộc nhiều rồi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Các em học thuộc nhiều rồi


“Xì.” Trần Uy phát ra sự thấu hiểu từ tâm linh.

Còn nói dối di động của mình hỏng rồi. Thông báo muộn nửa tiếng.

Nói xong, nhanh chóng chuồn ra khỏi văn phòng, bộ dáng kia, giống như một kẻ trộm.

“Ồ? Nói như thế nào?” Trần Uy tất nhiên muốn biết.

“Thầy giáo, cậu ấy cũng đọc rất thuộc.” Đường Tích cảm thấy đây là lời nói chân thật nhất mà cô từng nói.

“Chú làm sao sẽ cho rằng, cháu sẽ giúp chú chứ, chỉ việc chú hố cháu như vừa rồi, cháu mà giúp chú, trừ phi đầu cháu bị cửa kẹp.” Trần Uy tự nhiên là rất mang thù.

Trần Uy nhìn bộ dáng này cũng có tâm tình muốn đánh anh ấy.

“Phục.”

“Vậy tin xấu thì sao?”

Chương 10: Các em học thuộc nhiều rồi

“Hôm nay cháu sao lại thế này, thật sự sẽ đọc, hay là cháu uy h**p bạn học nữ của mình, làm giả chứng cứ cho cháu?” Nói thật, Trần Tê Lăng thật sự không thể tin cậu ấy có thể đọc được một cách hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

“Ồ, thời gian ngày hôm qua trôi qua quá nhanh, không kịp nói cho các em, thật ra không cần đọc nhiều đoạn như vậy, đọc đoạn thứ hai là được. Các em học thuộc nhiều rồi.” Trần Tê Lăng còn thể hiện ra bộ dáng đáng tiếc.

“Cậu hôm nay có chút không bình thường. Có chút… ừm quá…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chờ đến khi quay trở về lớp, cậu ấy đã nhìn thấy Đường Tích bị Tô Mỹ lôi kéo “bắt” phải nói chuyện, còn có bộ dáng thật cao hứng.

“Cháu là một đứa trẻ xui xẻo… Lỡ đâu lại thành công thì sao, cháu không phải còn phải cảm tạ chú ba hay sao.” Trần Tê Lăng bắt đầu vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

“Thầy không hỏi em.” Trần Tê Lăng nói với Trần Uy.

“Ồ, thật ra không có việc gì, chỉ muốn bảo cháu nói tốt vài câu cho chú trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội cháu nhiều chút.” Trần Tê Lăng hiện tại là g·i·ế·t địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

“Ồ, chú đây cảm thấy chú có thể giúp nhóc tránh được vận mệnh không cần phải chuyển trường. Cháu có muốn tham khảo một chút hay không?” Trần Tê Lăng bắt đầu trao đổi điều kiện.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người Trần Uy và Trần Tê Lăng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy… Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi.”

“Nói trước cho cháu một tin tốt, cháu là nam sinh duy nhất trong lớp có thể đọc thuộc được.”

“Chú cảm thấy còn có thể, tuy rằng bị kẹp nát nhưng tinh hoa bên trong vẫn còn.”

“Lỡ thất bại thì sao, hai chúng ta đều bị trường học này “xóa tên”.” Trần Uy vẫn là không nhịn được mà đả kích anh ấy.

“Cháu đi trước đi, đừng đi cùng với chú, kéo thấp chỉ số thông minh của chú xuống.”

“Xì.” Trần Uy vô cùng phẫn nộ, ai kéo thấp chỉ số thông minh của ai cơ, bằng cấp của chú là thấp nhất trong toàn bộ nhà, có khi sau này cháu còn vượt qua chú nữa, vẫn là chú thấp nhất.

“Ồ, chú chả sao cả, ở đâu cũng được, nhưng mà cháu bỏ được hay sao.” Thật ra Trần Tê Lăng chính là không muốn trở về để bậc cha chú thay anh ấy sắp xếp con đường tốt, khi anh ấy thành niên, anh ấy cố ý ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, vì để không tiếp nhận những việc trong nhà đã sắp xếp.

“Nói cho cháu một tin xấu và một tin tốt, cháu muốn nghe tin nào?”

“Chú ở đây dạy cháu, cháu không phải là không cần chyển trường hay sao? Đầu này của cháu… học bài khóa đến choáng váng rồi à?” Trần Tê Lăng tự nhận là rất thông minh mà nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chờ đến khi Trần Tê Lăng ôm dụng cụ dạy học ra đến nơi, Trần Uy đã sớm chạy mất dạng.

“Được rồi, các em đọc xong thì trở về đi, nói trước cho các bạn cùng lớp, đợi lát nữa vào học sẽ có một tin tức tốt được báo cho bọn họ.” Nói xong, Trần Tê Lăng cười không có ý tốt.

Trước kia không biết là ai, đi ra ngoài chơi bóng rổ cũng có thể đến trễ nửa tiếng.

“Ồ.”

“Cậu xem, cậu xem, kiểu tóc hôm nay của mình đẹp không? Dây buộc tóc này mình đã chọn rất lâu, cái kẹp tóc này, nhìn xem thật tốt.” Tô Mỹ còn rất hăng hái.

“Chú giữ cháu lại làm gì?” Trần Uy có một bộ dáng tức giận.

“Không phục à.”

“Cháu cảm thấy ông ngoại cũng không nhất định sẽ tin tưởng chú, nếu thật sự tin tưởng chú, chú làm sao lại để cháu nói tốt cho chú vài câu?” Trần Uy thành công moi được vấn đề ra.

“Được ạ.” Tô Mỹ nói xong, không hề lưu luyến, trực tiếp kéo Đường Tích rời đi.

“Đi thôi, vào học đi. Chú ba của cháu đi học cũng không phải người hay đến trễ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“…”

“…” Chú đoán cháu muốn nghe điều nào? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chú ba, bị cửa kẹp qua đầu còn có thể ăn óc c·h·ó bổ não à?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Các em học thuộc nhiều rồi