Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 43: Đêm ở căn miếu hoang
Kiếm hội kết thúc, sáng hôm sau, các môn phái, thế lực kéo nhau rời Mai Hoa cốc. Hiển nhiên tất cả còn chưa hay tin về vụ việc của Dương gia, cũng như sự xuất hiện của đám người Tống trên đất Việt. Lúc này, chỉ còn người của Hoàng gia trang và Phúc, một khách bất đắc dĩ, ở lại chơi theo lời mời của Hồ Phát. Vị thiếu cốc chủ hăng hái đưa cả bốn đi thăm thú cảnh vật trong cốc. Trước hết vẫn là rừng hoa mai trắng. Khu rừng hôm nay không còn tấp nập, ồn ào như trong hai ngày Kiếm hội diễn ra, cũng nhờ vậy cả bốn mới có dịp chiêm nghiệm hết vẻ đẹp của nó. Ở đây có cả nghìn gốc mai cổ thụ rêu phong, muôn ngàn dáng vẻ sinh động. Hoa mai trắng xóa nở kín cả một vùng, khiến kẻ lạc bước tới cứ ngỡ như đang đi giữa thênh thang mây trời. Trong cả bốn, có lẽ Thu Lệ là người thích thú nhất với những bông mai trắng. Dù trên nét mặt không biểu lộ ra, nhưng trong ánh mắt nàng lại toát lên sự bâng khuâng, lơ đễnh khi ngắm nhìn chúng. Có lẽ, những bông hoa đã gợi nhắc trong nàng về những kí ức xưa cũ. Thưở ấy, mẹ nàng cũng thường cắm cành đào, cành mai trang trí mỗi độ xuân về.
Sau rừng mai là đến thác nước. Ngọn thác nằm bên vách núi, từ độ cao trăm trượng đổ xuống, trải dài như tấm lụa. Từ xa trông đến đã thấy được vẻ hùng vĩ, nhưng khi đến gần, tất cả lại thấy nó thật nhẹ nhàng và thơ mộng. Không ầm ào, không dữ dội. Ngọn thác từ lưng chừng trời đổ xuống, đến gần mặt hồ thì bốc hơi, tan biến thành thành vô số hạt nước li ti, phát tán ra không trung. Những hạt nước tán xạ với ánh sáng, phản chiếu với mặt hồ, tạo thành một vùng không gian lung linh đầy mê hoặc.
Nằm cạnh hồ nước là tòa tháp bẩy tầng cao v·út như ngọn giáo đâm lên trời cao. Từ trên tầng bẩy có thể phóng tầm mắt ra xa, thâu nạp hết thảy cảnh vật xung quanh. Đập vào mắt bốn người chính là những vách núi dựng đứng, sừng sững như những bức tường thành, bao bọc và ngăn cách Mai hoa cốc với thế giới bên ngoài. Từ một kẽ nứt trên vách núi, ngọn nước tuôn ra thành con thác, để rồi đổ xuống, phủ lớp sương huyền ảo lên mặt hồ. Xa xa mạn tây là lớp lớp những điện đài trùng điệp, lầu son gác tía san sát, bề thế và uy nghi tựa chốn cung cấm. Phùng Trí ngắm nghía cơ ngơi của họ Hồ, lại so sánh với Hoàng gia trang, tự thấy có phần nhỉnh hẳn. Xuôi về cực nam của cốc, từ dưới tán rừng xanh bốc lên mấy cột khói trắng, chầm chậm và cuộn vẩn như đang nhả mây. Nơi đó chính là xưởng đúc rèn của Hồ thị. Hồ phát cũng không ngần ngại mà dẫn mọi người tới tham quan. Bên trong xưởng, những lò lửa đỏ rực. Mười mấy thanh niên tráng kiện mình trần, mồ hôi nhễ nhại đang hối hả quai búa, đập từng chập mạnh mẽ và dứt khoát lên khối sắt nóng. Hoa sắt bắn ra, nở bung và lóe sáng như sao băng trước khi vụt tắt.
Nếu không phải được đến tận nơi chứng kiến, có lẽ Phúc và người của Hoàng gia trang sẽ không thể tin rằng những thứ kim khí sắc lạnh, khô khan lại được tạo ra ở một chốn đẹp đẽ, thơ mộng và kì vĩ đến vậy. Quả là tuyệt cảnh chốn nhân gian. Dường như Hồ Phát muốn trưng ra hết tất thảy những gì mà Mai Hoa cốc có. Khỏi phải nói, cha con Phùng Trí trầm trồ, thích thú lắm. Trước nay cả hai chưa từng được tiếp đón nồng hậu như vậy, với tất cả sự long trọng dành cho một thượng khách. Trong khi Thu Lệ vẫn tỏ ra giá lạnh thì hai cha con họ Phùng chính là cách tốt nhất để vị thiếu cốc chủ có thể lấy lòng người của Hoàng gia trang. Còn với Phúc, chàng chẳng thể nào vui thú cho được. Trong tâm trí của chàng lúc này, sự chật hẹp, gò bó của Mai Hoa cốc có là gì so với cái thênh thang, ngút ngàn của núi rừng biên viễn. Một ngày dài đằng đẵng trôi qua, kết thúc bằng lời mời tới chơi Hoàng gia trang của vị quản gia.