Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 65: Đám tang của thủ lĩnh

Chương 65: Đám tang của thủ lĩnh


Rừng cờ đen phủ kín từ chân núi, ngàn nếp người chen chật khu đền Trung. Dân chúng mười tám thôn hôm nay đổ dồn về đất thiêng, không phải để tỏ lòng thành kính với bậc thánh thần, mà để tiễn đưa vị trưởng hộ, cũng đồng thời là người con của xứ Đoài. Bên l·inh c·ữu của Khúc Vĩnh Lâm, tả hữu phó hộ, hội đồng tộc trưởng nghiêm cẩn túc trực. Phía dưới, năm trăm thủ hộ từ nhất phẩm đến bát phẩm đầu chít khăn tang, quỳ gối. Dân chúng từ già trẻ, lớn bé đứng kết với nhau thành hàng, tầng tầng lớp lớp. Tiếng than khóc sụt sùi, nức nở, cả Tản Viên chìm trong đau thương.

Tù và kéo lên, phá vỡ thinh không. Từng nhịp trống đồng rền vang, thúc động trời xanh. Sau lễ di quan, l·inh c·ữu được rước lên đền Thượng. Tại đây, ngọn lửa Hỏa Tích đưa vị trưởng hộ về với thánh thần.

Liền mấy ngày sau đó, nhân sỹ thiên hạ đổ về núi Tản. Khúc Vĩnh Lâm tuy không phải bậc anh hùng đội trời đạp đất, uy danh hiển hách, nhưng cũng là một thân nhân đức được võ lâm kính trọng. Trong số đó, sớm hơn cả là người của Thanh Sơn môn. Lương Thành Nghiệp ở đất Khoái, ngay khi hay tin họ Khúc bị ám hại, tâm can chấn động, liền tức tốc lên đường. Lương Nhất Công cũng vừa trở về kịp lúc để tháp tùng theo. Hai cha con thành kính thắp nén nhang cho người đã mất, rồi tìm đến nhị vị phó hộ để thăm hỏi.

Trong căn phòng khách kín đáo tại bản doanh của phái Tản Viên.

- Kẻ địch rắp tâm bầy mưu hãm hại, chỉ tiếc là Khúc trưởng hộ đã thiếu đề phòng.

Lương Thành Nghiệp sau khi nghe phó hộ Mai Đình kể lại sự tình thì thở dài, hai mắt nhắm nghiền lại, rồi quay qua hỏi:

- Các ngài chắc chắn h·ung t·hủ là người Tống chứ?

Đoàn Xuân Huy quả quyết:

- Ngoài lũ c·h·ó đấy thì còn ai chứ. Bọn nó muốn lấy Can Trường kiếm, nhưng thấy không đánh lại được Tản Viên nên mới làm cái trò bẩn thỉu, hèn hạ như vậy. G·i·ế·t hại cả nhà ông Vinh, rồi lấy Hành Dã đao để lừa bác Lâm tới. Anh trưởng của ta chỉ vì sốt sắng muốn tìm ra h·ung t·hủ mà để bản thân bị hại.

Y vừa nói, vừa đập mạnh xuống bàn đầy giận dữ. Lương Nhất Công nghe hai vị phó hộ thuật lại, có chút nghi hoặc, liền hỏi:

- Có lẽ nào lại như vậy? Ý cháu là, chuyện ở Dương gia xảy ra trong đêm tối, khó để phòng bị, còn đây là ban ngày, vách Trấn Thủy lại chỉ có con đường độc đạo, lý nào Khúc trưởng hộ không phát hiện ra kẻ địch đã kéo lên. Mà dù có vậy thì với võ nghệ cao tuyệt tiền bối, đâu dễ gì để ám hại?

Chàng chỉ muốn tìm hiểu cặn kẽ hơn, nhưng lại khiến người của Tản Viên cảm giác thiếu tôn trọng, đang có ý chê trách người đã mất. Hai vị phó hộ lộ rõ vẻ không hài lòng, còn Lương Thành Nghiệp thì lập tức trừng mắt. Mai Đình sau một hồi cũng lên tiếng:

- Đúng là vách Trấn Thủy chỉ có con đường độc đạo, ngựa và dấu chân h·ung t·hủ để lại cũng chỉ có một? Trưởng hộ của chúng tôi vì vậy mới để người mình ở dưới núi. Nhưng thật không ngờ, bọn chúng đã lên núi bằng con đường khác. Chúng đã từ dưới leo lên, vượt qua vách đá dựng đứng cao hơn trăm trượng.

- Cái gì, bọn chúng trèo lên vách đá hơn trăm trượng ư?

Lương Nhất Công sửng sốt, Mai Đình liền giải thích:

- Nếu khinh công tốt, có thể dựa vào các bụi cây, dây rừng, khả dĩ lên xuống được. Thường ngày chẳng ai tìm đến vách Trấn Thủy, càng không có lý do gì để phải mạo hiểm, vì vậy tất cả đều đinh ninh về con đường độc đạo. Rõ ràng h·ung t·hủ đã lên kế hoạch rất kĩ càng. Chúng còn dùng cả độc, vì vậy dù võ công có cao thâm đến đâu cũng khó lòng thoát được.

Đúng là những gì mà Lương Nhất Công muốn biết. Nghe nhắc đến việc dùng độc, chàng lại nhớ những dấu tích để lại ở Dương gia:

- Có phải là c·hất đ·ộc màu vàng, chứa trong những quả cầu gốm màu đỏ?

Mai Đình thấy chàng có thể miêu tả chính xác thì ngạc nhiên:

- Sao công tử biết vậy?

Lương Nhất Công:

- Ở Dương gia đường, cháu đã gặp phải. Thứ độc đó, dù chỉ là hít phải chút ít cũng khiến bản thân hoa mắt chóng mặt, sau đó suy kiệt sức lực.

Rồi thầm nghĩ:

“Từ Dương gia đường đến Tản Viên, h·ung t·hủ chỉ có một. Để đạt được mục đích c·ướp đoạt Trấn Bắc Tứ Lợi Khí, chúng không ngần ngại giở mọi thủ đoạn ác độc hèn hạ. Tất cả đều được lên kế hoạch rất tỉ mỉ, đúng như lời vị phó hộ đây. Bọn chúng không những võ nghệ cao cường, tính toán mưu lược mà còn ra tay không từ thủ đoạn. Một kẻ thù như vậy, thật đáng sợ cho Lĩnh Nam ta”

Thứ chàng lo lắng hơn cả chính là những mưu kế quỷ quyệt của chúng. Mai Đình nói thêm:

- Chúng không những sử dụng độc, mà còn tầm cả mê dược vào tấm vải bọc bên ngoài Hành Dã đao. Rất nhiều mưu chước lang sói đã được chúng giăng ra, khó trách bác Lâm không đề phòng hết được.

Lương Nhất Công nghe vậy thì càng thêm lo sợ, rồi chợt nhận ra điều gì đó, thốt lên:

- Lũ Tống đó chỉ mới xuất hiện ở đất Việt ta, làm sao có thể tìm hiểu cặn kẽ địa hình của vách Trấn Thủy để lên kế hoạch được chứ?

Câu hỏi khiến tất cả chú ý, Mai Đình liền đáp:

- Vách Trấn Thủy hoang vu hẻo lánh, là nơi dùng để tu thân của người Tản Viên, lẽ thường lũ Tống sẽ rất khó để biết đến. Đúng là vẫn còn có điểm cần xác minh thêm…

Họ Mai dường như vẫn còn do dự, chưa dám quả quyết. Đoàn Xuân Huy thấy vậy thì c·ướp lời, đùng đùng đầy giận dữ:

- Chính là lũ c·h·ó Tống, còn cái gì mà đúng với không chứ. Bác Lâm trước khi mất đã chỉ đích danh chúng. Tay chủ quán trọ cũng xác nhận bọn chúng vắng mặt ở quán thời điểm xảy ra việc ám hại. Ông Đình, chính ông đã không can ngăn bác Lâm, để thành ra cơ sự như vầy. Giờ ông lại ngồi đây mà ngờ xét thì có ích gì chứ?

Gã cứ thế mắng xối xả. Mai Đình luôn ân hận vì đã không kiên quyết can ngăn, giờ vì câu mắng mà càng tự trách mình, chỉ biết cúi đầu. Lương Thành Nghiệp thấy vậy thì an ủi:

- Sự việc không ai muốn, chỉ trách kẻ địch quá gian xảo. Hữu phó hộ, ngài cũng đừng quá đau buồn.

Rồi hỏi:

- Khúc trưởng hộ trước khi mất đã chỉ đích danh h·ung t·hủ sao?

Mai Đình rầu rĩ nói:

- Người của Tản Viên từ dưới núi kéo lên, khi đến nơi đã thấy bác Lâm gục trên vũng máu. Trước khi mất, bác thốt lên một tiếng “Tống” có lẽ là chỉ điểm h·ung t·hủ. Thực ra tôi cũng không nghi ngờ gì về việc h·ung t·hủ là lũ Tống c·h·ó má. Bất quá chúng đã đến đây từ trước, thăm nắm mọi thứ, hoặc giả như sau lưng chúng vẫn còn những kẻ khác mà ta không biết.

Lời nói bất giác khiến tất cả ớn lạnh. Chẳng có ai nghi ngờ gì về việc đám người Tống kia là h·ung t·hủ. Lương Thành Nghiệp lại hỏi:

- Chuyện tiếp sau đó thế nào? Ý ta là về lũ người Tống?

Mai Đình đáp:

- Sự việc xảy ra trong chiều muộn. Ngay sáng hôm sau, khi người của Tản Viên tìm đến, lũ c·h·ó Tống đã đánh hơi được và biến mất.

Họ Mai không đả động đến chuyện Đoàn Xuân Huy đấu với lũ người Tống, cốt để giữ thể diện cho vị phó tả và bản phái. Đoàn Xuân Huy lúc này một mực im lặng, không nói năng gì. Lương Thành Nghiệp biết họ Đoàn tính tình nóng nảy bộc trực, đâu có lý gì chịu để yên cho h·ung t·hủ rời đi, lại nói:

- Các ngài cứ để bọn chúng dễ dàng thoát đi như vậy? Mối thù của Khúc trưởng hộ…

Y chưa kịp dứt câu, Đoàn Xuân Huy đã lớn tiếng:

- Đi là đi thế nào. Mối thù của bác trưởng, nhất định phải báo. Huy này dù có phải hi sinh cái mạng cũng quyết g·iết hết lũ chúng nó – Gã lại đập mạnh tay xuống bàn - chỉ có điều …

Giọng vị phó tả bất ngờ trùng xuống.

Ngày hôm trước, tối muộn, trong cuộc họp kín giữa hội đồng tộc trưởng và hai phó hộ.

- Phó tả, ông muốn mang theo hai đội thủ thất và thủ bát?

- Không chỉ vậy, còn phải thêm cả đội lục nữa.

- Ông đã tìm ra tung tích của bọn chúng.

- Chưa. Một điều chắc chắn là chúng không còn ở đất ta nữa.

- Vậy là người của Tản Viên sẽ ra ngoài.

- Đương nhiên. Ngay khi phát hiện nơi ẩn náu của chúng, ta sẽ đến, phải g·iết hết lũ chúng nó để cúng tế hương hồn của ông Lâm.

- Có cần thiết phải mang theo nhiều người như vậy không? Việc huy động cả đội lục, đội thất và bát…

- Bọn chúng rất mạnh, các ông không hiểu đâu. Ta đã đánh rồi nên biết. Nếu không huy động như vậy, sẽ chẳng thể thắng nổi, thậm chí còn khiến tất cả phải bỏ mạng.

- Về việc này … trước nay … việc dùng các thủ ngoài núi Tản và địa phận mười tám thôn đều do người đứng đầu của Tản Viên quyết định. Chỉ là trong lúc này, Khúc trưởng hộ đã bị k·ẻ g·ian hãm hại.

- Ý các ông là sao? Không phải mọi việc ở Tản Viên lúc này sẽ do ta và phó Huy đảm nhiệm. Không phải các ông muốn ngăn cản việc ta đi báo thù?

Đoàn Xuân Huy đột nhiên la toáng lên, trước sự im lặng của mười sáu vị trưởng tộc. Họ Đoàn muốn huy động lực lượng của Tản Viên để truy g·iết lũ người Tống, nhưng vấp phải trở ngại.

- Việc này đã có quy định trong hương ước. Chúng ta không thể làm trái.

- Cái gì mà quy định không thể làm trái. Lũ c·h·ó c·hết chúng nó vào tận đất Tản, lập kế mưu hại bác trưởng. Các ông không lo nghĩ việc báo thù rửa hận, chỉ biết ngồi đây soi xét hương ước? Các ông đối với bác Lâm không chút thương xót gì sao? Hay chỉ có thủ hộ là phải sống c·hết để bảo vệ các ông, bảo vệ xứ Đoài này. Các ông hãy nói ta nghe.

Hương ước lập Tản Viên hộ có định rõ, việc điều động người trong hộ làm các nhiệm vụ ngoài địa phận phải do trưởng hộ quyết định, đặc biệt với số lượng quá bán phải thông qua hội đồng tộc trưởng. Đoàn Xuân Huy vì việc này mà sinh phẫn nộ, thẳng thừng quát mắng, lời nói thô lỗ không kiêng dè. Hội đồng tộc trưởng dù rất tức giận vẫn cố kìm nén, đáp:

- Ông phó tả, về việc này cần phải rõ ràng. Tản Viên Hộ có chức trách bảo vệ phúc khí thần địa của núi Tản, bảo vệ mười tám thôn xứ Đoài, là điều được ghi đầu tiên trong hương ước lập hộ, không ai được có suy nghĩ khác. Còn về c·ái c·hết của ông trưởng Lâm. Người dân xứ Đoài, không ai là không thương tiếc. Hội đồng cũng đau đáu việc truy bắt h·ung t·hủ, bắt lũ người Tống kia phải đền tội.

Nhưng dù thế nào, an nguy của Tản Viên, của xứ Đoài vẫn cần được đặt lên hàng đầu. Không thể mạo hiểm điều động hết toàn bộ lực lượng cho một việc nguy hiểm bên ngoài địa phận của ta được.

- Dù nó có thể ngăn cản ta trả thù? – Đoàn Xuân Huy bất ngờ trùng giọng – Được thôi. Các ông cứ việc giữ lấy đống hương ước đó, việc trả thù mình ta sẽ lo liệu.

Họ Đoàn hậm hực, đùng đùng rời đi.


Quay trở lại với hiện tại.

- Người của Tản Viên chắc chắn sẽ bắt lũ Tống đó phải đền tội. Tuy nhiên, mọi hành động cần được cân nhắc thật kỹ lưỡng. Kẻ địch rất mạnh và quỷ quyệt.

Mai Đình nói về việc trả thù với vẻ do dự, thật không đúng với tâm lý hận thù đang có. Sự do dự không đến từ sức mạnh của lũ người Tống. Lương Nhất Công cùng cha đều cảm thấy kỳ lạ. Đoàn Xuân Huy không chịu nổi ấm ức, liền nói lớn:

- Mẹ kiếp, mấy tay trưởng tộc. Có lý nào lại như vậy chứ?

Mai Đình vội giữ lại. Y không muốn người ngoài biết chuyện nội bộ của phái, liền quay qua hai cha con để phân trần.

- Tản Viên có những quy định. Chúng tôi không muốn gây ra náo động trên võ lâm.

Lương Thành Nghiệp tôn trọng câu trả lời của họ Mai, không gặng hỏi thêm, liền nói:

- Hai vị phó hộ, Khúc trưởng hộ là chỗ Nghiệp này rất kính trọng. Cái c·hết của ngài ấy thực sự khiến ta đau lòng. Vì vậy trong việc truy bắt h·ung t·hủ, nếu Tản Viên có gì khó khăn cần được giúp đỡ, hãy thông báo, người Thanh Sơn môn chắc chắn sẽ tới. Tản Viên và Thanh Sơn là trụ cột của Lĩnh Nam. Chúng ta phải g·iết lũ người Tống đó, trả thù cho trưởng hộ và Dương gia, diệt trừ mối họa cho võ lâm.

Lời nói đầy khảng khái. Thành ý tương trợ của họ Lương đúng là điều mà Đoàn Xuân Huy và Mai Đình mong đợi. Hai phó hộ có lẽ còn vì danh tiếng của môn phái nên chưa tỏ thái độ.

Chương 65: Đám tang của thủ lĩnh