Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Người Đó Tên Thừa Ca.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Người Đó Tên Thừa Ca.


“Chú Thừa, khi xuống sân bay chúng ta sẽ đi đâu để gặp ba cháu?” Long hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để đặt câu hỏi.

Thừa đang nhắm mắt, mở ra, hung hiểm tóe ra làm cho Long nép về một bên.

“Tao đâu có nói sẽ đưa mày gặp người đó.”

Long tròn mắt, rốt cuộc là sao? Hắn đưa tay sờ bụng! Cảm thấy hai quả thận hơi nhức nhức.

Long thoát khỏi hiểm cảnh, không khỏi hoảng sợ, tim của hắn vẫn còn đang đập binh binh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Chú Thừa, chúng ta đang đi đâu?”

Thừa bước xuống máy bay, Long cẩn thận bước theo sau.

“Mọi thứ không hề giống như mình đã nghĩ.” Long thì thầm nhìn xung quanh. Những thứ ban đầu mà hắn tưởng tượng sẽ là một thế giới giống như Hồng Kông của thập niên 90.

Người đàn ông khổng lồ quay lại, giữ nguyên nụ cười đấy, nhưng có phần “lạnh” hơn.

Cho đến một lúc, Thừa dừng xe, sau đó quay đầu nhìn sau: “Xuống đi, mang theo cả hành lí.”

Diễn biến tiếp theo thế nào, có ở chương sau...

Đối phương đưa bàn tay khổng lồ vươn tới làm cho Long sợ hãi, lùi về sau một bước…

Đột nhiên, bàn tay của Thừa vung tới, đẩy mạnh đầu của Long vào cửa kính một tiếng “binh”. Cú ra đòn nhanh của đối phương làm cho Long không kịp phản ứng, phải đến vài giây mới có thể cảm nhận được cơn đau nhói truyền tới.

Nguyên tệ là đồng tiền của đất nước Hoa Nguyên, có tỉ giá gần như tương tự với quê nhà của Long.

Trước khi đặt chân lên máy bay, Long đã cố gắng tìm hiểu đất nước Hoa Nguyên từ nhiều nguồn khác nhau, bao gồm internet, hỏi thăm những người từng thoát ra khỏi nó. Nhưng rốt cuộc những gì hắn thu thập được điều bằng không. Internet chỉ đề cập đến những vấn đề cơ bản, còn những người từng thoát ra đất nước đó thì chưa từng trả lời hắn.

Long vô thức nhìn xung khoanh, khoang máy bay chỉ có hơn mười người, nhưng trong tất cả không ai quan tâm đến hắn, bao quát tiếp viên hàng không. Như thể mọi chuyện diễn ra lúc này đều là tất nhiên.

Dứt lời, Thừa buông tay ra, thu hồi mọi biểu cảm trên khuôn mặt. Tiếp tục lạnh tanh nhắm mắt.

“Ý của chú là sao?” Long thét lớn lên, nhằm tìm kiếm sự chú ý.

Nhưng chiếc xe vẫn chưa dừng lại, càng đi xa, mọi thứ càng trở nên tệ hại, như thể đang tiến vào những khu ổ chuột kinh khủng.

Bỗng nhiên, Long đứng thẳng lưng lên, miệng hét lớn: “Bọn mày còn không nhận ra tao sao?”

“Săn mồi và con mồi! Nghe thôi đã đủ thấy ớn lạnh.” Long thì thào, thật ra hắn vẫn có rất nhiều cơ hội trốn đi trong ba ngày trước khi bay. Nhưng không hiểu vì sao, hắn cảm nhận được mối liên kết của bản thân và đất nước Hoa Nguyên. Chắc chắn việc mẹ của hắn bắt hắn học ngôn ngữ nước này không phải là ngẫu nhiên.

“Cút!” Thừa Ca cắt lời đối phương.

Long “vâng” một tiếng rồi sau đó bước ra ghế sau của xe. Thừa cũng bắt đầu lái xe di chuyển.

Chuyến bay kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hạ cánh.

Đừng hỏi tại sao rằng Long lại luôn cố gắng bắt chuyện với Thừa.

“Mày nói rằng thấy Thừa Ca mang theo một tên thiếu niên chạc tuổi mười sáu từ máy bay trở về sao?”

Vì thế, Long sẽ luôn đặt một vài câu hỏi thường xuyên trên đường đi, nhằm tìm kiếm được thông tin từ Thừa, hoặc ít nhất là biết hơn về ý đồ của đối phương. Hắn sẽ không bao giờ tin rằng có một mạnh thường quân xuất hiện, và vô cớ dẫn hắn đi gặp ba.

Ở một chiều hướng khác, gã béo như sumo lúc trên khoang máy bay đã có mặt ở trong một căn phòng rộng, tối với những ánh đèn vàng nhỏ. Nếu để ý kỹ, xung quanh căn phòng được treo bởi hàn trăm tấm ảnh lớn nhỏ khác nhau, mà nhân vật trên tấm ảnh đó lại là cùng một người.

Chiếc ô tô thu hút sự chú ý của hàng chục người đang đứng trên đường, tất nhiên người bước xuống khỏi đó cũng không thoát khỏi tầm ngắm.

“Đừng sợ”. Tay của gã đặt nhẹ lên vai của Thành, thân thiện cười nói: “Hãy cẩn thận với tên đó. Thật cẩn thận!!!”

Thừa Ca cùng Long cũng rời khỏi khoang máy bay. Những hành khách còn lại trên đó lúc này mới dám thở mạnh. Để có mặt trên những chuyến bay ở Hoa Nguyên cực kỳ khó khăn và chỉ có những nhân vật lớn mới có thể làm được. Nhưng hai người vừa rồi hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.

Long ngơ ngác, nhưng vẫn xuống xe cùng cái balo ôm chặt.

Nhưng vừa mới đi được vài bước, Long đã bị một hành khách khác chen ngang giữa cậu và Thừa. Đối phương mặc chiếc áo đỏ lòe lọe như đi biển, nhưng thứ quan trọng khác chính là thân hình khủng bố như sumo cùng cái đầu trọc, khuôn mặt dữ tợn với vệt sẹo lớn ở cằm được che bằng vết xăm hình mỏ neo.

“Vâng, thưa anh.”

“Còn đứng trời trồng đấy làm gì? Mau lên xe.” Thừa vừa lấy xe từ bãi, thúc giục nói khi Long còn mãi mê đứng nhìn.

“Mọi người ở đây thật đông đúc cũng thật giàu có, hầu hết đều sử dụng xe ô tô, mà ăn mặc cũng rất trang trọng. Nhưng tại sao lại gắn camera ở gắp mọi nơi thế này, cứ một mét lại có một camera. Chắc hẳn nơi đây rất chú trọng an ninh hả chú Thừa? Không hề giống những gì mà cháu đã nghĩ.”

Hải Tượng hơi sượng mặt, nhưng gã hiểu rằng người đang đứng trước mặt có tầm cở như thế nào. Ngay cả đại ca của gã cũng phải nể nang ba phần.

Một vài người giật mình, chưa vội hành động. Người có thể bước xuống từ ô tô, quả thật rất ít ai tầm thường.

“Không phải mày muốn gặp ba mày sao!” Thừa trầm giọng nói, rồi bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị: “Mày nghĩ những người ở đây sẽ cứu mày sao?” Thừa đưa miệng vào sát, thì thầm man rợ: “Nói cho mày biết, những người ở đây, một là kẻ săn mồi, hai là con mồi sắp c·h·ế·t.”

Long không biết làm như thế nào, chỉ có thể gật đầu với những người đang nhìn hắn. Đột nhiên chiếc xe của Thừa Ca khởi động, quay đầu và vọt khỏi nơi này, bỏ mặc lại Thành bơ vơ như con nai vàng ngơ ngác.

Long cùng Thừa mất vài bước để bước ra khỏi khu vực sân bay.

Long ôm lấy cái balô nhỏ nhưng đã đủ để chứa toàn bộ tài sản của hắn là vài bộ quần áo cũ èm, những chiếc sịp rách rưới, tả tơi, một chiếc đồng hồ đã xước hết mặt, một tấm ảnh của mẹ hắn, những thứ đồ dùng linh tinh và tổng cộng tám triệu đồng nguyên tệ.

Và tám triệu là tất cả những gì mà hắn có trong suốt mấy năm qua. Thật ra Long có nhiều hơn thế, nhưng hắn vì muốn lo cho ma chay của mẹ đàng hoàng nên đã tiêu tốn gần như toàn bộ tích góp cả đời.

Nhưng không! Nơi đây tuy không quá hiện đại nhưng vô cùng sạch sẽ, đường xá thông thoáng, nhà cao tầng cũng không hề ít, cửa hàng tiện lợi, dịch vụ đầy khắp phố.

Nhưng không phải người đang ngồi trên ghế!

“Mày là thuộc hạ của Giang Thắng.”

“Thừa Ca, khi nãy không chào hỏi anh một tiếng đàng hoàng, thật sự cảm thấy có lỗi.”

Đây mới đúng là những gì mà Long đã tưởng tượng, nhưng càng đi vào nơi này, hắn càng cảm thấy lo lắng.

“Mày nói phải cẩn thận với ai?” Giọng của Thừa lạnh lẽo vang lên ở phía sau.

Những người xung quanh với trang phục chắp vá, quần jean, áo evius fake loại 20, thể hình đầy vết mực tự xăm đã bắt đầu nhúc nhích.

Chuyến xe di chuyển liên tục với tốc độ cao, nhưng càng đi xa. Long càng phát hiện những ngôi nhà cao tầng đang nhỏ dần, những nơi hiện đại cũng đang bị thay thế bởi những khu phố chen chúc, dơ bẩn với những ngôi nhà được xếp chồng lên nhau. Thứ duy nhất còn giữ nguyên chính là mật độ camera dày đặc.

“Vậy sao?”

“Vâng, có thể anh quên nhưng em là Hải Tượng, một trong những người may mắn được anh Thắng thu nhận. Thật sự em…”

Mặc cho Long liên tục đặt câu hỏi, Thừa vẫn im lặng chẳng đáp lời nào.

“Vậy em xin phép đi trước.” Nói xong, Tượng vỗ vai Long một cái rồi bước đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Người Đó Tên Thừa Ca.