Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ
Giang Sơn Thương Lan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22
Cho dù đó là những chiến sĩ trên bầu trời hay dưới lòng đất, ai nấy cảm thấy hơi nóng đập vào mặt trong nháy mắt, đôi mắt bị k1ch thích ứa cả nước mắt ngay; máy bay cũng ngại chuyện lùi không đủ xa suýt nữa là đụng trúng khi không điều khiển nổi nên phi công vội vàng làm thao tác lui xa hơn.
Cô nghĩ rằng cô cũng rõ rành được chân tướng của thế giới này và chân tướng thế giới của cô. Giang Tinh Chước mỉm cười nhưng hai mắt lại lạnh đến cực điểm.
“Xin hỏi nên xưng hô hai vị như thế nào?” Đàm Dĩ Vũ cười hỏi.
Cô và em trai liếc nhau, đồng loạt nở nụ cười quỷ dị: “Đương nhiên, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Edit + Beta: Basic Needs
Các chiến sĩ trong Lò G·i·ế·t Mổ ngay lập tức nâng vũ khí bắn một trận vào những con quái vật đó. Tiếng s·ú·n·g thay nhau vang vọng khắp bầu trời đêm, đám quái vật bị trúng đ·ạ·n nổi cơn giận dữ, chả màng tới mùi quái đản khiến tụi nó ghê tởm trên thân những người chiến sĩ này, cứ thế điên cuồng lao về phía trước.
“Dừng kế hoạch lại, tất cả tản ra hết!” Lương Cấm nói ngay. Tim anh ấy đập rất nhanh, hô hấp thậm chí ẩm ướt nặng nề, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Thành phố H nhộn nhịp, người xe như nước, đầu người nhấp nhô. Đây là một thành phố lớn với nhân khẩu hàng triệu người, là một trong những Thành phố hạng nhất trước khi Lò G·i·ế·t Mổ xuất hiện.
Lương Cấm ấn hai tay lên mặt bàn, thầm căm hận: “Thật sự không có ai trong nhà họ Đàm đến đây?”
...
Lương Cấm giận quá hóa cười: “Thật sự là một đám giặc cỏ, mình không làm tròn trách nhiệm theo ước định, nhìn thấy người khác đến làm giúp mình còn muốn trách người khác xen vào việc của mình.”
Anh ta ra lệnh: “Bộ đội đi tiên phong vào trước, phun thuốc thử lấy được từ bên ngoài bức tường.”
Mà người nhà họ Đàm cũng tán thành hành động ra tay muộn một chút lần này, không chỉ vì Đàm Dĩ Vũ mà còn vì gây áp lực cho chính quyền địa phương Thành phố H. Dường như chỉ huy mới nhậm chức vô cùng bất mãn với bọn họ, nhiều lần nhúng tay vào chuyện nhà họ Đàm xử lý đệ tử không tuân thủ quy tắc, thật sự khiến người ta khó chịu.
Tia lửa thu lại, từng con quái vật rơi xuống từ trời đó hoặc đã biến thành xác c·h·ế·t cháy, hoặc toàn thân bọc lửa và vẫn còn ngoan cường quay cuồn với tiếng r3n rỉ đau đớn phát ra từ miệng. Các chiến sĩ bộ binh ngay lập tức xông lên rầm rập, tiêu diệt chúng hoàn toàn.
“Người của thế gia võ cổ sao? Chờ một chút, có loại thần công này à?!”
“Em không có. Em nghe nói Lò G·i·ế·t Mổ xuất hiện nên đi hỏi tình hình...” Cô gái sợ đến nước mắt chảy ròng ròng. Trong khoảng thời gian Đàm Dĩ Vũ ra ngoài, những vết thương trên người cô biến mất hết, nhưng vừa nhìn thấy Đàm Dĩ Vũ là cô liền cảm thấy đau đớn bắt đầu.
Trước giờ những người bộ đội tiên phong này được đọc là “quân đội tiên phong” chứ mà viết ra thì lại thành “đội anh hùng đi chịu đến.”
Chu Thư Ninh, người có được “Băng Phách”, sắp chạy ra khỏi nóc nhà thì ra tay mạnh mẽ, đúc ra một cây cầu băng giữa mấy tầng nhà, chạy như bay tới cùng với Chu Thư Kiệt.
Giang Tinh Chước ngồi thẳng người, nhìn lăm lăm vào Lò G·i·ế·t Mổ này. Lần này có cách chơi gì đây?
Đàm Dĩ Vũ tận lực cải trang thành một cậu bé sáng sủa thường ngày, nhưng đủ loại dấu hiệu đã tiết lộ nội tâm khó chịu của y. Y cảm thấy hai người này là Trình Giảo Kiêm, giữa đường nhảy ra g·i·ế·t làm hỏng chuyện tốt của y, làm y chả thông qua Lò G·i·ế·t Mổ này để triệt để tẩy trắng ảnh hưởng trên mạng đưa tin. Một kẻ đạo đức giả như y được người ta coi là anh hùng để noi theo nhiều năm như vậy, hiển nhiên y rất quan tâm đến thể diện.
Nếu bọn chúng không bị thương nặng bên trong đó trong 10 phút quý báu này, thậm chí là bị gi3t ch3t, thành phố sẽ bị tàn phá vào 10 phút sau.
“Mẹ kiếp? Cái gì vậy?”
………..
“Tiểu Ngũ!” Phi công lái trực thăng khóc và hét lên một tiếng chỉ vì người lính sắp nhảy phía sau là em trai của mình.
Chu Thư Kiệt xông tới rìa tòa nhà và tung ra ngọn lửa bùng nổ, bọc đám quái vật từ Lò G·i·ế·t Mổ trên không trung. Ngọn lửa đó giống như một đóa hồng làm bằng dung nham, vừa mỹ lệ vừa kinh khủng.
Người Nhà Họ Đàm “mời” chị em Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt đến nhà họ, đúng là vì uy h**p dụ dỗ hai người gia nhập nhà họ Đàm, không thì rời khỏi Thành phố H.
“Chờ đã... Không tìm ra được hồ sơ nhập viện của cả hai.”
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm.
Tại thời điểm này, những người lính nhảy vào Lò G·i·ế·t Mổ là đám quái vật điên cuồng nhào lên. So với từng con quái vật dữ tợn ít nhất 2m, hơn 10 người quân nhân trông giống sẽ bị xé nát và chia ăn sạch sẽ trong vòng vài phút. Ấy nhưng bọn chúng vừa nhào tới thì ngay lập tức như ngửi được thứ gì đó khiến người ta buồn nôn, dẫn đến lui nhanh ra.
Không vội vàng tị nạn, có người gấp rút lấy điện thoại di động ra và bắt đầu quay video.
Nhưng những binh sĩ lính đi vào Lò G·i·ế·t Mổ thì khác, nhiệm vụ của họ là cố gắng g·i·ế·t quái vật bên trong.
“Vâng!”
Nhưng bọ họ không thể không làm chuyện này.
“Xuất hiện thì xuất hiện, gấp cái gì? Có phải mày vội để ông đây đi chịu c·h·ế·t, xong rồi đi tìm tình nhân của mày không?” Tâm lý Đàm Dĩ Vũ có vấn đề, luôn cảm thấy cuối cùng rồi mỹ nữ sẽ ngoại tình, không trung thành, lúc nào cũng ảo tưởng mình sẽ bị cắm sừng.
Cho dù đó là những chiến sĩ trên bầu trời hay dưới lòng đất, ai nấy cảm thấy hơi nóng đập vào mặt trong nháy mắt, đôi mắt bị k1ch thích ứa cả nước mắt ngay; máy bay cũng ngại chuyện lùi không đủ xa suýt nữa là đụng trúng khi không điều khiển nổi nên phi công vội vàng làm thao tác lui xa hơn.
“Không phải, anh, anh là anh hùng. Tất cả mọi người mong đợi anh...”
Đàm Dĩ Vũ không nói nữa, hai chị em cũng bặt thinh, nhẫn nại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tại thời điểm này, những người lính nhảy vào Lò G·i·ế·t Mổ là đám quái vật điên cuồng nhào lên. So với từng con quái vật dữ tợn ít nhất 2m, hơn 10 người quân nhân trông giống sẽ bị xé nát và chia ăn sạch sẽ trong vòng vài phút. Ấy nhưng bọn chúng vừa nhào tới thì ngay lập tức như ngửi được thứ gì đó khiến người ta buồn nôn, dẫn đến lui nhanh ra.
Chu Thư Kiệt đứng ở rìa sân thượng thở hổn hển, trên mặt cậu lộ ra nụ cười và nhìn về phía chị mình. Chúng ta đã làm được!
Mấy năm trước đây đã có một tình huống tương tự, một số cao thủ không môn không phái hay là mới gia nhập thế giới nhìn thấy bất bình bèn rút dao tương trợ. Chẳng đợi chính phủ lôi kéo, những gia tộc này nhanh hơn một bước, ép buộc và dụ dỗ bằng các thủ đoạn khác nhau, để cho những cao thủ này về nhà họ, còn không thì bị đuổi ra khỏi thành phố, bày ra dáng vẻ bị xâm phạm lợi ích.
Đàm Dĩ Vũ chẳng nhớ nổi giống ai, chỉ cảm thấy hình như mình đã gặp ở đâu đó. Song, y chả đi tìm hiểu kỹ, người đẹp ít nhiều gì cũng có chút tương đồng, y từng gặp nhiều mỹ nữ lắm rồi.
Lúc này vừa nhìn tình hình là nhất thời Giang Tinh Chước đã hiểu hơn phân nửa.
Chỗ của Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt cách nơi Lò G·i·ế·t Mổ xuất hiện quá xa, lại bởi vì sự xuất hiện của Lò G·i·ế·t Mổ mà trên đường lớn toàn là xe cộ lộn xộn, đường xá khó thông, làm bọn họ chạy như điên qua mái nhà cũng tốn không ít thời gian.
Người em trai đội mũ trùm đầu, quay lại nhìn anh trai một cái. Cậu ta chỉ giơ một ngón tay cái lên, sau đó xoay người toan nhảy xuống cùng với chiến hữu của mình.
Chương 22
Trong 10 phút đếm ngược, đám quái vật bên trong Lò G·i·ế·t Mổ không thể ra ngoài, chẳng ra được nhưng con người bên ngoài cũng không thể tấn công quái vật ở trong từ bên ngoài, mà họ phải vào Lò G·i·ế·t Mổ. Thế nên những người lính mới muốn nhảy vào.
Đàm Dĩ Vũ nghe vậy cười lạnh một tiếng, nói trong âm u: “Phải không? Vậy sao mấy tên đó không chỉ nghe mỗi lệnh của tao; khi bị vu khống, chúng cũng không kiên định hay tin tưởng tao và nói chuyện cho tao? Một đám ô hợp, bưng bát lên ăn cơm, buông bát là chửi mẹ. Không dạy cho bọn họ một chút, bọn họ không biết hễ là người thì không thể làm phường phản bội được.”
“Chỉ huy?”
Cô nghĩ rằng cô cũng rõ rành được chân tướng của thế giới này và chân tướng thế giới của cô. Giang Tinh Chước mỉm cười nhưng hai mắt lại lạnh đến cực điểm.
………..
“Mẹ kiếp? Cái gì vậy?”
[Hu hu hu vì sao, chẳng lẽ trong tù không kéo ra được 50 tên tội phạm g·i·ế·t người à? Vốn là người đáng c·h·ế·t, nên đẩy bọn họ ra đi!]
Mấy người Đàm Dĩ Vũ nhảy xuống từ trên máy bay, sải bước đi tới bên cạnh Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt, vây quanh bọn họ lại. Trên mặt Đàm Dĩ Vũ lộ ra nụ cười sáng lạng nhưng giọng điệu lại hơi cứng rắn, huyệt thái dương cũng đang nhảy lên: “Hai bạn, chúng tôi là người nhà họ Đàm phụ trách canh giữ Thành phố H. Nếu đã tới chỗ chúng tôi, hay là cùng nhau uống một tách trà, kết giao bạn bè đi?”
[Hu hu hu vì sao, chẳng lẽ trong tù không kéo ra được 50 tên tội phạm g·i·ế·t người à? Vốn là người đáng c·h·ế·t, nên đẩy bọn họ ra đi!]
Do các báo cáo và cáo buộc của các phương tiện truyền thông chính thống trên mạng, nên dẫu hầu hết cư dân mạng đang bảo vệ Đàm Dĩ Vũ, vẫn có một số người nghi ngờ tiếng tăm của Đàm Dĩ Vũ vì nếu giọng nói trên mạng chỉ có thể nghiêng về một phía đã không phải là thế giới mạng. Trên người một người cứ mãi dính tin đồn liên quan đến phụ nữ và t1nh d·ụ·c thì bản thân cũng không được bình thường. Chuyện này khiến Đàm Dĩ Vũ tức giận.
Chu Thư Ninh thở hồng hộc, đã tới lúc thể lực không đủ. Việc sử dụng năng lực có liên quan đến thể lực nên nên cô ấy thở hổn hển vài hơi ở hai tòa nhà cuối cùng mới tạo ra thêm một cây cầu băng hoàn chỉnh. Chu Thư Kiệt vọt ngay tới.
Sau khi phễu hình nón trên bầu trời được hình thành, từng con quái vật cao khoảng hai mét trông dữ tợn bò ra khỏi vết nứt và rơi vào trên cái bục. Một mực đi ra có khoảng 40 con, cái chỗ đó cuối cùng chẳng còn bất cứ gì leo ra khỏi nữa. Bọn chúng ở trên cái bục dạng phễu đó như thể muốn rời khỏi đấy. Ấy thế ánh sáng màu xanh lá cây xung quanh hệt hàng rào sắt của nhà tù, ngăn chặn chúng, chúng đành đi bộ vòng quanh bên trong và phát ra tiếng gầm đói khát.
Ý tham của Đàm Dĩ Vũ rõ rành là thế, sư phụ và người lớn trong nhà y cũng chỉ mở miệng quở trách đôi câu rồi cho cô ấy nhận đại thân phận đệ tử ngoại môn, sắp xếp cho chô làm con bé giúp việc trong viện của Đàm Dĩ Vũ. Thậm chí họ còn hy vọng có cô ở đây, Đàm Dĩ Vũ may ra ít đi tìm con gái ở bên ngoài gây phiền toái.
“Nhưng mà hai vị này có tình huống đặc biệt, nếu như hệ thống nhận diện khuôn mặt của chúng ta không sai sót và nếu như hai vị kia thật sự là chị em Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt, như vậy lúc này nhà họ Đàm chỉ sợ là đá vào tấm sắt rồi.”
Khu dân cư cũ bên kia, một nhà ba người Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt vẫn chưa thành công tiến vào nhà an toàn lần này. Song, cũng không phải bởi vì gia đình bọn họ già yếu bệnh tật hay hoạt động khó khăn.
Họ đứng trên ban công nhìn vào Lò G·i·ế·t Mổ trên bầu trời xa xôi với ánh sáng sáng quát mắt, nắm đấm siết chặt.
Chu Thư Ninh, người có được “Băng Phách”, sắp chạy ra khỏi nóc nhà thì ra tay mạnh mẽ, đúc ra một cây cầu băng giữa mấy tầng nhà, chạy như bay tới cùng với Chu Thư Kiệt.
Nhưng cơ thể máu thịt người phàm cầm vũ khí đi vào những nơi như vậy sợ là không kiếm được nhiều lợi ích, vậy nên đám người trong thế gia võ cổ mới thành anh hùng. Họ có khả năng chiến đấu ngang ngửa và năng lực sống sót với bọn quái vật trong Lò G·i·ế·t Mổ này.
Không biết loại cảnh này là ác mộng của bao nhiêu người. Cho nên mọi người gọi nó là “Lò G·i·ế·t Mổ”.
Nhưng cơ thể máu thịt người phàm cầm vũ khí đi vào những nơi như vậy sợ là không kiếm được nhiều lợi ích, vậy nên đám người trong thế gia võ cổ mới thành anh hùng. Họ có khả năng chiến đấu ngang ngửa và năng lực sống sót với bọn quái vật trong Lò G·i·ế·t Mổ này.
Lúc này trên bầu trời thành phố đã nứt ra một khe hở, trong khe đó là một mảng đen dày đặc, cực kỳ giống cái loại tối thăm thẳm khi Giang Tinh Chước xuyên qua đến thế giới này.
Chỉ thấy hai bóng người khó tin đang chạy nhanh giữa mấy tòa nhà.
Chỉ thấy hai bóng người khó tin đang chạy nhanh giữa mấy tòa nhà.
Trong 10 phút đếm ngược, đám quái vật bên trong Lò G·i·ế·t Mổ không thể ra ngoài, chẳng ra được nhưng con người bên ngoài cũng không thể tấn công quái vật ở trong từ bên ngoài, mà họ phải vào Lò G·i·ế·t Mổ. Thế nên những người lính mới muốn nhảy vào.
Tại thời điểm này, một chiếc trực thăng dừng lại ở bên cạnh.
Cái gì vậy? Chẳng lẽ quái vật đã ra rồi? Không đúng, thời gian Lò G·i·ế·t Mổ đếm ngược vẫn chưa kết thúc mà! Là, là người??
“Cái cảnh trước đó ở Thành phố A ấy, nếu cao nhân dùng một kiếm bổ con quái vật đó ở đây…”
“Dừng kế hoạch lại, tất cả tản ra hết!” Lương Cấm nói ngay. Tim anh ấy đập rất nhanh, hô hấp thậm chí ẩm ướt nặng nề, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Nhưng hai người này không biết luyện tà công gì, thoạt nhìn vô cùng lợi hại, y cũng chẳng tiện phát tác trước mặt vì sợ đánh không lại, chờ đến nhà họ Đàm rồi nói sau.
Từ cái miền tăm tối đó có ánh sáng màu xanh lá cây lạ kỳ b4n ra, ánh sáng từ bầu trời giáng xuống thì lại bung ra thêm lần nữa nhưng chẳng chiếu xuống đất. Nó chiếu đến giữa không trung thì chùm ánh sáng b4n ra quay đầu lại và đan vào nhau, cuối cùng hình thành một cái bục tròn màu xanh lá cây như một vòng tròn ma thuật. Trông vời từ xa, nó giống như một cái phễu hình nón với ánh sáng xanh le lói treo lơ lửng trên bầu trời.
Tia lửa thu lại, từng con quái vật rơi xuống từ trời đó hoặc đã biến thành xác c·h·ế·t cháy, hoặc toàn thân bọc lửa và vẫn còn ngoan cường quay cuồn với tiếng r3n rỉ đau đớn phát ra từ miệng. Các chiến sĩ bộ binh ngay lập tức xông lên rầm rập, tiêu diệt chúng hoàn toàn.
Đàm Dĩ Vũ chẳng nhớ nổi giống ai, chỉ cảm thấy hình như mình đã gặp ở đâu đó. Song, y chả đi tìm hiểu kỹ, người đẹp ít nhiều gì cũng có chút tương đồng, y từng gặp nhiều mỹ nữ lắm rồi.
Bọn họ cho rằng hai người cũng là người tập võ, chẳng qua học công pháp mà bọn họ không biết. Trong lịch sử võ cổ cũng không phải chưa từng có một ít truyền thuyết công pháp rất thần kỳ, ví dụ như luyện thành công pháp có thể làm cho người ta trường sinh bất lão, làm cho người ta phi thăng thành tiên. Công pháp chế tạo ra băng và lửa cũng có thể tồn tại, trước kia không phải ở Thành phố A cũng xuất hiện một cao nhân dùng một kiếm là bổ đôi quái vật được à? Họ không khỏi hoài nghi có khi nào cao nhân tụ tập cùng rời núi đi vào đời không.
Ý tham của Đàm Dĩ Vũ rõ rành là thế, sư phụ và người lớn trong nhà y cũng chỉ mở miệng quở trách đôi câu rồi cho cô ấy nhận đại thân phận đệ tử ngoại môn, sắp xếp cho chô làm con bé giúp việc trong viện của Đàm Dĩ Vũ. Thậm chí họ còn hy vọng có cô ở đây, Đàm Dĩ Vũ may ra ít đi tìm con gái ở bên ngoài gây phiền toái.
...
“Hữu dụng, thực sự có hiệu quả!” Bên trong trung tâm chỉ huy, ai nấy nhìn cảnh này nhất thời vui mừng.
Y cho rằng mình là anh hùng vĩ đại của Thành phố H, sự tồn tại của y giống như trụ cột, tất cả những người này dựa vào hơi thở của y để tồn tại, họ nên bảo vệ y vô điều kiện, bảo vệ mù quáng lúc y bị người khác tấn công.
“Vâng!”
“Đúng vậy! Chúng ta chậm một bước!”
Giang Tinh Chước ngồi thẳng người, nhìn lăm lăm vào Lò G·i·ế·t Mổ này. Lần này có cách chơi gì đây?
Về các quy tắc của Lò G·i·ế·t Mổ, không thể tra được bất kỳ tin tức gì trên mạng, sạch sẽ nhường này hiển nhiên có một bộ phận chuyên dọn sạch, cố ý không cho người bình thường biết. Cho nên tuy Giang Tinh Chước đoán được mục đích của Lò G·i·ế·t Mổ, nhưng lại không biết quy tắc trò chơi cụ thể như thế nào.
Người em trai đội mũ trùm đầu, quay lại nhìn anh trai một cái. Cậu ta chỉ giơ một ngón tay cái lên, sau đó xoay người toan nhảy xuống cùng với chiến hữu của mình.
Edit + Beta: Basic Needs
Khi trực thăng đến gần, những con quái vật bên trong Lò G·i·ế·t Mổ kéo ra hưng phấn, nhảy lên nhảy xuống, nhỏ dãi thèm muốn và liên tục phát ra tiếng gầm.
“Tìm được rồi!” Nhân viên bên cạnh có động tác nhanh chóng, rồi lại ngây dại, sững sờ cho hay: “Chu Thư Ninh... Bởi vì bị tạt axit sulfuric nên khuôn mặt biến dạng, cơ thể bỏng 25%... Chu Thư Kiệt... Người thực vật... Hung thủ là... Đàm Dĩ Vũ?”
Lương Cấm vỗ bàn: “Học nhà họ Tần đúng không?”
Từ cái miền tăm tối đó có ánh sáng màu xanh lá cây lạ kỳ b4n ra, ánh sáng từ bầu trời giáng xuống thì lại bung ra thêm lần nữa nhưng chẳng chiếu xuống đất. Nó chiếu đến giữa không trung thì chùm ánh sáng b4n ra quay đầu lại và đan vào nhau, cuối cùng hình thành một cái bục tròn màu xanh lá cây như một vòng tròn ma thuật. Trông vời từ xa, nó giống như một cái phễu hình nón với ánh sáng xanh le lói treo lơ lửng trên bầu trời.
Kể từ khi Lò G·i·ế·t Mổ xuất hiện, số lượng trẻ mồ côi tăng vọt, các thế gia võ thuật cổ đại cứ mỗi một khoảng thời gian sẽ đi đến trại trẻ mồ côi để chọn một số hạt giống có căn cốt tập võ và thu vào cửa. Cô gái này cũng là một trong số đó, ấy nhưng không phải vì cô có căn cốt tốt. Dù gì thì khi đó cô đã 14 tuổi rồi mà vẫn được Đàm Dĩ Vũ lựa chọn cho vào cửa nhà họ Đàm cũng nhờ cô ấy rất xinh đẹp.
“Đó là cái gì?”
“Chỉ huy, có rất nhiều cư dân chưa hoàn thành công cuộc lánh nạn...” Ai đó bên cạnh không đồng ý, đếm ngược chỉ còn 2 phút mà lại đặt hy vọng trên hai người không biết xảy ra cái gì, cũng chẳng biết là thù hay bạn, đúng là quá ngu hiểm.
[Cho đám già yếu tàn tật sống không phải làm lãng phí lương thực sao? Tôi không có ý gì nhưng nếu đổi lại là tôi, tôi già thì chả cần tổ chức yêu cầu, chính bản thân tôi sẵn sàng tới Lò G·i·ế·t Mổ.] (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho dù là trung tâm chỉ huy hay máy b4y chi3n đấu gần Lò G·i·ế·t Mổ, trên máy bay trực thăng, ai nấy đều ngỡ ngàng.
“Đó là cái gì?”
Trước giờ những người bộ đội tiên phong này được đọc là “quân đội tiên phong” chứ mà viết ra thì lại thành “đội anh hùng đi chịu đến.”
“Chờ đã... Không tìm ra được hồ sơ nhập viện của cả hai.”
Lương Cấm nói lạnh căm: “Cao nhân kia tới không hình đi mất dạng, chẳng đáp trả gì với lời kêu gọi của chính phủ, e rằng đã bị gia tộc nào mời chào rồi. Tất cả toàn là cá mè một lứa, có thể trông cậy vào cái gì!”
“Băng băng băng băng??”
Bên trong trung tâm chỉ huy thì tĩnh lặng như tờ.
Thành phố H nhộn nhịp, người xe như nước, đầu người nhấp nhô. Đây là một thành phố lớn với nhân khẩu hàng triệu người, là một trong những Thành phố hạng nhất trước khi Lò G·i·ế·t Mổ xuất hiện.
Chu Thư Kiệt xông tới rìa tòa nhà và tung ra ngọn lửa bùng nổ, bọc đám quái vật từ Lò G·i·ế·t Mổ trên không trung. Ngọn lửa đó giống như một đóa hồng làm bằng dung nham, vừa mỹ lệ vừa kinh khủng.
“Mày vừa mới ở bên ngoài liếc mắt đưa tình cùng ai đây? Hét gọi hồi lâu mà không đi vào?” Đàm Dĩ Vũ chất vấn, bàn tay thô ráp vỗ vào mặt cô gái, vang lên tiếng “chát”, “chát”: “Tao đi ra ngoài mấy tháng, không dạy mày đàng hoàn nên mày đói đến điên rồi phải không?”
Không biết loại cảnh này là ác mộng của bao nhiêu người. Cho nên mọi người gọi nó là “Lò G·i·ế·t Mổ”.
Ngay tại lúc khủng khiếp này, con thú há to miệng để lộ răng nanh sắc nhọn, chờ đợi cảnh cho ăn. Rất nhiều người lính có vũ trang nhảy thẳng vào từ trực thăng, chẳng chùn bước trước việc nghĩa.
Nhưng hẳn sẽ có một quy tắc khác, sau khi quy tắc này được phát hiện đã gây ra một cú sốc trên toàn thế giới, làm xã hội càng thêm hỗn loạn, nhân tính thiện và ác của con người được thể hiện vô cùng sâu sắc.
...
Cư dân chưa hoàn toàn sơ tán, vô số máy bay trực thăng và máy b4y chi3n đấu rải rác trên không cùng với quân đội vũ trang đã sẵn sàng đếm ngược trên mặt đất rồi chiến đấu với những con quái vật đi ra khỏi Lò G·i·ế·t Mổ, thần kinh ai nấy căng thẳng, hô hấp dồn dập và đợi chờ kết cục.
Rất nhanh, trên trời đã có mấy cái máy bay trực thăng bay đến Lò G·i·ế·t Mổ giữa không trung.
“Tìm được rồi!” Nhân viên bên cạnh có động tác nhanh chóng, rồi lại ngây dại, sững sờ cho hay: “Chu Thư Ninh... Bởi vì bị tạt axit sulfuric nên khuôn mặt biến dạng, cơ thể bỏng 25%... Chu Thư Kiệt... Người thực vật... Hung thủ là... Đàm Dĩ Vũ?”
“Cô Chu, trông cô hơi quen đấy.”
Trong hồ sơ nội bộ của bọn họ, người hại Chu Thư Ninh tới mức hủy hoại nhan sắt, hại Chu Thư Kiệt đến mức cậu biến thành người thực vật chính là Đàm Dĩ Vũ. Người nhà họ Đàm hại hai chị em này quá thảm.
Lương Cấm vỗ bàn: “Học nhà họ Tần đúng không?”
“Em không có. Em nghe nói Lò G·i·ế·t Mổ xuất hiện nên đi hỏi tình hình...” Cô gái sợ đến nước mắt chảy ròng ròng. Trong khoảng thời gian Đàm Dĩ Vũ ra ngoài, những vết thương trên người cô biến mất hết, nhưng vừa nhìn thấy Đàm Dĩ Vũ là cô liền cảm thấy đau đớn bắt đầu.
Lò G·i·ế·t Mổ đếm ngược đến phút chót, người gia tộc Đàm rốt cục lên trực thăng xuất phát. Chắc hẳn lúc này đã có không ít người c·h·ế·t, Lương Cấm cũng thấy rõ hiện thực nên biết đừng xen vào việc của người khác ở Thành phố H.
Nhưng Lương Cấm phớt lờ. Anh ấy có một linh cảm mạnh mẽ, có thứ gì đó muốn phá đất chui lên.
Trong một khoảnh khắc, màn sương máu bay đầy trời trong Lò G·i·ế·t Mổ, có quái vật ngã xuống, cũng có con người ngã xuống. Sinh vật bên trong sẽ ở lại trong Lò G·i·ế·t Mổ khi còn sống, nhưng một khi c·h·ế·t đi thì cho dù đó là máu hay chân tay, những thứ đó sẽ đi qua lớp năng lượng và rơi xuống đất.
Trong căn cứ quân sự Thành phố H vang lên báo động, quân nhân nhanh chóng lên đường, chỉ huy Lương Cấm cũng sải bước đến trung tâm chỉ huy.
3, 2, 1, 0.
Cảnh này trông huyền diệu và rực rỡ, nhưng mọi người trên thế giới đây đã biết điều này có nghĩa là gì.
Giang Tinh Chước nghĩ đến những lời này thì hiểu được quy tắc cuối cùng này là cái gì trong tích tắc.
Tại thời điểm này, Lò G·i·ế·t Mổ đã đi vào lúc đếm ngược 10 giây cuối cùng.
“Cái gì?” Sắc mặt Lương Cấm biến đổi dữ dội: “Bị người nhà họ Đàm mang đi?”
Một số người chưa hoàn thành chuyện tị nạn nhìn thấy cảnh này thì choáng váng ngay.
Nhưng những con quái vật này có chút IQ, chúng nhận ra rằng đây là những vũ khí có thể làm tổn thương mình. Bởi thế sau khi đi vào, có thể bắn thành công đ·ạ·n pháo trong thời đếm ngược hay không lại là một câu chuyện khác. Hai mươi năm qua, trong phạm vi toàn thế giới, số lần thành công theo kiểu c·h·ế·t chùm này có tỷ lệ thất bại cao hơn tỷ lệ thành công.
Bọn họ cho rằng hai người cũng là người tập võ, chẳng qua học công pháp mà bọn họ không biết. Trong lịch sử võ cổ cũng không phải chưa từng có một ít truyền thuyết công pháp rất thần kỳ, ví dụ như luyện thành công pháp có thể làm cho người ta trường sinh bất lão, làm cho người ta phi thăng thành tiên. Công pháp chế tạo ra băng và lửa cũng có thể tồn tại, trước kia không phải ở Thành phố A cũng xuất hiện một cao nhân dùng một kiếm là bổ đôi quái vật được à? Họ không khỏi hoài nghi có khi nào cao nhân tụ tập cùng rời núi đi vào đời không.
Không vội vàng tị nạn, có người gấp rút lấy điện thoại di động ra và bắt đầu quay video.
Cô và em trai liếc nhau, đồng loạt nở nụ cười quỷ dị: “Đương nhiên, cung kính không bằng tuân mệnh.”
...
Tại thời điểm này, thời gian đếm ngược Lò G·i·ế·t Mổ chỉ còn ba phút.
Lương Cấm nói lạnh căm: “Cao nhân kia tới không hình đi mất dạng, chẳng đáp trả gì với lời kêu gọi của chính phủ, e rằng đã bị gia tộc nào mời chào rồi. Tất cả toàn là cá mè một lứa, có thể trông cậy vào cái gì!”
Nhưng rất nhanh, người phụ trách liên lạc với nhà họ Đàm nắm chặt điện thoại trả lời: “Chỉ huy, phía nhà họ Đàm nói vì tối hôm qua bọn họ mở tiệc mời khách cho Đàm Dĩ Vũ nên cũng uống rượu không ít, nay say xỉn hết, cần tỉnh rượu mới có thể đi qua được. Chúng ta cứ chống đỡ trước.”
Chương 22: Đến phiên nhà họ Đàm
Đáng ghét hơn, họ học nhà họ Tần thì bọn anh có thể làm gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đàm Dĩ Vũ nghe vậy cười lạnh một tiếng, nói trong âm u: “Phải không? Vậy sao mấy tên đó không chỉ nghe mỗi lệnh của tao; khi bị vu khống, chúng cũng không kiên định hay tin tưởng tao và nói chuyện cho tao? Một đám ô hợp, bưng bát lên ăn cơm, buông bát là chửi mẹ. Không dạy cho bọn họ một chút, bọn họ không biết hễ là người thì không thể làm phường phản bội được.”
Lúc này vừa nhìn tình hình là nhất thời Giang Tinh Chước đã hiểu hơn phân nửa.
“Đúng vậy! Chúng ta chậm một bước!”
Trong hồ sơ nội bộ của bọn họ, người hại Chu Thư Ninh tới mức hủy hoại nhan sắt, hại Chu Thư Kiệt đến mức cậu biến thành người thực vật chính là Đàm Dĩ Vũ. Người nhà họ Đàm hại hai chị em này quá thảm.
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm.
Trong Thành phố H, Lò G·i·ế·t Mổ huyền thoại xuất hiện.
Nhưng hẳn sẽ có một quy tắc khác, sau khi quy tắc này được phát hiện đã gây ra một cú sốc trên toàn thế giới, làm xã hội càng thêm hỗn loạn, nhân tính thiện và ác của con người được thể hiện vô cùng sâu sắc.
Khi trực thăng đến gần, những con quái vật bên trong Lò G·i·ế·t Mổ kéo ra hưng phấn, nhảy lên nhảy xuống, nhỏ dãi thèm muốn và liên tục phát ra tiếng gầm.
10... 9... 8... 7... 6...
Do các báo cáo và cáo buộc của các phương tiện truyền thông chính thống trên mạng, nên dẫu hầu hết cư dân mạng đang bảo vệ Đàm Dĩ Vũ, vẫn có một số người nghi ngờ tiếng tăm của Đàm Dĩ Vũ vì nếu giọng nói trên mạng chỉ có thể nghiêng về một phía đã không phải là thế giới mạng. Trên người một người cứ mãi dính tin đồn liên quan đến phụ nữ và t1nh d·ụ·c thì bản thân cũng không được bình thường. Chuyện này khiến Đàm Dĩ Vũ tức giận.
Nhưng Lương Cấm phớt lờ. Anh ấy có một linh cảm mạnh mẽ, có thứ gì đó muốn phá đất chui lên.
“Hữu dụng, thực sự có hiệu quả!” Bên trong trung tâm chỉ huy, ai nấy nhìn cảnh này nhất thời vui mừng.
Chỉ nói họ không nói tên, đây là có ý không muốn kết bạn, thật ngạo mạn, đủ khiêu chiến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ nói họ không nói tên, đây là có ý không muốn kết bạn, thật ngạo mạn, đủ khiêu chiến.
Quái vật ra khỏi Lò G·i·ế·t Mổ, dù lớn hay nhỏ, chẳng bao giờ là dễ đối phó. Loại quái vật cỡ vừa và nhỏ này vô cùng khó chơi, quái vật lớn thì còn theo dõi vị trí của nó một cách kịp thời, chứ cái đám vừa và nhỏ này, một khi ra khỏi Lò G·i·ế·t Mổ sẽ ngay lập tức tản ra và lao về phía bốn hướng, thậm chí một khi chúng chui vào nhà an toàn, hậu quả đúng là chẳng tưởng tượng nổi.
Chu Thư Kiệt đứng ở rìa sân thượng thở hổn hển, trên mặt cậu lộ ra nụ cười và nhìn về phía chị mình. Chúng ta đã làm được!
“Tránh ra! Tránh hết ra!!” Chu Thư Kiệt nói về phía đủ các loại phương tiện bay lít nha lít nhít vây trước Lò G·i·ế·t Mổ thành một vòng.
Lương Cấm trầm ngâm vài giây mới cho hay: “Khó mà nói được. Hơn nữa nếu hai chị em này và người nhà họ Đàm xảy ra xung đột, người họ Đàm có xu thế mạnh hơn, chỉ e không thắng được. Mau… Không, để tôi tự đi.”
“Người của thế gia võ cổ sao? Chờ một chút, có loại thần công này à?!”
Bên trong trung tâm chỉ huy thì tĩnh lặng như tờ.
Chờ đã?
Mấy năm trước đây đã có một tình huống tương tự, một số cao thủ không môn không phái hay là mới gia nhập thế giới nhìn thấy bất bình bèn rút dao tương trợ. Chẳng đợi chính phủ lôi kéo, những gia tộc này nhanh hơn một bước, ép buộc và dụ dỗ bằng các thủ đoạn khác nhau, để cho những cao thủ này về nhà họ, còn không thì bị đuổi ra khỏi thành phố, bày ra dáng vẻ bị xâm phạm lợi ích.
Ngay tại lúc khủng khiếp này, con thú há to miệng để lộ răng nanh sắc nhọn, chờ đợi cảnh cho ăn. Rất nhiều người lính có vũ trang nhảy thẳng vào từ trực thăng, chẳng chùn bước trước việc nghĩa.
Rất nhanh, trên trời đã có mấy cái máy bay trực thăng bay đến Lò G·i·ế·t Mổ giữa không trung.
“Cô Chu, trông cô hơi quen đấy.”
Không giống như người dân Thành phố H, người gia tộc Đàm thấy Lò G·i·ế·t Mổ xuất hiện thì chẳng hoảng sợ cho cam mà nhàn nhã đứng dậy thay quần áo. Đàm Dĩ Vũ thong thả làm chuyện không thể để người khác thấy trong phòng ngủ.
“Cái cảnh trước đó ở Thành phố A ấy, nếu cao nhân dùng một kiếm bổ con quái vật đó ở đây…”
Mà người nhà họ Đàm cũng tán thành hành động ra tay muộn một chút lần này, không chỉ vì Đàm Dĩ Vũ mà còn vì gây áp lực cho chính quyền địa phương Thành phố H. Dường như chỉ huy mới nhậm chức vô cùng bất mãn với bọn họ, nhiều lần nhúng tay vào chuyện nhà họ Đàm xử lý đệ tử không tuân thủ quy tắc, thật sự khiến người ta khó chịu.
Y cho rằng mình là anh hùng vĩ đại của Thành phố H, sự tồn tại của y giống như trụ cột, tất cả những người này dựa vào hơi thở của y để tồn tại, họ nên bảo vệ y vô điều kiện, bảo vệ mù quáng lúc y bị người khác tấn công.
3, 2, 1, 0.
Cư dân chưa hoàn toàn sơ tán, vô số máy bay trực thăng và máy b4y chi3n đấu rải rác trên không cùng với quân đội vũ trang đã sẵn sàng đếm ngược trên mặt đất rồi chiến đấu với những con quái vật đi ra khỏi Lò G·i·ế·t Mổ, thần kinh ai nấy căng thẳng, hô hấp dồn dập và đợi chờ kết cục.
“Tránh ra! Tránh hết ra!!” Chu Thư Kiệt nói về phía đủ các loại phương tiện bay lít nha lít nhít vây trước Lò G·i·ế·t Mổ thành một vòng.
“... Không có.”
Chu Thư Ninh cũng nở nụ cười.
Chu Thư Ninh: “Phải không? Giống ai?”
Đàm Dĩ Vũ không nói nữa, hai chị em cũng bặt thinh, nhẫn nại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lò G·i·ế·t Mổ đếm ngược đến phút chót, người gia tộc Đàm rốt cục lên trực thăng xuất phát. Chắc hẳn lúc này đã có không ít người c·h·ế·t, Lương Cấm cũng thấy rõ hiện thực nên biết đừng xen vào việc của người khác ở Thành phố H.
Người Nhà Họ Đàm “mời” chị em Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt đến nhà họ, đúng là vì uy h**p dụ dỗ hai người gia nhập nhà họ Đàm, không thì rời khỏi Thành phố H.
Chờ đã?
Nhà họ Đàm.
Nhưng rất nhanh, người phụ trách liên lạc với nhà họ Đàm nắm chặt điện thoại trả lời: “Chỉ huy, phía nhà họ Đàm nói vì tối hôm qua bọn họ mở tiệc mời khách cho Đàm Dĩ Vũ nên cũng uống rượu không ít, nay say xỉn hết, cần tỉnh rượu mới có thể đi qua được. Chúng ta cứ chống đỡ trước.”
Ngày hôm nay, thời tiết rất tốt, trời đầy nắng.
Tại thời điểm này, thời gian đếm ngược Lò G·i·ế·t Mổ chỉ còn ba phút.
Lương Cấm giận quá hóa cười: “Thật sự là một đám giặc cỏ, mình không làm tròn trách nhiệm theo ước định, nhìn thấy người khác đến làm giúp mình còn muốn trách người khác xen vào việc của mình.”
Trước khi đặt chân lên trực thăng đưa họ đến gần Lò G·i·ế·t Mổ, họ đã viết xong di chúc.
...
“Mày vừa mới ở bên ngoài liếc mắt đưa tình cùng ai đây? Hét gọi hồi lâu mà không đi vào?” Đàm Dĩ Vũ chất vấn, bàn tay thô ráp vỗ vào mặt cô gái, vang lên tiếng “chát”, “chát”: “Tao đi ra ngoài mấy tháng, không dạy mày đàng hoàn nên mày đói đến điên rồi phải không?”
Kể từ khi Lò G·i·ế·t Mổ xuất hiện, số lượng trẻ mồ côi tăng vọt, các thế gia võ thuật cổ đại cứ mỗi một khoảng thời gian sẽ đi đến trại trẻ mồ côi để chọn một số hạt giống có căn cốt tập võ và thu vào cửa. Cô gái này cũng là một trong số đó, ấy nhưng không phải vì cô có căn cốt tốt. Dù gì thì khi đó cô đã 14 tuổi rồi mà vẫn được Đàm Dĩ Vũ lựa chọn cho vào cửa nhà họ Đàm cũng nhờ cô ấy rất xinh đẹp.
Chỗ của Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt cách nơi Lò G·i·ế·t Mổ xuất hiện quá xa, lại bởi vì sự xuất hiện của Lò G·i·ế·t Mổ mà trên đường lớn toàn là xe cộ lộn xộn, đường xá khó thông, làm bọn họ chạy như điên qua mái nhà cũng tốn không ít thời gian.
Trên thật tế, Chúa tể sáng tạo ra bất cứ điều gì cũng chẳng dễ dàng tìm thấy một thứ khác thay thế trên nhân gian. Với “Hỏa Hồn” Chu Thư Kiệt nhận được, hiển nhiên nó cũng không phải là siêu năng lực của lửa bình thường.
Đáng ghét hơn, họ học nhà họ Tần thì bọn anh có thể làm gì?
“Phóng to ống kính!” Bỗng Lương Cấm đứng bật dậy, nhìn lăm lăm màn hình lớn, “Có thể thông qua nhận dạng khuôn mặt tìm được hai người này không?”
Cái gì vậy? Chẳng lẽ quái vật đã ra rồi? Không đúng, thời gian Lò G·i·ế·t Mổ đếm ngược vẫn chưa kết thúc mà! Là, là người??
[Cho đám già yếu tàn tật sống không phải làm lãng phí lương thực sao? Tôi không có ý gì nhưng nếu đổi lại là tôi, tôi già thì chả cần tổ chức yêu cầu, chính bản thân tôi sẵn sàng tới Lò G·i·ế·t Mổ.]
“Nhưng mà hai vị này có tình huống đặc biệt, nếu như hệ thống nhận diện khuôn mặt của chúng ta không sai sót và nếu như hai vị kia thật sự là chị em Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt, như vậy lúc này nhà họ Đàm chỉ sợ là đá vào tấm sắt rồi.”
“Chỉ huy?”
Trong Thành phố H, Lò G·i·ế·t Mổ huyền thoại xuất hiện.
- -----oOo------
Nhưng những con quái vật này có chút IQ, chúng nhận ra rằng đây là những vũ khí có thể làm tổn thương mình. Bởi thế sau khi đi vào, có thể bắn thành công đ·ạ·n pháo trong thời đếm ngược hay không lại là một câu chuyện khác. Hai mươi năm qua, trong phạm vi toàn thế giới, số lần thành công theo kiểu c·h·ế·t chùm này có tỷ lệ thất bại cao hơn tỷ lệ thành công.
“Thông báo cho người của gia tộc Đàm chưa? Để cho bọn họ mau chóng hành động đi!” Lương Cấm nghiến răng nói. Đúng là tiện cho tên Đàm Dĩ Vũ kia, vừa mới ở nước ngoài gây ra chuyện thì Thành phố H đã có Lò G·i·ế·t Mổ giáng xuống, để cho y có cơ hội biểu diễn. Sau lần này, tất cả những ảnh hưởng tiêu cực biến mất tăm, mọi người chỉ biết y là anh hùng mạnh mẽ, càng thêm tin tưởng chuyện truyền thông phương Tây đang bôi nhọ y, những tin tức trên mạng toàn là hư ảo.
Đàm Dĩ Vũ tận lực cải trang thành một cậu bé sáng sủa thường ngày, nhưng đủ loại dấu hiệu đã tiết lộ nội tâm khó chịu của y. Y cảm thấy hai người này là Trình Giảo Kiêm, giữa đường nhảy ra g·i·ế·t làm hỏng chuyện tốt của y, làm y chả thông qua Lò G·i·ế·t Mổ này để triệt để tẩy trắng ảnh hưởng trên mạng đưa tin. Một kẻ đạo đức giả như y được người ta coi là anh hùng để noi theo nhiều năm như vậy, hiển nhiên y rất quan tâm đến thể diện.
Đàm Dĩ Vũ có vẻ đê tiện, nữ sinh xinh đẹp không dễ cua càng khiến y thích trêu chọc, nhưng một khi y bị từ chối lại rất dễ làm ra chuyện cực đoan. Y đánh giá khuôn mặt của Chu Thư Ninh.
Họ đứng trên ban công nhìn vào Lò G·i·ế·t Mổ trên bầu trời xa xôi với ánh sáng sáng quát mắt, nắm đấm siết chặt.
Chu Thư Ninh cũng nở nụ cười.
“Không tốt, là một con quái vật 2m cấp vừa và nhỏ.”
10... 9... 8... 7... 6...
Chu Thư Ninh nhìn thấy người đàn ông này thì thân thể không tự chủ được run rẩy. Đầu tiên là nỗi sợ hãi theo bản năng, thế rồi lập tức trong đầu cô hiện lên hình ảnh Chúa kính yêu nhất của cô, nhớ tới chuyện mình đã không còn là Chu Thư Ninh năm đó mặc cho người ta chém g·i·ế·t không có lực phản kích. Ngài cô cho cô sức mạnh, để cho cô có thể lèo lá cuộc sống của mình; Ngài phán xét thế nhân, làm cho người ta có thể ăn miếng trả miếng, lấy mắt trả mắt, thiện có thiện báo, ác giả ác báo.
Không giống như người dân Thành phố H, người gia tộc Đàm thấy Lò G·i·ế·t Mổ xuất hiện thì chẳng hoảng sợ cho cam mà nhàn nhã đứng dậy thay quần áo. Đàm Dĩ Vũ thong thả làm chuyện không thể để người khác thấy trong phòng ngủ.
“Cái gì?” Sắc mặt Lương Cấm biến đổi dữ dội: “Bị người nhà họ Đàm mang đi?”
Những ánh sáng màu xanh lá cây kỳ lạ bao quanh đám quái vật đã biến mất. Tụi nó có được tự do trong chớp mắt và rơi xuống từ không trung.
Chu Thư Ninh: “Phải không? Giống ai?”
Đây là lần đầu tiên Giang Tinh Chước nhìn thấy Lò G·i·ế·t Mổ hiện hình kể từ khi đến thế giới này.
Nhà họ Đàm.
Vì vậy, nỗi sợ hãi phai mờ và chỉ còn lại phẫn nộ.
Đàm Dĩ Vũ có vẻ đê tiện, nữ sinh xinh đẹp không dễ cua càng khiến y thích trêu chọc, nhưng một khi y bị từ chối lại rất dễ làm ra chuyện cực đoan. Y đánh giá khuôn mặt của Chu Thư Ninh.
Thành phố ngay lập tức rối loạn, mọi người hoảng sợ gào hét. Từ trong xe hơi, vỉa hè và cửa hàng, dân cư trong tòa nhà túa ra và chạy xuống từng nhà an toàn như sủi cảo.
Về các quy tắc của Lò G·i·ế·t Mổ, không thể tra được bất kỳ tin tức gì trên mạng, sạch sẽ nhường này hiển nhiên có một bộ phận chuyên dọn sạch, cố ý không cho người bình thường biết. Cho nên tuy Giang Tinh Chước đoán được mục đích của Lò G·i·ế·t Mổ, nhưng lại không biết quy tắc trò chơi cụ thể như thế nào.
Nhưng Lương Cấm cũng không mừng cho lắm, mấy người khác vui sướng trong thời gian ngắn rồi cũng dần thu lại nụ cười, nghiêm túc hẳn. Một lính canh trẻ tuổi đỏ hoe cả mắt.
Thành phố ngay lập tức rối loạn, mọi người hoảng sợ gào hét. Từ trong xe hơi, vỉa hè và cửa hàng, dân cư trong tòa nhà túa ra và chạy xuống từng nhà an toàn như sủi cảo.
Kết thúc, lần này Lò G·i·ế·t Mổ đến nhưng chẳng có bất kỳ người dân thường nào bỏ mạng.
Trước khi đặt chân lên trực thăng đưa họ đến gần Lò G·i·ế·t Mổ, họ đã viết xong di chúc.
“... Không có.”
Lương Cấm ấn hai tay lên mặt bàn, thầm căm hận: “Thật sự không có ai trong nhà họ Đàm đến đây?”
Vì vậy, nỗi sợ hãi phai mờ và chỉ còn lại phẫn nộ.
Chu Thư Ninh nhìn thấy người đàn ông này thì thân thể không tự chủ được run rẩy. Đầu tiên là nỗi sợ hãi theo bản năng, thế rồi lập tức trong đầu cô hiện lên hình ảnh Chúa kính yêu nhất của cô, nhớ tới chuyện mình đã không còn là Chu Thư Ninh năm đó mặc cho người ta chém g·i·ế·t không có lực phản kích. Ngài cô cho cô sức mạnh, để cho cô có thể lèo lá cuộc sống của mình; Ngài phán xét thế nhân, làm cho người ta có thể ăn miếng trả miếng, lấy mắt trả mắt, thiện có thiện báo, ác giả ác báo.
“Không tốt, là một con quái vật 2m cấp vừa và nhỏ.”
Anh ta ra lệnh: “Bộ đội đi tiên phong vào trước, phun thuốc thử lấy được từ bên ngoài bức tường.”
Sau khi phễu hình nón trên bầu trời được hình thành, từng con quái vật cao khoảng hai mét trông dữ tợn bò ra khỏi vết nứt và rơi vào trên cái bục. Một mực đi ra có khoảng 40 con, cái chỗ đó cuối cùng chẳng còn bất cứ gì leo ra khỏi nữa. Bọn chúng ở trên cái bục dạng phễu đó như thể muốn rời khỏi đấy. Ấy thế ánh sáng màu xanh lá cây xung quanh hệt hàng rào sắt của nhà tù, ngăn chặn chúng, chúng đành đi bộ vòng quanh bên trong và phát ra tiếng gầm đói khát.
“Băng băng băng băng??”
“Tiểu Ngũ!” Phi công lái trực thăng khóc và hét lên một tiếng chỉ vì người lính sắp nhảy phía sau là em trai của mình.
Tại thời điểm này, Lò G·i·ế·t Mổ đã đi vào lúc đếm ngược 10 giây cuối cùng.
Nếu bọn chúng không bị thương nặng bên trong đó trong 10 phút quý báu này, thậm chí là bị gi3t ch3t, thành phố sẽ bị tàn phá vào 10 phút sau.
...
Ngày hôm nay, thời tiết rất tốt, trời đầy nắng.
Đến từ bên ngoài bức tường, người ta bảo thiên tài Hướng Huyền nọ đã phát triển thành công thuốc xua đuổi, chẳng qua nếu cho người dân bình thường dùng thì tác dụng trục xuất tất nhiên sẽ có lợi cho bản thân họ bởi vì đuổi được nguy hiểm khỏi người.
Chu Thư Ninh thở hồng hộc, đã tới lúc thể lực không đủ. Việc sử dụng năng lực có liên quan đến thể lực nên nên cô ấy thở hổn hển vài hơi ở hai tòa nhà cuối cùng mới tạo ra thêm một cây cầu băng hoàn chỉnh. Chu Thư Kiệt vọt ngay tới.
“Xuất hiện thì xuất hiện, gấp cái gì? Có phải mày vội để ông đây đi chịu c·h·ế·t, xong rồi đi tìm tình nhân của mày không?” Tâm lý Đàm Dĩ Vũ có vấn đề, luôn cảm thấy cuối cùng rồi mỹ nữ sẽ ngoại tình, không trung thành, lúc nào cũng ảo tưởng mình sẽ bị cắm sừng.
Đồng tử Lương Cấm run rẩy, điện quang trong đầu chuyển nhanh.
Không nghĩ rằng cơ hội đến nhanh như vậy, đã như vậy, chị em bọn họ chắc chắn phải nắm chặt lấy.
Những ánh sáng màu xanh lá cây kỳ lạ bao quanh đám quái vật đã biến mất. Tụi nó có được tự do trong chớp mắt và rơi xuống từ không trung.
Kết thúc, lần này Lò G·i·ế·t Mổ đến nhưng chẳng có bất kỳ người dân thường nào bỏ mạng.
Nhưng hai người này không biết luyện tà công gì, thoạt nhìn vô cùng lợi hại, y cũng chẳng tiện phát tác trước mặt vì sợ đánh không lại, chờ đến nhà họ Đàm rồi nói sau.
Đến từ bên ngoài bức tường, người ta bảo thiên tài Hướng Huyền nọ đã phát triển thành công thuốc xua đuổi, chẳng qua nếu cho người dân bình thường dùng thì tác dụng trục xuất tất nhiên sẽ có lợi cho bản thân họ bởi vì đuổi được nguy hiểm khỏi người.
Tại thời điểm này, một chiếc trực thăng dừng lại ở bên cạnh.
Đồng tử Lương Cấm run rẩy, điện quang trong đầu chuyển nhanh.
Cho dù là trung tâm chỉ huy hay máy b4y chi3n đấu gần Lò G·i·ế·t Mổ, trên máy bay trực thăng, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Nhưng bọ họ không thể không làm chuyện này.
Y nắm lấy tóc của một nữ đệ tử ngoại môn, mùi rượu phun vào khuôn mặt của cô gái, hun tới mức cô muốn ói nhưng chẳng dám.
Đây là lần đầu tiên Giang Tinh Chước nhìn thấy Lò G·i·ế·t Mổ hiện hình kể từ khi đến thế giới này.
...
Chu Thư Ninh: “Chúng tôi họ Chu.”
Lúc này trên bầu trời thành phố đã nứt ra một khe hở, trong khe đó là một mảng đen dày đặc, cực kỳ giống cái loại tối thăm thẳm khi Giang Tinh Chước xuyên qua đến thế giới này.
Quái vật ra khỏi Lò G·i·ế·t Mổ, dù lớn hay nhỏ, chẳng bao giờ là dễ đối phó. Loại quái vật cỡ vừa và nhỏ này vô cùng khó chơi, quái vật lớn thì còn theo dõi vị trí của nó một cách kịp thời, chứ cái đám vừa và nhỏ này, một khi ra khỏi Lò G·i·ế·t Mổ sẽ ngay lập tức tản ra và lao về phía bốn hướng, thậm chí một khi chúng chui vào nhà an toàn, hậu quả đúng là chẳng tưởng tượng nổi.
Lương Cấm trầm ngâm vài giây mới cho hay: “Khó mà nói được. Hơn nữa nếu hai chị em này và người nhà họ Đàm xảy ra xung đột, người họ Đàm có xu thế mạnh hơn, chỉ e không thắng được. Mau… Không, để tôi tự đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
...
Y nắm lấy tóc của một nữ đệ tử ngoại môn, mùi rượu phun vào khuôn mặt của cô gái, hun tới mức cô muốn ói nhưng chẳng dám.
Cảnh này trông huyền diệu và rực rỡ, nhưng mọi người trên thế giới đây đã biết điều này có nghĩa là gì.
Trong một khoảnh khắc, màn sương máu bay đầy trời trong Lò G·i·ế·t Mổ, có quái vật ngã xuống, cũng có con người ngã xuống. Sinh vật bên trong sẽ ở lại trong Lò G·i·ế·t Mổ khi còn sống, nhưng một khi c·h·ế·t đi thì cho dù đó là máu hay chân tay, những thứ đó sẽ đi qua lớp năng lượng và rơi xuống đất.
“Thông báo cho người của gia tộc Đàm chưa? Để cho bọn họ mau chóng hành động đi!” Lương Cấm nghiến răng nói. Đúng là tiện cho tên Đàm Dĩ Vũ kia, vừa mới ở nước ngoài gây ra chuyện thì Thành phố H đã có Lò G·i·ế·t Mổ giáng xuống, để cho y có cơ hội biểu diễn. Sau lần này, tất cả những ảnh hưởng tiêu cực biến mất tăm, mọi người chỉ biết y là anh hùng mạnh mẽ, càng thêm tin tưởng chuyện truyền thông phương Tây đang bôi nhọ y, những tin tức trên mạng toàn là hư ảo.
Khu dân cư cũ bên kia, một nhà ba người Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt vẫn chưa thành công tiến vào nhà an toàn lần này. Song, cũng không phải bởi vì gia đình bọn họ già yếu bệnh tật hay hoạt động khó khăn.
“Phóng to ống kính!” Bỗng Lương Cấm đứng bật dậy, nhìn lăm lăm màn hình lớn, “Có thể thông qua nhận dạng khuôn mặt tìm được hai người này không?”
Nhưng Lương Cấm cũng không mừng cho lắm, mấy người khác vui sướng trong thời gian ngắn rồi cũng dần thu lại nụ cười, nghiêm túc hẳn. Một lính canh trẻ tuổi đỏ hoe cả mắt.
Nhưng những binh sĩ lính đi vào Lò G·i·ế·t Mổ thì khác, nhiệm vụ của họ là cố gắng g·i·ế·t quái vật bên trong.
“Không phải, anh, anh là anh hùng. Tất cả mọi người mong đợi anh...”
Trong căn cứ quân sự Thành phố H vang lên báo động, quân nhân nhanh chóng lên đường, chỉ huy Lương Cấm cũng sải bước đến trung tâm chỉ huy.
Và bên cạnh phễu ánh sáng màu xanh lá cây này, có ánh sáng màu xanh lá cây khác tạo thành một con số “10:00”. Con số này nhảy nhanh và mau chóng biến thành “09:59”, là số đếm ngược. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy người Đàm Dĩ Vũ nhảy xuống từ trên máy bay, sải bước đi tới bên cạnh Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt, vây quanh bọn họ lại. Trên mặt Đàm Dĩ Vũ lộ ra nụ cười sáng lạng nhưng giọng điệu lại hơi cứng rắn, huyệt thái dương cũng đang nhảy lên: “Hai bạn, chúng tôi là người nhà họ Đàm phụ trách canh giữ Thành phố H. Nếu đã tới chỗ chúng tôi, hay là cùng nhau uống một tách trà, kết giao bạn bè đi?”
Thế là trong phút chốc, từ trên trời có quái vật, có con người, có chân tay của con người và máu tươi tuôn xuống như mưa.
Không nghĩ rằng cơ hội đến nhanh như vậy, đã như vậy, chị em bọn họ chắc chắn phải nắm chặt lấy.
Một số người chưa hoàn thành chuyện tị nạn nhìn thấy cảnh này thì choáng váng ngay.
Chu Thư Ninh: “Chúng tôi họ Chu.”
“Xin hỏi nên xưng hô hai vị như thế nào?” Đàm Dĩ Vũ cười hỏi.
Trên thật tế, Chúa tể sáng tạo ra bất cứ điều gì cũng chẳng dễ dàng tìm thấy một thứ khác thay thế trên nhân gian. Với “Hỏa Hồn” Chu Thư Kiệt nhận được, hiển nhiên nó cũng không phải là siêu năng lực của lửa bình thường.
Giang Tinh Chước nghĩ đến những lời này thì hiểu được quy tắc cuối cùng này là cái gì trong tích tắc.
Các chiến sĩ trong Lò G·i·ế·t Mổ ngay lập tức nâng vũ khí bắn một trận vào những con quái vật đó. Tiếng s·ú·n·g thay nhau vang vọng khắp bầu trời đêm, đám quái vật bị trúng đ·ạ·n nổi cơn giận dữ, chả màng tới mùi quái đản khiến tụi nó ghê tởm trên thân những người chiến sĩ này, cứ thế điên cuồng lao về phía trước.
Và bên cạnh phễu ánh sáng màu xanh lá cây này, có ánh sáng màu xanh lá cây khác tạo thành một con số “10:00”. Con số này nhảy nhanh và mau chóng biến thành “09:59”, là số đếm ngược.
Những người chiến sĩ đầu tiên vào Lò G·i·ế·t Mổ đã bị g·i·ế·t sạch bởi đám quái vật, nhóm thứ hai mang theo s·ú·n·g pháo có sát thương mạnh hơn vừa được vận chuyển tới, sẵn sàng đi vào. Một khi loại đ·ạ·n pháo có tính sát thương cao này phát nổ ở một khoảng cách thế này, chắc chắn con người sẽ bị thổi bay đến tan xương, cũng chính là đi vào c·h·ế·t chung với quái vật.
“Chỉ huy, có rất nhiều cư dân chưa hoàn thành công cuộc lánh nạn...” Ai đó bên cạnh không đồng ý, đếm ngược chỉ còn 2 phút mà lại đặt hy vọng trên hai người không biết xảy ra cái gì, cũng chẳng biết là thù hay bạn, đúng là quá ngu hiểm.
Những người chiến sĩ đầu tiên vào Lò G·i·ế·t Mổ đã bị g·i·ế·t sạch bởi đám quái vật, nhóm thứ hai mang theo s·ú·n·g pháo có sát thương mạnh hơn vừa được vận chuyển tới, sẵn sàng đi vào. Một khi loại đ·ạ·n pháo có tính sát thương cao này phát nổ ở một khoảng cách thế này, chắc chắn con người sẽ bị thổi bay đến tan xương, cũng chính là đi vào c·h·ế·t chung với quái vật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.