Sấm Động Trời Nam
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68: Đề nghị bất ngờ
- Dương quản sự, các vị không sao chứ?
- Đúng vậy. Dương quản sự, có vấn đề gì ah?
Chương 68: Đề nghị bất ngờ
- Cha ta và mọi người đang ở đó. Ba vị hãy cùng đến, uống chén nước cho thong thả rồi nói chuyện sau.
Lương Thành Nghiệp cản lại, nói:
Lương Thành Nghiệp hiểu ý:
- Dương quản sự, lão nói là muốn tìm gặp cha của ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lương Nhất Công nghe theo cha, tiếp tục quan sát. Phía bên kia, giữa những tiếng đao kiếm, giọng nói vang lên:
- Hai vị phó hộ, Khúc trưởng hộ là chỗ Nghiệp này rất kính trọng. Cái c·hết của ngài ấy thực sự khiến ta đau lòng. Vì vậy trong việc truy bắt h·ung t·hủ, nếu Tản Viên có gì khó khăn cần được giúp đỡ, hãy thông báo, người Thanh Sơn môn chắc chắn sẽ tới. Tản Viên và Thanh Sơn là trụ cột của Lĩnh Nam. Chúng ta phải g·iết lũ người Tống đó, trả thù cho trưởng hộ và Dương gia, diệt trừ mối họa cho võ lâm.
Mai Đình vội giữ lại. Y không muốn người ngoài biết chuyện nội bộ của phái, liền quay qua hai cha con để phân trần.
Mệnh lệnh chưa thoát ra hết khỏi vòm họng thì bị mắc lại. Gã nhận ra chủ nhân của cái tát là ai, lập tức ấp úng:
Lương Nhất Công không nghĩ ngợi thêm, lập tức lao đến. Chỉ với hai chiêu, chàng đã tống cho tên Đức cẩu một cái tát đầy đau điếng, đồng thời đốn ngã sáu tên khác. Tên Đức cẩu không rõ là cao thủ tới, đột nhiên nhận một cái tát khiến bên má bỏng rẫy, máu từ mũi đổ ra như suối thì cay cú gào lên:
- Để xem bọn mày còn chạy đi đâu được.
- Vậy hôm nay mấy vị xuống kinh là để áp tải hàng hóa? Mọi người đâu hết cả rồi, không phải chỉ có ba vị chứ?
- Bắt lấy chúng nó, nhanh, bắt lấy chúng nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lương Nhất Công thấy lạ:
- Không... không sao. Lương công tử, cảm ơn công tử đã cứu giúp. Ân nghĩa lần trước, chúng tôi còn chưa kịp báo đạp.
- Lương công tử, việc này không xong dễ dàng vậy đâu.
- Được. Vậy giờ chúng ta cứ ăn cơm cái đã. Sông Nhuệ gần đây có bãi đất khá trống trải, ăn cơm xong ta sẽ tới đó.
- Thực ra chúng tôi là đang trên đường đến Thanh Sơn môn. Lương môn chủ, thật may gặp được ngài ở đây.
Thái độ chân thành, lời nói quả quyết. Thành ý của họ Lương đúng là điều mà Đoàn Xuân Huy và Mai Đình đang mong đợi. Hai phó hộ còn vì danh tiếng của môn phái đứng đầu đất Việt nên chưa nhận lời, chỉ bày tỏ sự cảm kích.
Lương Nhất Công cùng cha và người của Thanh Sơn môn lưu lại núi Tản qua đêm, tờ mờ sáng hôm sau thì rời đi. Tất cả cắt qua kinh thành để về đất Khoái, đi tới gần trưa thì đến khu chợ ở ngoại thành phía tây. Vừa ngồi xuống quán cơm ven đường, hai cha con liền nghe từ xa có tiếng truy hô:
- Mấy thằng mày muốn giữ mạng thì mau quỳ xuống, rửa háng cho các ông đây. Chúng bay đâu, đánh bọn nó cho tao.
- Long Biên các người lợi dụng lúc người khác g·ặp n·ạn mà bức ép, làm cái trò hèn hạ đáng khinh. Loại tiểu nhân bỉ ổi như người còn có tư cách nói đạo lý sao. Còn không mau cút đi, hay muốn ta cho thêm cái tát nữa.
- Cha công tử, là Lương trưởng môn đang ở đó?
Rồi lại hướng về ba người:
Lương Thành Nghiệp tôn trọng câu trả lời của họ Mai, không gặng hỏi thêm, liền nói:
Mai Đình nói về việc trả thù với vẻ do dự, thiếu quả quyết, trái với tâm lý hận thù đang có. Sự do dự không đến từ sức mạnh của lũ người Tống. Lương Nhất Công cùng cha đều cảm thấy kỳ lạ. Đoàn Xuân Huy không chịu nổi ấm ức, liền nói lớn:
Chàng thừa sức để g·iết mấy tên này, nhưng chỉ đánh cho chúng một trận, cốt để đuổi đi. Tên Đức cẩu nghe những lời mắng chửi thì uất hận lắm, nhưng sức lực chẳng thể đấu lại, đành cứng giọng đáp:
Rồi ra lệnh:
Lão quản sự nghe chàng nhắc đến cha thì tỏ vẻ quan tâm đặc biệt.
Lương Nhất Công vốn đã ác cảm phái Long Biên vì thói côn đồ hung bạo, nay lại thấy chúng đem đạo lý ra nói thì càng căm ghét, lập tức trừng mắt, nghiêm giọng mà mắng:
- Mẹ kiếp, mấy tay trưởng tộc. Có lý nào lại như vậy chứ?
Đồ ăn, cơm nước đã được bầy biện ra, mấy người nhanh chóng dùng bữa. Sau đó, tại bãi đất trống ven sông Nhuệ, bốn bề chỉ toàn là lau sậy.
Dương Định đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hứ. Phong Châu c·hết rồi, lũ chúng mày vẫn dám mò đến đây? Còn muốn tranh ăn với bọn ông à?
Rồi không đợi trả lời, liền chỉ tay về phía quán cơm nơi người Thanh Sơn môn đang ngồi, nói:
- Cha, đây là Dương quản sự, còn hai vị này là đội trưởng, đều là người của Phong Châu vận.
Lương Thành Nghiệp đã từng gặp Dương Định, chỉ là trong bộ dạng nhếch nhác, bẩn thỉu hơn nên lập tức nhận ra. Dương Định nhanh chóng giới thiệu bản thân và hai người Hưng Vọng. Cả ba cùng ngồi xuống, Lương Nhất Công hồ hởi:
Lương Nhất Công thắc mắc. Dương Định liền trả lời:
Những tên thuộc hạ dưới trướng thấy gã run rẩy thì cũng không dám lao lên, túm tụm lại với nhau. Lương Nhất Công không màng đến chúng, quay qua chào người của Phong Châu. Dương Định cùng hai đội trưởng cũng nhanh chóng nhận ra chàng. Tên Đức cẩu thấy thiếu chủ của Thanh Sơn môn đột nhiên chen ngang vào việc của mình, dù rất tức tối nhưng không giám phản kháng, đành đem lý ra nói:
Lão quản sự đột nhiên ngưng lại, đánh mắt nhìn cha của chàng trước khi tiếp tục:
- Là thằng c·h·ó nào đánh ông?
- Đám Long Biên ỷ thế ở chốn kinh thành, quen biết nhiều thân vương, quan lại. Với ngũ hổ phái thì tỏ ra hòa nhã thân thiện, còn với những môn phái nhỏ hơn thì hà h·iếp chèn ép, làm không ít việc hạ lưu. Cha, để con dạy cho chúng một bài học.
Lương Nhất Công nghe đến hai chữ Phong Châu thì không khỏi chú ý. Chàng nhíu mày nhìn thật kỹ, liền nhận ra một trong số ba người đang bị vây đánh chính là lão quản sự Dương Định, hai người còn lại tuy không thật rõ, nhưng vẫn đoán được là Lại Đức Hưng và Lã Vọng, hai tay đội trưởng. Tại sao ba người họ lại xuất hiện ở đây? Tại sao phái Long Biên lại vây đánh họ?
- Lão Dương, các ông tìm ta có việc gì?
- Không, không có gì.
- Đợi đã xem sao. Việc v·a c·hạm giữa các môn phái, đúng sai chưa biết, ta không nên tùy tiện xen vào. Dù sao cũng đang trên đất của họ.
Cả Lương Thành Nghiệp và Lương Nhất Công nghe xong đều bất ngờ.
Lương Thành Nghiệp ra dấu cho chàng giữ im lặng, rồi nói:
- Tản Viên có những quy định. Chúng tôi không muốn gây ra náo động trên võ lâm.
Lão tỏ rõ sự cảm kích. Lương Nhất Công lại hỏi:
- Dương quản sự, ông muốn ta bảo hộ cho Phong ChâuVận?
- Lương công tử, xưa nay Long Biên và Thanh Sơn nước sông không phạm nước giếng, đây cũng là địa bàn của bọn ta. Cớ gì công tử lại xen vào?
- Mấy vị, đây là cha ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chúng mày đâu, g·iết nó...
Quay trở lại với hiện tại.
Rồi một toán người vụt qua sau lưng, ngay sau đó là một toán khác đông đảo hơn, dắt theo binh khí. Cuộc đuổi bắt diễn ra cả dưới đất lẫn trên mái các hàng quán, nhanh chóng biến khu chợ thành hỗn loạn.
Rồi cả đám lủi thủi kéo nhau rời đi. Lương Nhất Công quay qua Dương Định cùng hai đội trưởng, ân cần hỏi han:
- Không phải. Chúng tôi hôm nay chỉ có ba người, cũng không phải áp tải hàng hóa.
Những kẻ vây bắt hùng hổ xông đến, ba n·ạn n·hân của chúng cũng quyết liệt chống trả. Lương Nhất Công nhận ra đám áo chàm chính là người của phái Long Biên, chuyên bảo kê các bến bãi, khu vực đầu mối vận chuyển hàng hóa của kinh thành. Chàng vốn không ưa gì chúng, chứng kiến cảnh trước mặt thì càng chướng mắt, liền bảo với cha:
- Lương công tử, đúng là như vậy?
- Nhưng có việc gì? Sao các vị không bảo luôn với ta lúc ở trên đấy.
Nhưng nét mặt của lão lại không thể hiện như vậy. Lương Nhất Công chẳng quá để tâm, lập tức kéo ba người qua, giới thiệu:
- Người của Tản Viên chắc chắn sẽ bắt lũ Tống đó phải đền tội. Tuy nhiên, mọi hành động cần được cân nhắc thật kỹ lưỡng. Kẻ địch rất mạnh và quỷ quyệt.
Dương Định liền giải thích nguyên nhân. Phong Châu vận chuyên việc hộ tống, áp tải hàng hóa, trong đó có hàng hóa của các chủ buôn từ mạn vùng cao và bên Đại Lý về kinh thành, do đội thủy vận của Lại Đức Hưng phụ trách. Phái Long Biên đã nhiều lần nhòm ngó đến, muốn tìm cách thu tiền bảo kê đối với những chủ buôn này, nhưng ngặt nỗi e ngại Phong Châu vận nên không giám tiến hành. Nay thủ lĩnh Phong Châu đ·ã c·hết, lực lượng chịu tổn thất lớn thì cho rằng không cần phải kiêng dè nữa. Vì vậy, khi thấy Lại Đức Hưng và người của Phong Châu xuất hiện, bọn chúng liền kéo nhau truy đánh.
Dương Định cẩn trọng ngó ngàng xung quanh: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nào, Dương quản sự. Lão hãy kể xem, vì sao đám Long Biên khi nãy lại gây sự với các vị?
Giọng nói oang oang, xem chừng hả hê. Lương Nhất Công nghển cổ trông theo, thấy đằng xa nơi góc chợ, gần hai chục tên áo chàm đang quây tròn lại, vây lấy ba kẻ khốn khổ.
- Đức cẩu thối tha, xưa nay nước sông không phạm nước giếng.
Dương Định lắc đầu:
- Các vị đi đâu mà có mặt ở đây? Vì sao lại bị người của Long Biên gây sự vậy?
- Đức cẩu, các ngươi muốn gì?
- Lương trưởng môn, việc này, ta có thể tìm nơi nào vắng vẻ...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.