Sấm Động Trời Nam
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127: Cô em gái bướng bỉnh
Hai người kéo nhau ra quán rượu ven sông, nơi từ mấy ngày nay đã là chốn tụ tập của quần hùng nhân sỹ các phái. Dù còn sáu ngày nữa mới đến Đồ Ma Tế Hội, nhưng những kẻ tò mò, háo hức đã đổ dồn về đây từ sớm, mỗi ngày một đông hơn, như sợ tranh mất chỗ. Kẻ ăn người nói, đám đông túm tụm hô hào quanh một cuộc tỉ võ. Không khí sô bồ, náo nhiệt khiến Phúc liên tưởng đến khung cảnh đá gà ở sới bạc bịp của Đổ Phường. Giữa muôn vàn âm thanh hỗn tạp ấy, giọng nói trong trẻo, lanh lảnh của một cô gái vang lên:
- Người tiếp theo. Nào, ai muốn đấu tiếp nào, mau bước ra! Ngày hôm nay, ai đánh thắng ta sẽ được thưởng ba quan tiền.
Tỉ võ ăn tiền, quả đúng là giống Đổ Phường thật. Lương Nhất Công lập tức nhíu mày, gằn giọng:
- Lại là nó, đồ bướng bỉnh.
Đúng vậy, cô gái đang đứng giữa sới võ không ai, chính là Diệu Linh, quý cô tiểu thư cao quý của nhà họ Lương. Không biết do ai mách bảo, Diệu Linh đã nắm được đám nhân sỹ giang hộ tụ tập ở đây. Để có người đấu võ cùng, nàng ta đã ra giá treo thưởng, hễ ai đánh thắng sẽ được ba quan tiền. Vừa được đấu võ với quý tiểu thư xinh đẹp, lại có cơ hội kiếm tiền, đối với những kẻ du thủ du thực, thật là cơ hội hiếm có. Chỉ là…
- Hoàng Thanh, Hùm xám đất Bắc xin được tiếp chiêu.
Từ trong đám đông, một tay tóc tai lòa xòa, quần áo tất tả, búa xua vọt ra, đứng trình ình giữa sới võ. Trông điệu bộ gã to lớn phương phi, nước da đen cháy, thật có tướng của một ông hộ pháp. Đứng ở vòng ngoài quan sát, Lương Nhất Công khẽ đọc lên:
- Hoàng Thanh, người của phái Sơn Động, Bắc Giang. Võ công chủ yếu là Lão Hổ quyền, lấy ngoại công làm chính.
Phúc đứng kế bên, vừa lắng nghe những lời giới thiệu, vừa chú tâm quan sát. Trong sới võ, Hoàng Thanh bước lại một bước lấy đà, song quyền dựng lên, hai mắt sáng rực chiếu về phía đối thủ:
- Tiểu thư, xin cẩn trọng!
Nói rồi tức thì lao đến. Hai quyền đánh ra như búa bổ, thế như hổ vồ mồi. Diệu Linh định thần, sau cái nhíu mày thì nhảy vọt lên. Vừa lộn ngược người ra sau lưng đối phương, nàng lập tức phát đòn đánh trả. Là Nhất Quyền Khai Thiên trong Khai Thiên Quyền, tuyệt học chấn danh của Thanh Sơn môn. Một quyền nhanh, trực diện, cũng rất có lực. Hoàng Thanh lách mình tránh được, đồng thời đánh vòng ngược lại, hai quyền cuộn từ hai bên, nhắm đến hai bên thắt lưng.
Diệu Linh lại lần lữa bước giật lại né tránh, ngay khi thoát khỏi tầm với của đối phương thì song quyền phát đánh đến ngang mặt. Gã hùm xám vừa ngẩng lên đã thấy hai quyền choáng đến, vội vàng dựng song thủ lên như màn khiên che chán. Hai quyền đánh vào song thủ, kêu “chát” lên một tiếng.
Cả hai cùng bật ra. Diệu Linh cảm thấy hai nắm tay hơi ê ẩm, còn Hoàng Thanh thì không xi nhê. Hắn bật cười ha hả, khoái trá nói:
- Lương tiểu thư, sao hả? Võ công của tên hèn kém này cũng được đấy chứ? Khai Thiên Quyền nghe nói uy lực vô song, sao không thử cân lượng với Lão Hổ Quyền xem bên nào nặng hơn?
Diệu Linh cũng không kém cạnh, nét mày xinh trau lại, đanh giọng quát lên:
- Có gì mà đã lớn lối thế. Muốn đấu thì đấu, ta sợ nhà ngươi chắc?
Thế là cả hai lại lao vào nhau. Lần này, không bên nào còn né tránh nữa, bốn quyền trực diện đối đầu. Những tiếng chan chát vang lên. Rõ ràng là Hoàng Thanh đã cố ý khích tướng, dụ tiểu thư nhà họ Lương vào màn đọ sức lức, đúng với thế mạnh ngoại công của gã ta. Từ bên ngoài, Lương Nhất Công nhận ra bất lợi, liền hô lên:
- Diệu Linh, em còn trẻ, thua thiệt người ta thời gian tu tập, không thể đơn thuần đấu sức như vậy được.
Diệu Linh vốn tính ương ngạnh, lại đang lúc cuốn trong cuộc đấu, nên dù có nghe được lời chỉ điểm thì vẫn như để ngoài tai. Nhất Công càng chê về công phu tu tập, nàng lại càng cố chấp dùng sức cho được. Sau một chập, hai nắm tay dần trở lên ê ẩm, cơn tức lan lên đến bả vai. Hoàng Thanh thấy đối thủ dần yếu thế thì đắc ý, lại ha hả cười một tràng:
- Sao rồi, Lương tiểu thư? Cô còn không chịu nhận thua đi.
Diệu Linh tức chí, mắt ngọc long lên. Nàng liếc trông qua chỗ Lương Nhất Công, rồi hướng về gã Hùm xám, quát lớn:
- Ai đã thua nhà ngươi chứ?
Nói rồi lại vung quyền lao tiếp vào cuộc đấu. Trong đầu Diệu Linh lúc này, là cả sự tức giận sôi sục như lửa trào. Cái gã hùm xám đáng c·hết, dám lên mặt cười nhạo. Còn cả ông anh quý hóa nữa. Ai khiến chứ. Thiếu gì lúc, sao lại chê bai võ nghệ của em gái giữa hàng trăm con mắt của giang hồ khắp chốn như vậy chứ. Diệu Linh cứ thế suy nghĩ, cứ thế vung quyền một cách ào ạt. Trận này, nàng quyết phải thắng cho được? Chỉ là, chưa biết phải đánh sao cho thắng? Gã Hoàng Thanh này, công nhận mà nói, quyền nghệ không hề tồi một chút nào. Đúng lúc cấp kíp:
- Chú ý hạ bộ của hắn?
Lương Nhất Công lần nữa chỉ điểm. Gã Hùm xám tuy to lớn, dũng mãnh, nhưng hạ bàn lại không quá vững chắc. Tránh chỗ mạnh, đánh vào chỗ yếu là hai gióng chân của gã, chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn. Diệu Linh vì không muốn thua trận nên đành vứt bỏ hết sự ương ngạnh cố chấp mà nghe theo. Nàng thình lình cúi rạp, xoay người, vung chân quét một vòng. Hoàng Thanh tập tức b·ị đ·ánh mất trụ, kêu “oái” một tiếng. Gã b·ị đ·ánh ngã đổ kềnh, hất cả bốn vó lên trời, vừa ngổm đầu dậy đã thấy nắm quyền của Diệu Linh trấn ngay trước mặt.
Thắng thua đã rõ. Trận đấu đột ngột có kết quả khiến cả đám đông ngỡ ngàng, phải mất một thoáng mới như vỡ ra.
- Hay. Hay lắm. Đánh hay lắm.
Diệu Linh đắc ý, nhí nhảnh ăn mừng. Nàng trở ra chỗ Lương Nhất Công, dành tặng người anh một cái nhìn rất phớt cùng vẻ mặt vênh váo, trước khi niềm nở tươi tắn chào hỏi Phúc:
- Anh Phúc, anh đến khi nào vậy?
Phúc ngượng ngập đáp:
- Vừa mới, anh với anh Công vừa đến, ngay lúc em chuẩn bị đấu với cái gã đó.
Diệu Linh lại nói:
- Anh đến sao không gọi em một tiếng.
Tiểu thư của Thanh Sơn môn cứ như một chú chim sâu, lanh chanh, rốt rít nhảy nhót quanh chùm lá xanh là Phúc, mặc kệ Lương Nhất Công đang im lìm như một con rắn rình rập kế bên. Lương Nhất Công không để cho cô em hân hoan thêm, lạnh lùng nói:
- Linh, sao em tìm đến chỗ này? Lại còn bày trò tỉ võ, treo thưởng như đám c·ờ· ·b·ạ·c cá cược…
Nét mặt Công nghiêm nghị, rõ ràng đang có ý trách mắng. Diệu Linh không thèm đáp, cúi mặt, bũi môi.
- Em có biết chỗ này đang có rất nhiều kẻ du thủ du thực, tà ma ngoại đạo, rất nguy hiểm. Nhỡ như…
Lương Nhất Công vẫn tiếp tục giáo huấn. Nhưng vừa mới được mấy lời thì Diệu Lĩnh đã vằng mặt, hai mắt long lên, giọng nói gắt gọng:
- Rồi rồi, em biết rồi. Anh lại nói là nhỡ như có gì, thì ai sẽ bảo vệ em đúng không. Rồi cha mà biết sẽ trách phạt, không cho em ra ngoài đúng không? Biết rồi, mấy lời này em nghe chán rồi.
Nàng nói một tràng, sắc mặt đỏ phừng phừng. Một sự phản ứng bộc phát. Trong khi Lương Nhất Công mím chặt môi, kìm nén sự tức giận đang tăng lên thì
Phúc khẽ giật tay áo, cố xoa dịu tình hình. Diệu Linh vẫn chưa thôi ấm ức, lại thổn thức nói:
- Anh cứ đi vắng suốt, chẳng khi nào chịu chơi với em. Ngày nào cũng phải tập võ với người của Thanh Sơn môn, em chán ngán đến tận cổ rồi.
Hai mắt Diệu Linh long lanh ướt, đôi môi tươi mọng mấp máy liên hồi như sắp khóc. Phúc trông dáng bộ yểu điệu nữ tính của nàng thì cũng muốn nói đỡ, nhưng chưa biết phải nói thế nào. Trong khi đó, Lương Nhất Công vẫn giữ vẻ mặt nghiêm lạnh, nói:
- Tập tành thì không đến nơi, chỉ biết chăm chăm dùng sức, ai dạy em đánh đấm như vậy chứ?
Diệu Linh liền cự cãi:
- Là anh đấy. Ai bảo anh bỏ bễ, không chịu dạy cho đến nơi đến chốn chứ.
- Con ranh này …- Lương Nhất Công nghiến răng, hằn giọng định quát lên trước khi trầm tĩnh trở lại – Đừng tưởng đánh thắng được mấy tên vừa rồi đã là hay. Vì người của ta có ở đây, nên bọn chúng sẽ không dám đánh hết sức đâu.
Chàng nói rồi nhìn lên phía trước, nơi sáu bảy môn hạ của Thanh Sơn môn đang đứng chắn trước mặt. Những người này thuộc đội Bắc, một trong bốn đội của Thanh Sơn môn, được giao nhiệm vụ kèm cặp, bảo vệ cho vị đại tiểu thư bướng bỉnh. Diệu Lĩnh muốn kiếm người tỉ võ, bọn họ chẳng dám cấm cản. Nhưng sự hiện diện của họ khiến hết thảy đám quần hào nhân sỹ kia phải e dè, thành ra không dám đánh một cách thẳng thừng. Nhỡ tay đả thương vị tiểu thư đáng mến của nhà họ Lương, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm khốc. Diệu Lĩnh võ công không phải dở, lại gặp toàn đối thủ như vậy, thành ra thắng liến bốn năm trận. Nhưng nàng không chịu hiểu cho điều này, chỉ thấy thành quả bị người anh bỉ bôi thì ấm ức cự lại:
- Vẫn là anh coi thường em chứ gì? Trong mắt anh, có bao giờ xem em là giỏi giang đâu!
Phúc thấy vậy thì liền chen vào, nói:
- Anh Công, Diệu Linh cũng được mà. Em thấy võ nghệ của em ấy ổn đấy chứ.
Tất nhiên, mấy lời này mục đích chính là để vỗ về an ủi. Lương Nhất Công hiểu vậy nên không đáp, còn Diệu Linh mừng vui ra mặt.
- Đấy, chỉ anh Phúc là quý em thôi.
Sắc mặt lập tức hớn hở, ánh nhìn trở lên tươi tắn, rạng rỡ như nắng ban mai, thật khác so với cảnh hờn dỗi, phụng phịu vừa xong. Sự thay đổi thái độ của nàng ta khiến ngay cả Phúc cũng bất ngờ. Diệu Linh nháy mắt với chàng một cái đầy tinh nghịch, rồi liền trở lại sới võ trong ánh nhìn bất lực của người anh trai, chất giọng lại lanh lảnh:
- Nào, ai đấu tiếp nào?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.