Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sanctuary

Unknown

Chương 04: Quá Khứ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 04: Quá Khứ


Sophia khẽ cười. “Vâng"

Cậu vẫn nhẫn nhịn chịu đựng cho đến khi bọn người này lừa gạt một người phụ nữ đáng thương, người xem cậu như con. Đó là giọt nước tràn ly khiến cậu lập quyết tâm phải trốn khỏi bọn xấu xa, cậu không muốn làm những việc cắn rứt lương tâm như vậy nữa.

“Mỗi lần bên anh, em cảm thấy như thời gian trôi qua thật nhanh." Cô thì thầm. “Em chỉ muốn giữ khoảnh khắc này mãi mãi, không bao giờ muốn rời xa anh"

“Thưa tướng quân, thật khó xác định, nhưng…. biểu hiện của nó không có gì khác lạ ngoài việc cố gắng và kỉ luật hơn nhiều binh sĩ khác"

“Vâng, quả thật rất đáng sợ… Dù đã nhận không ít nhiệm vụ, đã thấy không ít n·gười c·hết, nhưng cảnh tượng sáng nay thật sự quá sức với em." Cô cúi mặt, giọng nhỏ dần.

“Nhiệm vụ sáng nay chắc hẳn làm em khó chịu lắm?" Henry lên tiếng, giọng trầm thấp.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ, Sophia như trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Hắn vươn tay kéo cô lại gần, để cô nằm hẳn lên người mình, hơi thở của cả hai quấn quýt trong không gian yên tĩnh.

Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Henry nặng nề mở mắt khi cảm nhận được có một ai đó đang vỗ mặt cậu. Hình ảnh đầu tiên mà hắn thấy là một bóng người sáng vàng ươm không rõ mặt mũi. Dụi mắt một hồi thì hắn mới thấy được toàn cảnh. Xung quanh là hai người lớn và một cô bé rất dễ thương vừa lay hắn dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh cũng vậy. Anh chỉ muốn ở bên em, bảo vệ em, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào"

Sophia ngước nhìn hắn, đôi mắt vàng như sắc thu giờ phủ đầy của d·ụ·c vọng và tình yêu. “Em ở đây, Henry"

“Henry…." Giọng cô thì thầm, khẽ khàng nhưng mang theo một nỗi niềm sâu thẳm.

Chương 04: Quá Khứ

.

Với Sophia, lời hứa bảo vệ của Henry là những gì cô tin tưởng nhất. Khi chỉ là một đứa bé mười hai tuổi không có sức mạnh, hắn đã dám đứng ra bảo vệ cô trước một vị tướng quân Rank 6; hắn đã dám cùng cô đánh bại một con Dark Reaper nguy hiểm cấp A - thứ có thể huỷ diệt một quốc gia.

“Thưa tướng quân, tháng vừa rồi cũng như mọi khi, thằng nhóc đó vẫn luyện tập từ lúc bốn giờ sáng, chạy bộ, hít đất, chém một nghìn lần, đâm một nghìn lần lần. Sau đó đi làm nhiệm vụ, đi chơi với cô bạn gái rồi tối về doanh trại nghỉ ngơi. Riêng thứ sáu hàng tuần sẽ đấu tập với đội trưởng của nó, và lần nào cũng thua"

Không ai trong họ nói gì cả. Chỉ có những ngón tay chạm vào nhau, siết nhẹ. Những ngón tay ấy từng giương kiếm, từng vấy máu, từng run rẩy trước c·ái c·hết. Nhưng giờ đây, chúng chỉ đơn giản là tìm kiếm hơi ấm từ đối phương, như thể đó là cách duy nhất để nhắc nhở rằng cả hai vẫn còn sống.

Hai tiếng đồng hồ không dài, nhưng với họ, đó là cả một thế giới. Dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng khách sạn, Henry lặng lẽ ngắm nhìn Sophia. Cô ngả đầu lên cánh tay hắn, mái tóc nâu xõa xuống tấm đệm, đôi mắt vàng sâu thẳm nhìn hắn với thứ cảm xúc hắn không thể diễn tả thành lời.

Henry ngả người trên giường, ánh mắt hắn dừng lại trên thân hình Sophia. Cô không phải một mỹ nhân lộng lẫy, nhưng lại có một sức hút đặc biệt với hắn - một sức hút mà hắn không thể nào thoát ra được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn biết cô muốn nói gì. Họ không cần phải thốt lên những lời hứa hoa mỹ, bởi họ đều hiểu thế giới này tàn nhẫn biết bao nhiêu, và tương lai không bao giờ là điều chắc chắn.

Những nụ hôn của họ bắt đầu chậm rãi, dịu dàng như những cơn sóng nhỏ, nhưng rồi dần trở nên nồng nhiệt hơn, như một ngọn lửa len lỏi vào từng ngóc ngách trong trái tim họ.

Cách đây mười năm, bên ngoài các quân nhân đang dọn dẹp lại hàng trăm xác c·hết và quân dụng trong doanh trại bị con Dark Reaper p·há h·oại. Bên trong trại chỉ huy, thằng nhóc mười hai tuổi mặt mày lấm lem, quần áo rách rưới đang ôm cô bé co rúm người vì run sợ, nó ngước lên nhìn thẳng vào vị tướng quân hùng mạnh, không sợ sệt:

Sophia khẽ gật đầu, đôi mắt vàng ánh lên sự u ám.

Henry đi cùng Sophia. Hắn tháo bao tay, để lòng bàn tay chai sạn nắm trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Cả hai lặng lẽ bước đi trong đêm, chậm rãi cảm nhận sự bình yên hiếm hoi giữa những ngày tháng đầy bão tố. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời hứa ấy không chỉ là một câu nói. Đó là lời thề, là điều duy nhất hắn có thể làm cho cô sau tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Từ tám tuổi đến mười hai tuổi là quãng thời gian địa ngục khi cậu bị ép làm mọi thứ để có tiền, ăn xin, l·ừa đ·ảo, t·rộm c·ắp…… nhưng vẫn thường xuyên ăn đòn và bị bỏ đói.

“Chào cậu, mình là Sophia”

“Cảm ơn Thiên Sứ vì đã cho chúng ta trở về an toàn, để em vẫn còn bên cạnh anh." Sophia siết nhẹ bàn tay Henry, ánh mắt cô nhuốm màu cảm kích lẫn lo sợ.

Đến ngày thứ năm, Henry đã thấy được một đoàn người di cư. Họ không quá xa nhưng cậu cũng không thể lại gần ngay được. Dòng suối nhỏ mà cậu đi theo giờ đã lớn hơn nhiều và nó đã biến thành một con t·hác d·ữ. Henry đứng trên vách đá cao hơn hai mươi mét, nếu là đất bằng thì hắn đã được đi chung với đoàn người rồi, nhưng giờ đây ngài lẽ phải chôn chân đứng nhìn. Đi vòng thì không nổi, năm ngày qua đã rút cạn toàn bộ sức lực của cậu rồi.

“Ngươi nói thử xem, thằng nhóc này có Mystic Sense không?" Vị tướng quân chau mày mệt mỏi.

Cô không cần phải nói hết câu, Henry cũng hiểu. Những t·hi t·hể vô danh, những n·ạn n·hân bị hành hình theo những cách dã man nhất… Chúng ám ảnh người ta không chỉ vì sự khủng kh·iếp, mà còn vì một sự thật không thể chối bỏ: bất kỳ lúc nào, bất kỳ ai cũng có thể trở thành một trong số đó. Những thứ này cực kỳ ám ảnh Sophia.

Trong một lần tham gia v·ụ t·rộm, bọn này muốn trộm ít đồ của đoàn người đang đi di cư, có vẻ họ đã rời bỏ quê hương để đến nơi tốt đẹp hơn. Lúc này, Henry đã đánh động khiến cả khu vực hỗn loạn. Nhân cơ hội đó, cậu đã chạy khỏi tay bọn buôn người, di chuyển liên tục trong rừng, chạy dọc theo một con suối suốt nhiều ngày.

Sophia không đáp lại ngay. Cô nhìn hắn thật lâu, ánh mắt cô phản chiếu sự ấm áp và tình yêu. Rồi, cô chậm rãi dịch lại gần, tựa đầu lên ngực hắn, lắng nghe nhịp tim hắn đang đập rộn ràng.

“Anh không bao giờ muốn rời xa em"

Sophia cuộn tròn trong vòng tay Henry, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm của hắn. Bên ngoài kia, thế giới vẫn tiếp tục quay, c·hiến t·ranh và g·iết chóc vẫn tiếp diễn. Nhưng ở đây, trong căn phòng nhỏ bé này, họ đã tìm được sự bình yên duy nhất mà họ có thể có.

Hắn không thể kìm nén nữa. Hắn lật người, đặt cô dưới thân mình, bàn tay mạnh mẽ nhưng cũng đầy dịu dàng nâng niu cơ thể mềm mại của cô. Họ hôn nhau sâu hơn, cơ thể hòa quyện với nhau, như thể muốn khắc ghi sự tồn tại của đối phương vào từng hơi thở, từng nhịp tim.

Sau bữa ăn, mọi người chia tay nhau để về nghỉ ngơi. Thành phố đã lên đèn, những viên đá phát quang giúp những con phố lát đá trông đẹp hơn cả ban ngày, tạo ra một không gian dễ chịu giữa đêm.

“Mười giờ là chúng ta phải về trại rồi, giờ còn hai tiếng nữa, mình dành thời gian với nhau đi." Hắn nói, giọng ấm áp hơn đôi chút.

.

Vị tướng quân ngửa đầu ra lưng ghế, ấn tượng của ông về “thằng nhóc" đó vẫn rất rõ ràng, dù đã qua mười năm.

Liều mạng, Henry bám vào một lớp dây leo mỏng dính trên vách đá. Nhưng những sợi dây leo đó quá mỏng manh với cậu - chỉ là một đứa trẻ, leo xuống chưa được hai mét thì những sợi dây leo đã bung ra đứt từng sợi. Hoảng hồn, Henry lao mình tới bên dòng thác vì ít ra phía dưới là nước thì có thể cậu vẫn toàn mạng. Dòng nước khủng kh·iếp của thác thì không từ chối ai bao giờ, Henry được nó cuốn thẳng xuống chân thác không thương tiếc.

Henry từng nghe được ngày càng nhiều đoàn người đi đến Aerion, nơi được xem là miền đất hứa, là thủ đô của đất nước Zephyros đang vùng lên mạnh mẽ. Họ sẽ đi dọc một con sông hướng về phía Đông là sẽ đến được Aerion. Chính vì thế cậu hy vọng khi đi theo bờ suối thì sẽ ra đến được con sông đó, rồi tìm cơ hội lẻn vào một đoàn người đi đến Aerion, biết đâu sẽ có một cơ hội được sống đỡ đê hèn hơn.

Một lúc lâu sau, khi cơ thể đã rời nhau, hơi thở đã ổn định, Sophia nằm trong vòng tay Henry, gối đầu lên ngực hắn.

Henry siết chặt tay cô hơn, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

Sophia mỉm cười, cô tựa đầu vào ngực hắn. Cả hai đều biết rằng, câu nói này chính là thứ tốt đẹp nhất họ dành cho nhau. Câu nói từ một sự kiện trong quá khứ, một mảng ký ức hiện ra, Henry lại nhớ đến những ngày ấy.

Henry không đáp lại ngay. Hắn siết chặt tay cô hơn, như để chắc chắn rằng cô vẫn đang ở đây, ngay cạnh hắn. Trong thế giới đầy rẫy bất trắc này, mỗi khoảnh khắc được nắm tay cô đều trở thành một đặc ân mà hắn không bao giờ muốn đánh mất.

“Anh sẽ luôn bên cạnh, bảo vệ em”.

Bàn tay hắn vuốt ve theo đường cong của cô, cảm nhận sự mềm mại, ấm áp của cơ thể cô. Sophia khẽ thở gấp, hơi rùng mình trước những cái chạm của hắn, nhưng không phản kháng. Ngược lại, cô vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn lại gần hơn, để khoảng cách giữa hai người hoàn toàn biến mất.

Hắn siết chặt vòng tay ôm cô, áp môi lên vầng trán mịn màng.

Mỗi lần nhắc lại lời hứa, Henry lại nhớ đến ngày ấy, cái ngày mà hắn tìm được Sophia giữa vô số t·hi t·hể, cô bé mười hai tuổi ấy ngồi giữa những cái xác của gia đình, người thân, bạn bè; của đoàn người di cư…. khung cảnh lặng lẽ đến đáng sợ. Hắn đã thề với lòng mình rằng, dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ không để điều đó lặp lại lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Về thời điểm hiện tại, trong căn biệt phủ sang trọng. Một người mặc áo quân nhân cấp cao cúi người chào, báo cáo với người ngồi trên bàn làm việc:

Nhiều năm về trước, khi quê nhà Henry bị tàn phá bởi những con quái vật. Cha mẹ và người thân đã mất hết, cậu cùng vài người sống sót trong làng cùng chạy trốn. Rồi những kẻ đó bán cậu cho bọn buôn người, bị chúng bắt ép làm khổ sai một thời gian lại bị bán qua chỗ khác.

Họ lại chìm vào yên lặng, lắng nghe nhịp tim của đối phương.

“Sophia…." Henry khẽ gọi tên cô, giọng hắn tràn ngập khát khao. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh sẽ bảo vệ em"

Khi chuẩn bị ra khỏi phòng khách sạn, Henry lại ôm Sophia từ phía sau, khẽ thì thầm vào tai cô:

“Tôi xin dùng mạng của mình để đảm bảo, tôi sẽ tiêu diệt con Dark Reaper. Không tốn của ngài một người lính nào cả."

.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 04: Quá Khứ