Rượu Giao Bôi - Fuiwen
Fuiwen
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Hoán đổi linh hồn
Anh nhướng mày, “Em chắc chắn là hai tháng không gặp chồng mình thì không nhận ra là chuyện rất bình thường sao?”
Cô nhìn qua, trong nháy mắt, cô thấy Tịch Quyền đang đứng cùng vài người đàn ông ở quầy lễ tân.
“Trước đây cũng là giả vờ thôi, bây giờ giả vờ mệt rồi, cảm thấy như thế này cũng ổn.”
“Yên Hàm.”
Lúc đó, Yên Hàm đang dựa vào đầu xe chuẩn bị gọi điện tìm người đến giúp, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của anh.
Yên Hàm: “……”
Trợ lý lên xe khởi động, nhưng đã một phút trôi qua mà xe vẫn không nổ máy.
Yên Hàm: “……”
“Ừ.” Cô cúi đầu tiếp tục gọi điện thoại, rồi nói với người bên kia rằng xe bị hỏng.
“Không biết sao nữa, lúc nãy đến thì vẫn ổn mà.” Trợ lý lại nhấn nút khởi động, nhưng sau một chút âm thanh yếu ớt, xe vẫn không nổ máy.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu nói: “Tôi nhất định sẽ đến, đến để nhìn khoảnh khắc đẹp nhất của bộ váy này.”
“Chẳng phải đó là trạng thái tốt nhất cho một cuộc hôn nhân lợi ích sao? Tôn trọng nhau như khách.”
Yên Hàm ngước mắt lên.
Yên Hàm bật cười, “Chị cũng không biết xem.”
“Chị ơi, kỹ thuật này hơi khó với em.” Trợ lý cười khổ.
Giây tiếp theo, cô đẩy anh ra, “Em chỉ đến để đợi xe, đừng động tay động chân.”
Lúc đó anh đang ở bệnh viện, nghe máy nói với cô vài câu rồi đưa điện thoại cho bà, vài phút sau mới cầm lại máy.
Cô dâu ngay lập tức nở nụ cười hạnh phúc, sau đó hỏi với một giọng điệu vui vẻ và thoải mái: “Tôi nghe nói cô đã kết hôn?”
Trước đây, cô thường định kỳ xem trang web và tài khoản công khai của Tịch Thị, xem lịch trình công việc của anh, xem gương mặt anh, nhưng thói quen này cô đã gần như bỏ được. Việc mà cô đã duy trì suốt ba năm, giờ đây lại có thể từ bỏ chỉ sau một đêm, cô cảm thấy khá hài lòng về điều đó.
Thời gian sau đó Yên Hàm rất bận, suốt hai tháng trời cô đều ở Paris, chưa từng về nước, theo kế hoạch thì đợi đến Tết sẽ về.
Yên Hàm suy nghĩ… Đã đến gần hôn lễ rồi, danh sách thiệp mời chắc cũng đã phát xong, hộp quà này…
Nhưng bây giờ cô chỉ có thể tưởng tượng, rồi tự nhủ rằng: Không phải đã quyết định không yêu anh nữa sao? Còn nghĩ về anh làm gì.
Những đêm không ngủ được, cô vẫn rất muốn chui vào vòng tay anh. Trước đây, mỗi khi họ nằm chung giường, cô luôn tìm cách lặng lẽ nằm sát vào anh.
“Đưa váy cưới cho khách hàng.”
Có lẽ anh đã đọc được tin tức nên mới nói ra bốn chữ này.
Tịch Quyền: “Sao em không nhờ anh chở đi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn nữa, tên khốn này rõ ràng là thấy cô rồi mới giả bộ gọi cô đi ăn, nếu không thì chắc anh đã lẳng lặng đi mất.
Tịch Quyền xem một lúc không thấy có tiếng động gì, liền quay đầu nhìn bóng người đang đứng dựa vào xe, vô tình hỏi: “Em đến đây làm gì?”
Cô dâu sửng sốt, “Tổng giám đốc của Tịch Thị?”
“Chúa ơi, anh ấy tặng cô sợi dây chuyền đó à?”
Khi đến phòng của khách, cô thay đổi vẻ mặt vô cảm, tươi cười chào hỏi mọi người.
Tịch Quyền từ phía sau đưa tay ôm lấy cô, hôn nhẹ lên má, “Anh vẫn thích dáng vẻ trước đây của em, em cười nhiều hơn.”
Ngày hôm đó, cô và trợ lý mang váy cưới đến một khách sạn, khi đi qua sảnh, trợ lý bất ngờ kéo lấy áo của cô.
Yên Hàm đã đồng ý.
Không ngờ một phút sau, Tịch Quyền đã bình luận dưới bài đăng: [Cùng ăn tối nhé?]
Cô khẽ ho một tiếng, tiếp tục làm việc.
Nếu anh đi thì cứ đi thôi, có nói với cô hay không thì cũng vậy, cô đã không còn mong đợi vào sự dịu dàng của anh nữa; có nói với cô thì cùng lắm cô cũng chỉ có thể cùng anh ăn một bữa cơm, sau đó sẽ tự mình đuổi anh đi.
Cô dâu đứng ở cửa, cười nói: “Cô Yên đã mang váy cưới đến cho tôi, tôi cũng đã mời cô ấy tham dự đám cưới của mình, anh Tịch có thời gian không? Cùng cô Yên đến nhé.”
Tịch Quyền gật đầu một cách tự nhiên, nắm tay vợ bước ra khỏi thang máy.
Yên Hàm: “……”
Tịch Quyền nhìn người phụ nữ trước mặt, im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Sao em giống như không quen biết anh vậy?”
Yên Hàm từ từ quay mặt lại, “Em bận lắm, ai mà biết anh là ai chứ. Thôi, tạm biệt, em phải đi làm việc đây.”
Tịch Quyền gật đầu, “Được, cô cứ ở đây.”
Sau đó, họ không còn liên lạc nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tịch Quyền: “Xe chưa sửa xong, phải đợi người đến sửa.”
Cô dâu dường như chìm đắm trong thế giới cổ tích không thể thoát ra, “Lãng mạn quá đi! Anh ấy có ở Paris không? Cô nhớ đưa chồng mình đến dự tiệc cưới nhé.”
Tịch Quyền: “Anh đi Indonesia?”
Cô quay lại, nhướng mày nói: “Đổi hồn cái đầu anh đó, cái dáng vẻ cứ bám riết lấy vợ mình của anh mới giống bị đổi hồn đó. Nói xem, anh là tên đàn ông nào nhập vào, có phải đã đưa tên chồng vô tình, vô tâm của tôi lên sao Hỏa rồi không?”
“Cười nhiều thì sẽ có nếp nhăn.”
Yên Hàm lạnh lùng đáp: “Hai tháng không gặp rồi, thì lạ lẫm và không quen biết cũng là chuyện bình thường mà?”
Yên Hàm gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô nói cảm ơn, rồi như vậy, cúp máy. Hai ngày sau cô lại gọi lần nữa, lặp lại các thao tác trên, cuối cùng nói tạm biệt với anh, chỉ thế thôi.
Yên Hàm nhìn trợ lý, trợ lý nói: “Vậy, vậy thì đợi đi, chứ để xe lại đây thì sao mà được?”
Tịch Quyền khựng lại.
“Hai tháng trước tôi đã nhìn thấy anh ấy ở Mỹ! Anh ấy đã đấu giá được một chiếc dây chuyền kim cương trị giá cả vài trăm triệu!!”
Yên Hàm lập tức quay đầu, nghĩ thầm, chị thà ngủ qua đêm ở bãi đỗ xe này chứ không muốn gọi anh ta.
Cô liền trả lời thẳng: [Không rảnh, xin lỗi.]
Yên Hàm: “…”
Tịch Quyền khó hiểu, “Sao em làm như anh là người xa lạ vậy.”
Nhưng cô không ngờ tháng 8 lại gặp được Tịch Quyền ở Paris. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngày mai thì sao?”
Mặc dù hiệu quả vẫn chưa rõ rệt, nhưng cô đã từ bỏ được một thói quen.
Yên Hàm không để ý đến anh, khoanh tay đứng dựa vào cửa xe, không nhúc nhích, nhưng khóe mắt vẫn không thể không chú ý đến hành động của anh.
Tịch Quyền bước thẳng đến, khi đứng trước mặt cô, anh hỏi: “Em định đi à?”
Không ngờ Tịch Quyền nghiện mạng lại đáp lại lần nữa: [Sao lại không rảnh? Chỉ là một bữa ăn thôi mà.]
Yên Hàm: “…” Cô đáp một tiếng, rồi nói với trợ lý: “Thôi chúng ta ra ngoài bắt taxi đi, chỉ có năm cây số thôi, sẽ đến nơi nhanh thôi.”
Cô nghĩ rằng danh sách bạn bè của tổng giám đốc Tịch chắc hẳn không nhiều, nếu có thì cũng là đối tác kinh doanh, nên bên cô chắc không ai thấy bình luận của anh.
Do studio của cô cách đây 5 km, cô dâu đang mang thai và lại bị say xe nên cô đã mang váy cưới đến.
Yên Hàm hít một hơi sâu, rồi quay đầu lại mỉm cười, “Anh cảm thấy chúng ta không còn gần gũi như trước sao? Điều đó không phải rất bình thường sao? Chúng ta vốn dĩ không phải là một cặp vợ chồng yêu thương bình thường, lâu ngày không gặp thì tự nhiên sẽ có khoảng cách thôi.”
Cô từ từ bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy cơn mưa lất phất buổi chiều ở Paris, chuyển chủ đề: “Khách hàng của em đã đưa thiệp mời, anh có thời gian không? Hay là ngày mai anh phải đi ngay?”
Yên Hàm nhướng mày: Tại sao anh lại ở đây?? Đi công tác sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay cô thật sự bận rộn, còn phải về để làm nốt một chiếc váy cưới khác.
Tuy nhiên, nói không nhớ anh thì là nói dối. Mặc dù khi gọi điện cô cố gắng không hỏi thăm về tình hình của anh, nhưng sau khi cúp máy, cô thường ngẩn ngơ mất nửa tiếng, không thể vẽ được bản vẽ, trong đầu toàn là hình ảnh của anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô dâu liên tục thở dài, “Một người đàn ông siêu đẹp trai. Lúc đó tôi hỏi chồng tôi, anh ấy nói với tôi đó là tổng giám đốc của Tịch Thị. Thật không thể tin được, cô thật sự đã kết hôn với anh ấy?!”
Yên Hàm cúi đầu chỉnh lại thắt lưng váy cưới, cười nói: “Cô khách sáo rồi.”
Nhưng không lâu sau, một dáng người đàn ông quen thuộc xuất hiện ở cửa thang máy.
“……”
Tịch Quyền tình cờ cũng chú ý đến cô… Lúc đó ở cửa khách sạn chỉ có cô và trợ lý bước vào, ngay tại khoảnh khắc ấy, đại sảnh tráng lệ như bị một luồng sáng xuyên qua, anh vô thức liếc nhìn.
Yên Hàm trả lời tin nhắn “Lên đường bình an” kia của anh: [Đã đến nơi, đang về chỗ ở.]
Vì bà không bị nặng, nên cô cũng không về.
“Có chuyện gì sao?” Giọng anh trầm thấp truyền đến, “Em nói đùa hay nói thật, thật sự không nhận ra anh nữa sao?”
Hình ảnh người mà cô vừa gặp thoáng hiện lên trong đầu Yên Hàm, nhưng cô vẫn lắc đầu, “Anh ấy không ở đây, đang đi công tác ở Indonesia.” Cô thậm chí không biết anh đến khi nào và khi nào sẽ rời đi, nên cũng không thể mong đợi gì.
Sau đó là một khoảng lặng, một phút sau Tịch Quyền đóng nắp capo lại, bước đến bên cô. Yên Hàm nói một tiếng cảm ơn rồi định lên xe, nhưng Tịch Quyền ngăn cô lại.
Yên Hàm hồi tưởng lại, ừm, hai người đúng là đứng cạnh nhau trông rất đẹp, nhưng đó là vẻ đẹp không có linh hồn.
Anh lại tùy tiện nói rằng gần đây đã gặp ba cô, ăn một bữa cơm, và ông vẫn khỏe mạnh.
Yên Hàm: “……”
Cô vợ của anh: “Thôi, việc này không cần phiền anh đâu.”
“Woa ~” Đối phương lập tức cảm thán: “Ở tuổi này mà gặp được tình yêu đích thực thì quá hạnh phúc rồi còn gì!?”
“Đúng vậy.” Cô gật đầu.
“Vậy thì anh dần dần làm quen đi.” Cô quay lưng lại.
Tịch Quyền: “Sao không nói là anh đi sao Hỏa?”
Tịch Quyền nhẹ nhàng bắt tay, gật đầu cười, “Chào cô.”
“A a a, lãng mạn quá, lãng mạn quá.” Cô dâu chìa tay về phía Tịch Quyền, “Chào anh Tịch.”
Trợ lý: “Có lẽ là do tối qua để ngoài cửa xưởng bị mưa ướt rồi, tối qua Paris mưa rất lớn. Hay là chị gọi anh rể đến giúp đi?”
Yên Hàm nhìn anh, người đàn ông trả lại điện thoại rồi mở nắp capo để kiểm tra.
Cô cười, “Đúng vậy.”
“Em có phải bị đổi hồn rồi không?” Anh nhíu mày.
“Ừ.” Cô mỉm cười.
Tịch Quyền vừa tháo chiếc áo vest ra, vừa lặng lẽ nhìn vợ từ xa. Anh cảm thấy cô không còn như trước, như thể có một lớp màng vô hình bao quanh cô, tạo ra một khoảng cách giữa họ.
Yên Hàm nghĩ thầm, anh đi ăn với khách hàng của mình hoặc với trợ lý và thư ký đi, sao lại cứ nhớ đến tôi làm gì.
Yên Hàm chậm rãi di chuyển ra phía sau cô dâu để điều chỉnh, thu lại nụ cười trên mặt, “Đúng vậy, gặp được người ấy tôi rất hạnh phúc.” Gặp được anh, cuộc đời của cô cũng xem như trọn vẹn.
Tịch Quyền nhìn vợ mình, cô cười gượng gạo đối diện với anh, sau đó bình tĩnh nói: “Bất ngờ luôn ở khắp mọi nơi, lúc xuống lầu thì tình cờ thấy anh ấy đến, chắc là kết thúc công việc xong rồi đến thăm tôi.”
“……” Gì vậy trời? Tổng giám đốc Tịch mà cũng biết mấy từ ngữ mới mẻ này, chẳng lẽ Tịch Thị đã lấn sân sang ngành giải trí rồi sao? Quả nhiên gần đây cô không theo dõi tin tức về Tịch Thị nên mới bị lạc hậu so với anh.
“Không có thời gian ăn tối à?”
Lúc này không hiểu sao Yên Hàm mới cảm thấy yên tâm hơn, người này đối với cô luôn có một chút ma lực.
Yên Hàm quay sang, “Sao vậy? Xe hỏng à?”
Yên Hàm:???
Tịch Quyền đút một tay vào túi, “Anh đã gọi người đến sửa xe rồi, chắc không đến một tiếng là xong, em chắc chắn không muốn đợi?”
Khi vào phòng của Tịch Quyền, Yên Hàm thở phào nhẹ nhõm, sao mà trùng hợp thế không biết.
Ít phút sau đó, anh trả lời lại một chữ “Ừ”, cứ như vậy, hai người không liên lạc nữa.
“Vậy à?”
Cô ngước lên, “Sao vậy?”
Cô dâu rất có hứng thú với chuyện của cô, lại hỏi: “Chồng của cô là ai vậy? Để tôi xem thử là chàng trai trẻ tài năng nào mà lại có thể có được bông hoa hồng là cô Yên đây.”
“Trời ạ, cô bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi?”
Yên Hàm: “…” Đừng nhận lời chúc phúc bừa bãi như vậy chứ, thật hết cách.
Ai ngờ khi thang máy vừa mở ra, người đứng chờ ở cửa chính là khách hàng quý của cô. Khi thấy họ, người đó mở to mắt ngạc nhiên: “A, a, cô Yên, chẳng phải cô nói chồng cô đang đi công tác ở Indonesia sao?”
Nghe vậy, Tịch Quyền khẽ nhướng mày, lấy điện thoại của cô và ngắt cuộc gọi đi.
Mặc dù Yên Hàm rất bận rộn, nhưng khách hàng này là người quen và hàng năm chi rất nhiều tiền cho cô, cái gọi là khách hàng chính là Thượng đế, người ta chân thành mời, không đến lễ cưới thì có vẻ không thích hợp.
“Ừ?”
Ngay lúc đó, cô thoáng nhìn thấy một hộp quà đặt trên bàn trà.
Tịch Quyền khẽ nhấc cằm, “Lên lầu ngồi đợi một chút.”
“Không có.”
Ánh mắt của Yên Hàm và anh giao nhau khoảng hai giây, sau đó cô đi thẳng về phía trước, không hề nhìn lại.
“Em có cần anh đi không?”
Yên Hàm: “Em có biết xem xe không? Mở nắp capo ra xem nào.”
Trong khoảng thời gian này, họ giống như một cặp vợ chồng liên hôn hoàn hảo.
Xong cô cất điện thoại đi, nói chuyện thêm vài câu với cô dâu rồi thu dọn đồ đạc cùng trợ lý ra về. Trước khi đi, cô dâu đưa cô hộp quà và dặn đi dặn lại rằng cô nhất định phải đến dự đám cưới.
“Cứ để xem đã.”
Khi đến bãi đỗ xe dưới hầm, có một sự cố nhỏ xảy ra.
Cô dâu là người Trung Quốc còn chú rể là người Pháp, đám cưới sẽ được tổ chức tại Paris trong vài ngày tới và trang phục đã được đặt trước hai tháng.
Sau khi bước vào, trợ lý xách va li vào phòng ngủ, giúp cô dâu thay váy.
Cuối cùng khi đã mặc xong váy cưới, cô dâu vui vẻ xoay một vòng tại chỗ, Yên Hàm lấy điện thoại ra quay một đoạn ngắn, rồi đăng lên trang cá nhân: “Thành quả nhỏ hôm nay.”
Cô dâu không nhìn thấy biểu cảm của cô, chỉ nghe được một giọng nói rất đỗi dịu dàng, bản thân cô ấy cũng cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, “Coi như tôi nhận lời chúc phúc này của cô.”
Yên Hàm đứng bên cửa sổ phòng khách tự hỏi, Tịch Quyền đến đây khi nào? Anh chỉ có thể đi công tác chứ không có việc gì khác, hơn nữa còn không nói cho cô biết, nếu cô không tình cờ gặp được thì có phải tên khốn này sau khi xong việc sẽ im hơi lặng tiếng mà rời đi luôn hay không?
Cô dâu vui vẻ bước vào, vẫy tay chào họ, “Tạm biệt nhé.”
Yên Hàm khẽ cười, “Là Tịch Quyền.”
Cô dâu nghe nói anh không ở Paris, tiếc nuối nói: “Tiếc quá, tôi muốn nhìn hai vợ chồng cô đứng cùng nhau, chắc chắn là rất đẹp đôi.”
Sau mười tiếng bay, máy bay đã hạ cánh thành công xuống sân bay Paris.
Cô cũng chẳng biết nói gì, sau khi quyết định muốn quên anh, cô dường như cố gắng kiềm chế bản thân, những gì không nên nói thì đừng nói, ngay cả những gì nên nói cũng cố gắng tiết kiệm.
“……”
Tịch Quyền từ từ bước đến gần, “Nhưng anh không quen với điều đó.”
Cô dâu thay váy bước ra, Yên Hàm quay sang phụ giúp một số chi tiết nhỏ.
Yên Hàm: “Anh đi hay không cũng được, có thời gian thì đi, không có thời gian thì thôi.”
Quả nhiên, khi cô bước đến, cô dâu nói: “Cô Yên, hai ngày nữa đến dự đám cưới của tôi nhé.” Cô ấy chỉ vào những thứ trên bàn trà rồi mỉm cười ngọt ngào nói: “Tôi đã chuẩn bị cho cô đó.”
Yên Hàm trả lời anh: [Em bận, anh tự ăn đi.]
Tịch Quyền: “……”
“Không được, cô phải đến, được nhà thiết kế váy cưới đến dự hôn lễ của mình là một điều thật sự rất tốt đẹp.”
Trợ lý: “Em ở trong xe là được rồi chị ơi, chị lên trên đi, em sẽ ở đây đợi người đến sửa.”
Sao câu nói này lại có vẻ mờ ám thế, cô khẽ ho, rồi chậm rãi bước theo anh vào thang máy.
Bàn tay đang chỉnh váy cưới của Yên Hàm dừng lại, sau đó cười đáp: “Gặp được tình yêu đích thực.”
Chương 20: Hoán đổi linh hồn
Yên Hàm quay đầu lại.
Và rồi, anh nhìn thấy vợ mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.