Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 15: Nhất cuồng Hoàng Cái
Bình minh. Mặt trời tỏa thứ nắng sớm dịu dàng tươi tắn, tắm mát những búp sen hồng còn long lanh sương sớm. Phúc thức dậy, sau giấc ngủ ngắn ngủi. Cả một đêm dài giăng ra đối với chàng trai trẻ. Dù đã quá mệt mỏi nhưng Phúc cũng không thể ngủ nhiều hơn được nữa. Chàng ngắm nhìn cảnh hồ rộng lớn. Trên mặt nước mênh mông, sen đang vươn mình. Có những cành xa bờ, một mình, dập dềnh. Những cành sen ấy cũng nhỏ bé, lẻ loi, cô độc giống như chàng bây giờ. Nhưng Phúc lại không thấy ở chúng sự ủy mị, sầu bi. Những cành sen ấy đang chuẩn bị vào độ nở hoa rực rỡ nhất. Phúc ước gì có thể được ngắm nhìn khung cảnh ấy, mùa này, mùa sau, mùa sau nữa ...
Từ trong bờ, lão Hoàng Cái vọt ra, chạy từng bước dài trên mặt nước, phá vỡ sự yên ả đang có. Giữa hồ, vùng nước mênh mông, trống trải là nơi lão hiển lộ cước pháp. Một cái quét chân. Làn nước trắng xóa như lụa, cao hơn trượng được kéo lên, che lấp đi con người bên trong. Ngọn cước cắt ngang. Tấm lụa nước lập tức bị xé làm hai, ào ạt rũ xuống. Khi những giọt nước còn đang rơi lã chã, lão lại đạp một cước, quán kình lực xuống mặt hồ. Tiếng nổ lớn inh tai phát ra, bốn cột nước lớn dội lên, cao hơn hai trượng, sừng sững như với tới trời xanh. Trảm, tống, phá, quét. Chỉ thấy thân ảnh của lão Hoàng Cái bỗng chốc phân làm bốn, cùng một lúc đánh tan các cột nước, hóa thành cơn mưa bất chợt phủ xuống mặt hồ.
Bọt nước tung bay trắng xóa, tán xạ với ánh mặt trời, tạo thành một dải hào quang lung linh rực rỡ. Ở đó, lão Hoàng Cái hiện ra, khí độ uy nghi như một võ thần. Phúc chợt hiểu ra, trước mắt chàng chính là một sân khấu lớn. Trên đó, lão Hoàng Cái đang trình diễn thứ võ nghệ tuyệt tác mà lão đã dành cả đời khổ luyện. Ào ạt, dữ dội như gió giông, cường bạo, mãnh liệt như sấm sét. Thứ cước pháp mà chàng chưa từng được thấy. Có lẽ, thiên hạ cũng chưa từng được thấy.
Khi Phúc còn đang ngỡ ngàng, lão Hoàng Cái đã đáp xuống trước mặt, toàn thân thấm ướt. Lão thoáng nhìn chàng, rồi vớ lấy bầu rượu, tu một hơi. Có lẽ là rượu mới, bởi đêm qua, chàng đã uống sạch số còn lại trong đó. Phúc ngập ngừng một hồi lâu, trước khi cất lời: