Sanctuary
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 01: Ngày Bình Thường
Người giữ gìn lửa bị đóng băng. Người gìn giữ băng sẽ b·ốc c·háy.
“Vẫn gấp đôi bình thường à? Ngày nào cũng ăn món này anh không sợ sao?" Torsan người trẻ nhất trong nhóm, ngạc nhiên nhìn Henry.
“Được, ngoại trừ vài vết rạn xương ở tay chân, tổn thương n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, suýt gãy cổ, vỡ xương hàm thì mọi việc đều ổn." Henry cười khổ, miệng vẫn còn rỉ máu.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên, báo hiệu đã đến sáu giờ. Trên thao trường, Jacobs đứng vững, gác thanh kiếm gãy ngang vai, còn Henry thì vẫn giữ thế thủ, kiếm đưa ra phía trước.
Mỗi sinh vật sẽ cảm nhận một nhịp đập không thuộc về mình,
Cả nhóm trò chuyện vui vẻ thêm một lúc, rồi Jacobs cuối cùng cũng xuất hiện. Anh ta bước đến, nét mặt nghiêm túc hơn hẳn.
“Với nhóm bảy người chúng ta thì cấp D cũng đã hơi quá sức rồi, nếu tệ hơn nữa thì chẳng khác gì t·ự s·át." Henry cười, giọng đầy sự tự trào.
Trích từ Bản Khải Huyền Khuyết Danh, lưu trữ tại Thánh Địa bị lãng quên
Lần này, Henry đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Anh trụ vững, đưa thanh kiếm nghiêng về phía đòn chặt của Jacobs, để đòn t·ấn c·ông trượt theo lưỡi kiếm. Khi đòn chém bị vô hiệu, Henry lập tức xoay người và chém ngang hông Jacobs.
“Chúng ta bắt đầu luôn nhé?" Jacobs hỏi, giọng trầm khàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày 06/01/933 Kỷ thứ Bảy
“Đội trưởng bảo là nhiệm vụ cấp D hoặc có thể tệ hơn." Daniel trả lời, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“Điên thật, đây luôn là mười lăm phút dài nhất mỗi tuần." Henry ngồi phịch xuống đất, buông thanh kiếm nứt nẻ xuống, mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười.
“Bánh mì khô và súp luôn rất ngon mà, tôi còn ăn món này thêm vài chục năm nữa còn được." - Henry cười nhạt, mắt vẫn chăm chú vào khẩu phần đồ ăn khổng lồ. Không ai biết rằng Henry đang nói thật, đây là món hắn sẵn sàng ăn đến cuối đời.
***********
Jacobs, đội trưởng của Henry, một người đàn ông lực lưỡng và có phần thô lỗ nhưng lại rất thông minh và hài hước, đang đứng bên cạnh. Sau đúng mười lăm phút nghỉ ngơi, anh ta cầm thanh kiếm sắt bước vào sân luyện tập.
“Choang!" Tiếng kim loại v·a c·hạm sắc nhọn vang lên. Một đầu gối của Henry phải khuỵu xuống, nhưng anh vẫn trụ được dưới sức mạnh của đòn t·ấn c·ông. Chưa kịp ổn định lại tư thế, Jacobs đã không cho anh một giây nghỉ, tung ngay một cú lên gối thẳng mặt.
Mặt trời chưa lên, nhưng bóng tối ngoài doanh trại đã bắt đầu nhạt dần. Âm thanh trầm đục của kim loại v·a c·hạm với gỗ vọng lại từ sân thao luyện. Một người đàn ông cao lớn bước vào, đôi bốt của anh ta phát ra tiếng bước chân mạnh mẽ trên nền đất cứng. Anh ta đi thẳng đến nơi một thanh niên đang đâm vào con người gỗ đã gãy nát.
“Hôm nay, hy vọng tôi không đánh cậu đến mức phải xin nghỉ nhé?" Jacobs cười lớn, bước vào thế thủ của mình, thanh kiếm giơ lên sẵn sàng.
Henry, không hề nao núng, cũng ngay lập tức cường hóa thanh kiếm của mình, đỡ đòn chém trời giáng của Jacobs.
Từ lòng đất, những điều xưa cũ, bị lãng quên sẽ ngoi lên cùng lời hát tang chế.
Chương 01: Ngày Bình Thường
Và rồi… Thế giới chẳng bị xé tan trong tiếng gào,
“Cậu là pháp sư mà Daniel, cậu ăn giống tôi thì lại thành béo phì rồi." Henry mỉm cười đáp lại.
Cả bàn ăn vang lên tiếng cười trêu đùa Henry. Hắn chỉ biết cười gượng, rồi tiếp tục chiến đấu với núi thức ăn trước mặt.
Mà sẽ nín lặng, như một đứa trẻ không bao giờ tỉnh giấc.
“Torsan, cậu có dám làm như anh Henry không?" Melly quay sang thách thức chàng trai trẻ, mắt sáng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Melly là cô gái xinh xắn với mái tóc đỏ rực xoã ngang vai; còn Sophia có vẻ dịu dàng hơn, mái tóc nâu dài cột gọn gàng, đôi mắt sâu lắng và ánh nhìn ấm áp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“BỐP!" Một lần nữa, Henry b·ị đ·ánh văng ra xa hơn năm mét. Mặc dù đòn t·ấn c·ông của Jacobs bị ngăn lại, nhưng anh ta vẫn kịp vung tay ngang và đấm thẳng vào mặt Henry. Vết thương nhỏ xuất hiện trên người Jacobs, nhưng cú đấm vừa rồi đủ để đánh bật Henry và bảo vệ bản thân.
Jacobs đi đến chỗ nhóm bạn đang ngồi, còn Henry thì mang đi khẩu phần siêu to.
"Henry, hôm nay tha cho con người gỗ đó đi, nó đã nát bét rồi còn gì?" Giọng người đàn ông vang lên, mang theo sự pha trộn giữa nghiêm khắc và một chút hài hước.
“Hôm nay, chúng ta dừng lại đây thôi. Bất ngờ là cậu lại trụ được thêm một trận nữa. Lần này còn làm gãy thanh kiếm của tôi." Jacobs thở dài, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Hôm nay, có hơn hai mươi nhiệm vụ được treo thưởng cho các đội trinh sát ở các khu vực. Ba phần tư trong số đó là các vụ m·ất t·ích, ít nhất hai người, lớn nhất là hơn bảy người. Tính ra chỉ trong vài ngày mà có hơn sáu mươi người m·ất t·ích rồi." Jacobs giải thích tình hình, ánh mắt lướt qua các thành viên trong đội.
“Có khi nào nhiệm vụ khó quá nên hôm nay chúng ta chỉ đi tuần tra thôi không?" Torsan hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Và trên da thịt người sống sẽ mọc lên mầm mống của kẻ đ·ã c·hết.
"Rất sẵn lòng, mười lăm phút nữa nhé." Henry đáp nhanh, mắt sáng lên.
“Tôi cũng tập tăng cường cơ bắp như đội trưởng mà còn không ăn được nhiều vậy." Lumos, một thanh niên cường tráng, như một phiên bản trẻ hơn của Jacobs.
“Các cậu đâu có phải cày ngày cày đêm như Henry, nên sao hiểu được. Cậu ta cần năng lượng chứ không phải khẩu vị nữa." Jacobs lại cười, đôi mắt tinh nghịch.
“Hơn năm trăm lính trong doanh trại chỉ có mình anh Henry là liều mạng thách đấu vượt cấp hàng tuần kiểu đó. Tôi không dám liều như vậy đâu." Torsan gãi đầu, nhìn Henry với ánh mắt vừa sợ vừa ngưỡng mộ.
Jacobs không để Henry có thời gian hồi phục. Ngay khi thấy đối thủ bị văng, anh ta lao đến, vung kiếm chặt mạnh xuống.
Một viên ngọc nhỏ trôi trong khoảng không vô tận,
“Chỉ riêng việc duy trì thói quen luyện tập chăm chỉ suốt 8 năm như thế này, thì anh đã xứng đáng được trao huân chương rồi đấy." Daniel tán thưởng.
Cánh cổng đã khóa bằng Máu và Ý Chí sẽ tự động hé mở.
Kết thúc bài tập đâm, Henry ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Cơ thể anh ta ướt đẫm mồ hôi, từng hơi thở gấp gáp phả ra trong không khí. Chỉ sau vài phút, nhịp thở đã ổn định, và xung quanh hắn, một làn khói mờ nhẹ toả ra như thể mồ hôi đang bốc hơi khỏi da thịt.
“Tệ thật, ăn bao nhiêu đấm rồi mà vẫn chưa bỏ được thói liều mạng khi có cơ hội." Henry cười, máu từ miệng vẫn chảy ra.
Dù Jacobs bình thường hay cười đùa, đối xử với đội viên một cách xuề xòa, nhưng khi cần, anh ta luôn thể hiện được bản lĩnh của một đội trưởng xuất sắc. Kinh nghiệm, sức mạnh và trí tuệ của anh ta đã đạt đến mức độ tối đa của một người đạt Rank 3.
Toàn bộ thao trường im lặng, không một tiếng động. Chỉ có tiếng gió thổi qua, cuốn theo những mảnh lá khô. Trong một khoảnh khắc, như một con thú săn nhanh nhẹ, Henry lao về phía Jacobs, khởi động bằng một đòn đâm với tốc độ chóng mặt.
“Vậy ăn thêm vài đòn nữa là nhớ chứ gì?" Jacobs nhếch môi, nắm chặt thanh kiếm, sẵn sàng tiếp tục trận đấu. Trong thao trường sáng sớm chỉ còn tiếng kim loại v·a c·hạm, tiếng cười nói phấn khích.
Henry chỉ kịp phản ứng bằng cách đưa hai phần chỏ ra đỡ đòn. Mặc dù cú lên gối không tạo ra sát thương chí mạng, nhưng sức mạnh của nó vẫn khiến anh văng xa hơn năm mét.
“Người điên như anh ấy là hàng hiếm đó. Không phải ai cũng liều được như vậy đâu." Sophia cười.
Sau trận đấu, cả hai vào trại thay quần áo và chuẩn bị trang bị. Rồi họ đến nhà ăn, bữa ăn hôm nay có bánh mì, súp gà hầm và khoai tây - đúng kiểu bữa ăn nhiều năng lượng hơn là chất lượng.
“Đánh với người vượt Rank mà vẫn trụ được tầm đấy thì cũng coi như cậu có bản lĩnh rồi." - Daniel nhận xét, giọng thán phục.
Torsan vẫy tay chào hai cô gái. “Chị Sophia, Melly, ở đây này!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi thịt sẽ rơi từ bầu trời, máu sẽ trào lên từ lòng đất.
“Chúng ta sẽ vào kho quân dụng chuẩn bị thêm vật tư, mười lăm phút nữa sẽ tập hợp tại đây rồi xuất phát." Jacobs ra lệnh, không còn vẻ vui vẻ, chỉ còn lại một sự nghiêm túc cần thiết.
"Chào đội trưởng, hôm nay tôi tiến bộ hơn nên nó mới hỏng trước khi hoàn thành chỉ tiêu. Giờ chỉ cần bốn mươi lần nữa là xong." Henry trả lời, hơi thở gấp gáp nhưng vẫn đầy kiêu hãnh.
“Anh cũng sợ chú mày thật. Sáng nào cũng tập thể lực, đâm rồi chém, sau đó lại đi làm nhiệm vụ, tối đến lại đi cày nữa. Đừng ỷ có sức trẻ mà liều mạng thế." Jacobs vừa nói vừa cười nham nhở.
“Không trốn được đâu nhóc con, đội trưởng đang trong giai đoạn căng thẳng. Giờ phải lập thành tích chuẩn bị cho đợt lên rank sắp tới." Lumos vỗ đầu Torsan.
“Nói gì nhóc Torsan, anh từng thách đấu đội trưởng ba lần, sau đó anh nằm viện tổng cộng hơn hai tháng. Đội trưởng có biết nương tay bao giờ đâu." Lumos lên tiếng, như giải vây cho Torsan.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhiều nhiệm vụ trong những năm gần đây có mức độ khó khăn rất lớn. Dường như Zephyros đang phải đối mặt với một cơn khủng hoảng chưa từng có. Các thế lực xâm lược bên ngoài, cuộc nổi dậy của các phe phái, hắc hội, dị biến bên trong khiến tình hình ngày càng căng thẳng, và q·uân đ·ội phải tăng cường lực lượng để đối phó.
“Tôi đã chọn một nhiệm vụ trinh sát cấp D cho nhóm chúng ta. Nhiệm vụ ở gần, có nhiều manh mối. Hi vọng nhóm ta sẽ an toàn và nhanh chóng hoàn thành nó." Jacobs nói, giọng nghiêm túc.
Cao nhất mà Henry từng thấy là hai loại nhiệm vụ nguy hiểm cấp A thứ có khả năng hủy diệt một quốc gia nhỏ và cấp S thứ có thể huỷ diệt cả một cường quốc.
Henry không trả lời mà chỉ nắm lấy thanh kiếm, ném thẳng về phía Jacobs.
Trên bầu trời, không còn bình minh - chỉ còn kẻ vĩ đại xuất hiện từ hư không
Henry đáp lại, gật đầu đầu, chuẩn bị tinh thần. Anh hạ thấp trọng tâm, tay nắm chặt chuôi kiếm, thanh kiếm ngang tầm mắt, đôi mắt không rời khỏi đối thủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
.
Mặc dù Jacobs có thân hình to lớn, nhưng anh ta phản ứng cực kỳ nhanh nhạy. Chỉ một cú nhảy lùi, Jacobs đã kéo giãn khoảng cách, tránh được đòn đâm mạnh mẽ của Henry. Khi lực đâm giảm, Jacobs lập tức ra đòn, một nhát chém mạnh kèm theo phép thuật cường hóa, thanh kiếm lóe lên tia sáng bạc khi nó giáng thẳng vào đầu Henry.
Đến bảy giờ, Henry cùng ba thanh niên ngồi ăn lúc nãy đã đứng dậy và bước ra cổng doanh trại. Một lúc sau, hai cô gái mặc quân phục xuất hiện, bước lại gần.
Khi chiếc kim cuối cùng trên đồng hồ cổ chạm đến năm thứ 999 của Kỷ Thứ Bảy,
“Đừng tham đòn như thế. Mỗi lần cậu t·ấn c·ông đều để lộ sơ hở cho đối thủ lợi dụng." Jacobs không quên nhắc nhở.
“Toàn đội tập trung thế này, chắc nhiệm vụ hôm nay sẽ lớn lắm nhỉ?" Melly nhanh nhảu hỏi, đôi mắt lấp lánh.
“Hôm nay là thứ sáu nhỉ, vậy sáng nay anh có trụ được mười lăm phút với đội trưởng không?" - Sophia nghiêng đầu hỏi Henry, vẻ mặt tò mò.
Mặt trời và mặt trăng một lần nữa tái hợp
"Vậy có muốn thử sức một trận, giãn gân cốt chút không?" Người đàn ông hỏi, vẻ mặt đầy thử thách.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.