Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42
“……” Tống Sơ Tình căng đầu bước lên, “Cảm ơn Chris đã cho tôi cơ hội này, tôi học được rất nhiều từ dự án lần này, Aaron chăm sóc nhóm của chúng ta rất tốt, Ayman và Rod làm việc rất tỉ mỉ nghiêm túc, còn Frieda, tôi học được rất nhiều từ chị ấy.”
Anh trả lời rất nhanh: [Về.]
Cô đứng yên không rời mắt nhìn người đàn ông từ xa lạ trở nên quen thuộc, cuối cùng lại trở thành bạn trai cô, nghiêm túc mở lời: “Chris, người tôi cần cảm ơn nhất là anh, cảm ơn anh không chê tôi chỉ là thực tập sinh mà cho tôi vào nhóm, cảm ơn anh đã phối hợp hoàn thành nghiên cứu của tôi, cảm ơn anh thường ngày đã chỉ bảo, những tháng qua tôi trưởng thành rất nhiều.”
Thẩm Tứ Niên thấy mặt cô lo lắng, anh đưa tay vuốt nhẹ, dịu dàng an ủi: “Không sao, không c·h·ế·t được.”
“Ừ?”
Giữa Tống Sơ Tình và anh có Aaron ngồi, Aaron không dám để sếp một mình uống rượu nên cứ thỉnh thoảng lại tìm đề tài nói chuyện, tránh để anh lạc lõng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tứ Niên liếc nhìn lọ thuốc đã hơn hai tháng không đụng tới, thản nhiên nói: “Khỏi rồi, nhưng sẽ tái phát.”
Dì Mạnh gọi: “Ăn cơm thôi.”
“Hả?” Tống Sơ Tình ban đầu chỉ nghĩ là thuốc bổ, kiểu như bổ não hoặc dạ dày, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, cô lập tức lo lắng hỏi: “Đã đi khám chưa? Bạn anh không phải là bác sĩ sao? Anh ấy nói gì?”
Cô ngẩng đầu đón lấy ánh mắt tò mò của mọi người.
Về chỗ làm cô lấy điện thoại nhắn: [Tối nay về nhà không?]
Tống Sơ Tình thẳng thắn nói: “Không có, tôi nói cảm ơn cô.”
Bỏ qua những yếu tố chính trị, kinh tế, thật ra cô rất thích phong cảnh San Francisco, cảnh đêm thành phố có thể không rực rỡ như thủ đô nhưng hoàng hôn và mây chiều lại hơn hẳn, trước đây còn phải đi học, cô rất thích ngồi gần cửa sổ ở thư viện, yên lặng tận hưởng khoảng thời gian dịu dàng này.
Chuyện hai người công khai hôm đó đã lan khắp công ty nhưng giờ Tống Sơ Tình không còn quá để tâm, có người hỏi thì cô đánh trống lảng cho qua.
Anh ấy suy nghĩ một lúc quay đầu nói: “Hanna, lúc đầu là Chris đề nghị cô gia nhập nhóm, cô có muốn nói gì với Chris không?”
Vừa ngồi xuống dưới bàn liền có bàn tay đưa tới nắm lấy tay cô, cô nghĩ một lúc, không rút ra.
Người đàn ông nhìn vào mắt cô, rất lâu sau mới khẽ lắc đầu: “Không biết, chắc sẽ nghiêm trọng hơn.”
Chương 42
“……”
Thẩm Tứ Niên nhìn người, nhìn mèo rồi lại nhìn lọ thuốc trên bàn trà, vừa cởi áo vest vừa đi tới.
Khoé môi Thẩm Tứ Niên cong lên: “Nhớ đến mức nào?”
Tay vẫn không ngừng v.uốt ve.
Anh đưa tay ôm lấy cô, hôn lên trán, không cho cô có cơ hội nói tiếp: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Nhưng chỉ vài giây sau cô mím môi cười, đồ đàn ông trẻ con.
Hơn nữa, người này có lẽ thật sự có chút thiên phú, nói nghiêm túc thì phần lớn thời gian là anh phục vụ cô, đủ kiểu đủ cách.
Người cuối cùng là Thẩm Tứ Niên, Tống Sơ Tình đích thân đi đến bên cạnh anh.
Cuộc sống lại trở về quỹ đạo bình thường, ngày thường thì đi làm đi học, cuối tuần thì ở nhà viết luận văn, trồng rau, chơi với mèo nhỏ, ồ, nếu ai đó có ở nhà thì còn phải phục vụ người ta trên giường nữa.
Chưa kịp có ai trả lời cô ấy đã hét lớn: “Hanna, cậu đỉnh thật đó! Đến cả Chris mà cũng xử được!”
Không biết đang nghĩ gì.
“Ừ, anh đi nhanh đi.”
Thẩm Tứ Niên hé mắt, anh giữ người định đứng dậy lại, “Chuyện gì?”
Thế là cứ vậy mà công khai, lên xe, Tống Sơ Tình cười nói một câu: “Dù sao em cũng sắp đi rồi, anh có nói hay không thật ra cũng không quan trọng nữa.”
Câu này thật sự khiến không khí nhẹ nhàng đi nhiều, mọi người bắt đầu tự nhiên trò chuyện, uống rượu, tám chuyện, cười cười nói nói, thật sự giống như đã quên mất sự hiện diện của của vị sếp.
Thẩm Tứ Niên hình như không nghe thấy, anh đang lấy chai nước từ ngăn tủ nhỏ mở nắp rồi đưa cho cô, dịu dàng nói: “Uống chút nước giải rượu đi.”
Tống Sơ Tình nghe xong thì hoảng hốt lập tức ngồi thẳng người nhìn anh.
Không chỉ có đồng nghiệp kinh ngạc mà ngay cả Tống Sơ Tình cũng sững sờ.
Đổi chỗ, Tống Sơ Tình ngồi xuống bên cạnh anh.
Tống Sơ Tình thu lại tâm trạng, lớn tiếng đáp: “Đến ngay.” Rồi vỗ vỗ anh, cười rạng rỡ: “Ăn cơm ăn cơm, đói quá rồi.”
Nghĩ nghĩ một chút cô giơ ly rượu lên, kính rượu với các tiền bối đã dạy dỗ mình rất nhiều, từng người từng người một.
Anh khẽ cười không nói thêm gì nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Sơ Tình ngẩng đầu cười: “Anh về rồi à?”
Về nhà tắm rửa, anh cũng đi vào phòng tắm cùng.
Không biết là mồ hôi hay nước, chăn mỏng bị ướt một mảng.
“Ừ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tan làm, cuộc họp vẫn chưa kết thúc, Tống Sơ Tình về trước dặn đầu bếp Trương rằng Chris tối nay ăn cơm ở nhà, nhờ nấu theo khẩu vị anh.
Có thể khi già đi, hoặc kết hôn rồi, thỉnh thoảng nhìn thấy tin tức về anh trên mạng xã hội hay báo chí sẽ cảm thán một câu: Hồi trẻ mình từng yêu đương với anh ấy, thật kỳ diệu biết bao.
Bên cạnh Frieda thính tai nghe thấy tên mình, “Nói xấu gì tôi đấy à? Mách lẻo hả?”
Hiện giờ cô vẫn chưa đề cập đến việc nghỉ việc nhưng ngày đó cũng không còn xa, cô thật lòng cảm ơn họ.
Nghe thì có vẻ giống như những lời tạm biệt hay nói trước khi chia tay nhưng đây thật sự là những lời thật lòng của cô, giọng Tống Sơ Tình càng nói càng nhỏ, “Chris, cảm ơn anh.”
Lúc đầu mang theo đủ loại mục đích mà vào Quỹ VH, không ngờ đều đã hoàn thành, mà công lao của anh không nhỏ.
Lần đầu tiên Tống Sơ Tình cảm thấy khó thở suýt ngất, đến khi gần như ngất xỉu mới được buông tha, giây sau đã bị bế lên giường.
Nhưng anh lại rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc, nếu nhìn kỹ còn có chút không kiên nhẫn.
Aaron từng nghe vài lời đồn trong giới quyền quý nhưng không rõ thật giả, bình thường Chris và Hanna cũng luôn giữ khoảng cách an toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh không chịu: “Ôm thêm một lát.”
Tống Sơ Tình quay lại chỗ cũ.
Vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt người đàn ông chưa kịp thu lại.
Tống Sơ Tình uống chút rượu nhưng không say, chỉ là đầu có hơi choáng, khi rời đi, David lịch thiệp hỏi: “Hanna, cần tôi đưa về không?”
“Thẩm Tứ Niên.”
Thẩm Tứ Niên dường như đặc biệt thích ở trong phòng tắm, nhưng cô không thích, phòng tắm chật hẹp, tiếng vang lớn, lại có cả một tấm gương lớn, mỗi lần cô nhìn thấy bản thân xa lạ trong gương cùng những hình ảnh mãnh liệt kia, bao gồm cả những tiếng rên vang vọng giữa làn hơi nước ấm nóng cô đều mặt đỏ tim đập.
Frieda hoàn toàn không giấu nổi: “Cái gì??!!”
Luận văn dần dần hoàn thiện, công việc cũng không còn áp lực gì lớn.
Không lâu sau, Aaron ra hiệu đổi chỗ, anh có chuyện muốn nói với Frieda.
Dự án nội thất thông minh đã hoàn thiện, công tác chuẩn bị giai đoạn đầu của họ về cơ bản cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, hôm giải tán nhóm mọi người hẹn nhau cùng đi ăn tối, bây giờ Tống Sơ Tình đã cẩn thận hơn nhiều, lịch trình ngoài kế hoạch phải báo trước với anh.
Kết thúc, Tống Sơ Tình thật sự không còn chút sức lực, lần đầu tiên để anh giúp mình tắm rửa xong lại quay về giường.
Tống Sơ Tình tựa vào vai anh, khẽ nghiêng người để nghe tiếng tim đập của anh.
“Xì xì xì, anh nói bậy gì đó!”
Gần 8 giờ, Richard đi tới, vẻ mặt gấp gáp: “Chris, có chuyện rồi!”
Anh cúi xuống hôn môi cô nhưng hôn không sâu, rất nhanh đã buông ra, cũng không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Hai phút sau, Aaron gửi trong nhóm rằng Chris cũng sẽ đi, nhóm chat một phút trước còn rôm rả lập tức yên tĩnh tận năm phút mới có người lên tiếng.
Mấy ngày sau đó Tống Sơ Tình chỉ gặp anh ba lần, một lần là buổi sáng, anh quay lưng thay đồ nói phải đi Washington, chắc là xử lý chuyện của Webster.
Anh thì lại rất thoải mái, đợi mọi người đến đủ thì buông một câu: “Cứ coi như tôi không tồn tại, tôi đến là để mời mọi người một bữa.”
“Nghiêm trọng lắm à?”
Không khí lập tức tĩnh lặng, Tống Sơ Tình dường như nghe thấy tiếng nội tâm kinh ngạc của từng người.
Giữa chừng có một đêm về nhà nhưng lúc đó cô đang mơ màng ngủ, sáng sớm hôm sau anh đã đi, không gặp được người, Richard nói anh lại đi công tác, ba ngày.
Aaron, Frieda và những người đi phía trước đồng loạt dừng chân quay đầu lại nhìn.
Tống Sơ Tình vòng tay qua cổ anh, cười tít mắt: “Nhớ, nhớ lắm luôn.”
Anh theo thói quen bế người ngồi lên đùi, như trước kia nghịch tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vu.ốt ve, khẽ hỏi: “Có nhớ anh không?”
Tối nay Tô Lệ cũng có mặt, chắc sắp đến rồi nhưng lời từ chối của Tống Sơ Tình còn chưa kịp nói ra thì người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng: “Tôi đưa cô ấy về.”
Thẩm Tứ Niên vỗ nhẹ lưng cô chậm rãi nói: “Anh đi xem sao, em ăn cơm trước nhé.”
Tống Sơ Tình cuộn mình trong lòng anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thay đồ xong xuống nhà, mèo nhỏ dụi dụi vào chân cô.
Không ngờ anh trực tiếp nói cũng sẽ tham gia, Tống Sơ Tình lập tức lo lắng, không dám nói với mọi người, vì có sếp lớn tham gia nên bữa tiệc chắc chắn sẽ không được tự nhiên.
Cô giơ tay làm thành hình trái tim, giọng ngọt ngào: “Nhớ thế này nè.”
Biết rõ nguyên do, càng hiểu rõ mình không có cách thay đổi cục diện cô lại nở một nụ cười gượng gạo chỉ vào lọ thuốc trên bàn trà, thuận miệng tìm đề tài: “Anh bị bệnh gì vậy? Khỏi chưa?”
“Ừ.”
“Chris, dự án lần này mọi người đều bỏ ra rất nhiều công sức, Ayman và Rod về cơ bản đều tăng ca mỗi ngày, Hanna cũng vậy, cô ấy là thực tập sinh nhưng đã giúp đỡ rất nhiều.”
Tống Sơ Tình vừa nhận vừa nhìn khuôn mặt không biểu cảm của anh, nghĩ chắc là anh không nghe thấy.
Nhưng bất kể anh đang nghĩ gì Tống Sơ Tình vẫn cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, không chỉ là khoảnh khắc này mà cả những đêm ngủ một mình, những lúc ban ngày đi làm, viết luận văn, cả những lúc lười biếng nghĩ đến anh.
Nhưng Tống Sơ Tình không ghét chuyện đó, ngược lại còn cảm thấy khá nhiều niềm vui từ nó, nam nữ ho.an ái, chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường nhất mà thôi.
“Bây giờ tôi vẫn chưa phải là một nhà quản lý giỏi, nhưng khi đi làm sau này tôi nghĩ tôi nhất định sẽ nhớ đến ảnh hưởng của anh đối với tôi.”
Nora lại không biết từ đâu tha ra lọ thuốc nhỏ, Tống Sơ Tình nhặt lên đặt lên bàn trà vừa định mắng nó thì người đã về đến cửa.
Cô do dự vài giây lại ngồi lại, được thôi, ôm thêm chút nữa, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Hôm nay em đã nộp đơn xin nghỉ việc bên phòng nhân sự rồi.”
Có người đến nói chuyện với anh, anh không buông, có người đến nói chuyện với cô, anh vẫn không buông.
Đã xảy ra biết bao chuyện, quen bạn mới, tiếp nhận kiến thức mới, nhìn thấy thế giới mới, giờ sắp rời đi rồi, còn vướng vào một mối tình, cũng coi như một thời thanh xuân đẹp đẽ trọn vẹn.
……
Bây giờ chớp mắt một cái, cô vậy mà đã ở đây mấy năm.
Miệng nói quá nhanh, đến khi ý thức được thì nụ cười cô lập tức cứng lại, cẩn thận quay đầu nhìn anh.
Cứ nắm tay cho đến khi tiệc kết thúc.
Cô tiến đến, Thẩm Tứ Niên đang cúi đầu xem tài liệu ở ghế chủ toạ ngẩng lên, ánh mắt chạm nhau, vài giây sau lại trở về bình thường, Tống Sơ Tình giao xong tài liệu rồi ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần thứ ba là ở công ty, Allison bận bảo cô mang tài liệu đến phòng họp, đi vào mới phát hiện người đàn ông không biết đã về từ lúc nào cũng đang ở đó.
Hồi phục lại một chút, cô muốn nói chuyện với anh: “Thẩm Tứ Niên……”
Trong lòng Nora cũng kêu meo meo, cô lại cười: “Anh nhìn xem, Nora cũng nhớ anh đó.”
Hai người ôm nhau ngồi đó, tia hoàng hôn cuối cùng ngoài cửa sổ nhạt dần, màn đêm buông xuống.
Đến nhà hàng thì Thẩm Tứ Niên không biết từ đâu xuất hiện, Tống Sơ Tình nhân lúc không ai để ý trừng mắt liếc anh hai cái, cái đồ phá đám!
Chris kéo tay cô gái bên cạnh, ngay giữa ánh mắt mọi người.
Richard nhìn cô gái đang trong lòng anh, do dự không biết có nên nói thẳng không nhưng khi thấy anh cau mày thì đành mở miệng: “Steve ra ngoài tối nay gặp tai nạn xe, đang cấp cứu trong bệnh viện, sống c·h·ế·t chưa rõ, Robinson bên kia đã biết bảo ngài đến ngay.”
Nhưng tối nay anh cứ bắt cô phải nhìn, động tác vừa mạnh vừa dữ dội.
Ánh mắt Thẩm Tứ Niên rơi trên người cô dần trở nên nhạt đi, “Không cần khách sáo.”
Không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng đầu bếp Trương và dì Mạnh trò chuyện trong bếp, phòng khách chỉ còn lại cảm xúc dịu dàng trôi..
Quả nhiên, ai đó rất bình tĩnh giới thiệu: “Hanna là bạn gái tôi.” Anh còn đặc biệt bổ sung một câu, “Cảm ơn mọi người thời gian qua đã chăm sóc cô ấy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.