Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37: Truyền nhân của ngũ hổ

Chương 37: Truyền nhân của ngũ hổ


Thu Lệ đứng giữa võ đài, bóng người lồng lộng. Sau khi đả thương Anh hùng kiếm, đánh bại Nhật Nguyệt song giả, vị thế của nàng đã tăng lên rõ rệt. Dù đâu đó vẫn còn hoài nghi, nhưng phần đông nhân sỹ võ lâm đều tỏ ra e dè, không dám lên đài thách thức. Mọi ánh mắt lúc này đổ dồn về Tản Viên và Bắc Sơn phái, hai môn phái đệ nhất kiếm của Lĩnh Nam. Hồ Nguyên cũng hướng sang, lên tiếng:

- Khúc trưởng hộ, Lưu thủ lĩnh, xem ra kiếm nghệ của Hoàng tiểu thư đã được các môn phái thừa nhận. Tản Viên và Bắc Sơn là hai thái sơn bắc đẩu về kiếm pháp, danh tiếng lẫy lừng, có chăng cũng nên hiển lộ để tất cả cùng được thưởng lãm.

Y khéo léo đề nghị. Khúc Vĩnh Lâm liếc trông Lưu Nhất cho phải phép, bình tâm đáp:

- Việc này, ta đã có phân phó.

Rồi lại ngoái trông Đoàn Xuân Huy, nói:

- Chú Huy mấy lần trách người ta tranh mất thượng đài, nay thì đến lượt, đã thỏa ý chú rồi chứ?

Lời nói nhẹ nhàng, ngầm chê trách sự nóng nảy thô lỗ của vị phó hộ. Đoàn Xuân Huy bỗng lại tỏ ra buồn bã, không còn hào hứng:

- Thôi, bỏ đi. Các cao thủ kiếm như lão Kiếm tặc, Lương công tử, cả hai gã Đại Lý nữa đều không còn, vậy thì ta còn thượng đài để đấu với ai. Không có cao thủ, việc tỷ kiếm còn gì là thú vị.

Gã chỉ mong được tỷ kiếm với các kiếm khách đệ nhất trong thiên hạ, không có chí tranh kiếm. Vì vậy, khi tất cả đều đã rời đài, gã cũng không còn hứng thú, lại trỏ tay về phía Thu Lệ nói:

- Nó là con gái của ông Nhân, ông là bạn của ta. Không lẽ giờ này ta lại đi tranh kiếm với nó? Để làm gì, để làm gì cơ chứ? Ta không thể đấu với nó được.

Rồi như chợt nhớ ra, liền đánh mắt sang phía Lưu Nhất:

- Quên mất, vẫn còn Lưu thủ lĩnh. Nếu vậy, trừ phi Lưu thủ lĩnh thượng đài, ta mới có hứng thú. Ông Nhất, ông lên trước đi, rồi hai ta làm một trận cho thật sảng khoái.

Gã phó Hộ giọng nói oang oang, ngôn từ xuồng xã, thật không đúng với phong thái của kẻ có địa vị trong võ lâm. Lưu Nhất từ đầu tới giờ luôn im lặng đăm chiêu, dường như chỉ chú tâm vào các cuộc tỷ thí. Nay được Hồ cốc chủ nhắc tới, chưa kịp đáp lời thì Đoàn Xuân Huy nhắn nhủ. Y nhẹ cười:

- Ta cũng mong được luận kiếm cùng Đoàn phó hộ, được thấy kiếm pháp chí cao vô thượng của núi Tản Viên. Nhưng Kiếm hội lần này quả thực đã phát lộ được rất nhiều anh tài, là cơ hội tốt để lớp trẻ, những kẻ kế thừa có thể chứng thực thành tựu của bản thân. Nếu đã như vậy, hãy cứ để chúng được tiếp tục. Còn những kẻ già cả như chúng ta, có lẽ nên ngồi ngoài là hơn.

Lưu Nhất có chí muốn đoạt Bất Diệt, cũng sẵn sàng cho cuộc tranh kiếm với phái Tản Viên. Nhưng việc phải đánh trước với Thu Lệ lại là chuyện khác. Bỗng dưng, nàng trở thành chướng ngại, là vật cản của những kẻ đứng đầu ngũ hổ phái. Lưu Nhất lo bản thân vì đấu với nàng mà hao tổn khí lực, khi ấy, người của Tản Viên sẽ thừa cơ đoạt kiếm. Việc đoạt kiếm không có cũng được, nhưng để thua Tản Viên trước mặt quần hùng thì lại ảnh hưởng lớn tới thanh danh của phái Bắc Sơn. Trong cuộc đấu này, bên nào phải tỷ thí trước với Thu Lệ sẽ gặp bất lợi. Lưu Nhất cho rằng đây là ý đồ thâm hiểm của gã phó hộ. Bất quá, cả hai cùng bỏ tranh kiếm cũng có sao, lại được tiếng là không sân si với đám trẻ. Y nhẩm tính như vậy nên nói tránh đi. Đoàn Xuân Huy liền mặt mũi tiu nghỉu, thất vọng trông thấy:

- Vậy thì ta cũng không lên đài.

Họ Hồ tổ chức Kiếm hội, đương nhiên rất hi vọng ngũ hổ phái sẽ tham gia tranh kiếm để nâng cao vị thế cho gia tộc. Hồ Nguyên nghe hai người đối đáp thì không khỏi hụt hẫng, nói khó:

- Anh hùng hào kiệt bốn phương lặn lội tìm đến Kiếm hội, một phần là muốn được chiêm ngưỡng kiếm pháp tuyệt diệu của Viên Sơn hai phái. Nay các ngài nhất quyết như vậy, không sợ sẽ phụ lòng người trong thiên hạ sao. – Bẵng một nhịp quan sát thái độ, lại nói - Nếu như không tiện, có thể để người trong phái tham gia cũng được mà.

Sự nhiệt tình của Hồ Nguyên khiến Khúc Vĩnh Lâm cảm thấy ái ngại. Vị trưởng hộ vẫy gọi Khúc Vĩnh Nhạc, Đoàn Thu Nguyệt, nói:

- Tiểu thư Thu Lệ tuy còn trẻ nhưng kiếm nghệ đứng vào hàng cao thủ. Không có nhiều cơ hội để gặp được đối thủ như vậy, hai đứa hãy tận dụng cơ hội. Biết đâu lại nhận ra những thiếu sót trong kiếm pháp để chỉnh sửa.

Trong khi Khúc Vĩnh Nhạc còn chưa kịp nói gì, Đoàn Thu Nguyệt đã reo lên đầy phấn khích:

- Hay quá. Để cháu lên trước.

Đoàn Xuân Huy thấy cô con gái lanh tranh thì ngăn lại mà dạy bảo:

- Cái con này, không biết trên dưới, trời cao đất dày là gì cả. Tài nghệ được đến đâu mà đòi lên đài. Việc này hãy để anh Nhạc đảm nhận.

Khúc Vĩnh Lâm ra mặt nói đỡ:

- Việc này không cần quá câu lệ, nếu Thu Nguyệt thích, chú cứ để nó lên.

Đoàn Thu Nguyệt được người bác trưởng hộ nói đỡ thì vênh mặt đắc ý, nhí nhảnh cười rồi lập tức phi thân lên võ đài. Thu Nguyệt và Thu Lệ, hai thiếu nữ cùng độ tuổi mười lăm, mười sáu, một bên trong trẻo tinh nghịch, một bên lạnh lùng. Hai nàng thiếu nữ tỷ kiếm, bóng hình vũ lộng tựa như đang nhảy múa. Nét dịu dàng, tha thướt khiến cả quần hùng say đắm, cuốn theo từng đường kiếm, cứ mải mê ngắm nhìn mà quên đi mất mục đích của cuộc đấu. Tất nhiên, người giành phần thắng là Thu Lệ. Khúc Vĩnh Lâm nói với con trai:

- Vĩnh Nhạc, con cũng lên chứ?

Khúc Vĩnh Nhạc do dự:

- Thưa cha ...

- Sao vậy?

- Con nghĩ là ... Hoàng tiểu thư đã trải qua nhiều cuộc tỷ thí, sức lực hao tổn. Nếu ta lợi dụng tranh kiếm lúc này, dù có thắng cũng không vẻ vang gì. Hơn thế, em Nguyệt đã đại diện Tản Viên thượng đài, ta không nên để các môn phái nói Tản Viên lấy đông địch một - Vừa nói, y vừa thăm dò thái độ của cha - Theo con thấy, Hoàng tiểu thư đã đánh bại hai kiếm giả của Đại Lý, làm tăng thêm uy danh cho võ lâm Lĩnh Nam. Vì vậy, việc cô ấy đoạt được Bất Diệt cũng là xứng đáng.

Khúc Vĩnh Nhạc phần đem lòng ngưỡng mộ, phần tự thấy kiếm lực của mình không bằng Thu Lệ, vì vậy từ chối việc thượng đài. Khúc Vĩnh Lâm hiểu tâm tư của cậu con trai nên không cưỡng ép, gật đầu đồng ý. Đúng lúc này, cạnh bên có tiếng người cười. Khúc Vĩnh Nhạc ngó sang, thấy Ngô Cương, thiếu chủ của Hoan Châu thành đang nhìn mình liền hỏi:

- Ngô công tử, vì sao lại cười?

Ngô Cương phe phẩy cây quạt trong tay, điệu bộ nho nhã rất phù hợp với vẻ ngoài anh tú mỹ miều:

- Khúc công tử, không phải ta có ý cười công tử. Chỉ là nghe công tử nói mấy lời, cảm thấy cảm động, thích thú mà thành ra cười vậy.

Khúc Vĩnh Nhạc thoáng ngạc nhiên, bởi việc nói chuyện giữa hai con cha lại bị người ngoài để ý. Rõ ràng khi nãy, Khúc Vĩnh Nhạc có hạ giọng. Hoan Châu thành lại ngồi cách Tản Viên, có Thanh Sơn môn ở giữa, vậy mà Ngô Cương vẫn nghe được, hẳn là có dụng tâm theo dõi, không biết có ý đồ gì. Ngay trong lời nói của gã cũng mập mờ khó đoán:

- Là chỗ nào cảm động?

Ngô Cương mỉm cười, điệu cười không giống lắm của người đang cảm động.

- Là sự cao thượng. Khúc công tử từ việc chối thượng đài tranh kiếm chính là sự cao thượng đáng ngưỡng mộ.

Khúc Vĩnh Nhạc hiểu mục đich trong lời nói của mình, nên khi nghe thiếu chủ của thành Hoan Châu nhắc đến hai từ cao thượng thì thẹn lòng, vội xua tay:

- Ngô Cương công tử, hai từ cao thượng của công tử ta không dám nhận.

Ngô Cương rõ có ý giễu cợt, lập tức đổi giọng:

- Chỉ có điều ...

Gã hướng mắt lên võ đài, nơi Thu Lệ đang đứng:

- Chỉ có điều ... Khúc công tử thực tâm cao thượng, hay là vì sợ không đấu lại tiểu thư Thu Lệ.

Khúc Vĩnh Nhạc lúc này mới ngộ ra thâm ý, cũng định lớn giọng đáp lại. Nhưng lời nói của đối phương đã đánh trúng tim đen, thành thử lúng túng không mở miệng được. Ngô Cương lại nói tiếp:

- Kiếm hội tỷ thí, lấy kiếm nghệ ra so xét, người chiến thắng sau cùng là người đoạt kiếm. Sao có thể nói ai xứng đáng, ai không xứng đáng mà đem kiếm trao tặng. Khúc công tử đường đường là người kế thừa của Tản Viên danh tiếng lẫy lừng, vậy mà lại sợ thua một cô gái đến nỗi không dám lên đài. Nếu ngay cả việc lên đài cũng không dám, thì lấy tư cách gì để nói chuyện xứng đáng. Như vậy có phải đáng cười không.

Những lời sắc sảo, đầy khẩu khí của gã như mắng thẳng vào mặt Khúc Vĩnh Nhạc. Ngô Thiết thấy con trai mình đột nhiên lớn tiếng không chút kiêng dè thì mấy phần hốt hoảng:

- Cái thằng này ... sao lại nói như vậy?

Người của Tản Viên đương nhiên không thể vui vẻ trước những lời lẽ trịch thượng nhắm vào mình. Đoàn Xuân Huy đập ghế toan đứng dậy, nhưng lại lần lữa bị Khúc Vĩnh Lâm ngăn lại. Vị trưởng hộ trầm tĩnh, cho rằng đây là chuyện của đám trẻ, những kẻ đứng đầu hai phái không cần can dự, tránh để mất hòa khí. Hơn thế, y cũng muốn thử xem phản ứng, bản lĩnh của người con trai. Khúc Vĩnh Nhạc cứng rắn đáp lại:

- Muốn xem tư cách của ta, sao không lấy kiếm ra đo thử. Ngô công tử, người có dám cùng ta thượng đài tỷ kiếm.

Khúc Vĩnh Nhạc cho rằng người của thành Hoan Châu chỉ chuyên về thương, vì vậy đem kiếm ra thách thức. Y không biết việc Ngô Cương đã âm thầm tập luyện để chuẩn bị cho kiếm hội lần này. Dẫu vậy, gã họ Ngô cũng không vội vã nhận lời:

- Đây là kiếm hội, quần hùng tề tựu, nào phải chốn có thể tùy tiện. Nếu Khúc công tử muốn, cứ việc lên đài. Chỉ cần thắng được tiểu thư Thu Lệ, Ngô Cương ta dù kiếm nghệ kém cỏi cũng sẽ cùng công tử tỷ thí một phen.

Ngô Cương lần nữa hối thúc đối phương thượng đài. Trong đầu gã thầm tính, hai người Nhạc Lệ đấu với nhau, dù ai thắng ai thua thì gã cũng sẽ là ngư ông đắc lợi, ra tay thu dọn tàn cục. Khúc Vĩnh Nhạc tuy đang trong cơn nóng giận, nhưng vẫn e ngại Thu Lệ, nói:

- Ta chỉ muốn xem kiếm pháp cao minh của Ngô công tử, không muốn tranh kiếm.

Ngô Cương khẽ cười, rồi hướng sang phái Bắc Sơn, rõ không coi Khúc Vĩnh Nhạc ra gì:

- Khúc công tử đã vậy, không biết Lưu công tử thế nào? Bắc Sơn là kiếm phái đứng đầu thiên hạ, Lưu công tử cũng nên cho quần hùng được mở mang tầm mắt?

Người được nhắm tới là Lưu Thiện, con cả của thủ lĩnh phái Bắc Sơn Lưu Nhất. Lưu Thiện tuổi ngoài hai mươi, lẽ ra đã đến thời phải đua tranh với thiên hạ. Nhưng vì bản tính hiền lành, tư chất lại có phần ngu độn, thành thử hơn mười năm luyện kiếm, thực lực không tiến triển. Y được cha cho đi cùng tới kiếm hội là để vui chơi, chứ không liên quan gì đến việc tranh kiếm. Vừa nghe thấy nhắc đến, Lưu Thiện đã vội lắc đầu, thật thà mà đáp:

- Lưu Thiện kiếm pháp thấp kém, không phải là đối thủ của Hoàng tiểu thư. Ngô công tử, người đừng kêu ta phải thượng đài.

Ngô Cương thừa biết việc này, nhưng vẫn giả bộ đề nghị, cốt để bêu rếu nhà họ Lưu trước mặt quần hùng. Gã dõng dạc lên tiếng:

- Viên Sơn hai phái đã không tham gia, thật khiến người ta phải thất vọng. Nếu đã như vậy, hãy để Ngô Cương vì kiếm hội mà góp thêm phần náo nhiệt.

Khúc Vĩnh Nhạc thấy gã có ý định thượng đài liền buông lời khích bác:

- Ngô công tử, ta hi vọng cuộc tỷ thí sẽ không kết thúc quá chóng vánh.

Ngô Cương lòng đầy tự phụ, đáp:

- Lấy Bất Diệt đâu phải khó khăn gì. Chỉ sợ những người tiền hậu bất nhất, miệng nói không muốn tranh kiếm, đến khi thấy ta đoạt được lại....

Câu nói không chỉ nhắm đến Khúc Vĩnh Nhạc, mà còn khiến những Lưu Nhất, Đoàn Xuân Huy cũng chột dạ. Dù bực tức, nhưng với địa vị, phẩm bậc của mình, cả hai đanh phớt lờ cho qua. Khúc Vĩnh Nhạc vẫn tin vào phần thắng cho Thu Lệ, thản nhiên đáp:

- Nếu Ngô công tử có thể vượt qua anh hùng trong thiên hạ, đoạt được Bất Diệt, Vĩnh Nhạc ta sẽ hai tay cung kính chúc mừng, quyết không tham tranh.

Ngô Cương chỉ chờ có vậy, liền tung mình lao lên võđài. Trước khi đi, không quên gửi tới Hồ Phát cái nhìn đầy thách thức.

Chương 37: Truyền nhân của ngũ hổ