Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sấm Động Trời Nam
Unknown
Chương 95: Tình ý của Lan Thanh
Buổi tối, tại tư gia của lão Phú Kiệm.
- Cậu Phúc, đây là Lan Thanh, con gái lớn của ta.
Bữa rượu nay chỉ có ba người, Lão Phú Kiệm hồ hởi giới thiệu cô con gái.
- Mấy hôm rồi nó được nghe ta kể về cậu, thành ra mến mộ, cứ xin được gặp cậu suốt. Tối nay, ta cho nó ở đây để hầu rượu hai ta.
Phúc ngơ ngác trước sự xuất hiện của Lan Thanh. Chàng không ngờ rằng người con gái mình vừa gặp ban ngày, nay lại đang ngồi cùng trên bàn rượu. Lan Thanh khẽ cúi chào:
- Anh Phúc, Lan Thanh xin được ra mắt.
Giọng nói đầy ngọt ngào và êm ái, cử chỉ, điệu bộ yêu kiều, duyên dáng. Phúc gật đầu đáp lại. Trong lúc hai người trẻ còn đang ngại ngụng, Phú Kiệm đột nhiên chen vào:
- Cái con này, không được, không được.
Lão mặc cho cả hai chưng hửng, tiếp tục:
- Cậu Phúc đây là bậc tôn kính, ai cho phép gọi thẳng tên ra như vậy chứ. Không được, phải đổi ngay cách xưng hô.
Lan Thanh nghe cha mắng như vậy thì cả sợ, vội chỉnh lại cách xưng hô:
- Công tử.
Nàng khẽ cúi đầu như nhận lỗi. Phú Kiệm lại nói lớn:
- Không được. Công tử thì tầm thường quá. Đám con quan lại vùng này, thằng nào chẳng được gọi như thế. Không thể gọi cậu Phúc đây là công tử được.
Lão cứ thế xua tay, chẳng đợi xem thái độ của Phúc thế nào. Lan Thanh bối rối thấy rõ, sau thoáng cân nhắc lại cúi đầu, ngập ngừng gọi:
- Tráng… tráng sĩ.
Phúc Kiệm nghe con g·ái g·ọi vậy thì ra điều ưng thuận, khoan khoái đưa tay vuốt chỏm râu cụt. Nhưng chỉ được một lát, bằng thời gian người ta uống ngụm nước, lão đã lại cau mày, đăm chiêu:
- Không được. Vẫn không được.
Cái cau mày của lão khiến cả Phúc và Lan Thanh cùng ngao ngán. Cả hai đành im lặng, chờ đợi. Phú Kiệm từ từ phân tích:
- Cả cái phường này đều gọi cậu Phúc đây là tráng sĩ. Con đã mến mộ người ta như vậy, không thể xưng hô giống mọi người được.
Với cậu Phúc đây, con phải gọi là… để xem nào… phải gọi là… anh hùng. Đúng rồi - lão đập bàn đến bốp một cái, tỏ vẻ mừng rỡ - phải gọi cậu Phúc đây là anh hùng.
Lão lại quay qua Phúc, vẫn với ý tưởng vừa lóe lên trong đầu:
- Trai anh hùng, gái thuyền quyền. Cậu Phúc đây phải được gọi là anh hùng, thì con gái của ta mới xứng là thuyền quyên chứ.
Mấy ngày được gọi là “tráng sĩ” đã đủ mỏi mệt, nay lão lại gán tiếp cho Phúc cái mác “anh hùng” khiến chàng thực sự hết chịu nổi. Sau một hồi im lặng, Phúc buộc phải lên tiếng, giọng nói có phần gắt gỏng:
- Ông chủ Phú. Việc này chẳng phải đã thống nhất rồi sao. Ta không phải anh hùng, cũng chẳng là tráng sĩ gì sất.
Chàng hướng tới Lan Thanh ở phía đối diện, nhẹ nhàng hơn:
- Cứ gọi ta là Phúc là được rồi.
Lan Thanh nhìn chàng, rồi lại nhìn cha như chờ đợi. Phú Kiệm thấy Phúc có vẻ bực bội thì liền cười xòa, tìm cách vỗ về:
- Cậu Phúc, hạ hỏa, hạ hỏa. Nếu như cậu Phúc không thích như vậy, ta sẽ bảo đổi qua cách khác. Sẽ theo ý của cậu, yên tâm.
Rồi lại ngước mắt nhìn lên mái nhà, băn khoăn:
- Nhưng cũng không thể gọi tục quá được. Dù gì cậu Phúc cũng là bậc anh hùng, nếu không gọi là anh hùng thì chí ít cũng phải xưng là tráng sĩ. Cứ tùy tiện quá lại không hay.
Phúc lúc này đã chẳng thể nhẫn lại được thêm. Từ thuở bé, chưa khi nào việc xưng gọi của chàng lại trở thành vấn đề nan giải, phải đắn đo cân nhắc đến vậy. Phúc giơ hai tay ngắn lại, nói:
- Thôi, thôi, gọi thế nào cũng được. Ông chủ Phú, ông muốn cho gọi ta là “anh hùng” hay “tráng sĩ” thì tùy. Nếu cứ tiếp tục, khi nào ta mới được uống rượu đây.
Chàng thầm nghĩ:
“Cha con lão muốn gọi là gì thì mặc kệ cha con lão. Việc cũng chẳng ảnh hưởng đến ta, cứ đồng ý đại đi cho xong. Rượu thịt nguội hết cả rồi.”
Phú Kiệm được vậy thì hoan hỉ:
- Nếu vậy, hãy cứ gọi là tráng sĩ đi. Lan Thanh, con mau mau rót rượu đi nào.
Lan Thanh vâng lệnh cha, liền châm tửu. Đôi bàn tay thiếu nữ xinh xắn nhẹ nghiêng bình rượu ngọc, rót ra thứ rượu vàng óng như mật, trong vắt. Hương rượu thơm ngào ngạt tỏa khắp phòng. Đây đích thị là thứ rượu Sâm Cau quý hiếm. Phúc cùng lão Phú Kiệm thưởng rượu. Cả hai uống liền ba chén. Uống hết chén rượu, lão Phú Kiệm nói:
- Cậu Phúc, Lan Thanh con gái ta, nó quả thực rất mến mộ cậu đấy.
Phúc theo lời nói, trông sang Lan Thanh. Con gái của ông chủ phường Chiếu vốn đã xinh đẹp, trong ánh đèn hồng và men rượu lại càng trở lên diễm lệ. Nàng e thẹn, khẽ cúi đầu, ánh mắt như lẩn tránh.
- Tráng sĩ, Lan Thanh xin kính tráng sĩ một ly.
Lần đầu tiên trong đời, Phúc được một cô gái mời rượu. Không phải cô gái thông thường, mà là một thiếu nữ tuyệt sắc. Điệu mời cũng hết sức trân trọng. Phúc vui mừng, hồ hởi đón nhận, lại có chút ngượng ngùng, lúng túng. Bỗng nhiên, chàng lại nhớ tới những bữa cơm ở Hoàng gia trang. Ở đó, cũng có Thu Lệ ngồi cùng, nhưng chẳng bao giờ tiểu thư của họ Hoàng tỏ ra thân thiện, hay chịu mở lời nói chuyện với chàng. Phúc nhìn Lan Thanh với chén rượu trên tay, thầm ao ước:
“Giá như Thu Lệ cũng mời ta một chén rượu như thế này thì còn gì tuyệt vời hơn. Khi ấy không chừng ta lại vẫn ở lại Hoàng gia trang, chẳng nỡ rời đi.”
Sự bâng khuâng, mơ tưởng của Phúc b·ị đ·ánh thức bởi tiếng gọi của lão Phú Kiệm.
- Cậu Phúc. Cậu Phúc.
Chàng giật mình, luống cuống:
- Lan …Lan Thanh. Mời.
Phúc vừa đổ chén rượu vào miệng, vừa dõi theo. Phía đối diện, Lan Thanh cũng uống cạn ly rượu của mình. Tay phải nàng nâng chén
lên, tay trái đưa vòng qua trước, kín đáo che đi. Cử chỉ, điệu bộ thật là dịu dàng, ý nhị. Phúc cứ vậy mà ngắm nhìn một cách say sưa, mê mẩn, đến độ quên mất việc phải uống cho nốt chén rượu trên tay.
Phú Kiệm lại lần nữa chen vào những xúc cảm mơ màng, nói:
- Cậu Phúc, cả nhà ta chỉ có một đứa con gái này. Ta luôn coi nó như cục vàng cục bạc, nâng niu chiều chuộng hết mực. Nay nó cũng đã lớn rồi, cũng chẳng thể ở với ta được lâu nữa. Phải như được cậu Phúc để mắt tới, đem lòng thương yêu thì thật là tốt quá.
Câu nói như tiếng trống đột ngột đánh động bên tai, khiến Phúc tí sặc chén rượu. Là ông chủ phường Chiếu đang gợi ý gả con gái cho chàng. Phúc trợn mắt nhìn lão, rồi lại trông sang Lan Thanh. Nàng thẹn thùng, hai má ửng hồng.
- Ông chủ Phú, ông nói gì vậy?
Chàng luống cuống hỏi. Phú Kiệm nhẹ nhàng mỉm cười, rồi đáp:
- Cậu Phúc, Lan Thanh con gái ta thật lòng mến mộ cậu.
Phúc xua tay:
- Không được. Không được.
Sự tình bất ngờ và đường đột, trước nay chưa từng nghĩ tới. Phúc lúng túng thấy rõ, từ lời nói đến cử chỉ đều như chối bỏ. Trước động thái có phần thiếu tế nhị của chàng, Phú Kiệm chẳng những không phận ý, ngược lại vẫn tỏ ra vui vẻ, bật cười và nói lớn:
- Trai không dựng vợ, gái lớn gả chồng là chuyện thường tình, có gì mà không được chứ. Hay là cậu Phúc còn chê con gái ta còn có điểm gì chưa ưng.
Thái độ có phần vồn vã của lão khiến Lan Thanh càng thẹn thùng. Nàng len lén bíu lấy tay áo cha, khẽ nhắc:
- Cha…
Giọng nói giận hờn. Nàng chỉ phản đối một cách chiếu lệ, lại trộm liếc nhìn Phúc. Đôi mắt huyền lúng liếng, như đã nói lên tình ý trong lòng. Nét yêu kiều, e ấp thật khiến kẻ trai trẻ phải mê mẩn.
Một tiểu thư cành vàng lá ngọc, nhan sắc mỹ miều, lại là con gái diệu của ông chủ phường Chiếu. Một tay thanh niên không nhà không cửa, cầu bơ cầu bất. Về cơ bản, địa vị hai người không tương xứng. Nhưng Phúc chẳng bận tâm đến điều đó.
- Ông chủ Phú, Lan Thanh quả thực rất xinh đẹp, không có gì để chê cả. Chỉ là ta có việc cần phải làm lúc này, nên chưa thể nghĩ tới việc đó.
- Là việc gì vậy?
Phú Kiệm liền hỏi. Phúc trả lời một cách qua quýt.
- Chỉ là chút việc riêng, nhưng cần phải làm cho xong.
Lão lại gặng dò xét:
- Xem ra là việc rất quan trọng?
Phúc không muốn kể ra chuyện của bản thân, nên cứ thế im lặng. Lan Thanh thấy vậy thì giật tay áo cha, khéo nhắc:
- Cha thật là kỳ. Bữa nay, cha cho mời tráng sĩ tới để uống rượu, lại cứ hỏi đến những việc đâu đâu là sao? Cha xem, trên bàn đang có bao món ngon, nếu không nhanh thưởng thức, sẽ bị nguội hết đó.
Phú Kiệm cũng nhận ra, liền đổi qua cười xòa, chữa ngượng:
- Đúng, đúng. Con gái ta bảo phải lắm.
Rồi nâng chén rượu trong tay, hồ hởi:
- Cậu Phúc, nào, chúng ta hãy uống cạn nào.
Cuộc rượu lại tiếp tục trở lại. Phúc chỉ chờ có vậy để lại được thưởng thức thứ rượu tuyệt hảo, được thiếu nữ xinh đẹp rót mời.