Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 117: Thu dụng Nguyên Tiên Giáo

Chương 117: Thu dụng Nguyên Tiên Giáo


Tối hôm đó, tại thư phòng của Lương Thành Nghiệp, Lương Nhất Công tìm đến, ngay lúc Lưu Nhất vừa rời đi.

- Cha, Lưu thủ lĩnh vừa đến?

Lương Thành Nghiệp gật đầu, không đáp. Lương Nhất Công cố hỏi:

- Có phải lão ta đến vì việc của Bất Diệt và Trảm Trần kiếm.

Lương Thành Nghiệp lần nữa gật đầu, rồi nói:

- Có vẻ như chuyện Hoàng gia trang đến đây sáng nay, con đã nắm được hết.

Lương Nhất Công đáp:

- Vâng, thưa cha. Lúc Hoàng gia trang đến, con có ở ngoài nên đã nghe được toàn bộ câu chuyện.

Lương Thành Nghiệp chậm rãi hỏi:

- Ý con thế nào?

Lương Nhất Công đã nghe hết cuộc tranh cãi ban sáng, biết đây là một việc không đơn giản. Chỉ là chàng được Phúc nhờ vả, nên lựa lời đáp:

- Theo con, kiếm vẫn nên trả về cho Hoàng gia trang, đao trả về cho Dương gia.

Lương Thành Nghiệp nhìn chàng, trầm ngâm rồi nói:

- Là anh bạn Phúc đó nhờ con nói giúp ư?

Lương Nhất Công nghe nhắc đến Phúc thì thoáng giật mình. Chàng không ngờ cha lại hỏi như vậy. Dường như mọi suy nghĩ, việc làm của chàng, cha đều nắm làm lòng. Trước nay vẫn vậy. Lương Nhất Công cũng không có ý định giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận.

- Đúng là Phúc có nhờ con, nhưng không phải vì vậy. Ngũ hổ phái đã phát Ngũ hổ lệnh, lấy danh nghĩa là để trừng trị kẻ thủ ác, diệt trừ mối hại cho võ lâm. Việc này đã lan truyền khắp các lộ, được anh hùng khắp thiên hạ nể trọng. Nếu giờ đây lại chỉ vì những việc như này mà khiến người người dị nghị, nghĩ chúng ta bề ngoài thì hô hào chính nghĩa, bên trong lại mưu lợi môn phái thì thật không hay chút nào. Khi ấy, bao công sức mà chúng ta đã gây dựng, danh tiếng của Thanh Sơn môn, có thể bị hủy hoại.

Lương Nhất Công cảm nghĩ ra sao thì nói vậy, là dốc lòng, lời nói chứa đầy nhiệt huyết. Lương Thành Nghe xong thì sa sầm sắc mặt, rồi trầm giọng:

- Những lời này của con, thật giống với Đoàn Xuân Huy.

Lương Nhất Công không rõ dụng ý của cha, chỉ đành im lặng. Lương Thành Nghiệp lại nói tiếp, giọng điệu nhấn mạnh:

- Việc của Hoàng gia trang, ta chỉ có thể nói với con thế này. Kiếm thì có thể trả, nhưng không phải tất cả.

Lương Nhất Công cảm nhận được sự kiên quyết từ cha. Chàng dè dặt dò đoán:

- Cha sẽ đem Bất Diệt trao cho Bắc Sơn?

Lương Thành Nghiệp một lần nữa gật đầu, không đáp. Lương Nhất Công không dám gặng hỏi, chỉ biết tự thắc mắc:

“Bắc Sơn với ta trước nay dù chưa từng có hiềm khích, nhưng cũng không đến độ thân tình. Xét về vị thế và thực lực, Thanh Sơn môn cũng hơn hẳn. Vậy mà từ lúc khởi việc bắt lũ Tống, phát đi Ngũ Hổ lệnh, ta luôn phải thăm dò ý tứ, lựa theo hành động của họ. Đành rằng có thêm Bắc Sơn, chuyện vây bắt lũ Tống sẽ thuận lợi hơn, nhưng cũng không nhất thiết phải như vậy. Việc này thật không giống lắm với cách hành xử thường ngày của cha.”

Dường như đọc được mối nghi vẫn của chàng, Lương Thành Nghiệp ôn tồn nói:

- Có những việc, không thể đơn giản, tùy tiện xuy xét. Con là người kế thừa của ta, rồi sẽ tiếp quản cơ nghiệp này, càng phải tính toán cho thật thấu đáo.

Lương Nhất Công được chỉ bảo thì chú tâm lắng nghe. Lương Thành Nghiệp hít một hơi thật sâu, thở dài rồi nói tiếp:

- Lưu Nhất tâm địa sâu xa, chắc chắn sẽ không dễ dàng ủng hộ chuyện của ta. Ngũ hổ phái chỉ là cái danh, thực tế ai cũng lo cho lợi ích của môn phái mình. Thanh Sơn vì muốn giúp Dương gia trả thù, đoạt lại Hắc Long Trảm Nguyệt đao. Tản Viên vì nợ máu, cũng như đoạt lại Can Trường kiếm. Thành Hoan Châu thì lấy việc bảo vệ Phi Long Kích làm mục đích. Vậy, phái Bắc Sơn sẽ vì lí do gì mà lao vào cuộc đổ máu này chứ?

Câu hỏi của cha khiến Lương Nhất Công nhất thời im lặng. Chàng có đôi chút mường tượng, nhưng chưa thể trả lời một cách ngọn ngành. Lương Thành Nghiệp tiếp tục công cuộc giảng giải:

- Để giữ cho Ngũ Hổ phái cũng như cục diện của võ lâm được thống nhất, bắt buộc phải có sự tham gia của phái Bắc Sơn. Con có nhớ lúc ở Thiên Trường chứ?

Lương Nhất Công đương nhiên vẫn nhớ. Lúc đó, chàng đã không hiểu tại sao cha lại cho dừng lại, chờ gặp Bắc Sơn trước rồi mới đến Tỳ Bà Trang. Giờ thì đã ngờ ngờ đoán ra.

- Ta định sẽ để cho Bắc Sơn thanh kiếm Bích Ngọc, nhưng Lưu Nhất không chịu. Hắn muốn có Bất Diệt. Con nói xem, đổi lấy một thanh kiếm, chúng ta đã bớt đi được bao nhiêu máu phải đổ. Bao nhiêu những người anh em của con đã không phải đẩy mình vào cảnh nguy hiểm. Vậy thì, đâu mới là việc nên làm, cần làm chứ?

Những lời khai sáng, bỗng chốc khiến Lương Nhất Công hiểu ra. Chàng cảm thấy như được khai sáng, thông suốt mọi chuyện, liền nhẹ nhàng đáp tiếng “dạ”. Chuyện về Bất Diệt và Trảm Trần kiếm, sẽ không hỏi đến nữa. Ngay lúc này, Lai Đông từ ngoài bước vào, bẩm báo:

- Bẩm, thưa chủ nhân, ngoài cổng có người của Nguyên Tiên giáo tìm đến. Ta nên cho vào hay đuổi chúng đi?

Nguyên Tiên giáo, trước nay chưa từng đến Thanh Sơn môn. Cả hai cũng không có giao thiệp gì. Vì vậy, sự xuất hiện của một thế lực được xem là bàng môn tà đạo khiến mọi người không khỏi bất ngờ. Lương Nhất Công ở Tam Cốc dù đã ra tay che chở, nhưng lúc này lại là người phản ứng đầu tiên.

- Lũ tà giáo mị dân, bọn chúng đến đây làm gì chứ?

Lai Đông đáp:

- Thưa công tử, chúng chỉ nói muốn xin gặp chủ nhân, không nói rõ là vì việc gì?

Lương Nhất Công liền xua đuổi:

- Ngoài lừa lọc, bịp bợm ra, bọn chúng làm gì có việc gì khác chứ. Tốt nhất, nên đuổi tống chúng đi.

Chàng rất căm ghét bọn chúng, lại sợ người ngoài sẽ nhìn thấy, nghĩ khác cho Thanh Sơn môn. Ngay khi Lai Đông vừa định tuân theo, thì từ sau lưng, Lương Thành Nghiệp lên tiếng:

- Khoan đã, cứ để chúng vào.

Lương Nhất Công có chút bất ngờ. Chàng ngoái lại nhìn, liền bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị, thần thái uy nghi của cha, bất giác trầm xuống. Rõ ràng, Lương Nhất Công đã có phần thiếu kiềm chế, vội vã ra lệnh cho thủ hạ mà vượt mặt cha. Nhưng chàng cũng đinh ninh cho rằng cha mình trước nay căm ghét phường gian ác, sẽ chẳng đời nào lại chịu gặp mặt chúng. Sau cùng, Lương Nhất Công nhớ tới những lời giáo huấn khi nãy, đành im lặng, bước lui sang bên.

Lai Đông theo lệnh của Lương Thành Nghiệp, liền cho người của Nguyên Tiên giáo vào. Bốn tên của Nguyên Tiên giáo, không ăn mặc theo lối đạo sĩ thông thường mà giả làm nông phu, vừa vào đến cửa đã lập tức quỳ rạp người mà cúi lạy. Lương Nhất Công nhận ra tên đi đầu là Vương Thăng, cánh tay phải thân tín của Hoàng Lão đạo chủ, kẻ luôn khua môi hô hào, ton hót xu nịnh chủ nhân của hắn mỗi khí có dịp. Vừa nhìn thấy bốn tên quỳ rạp ngay trước mặt, chàng đã không khỏi khinh bỉ, thầm nghĩ:

“Lũ tiểu nhân dơ bẩn này, tìm đến cha ta có mưu đồ gì đây?”

Bốn tên của Nguyên Tiên giáo sau màn quỳ lạy thì lục tục kéo nhau đứng dậy. Vương Thăng khúm núm chắp tay, hướng đến môn chủ Thanh Sơn môn, kính cẩn bẩm báo. Chẳng là sau khi Hoàng Lão đạo chủ bị lũ Tống g·i·ế·t c·h·ế·t, Nguyên Tiên giáo liền như rắn mất đầu, không ai làm chủ. Bọn chúng bị Ngũ hổ phái đuổi về đất Hồng, nhưng trên đường đi lại liên tiếp bị các môn phái nhỏ khác tấn công, sát hại. Đám giáo chúng phải trốn chui trốn lủi, thay áo cải trang mới may mắn sống sót. Xét thấy trong giáo phái không còn ai có đủ bản lĩnh, võ công để đứng ra bảo vệ, mấy tên trong số đó bèn đánh liều dẫn theo đồng bọn tìm đến Thanh Sơn môn để nhờ cậy. Vương Thăng kể đến đây thì mếu máo:

- Đội ơn Lương trưởng môn. Ngài như tiên ông trên trời, cứu giúp chúng sinh. Nếu ngài không ra tay cứu giúp, mấy vạn giáo chúng của Nguyên Tiên giáo sẽ bị người ta lùng g·i·ế·t bằng hết.

Lương Thành Nghiệp từ đầu nghe bọn chúng kể lể ca thán, sắc mặt thâm nghiêm không đổi, nay trầm giọng nói:

- Thanh Sơn môn ta coi ác như thù. Nguyên tiên giáo các ngươi lại là phường tà ma ngoại đạo. Các ngươi không sợ sao mà còn tìm đến?

Lời nói như đe dọa, vạch rõ chính tà. Lương Nhất Công nghe cha nói vậy thì cũng gật đầu đồng tình. Trong khi đó, Vương Thăng cùng ba tên đồng bọn dù có sợ hãi vẫn cố nuốt bọt mà nói:

- Dạ, bẩm. Đám tiểu nhân hèn mọn chúng tôi cũng biết Thanh Sơn môn danh tiếng lẫy lừng, luôn đề cao chính khí. Nhưng ở Tam Cốc, chúng tôi đã được Lương công tử, thiếu chủ của bản môn ra tay cứu giúp, biết rằng Thanh Sơn môn cũng không nỡ nhìn người khác lâm vào cửa tử. Vì vậy, đám tiểu nhân hèn mọn chúng tôi mới đánh liều đến đây, dập đầu cầu xin Lương trưởng môn, xin Lương công tử. Hai người như tiên ông, như thánh thần.Cúi xin Lương trưởng môn, Lương công tử, hãy lần nữa ra tay cứu giúp cho mấy vạn giáo chúng của Nguyên Tiên giáo.

Hắn vừa nói, vừa hướng sang phía Lương Nhất Công, rồi lại quỳ rạp xuống mà dập đầu ba cái. Lương Nhất Công nghe chúng nhắc đến chuyện cứu giúp ở Tam Cốc, rồi nghĩ đến mấy vạn giáo chúng, có chút mủi lòng. Nhưng chàng cũng liền lại thấy ghét bỏ, khinh bỉ trước cái sự giảo hoạt, xu nịnh của chúng:

“Đám tiểu nhân bỉ ổi này, ta đã cứu các ngươi một lần, không có nghĩa sẽ cứu các ngươi lần nữa. Thanh Sơn môn ta không có trách nhiệm phải bao bọc, để cho các ngươi tự do thoải mái làm mấy trò lừa lọc hại dân. Muốn kẻ khác không đuổi g·i·ế·t, sao các ngươi không tự giải tán đi chứ?”

Nghĩ là vậy, nhưng chàng không nói ra, sau cùng lại trông về phía cha, chờ đợi quyết định. Lương Thành Nghiệp sau hồi suy ngẫm thì quyết:

- Thanh Sơn môn sẽ thu dụng các ngươi. Ta sẽ giúp các ngươi tránh khỏi sự săn lùng của các môn phái, cung cấp vật lực hỗ trợ nếu cần. Ngược lại, các ngươi sẽ phải chịu sự quản thúc của Thanh Sơn môn.

Một sự quyết đáp nhanh chóng, khiến tất cả cùng bất ngờ. Trong khi Lương Nhất Công còn đang ngỡ ngàng, không giấu nổi sự hoài nghi trong ánh mắt thì bốn tên Nguyên Tiên giáo chẳng chút đắn đo, lại liên tiếp vái lậy mà cảm tạ cái ơn huệ. Dù phải chịu sự quản thúc, nhưng đổi lại tìm được đường sống, chúng như người đuối nước vớ được cọc. Lương Thành Nghiệp hướng đến Vương Thăng, nói:

- Nhà ngươi về lại đất Hồng, thu gom giáo chúng, chuyên tu đạo pháp. Từ này, Nguyên Tiên giáo chỉ được hoạt động trong giáo phận, không được mở rộng địa bàn, cũng không được làm những chuyện giả thần giả quỳ, ma đạo mị dân. Những xích mích với các môn phái khác, Thanh Sơn môn sẽ có cách giải quyết. Nên nhớ, các ngươi tuyệt đối không được kể ra việc Thanh Sơn môn đã thu dụng Nguyên Tiên giáo, giữa hai bên coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chương 117: Thu dụng Nguyên Tiên Giáo