Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Mưu Sinh.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Mưu Sinh.


Hóa ra địa bàn điện tử chính là một bãi rác điện tử! Long tiến lên, nhặt bừa một mảnh trong bãi rác thì liền cảm nhận được sự mục rữa của nó.

Long gật đầu, cảm thán trước lời nói của anh Gà. Hắn cũng phát hiện, anh Gà có vẻ như không hề tầm thường!

Long nhớ về lời nói của Gà Què tối hôm qua.

Bên cạnh nhóm của Long, cũng có nhiều người khác cùng trên đường đi. Có người thì tụ theo nhóm, có người di chuyển một mình.

“Bữa nay chúng ta sẽ làm một bữa ngon để ăn mừng Tiểu Trùng gia nhập nhóm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo bước chân vội vàng, cả ba người rất nhanh bước tới một căn nhà nhỏ, ở bên trong cũng có nhiều người đang chen lấn.

Gà Què cười lớn, đáp: “Nhưng trước đó, bọn anh đã phải liều mạng đánh nhau để giành địa bàn tốt đó. Có một sự thật mà nhóc nên biết, hòa bình chỉ có thể được tạo ra từ chiến tranh.”

Hết chương… Mời mọi người tiếp tục đón xem.

Anh Gà cũng không trả giá, nhận lấy tiền và rời đi.

Đó là câu trả lời duy nhất của anh Gà.

Đến phút thứ ba, Long tìm được một cái tai nghe có dây đã đứt một bên, hắn lập tức bỏ nó vào túi được thiết kế cực kỳ sâu, ghim ở bên trong áo. Và đó cũng chính là thứ duy nhất có giá trị mà hắn kiếm được lần này.

Cả một bầy người, lại như hóa thành một đám ruồi, bâu lấy chỗ những chiếc xe neo đậu.

“Nhưng mà anh Gà, tuy rằng khá hỗn loạn. Nhưng em rất ngạc nhiên khi thấy không hề có tranh giành, đấu đá.”

Long thở một hơi buồn, đưa cho Gà Què chiếc tai nghe trong túi, nói: “Xin lỗi anh, em chỉ lấy được món này.”

Anh Gà thản nhiên đáp: “Vì chúng ta là thứ tiêu khiển của người khác.”

Điện thoại, máy nghe nhạc, máy nhắn tin, máy tính là những mặt hàng có giá trị nhất… Xuống thấp hơn một chút là đồ gia dụng, pin, đèn, tai nghe… thấp nữa thì là các món đồ chơi, linh kiện còn mới…

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt điên dại, chỉ nhìn chằm chằm vào ề rác được đổ xuống. Long mới hiểu, bây giờ mới thực sự là hoảng sợ!

“Vâng anh.”

Long thấy vậy, cũng lập tức lao vào theo.

Nhưng càng nhìn miếng thịt, Long càng cảm thấy hơi rợn rợn, là một người am tường nấu nướng. Hắn có thể nhìn ra miếng thịt này là ôi thiu được ngâm thuốc, hơn nữa còn ngâm với mức độ nặng, làm miếng thịt trông rất giả.

Bữa tiệc nhậu diễn ra cho đến một giờ sáng…

Họ đã điên rồi! Vì sinh tồn, những con người nơi đây đã mất đi nhân tính.

“Mọi người ra gốc cây ở đằng kia nghỉ ngơi, hai tiếng sau sẽ có đoàn xe mới tới. Lần này sẽ có số hàng lớn hơn, chúng ta phải tranh thủ.”

Tất nhiên, giá trị còn được quyết định bởi mức độ hư hại… và đôi khi là màu sắc.

Không bật xi nhan hay cảnh báo gì, người tài xế cứ thế nâng thùng rác lên, đổ ầm xuống. Long theo quán tính tránh né ra, nhưng những người khác thì không như thế, bọn họ cứ đứng gần đó, mặc cho bị những mảnh kim loại cắt trúng người đến chảy cả máu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Địa bàn của nhóm chúng ta là điện tử, có thể xem như một trong những địa bàn ngon nhất ở đây. Có những nhóm chỉ giành được địa bàn nhựa, ni lông, cả đời chỉ có thể giành ăn với ruồi, bọ.”

Sáng ngày hôm sau, Long cùng Gà Què và Bò Thối bước ra ngoài, di chuyển dọc theo tuyến đường đất.

Sau hơn mười lăm phút, nhóm người bắt đầu giản tán đi, chỉ duy nhất Long vẫn đang cố bới tìm. Chính Long cũng không nhận ra, bản thân hắn đã dần hòa thành đám thây ma của thế giới này.

Những bước chân gấp gáp hướng đến một bãi rác khổng lồ, tràn ngập các loại thiết bị điện tử cũ nát, hư hỏng.

Long giữa đám người, tay quơ loạn xạ, bới như gà kiếm ăn, mắt tập trung không dám chớp lấy một cái… thời gian vàng để kiếm được hàng ngon là hai phút, nhưng tới giờ cậu chẳng kiếm được một món gì ra hồn.

“Phiền anh Tôn hỗ trợ cho giá tốt một chút!”

Cả ba lại bắt đầu di chuyển, đến địa điểm thanh lý hàng.

Có ba chiếc xe, vì thế theo phân công. Long, Heo Thối, Gà Què, mỗi người sẽ đứng ở một chiếc xe, để tránh va vào nhau trong lúc tranh giành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Long tương đối hoang mang, 26 nghìn nguyên tệ cho tất cả! Quá ít, như thế làm sao duy trì được cuộc sống này.

Sau khi có được số tiền, anh Gà mang hai người đến một quầy khác, dùng 64 nghìn nguyên tệ mua gạo, dầu ăn, nước mắm, một miếng thịt heo trông rất tươi và một chút rau cải. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau thời gian chờ đợi, cuối cùng nhóm của Long cũng đi được lên trên.

Gà Què cười đáp: “Nhận thêm người thôi mà, cũng đâu lớn lao gì?” Vừa nói, Gà mang từ trong túi những món đồ vừa tranh giành được, đưa cho người trước mặt.

Bò Thối, Gà Què, cùng hàng trăm người xung quanh lập tức chạy như điên, hướng đến những chiếc xe.

“Bãi rác nơi đây e rằng đã trải qua mấy chục năm, hơn nữa sau khi bị bới tung, nó đơn giản chỉ còn là những thứ thừa thải nhất. Vậy thì mục đích của chúng ta là.” Long nhìn về trước, thấy một dàn gồm ba chiếc xe tải đang chạy đến.

“Nhưng mà anh Gà, tại sao ở đây lại gắn camera nhiều như thế. Hơn nữa trong những quy tắc anh nói, có quy tắc không được đụng đến camera. Em đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không thể hiểu.” Long hỏi, lần trước cậu cũng đã hỏi, nhưng anh Gà không hề nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ồ anh Gà đó à! Hôm nay vác theo đàn em mới sao? Tôi có nghe nói nhưng mà không tin anh lại thêm người đấy.”

Long gãi đầu, cũng hiểu rằng đối phương chỉ nói an ủi bản thân. Nhìn vào trong túi anh Gà, hắn có thể thấy đến năm, sáu món đồ. Mà trong đó còn có một chiếc điện thoại.

Gà Què mỉm cười, vui vẻ đáp: “Haha, vậy là được rồi. Mày khá hơn tao nghĩ đấy.”

Bên trong căn phòng có một quầy lớn, có năm người. Một người mặc đồ tương đối sạch sẽ, giống như ông chủ, còn bốn người khác thì như thân cận, bảo vệ.

Sau khi rác được đổ xuống toàn bộ, Long lập tức lao vào trong đám người, tay móc, tay bới, mong rằng sẽ kiếm được những thứ gì đó có giá trị.

“Anh Gà đừng nói thế, chúng ta đâu phải người xa lạ.” Nói xong, tên họ Tôn cầm xem một lượt các món đồ, sau đó đưa ra giá 26 nghìn nguyên tệ.

Cứ thế, cả ngày trôi qua, tổng cộng có bốn chuyến xe, và nhóm của Long đã kiếm được tất cả 114 nghìn nguyên tệ.

“Đây là quy tắc chung, những món đồ sẽ thuộc về người tìm được nó.”

Heo Đốm nói thêm: “Chú mày cứ nghe lời, đừng dại mà đụng vào chúng nếu không muốn c·h·ế·t.”

Nhưng tất nhiên anh Gà không đồng ý, cứ thế, cả nhóm có một bữa tiệc say với rượu trắng, món thịt chiên mặn, rau xào…

Trong bữa nhậu, người nói nhiều nhất vẫn là Heo Đốm, nào là khoác lác, nào là phóng đại, nhưng cũng chính hắn ta tạo ra tiếng cười nhiều nhất.

Gà Què đi đến, đặt tay lên vai Long, nói: “Dừng lại được rồi, mười phút là quá đủ để tất cả thứ có giá trị bị tìm được.”

“Vậy thì cũng khá ổn nhỉ.” Long nói.

Chương 6: Mưu Sinh.

Long hoảng sợ, nhìn lên, muốn nói Tránh ra đi!

Long bắt đầu nghĩ sâu xa hơn. Lúc trước hắn tự hỏi hàng hóa mà hắn cố gắng kiếm được sẽ tiêu thụ về đâu? Và giờ có lẽ hắn đã biết, là chính hắn. Nói đơn giản hơn, người kiếm được điện tử từ bãi rác, sẽ bán lấy tiền rồi mua thực phẩm, đồ dùng khác, những thứ cũng kiếm được từ bãi rác bởi những nhóm khác nhưng đã được qua tái chế để nâng giá trị.

Sản xuất, trung gian, tiêu thụ. Nơi đây dù là tận cùng của thành phố, nhưng vẫn tồn tại dựa trên các công đoạn cơ bản trên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Mưu Sinh.