Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sáng Thế Giả
Unknown
Chương 1: Một ngày nữa trôi qua
Ngày một tháng một đầu năm, sắc đông vẫn còn đấy, không khí lạnh vẫn chưa tan hết, cái giếng đầy nước lạnh kia vẫn khiến bao kẻ lạnh hết cả người vì mỗi khi đi lấy nước để tắm rửa. Hôm nay cũng là ngày đặc biệt, mỗi năm đến vào ngày đầu tiên của năm mới, phải làm một cái xua đuổi xui xẻo trong nhà ra bằng cách dọn dẹp nhà cửa, dù cho là nhà lá sàn đất cũng phải quét cho sạch sẽ, để cho mọi thứ ô uế theo cây chổi quét mà đi ra khỏi nhà. Bàn thờ tổ tiên ông bà, ông Địa hay Thần Tài đều phải thắp liên tục suốt ngày đầu tiên của năm mới.
Quan niệm rằng như vậy thì họ sẽ biết nhà nào để phù hộ để xua đi cái rủi, thu hút cái may mắn. Đây cũng là ngày mọi người đều cho đi những thứ họ có thể và sẵn lòng mà không đòi lại, cho đi cái tốt sẽ nhận lại cái tốt hơn, đuổi đi cái xui cái rủi thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Nhà có người già thì tận hiếu, có cha có mẹ thì biết ơn mà hiếu thảo, độc cô một mình thì chớ buồn, tình làng xóm vẫn còn đấy, chỉ là mình hay họ có nhận ra hay không mà thôi...
- Một năm bình, một năm an, một năm bình an, xua đi cái rủi mà thu hút cái may mắn.
Trong một cái nhà cũ, bức tường rào bên ngoài căn nhà chỉ để trang trí, thuận tiện có thể phá đi, căn nhà tuy là bằng gạch nhưng có phần đổ nát, trần nhà thì chỗ có chỗ không, một thiếu niên cỡ mười bốn tuổi với bộ đồ bằng vải thô được chắp vá tạm bợ đang quỳ lạy trước bàn thờ.
Một tấm bùa may mắn được đặt cạnh đấy, bàn thờ không có ông bà, chỉ có cha mẹ của thiếu niên ấy. Nhang đang thắp sáng đóm đỏ cháy lên, mùi thơm từ nhang tỏa ra, nếu ngửi được thì tâm tính có khi sẽ tịnh lại hơn.
Thiếu niên ấy họ Đoàn tên Bình An, khuôn mặt khá hốc hác do có ngày no ngày đói, đến căn nhà còn không đáng một căn nhà thì ngày no ngày đói là chuyện bình thường.
Căn nhà cũng không được xem là lớn, từ cửa bước vào năm bước thì đến cái bàn thờ, qua phải ba bước đến cái giường, từ bàn thờ qua trái ba bước đến cái bếp, bên ngoài sân tuy nói là rộng nhưng cũng chẳng có thứ gì đáng giá ngoài bộ bàn ghế gỗ đã cũ và cỏ mọc um tùm lên. Cái giường thì làm từ gỗ mục và lót bằng rơm, mọi lúc có thể cảm thấy ngứa ngáy và có thể sập bất cứ lúc nào, đến đấy thì dựng lại mà thôi. Bếp thì hoàn chỉnh hơn một chút, gần như đầy đủ đồ dùng.
Sau khi khấn vái thì Đoàn Bình An lấy cái lá bùa may mắn đốt trước cửa nhà, bước qua bước lại vài cái, vừa bước vừa nói:
- Thu hút cái may, xua đi cái rủi, thu hút vận tài, xua đi thất thoát.
Sau một lúc liền đi vào nhà...
"Cốc cốc" một cái âm thanh đập cửa phát ra.
- Đoàn Bình An, Đoàn Bình An...
Một âm thanh trong trẻo phát ra.
Từ trong nhà, Đoàn Bình An bước ra.
- Dì Hoa, sao dì lại đến đây?
Mở cửa ra là một khuôn mặt trắng trẻo, sắc sảo cùng với vóc dáng chuẩn mỹ nhân thêm bộ áo màu trắng hồng đem lại một vẻ si mê khó tả.
- Tên nhóc này, dì đến thăm vẫn không được sao?
Dì Hoa nhìn Đoàn Bình An, sau đó cong ngón tay trỏ mà cốc đầu hắn một cái rõ mạnh.
- Đau!...mời dì vào.
Đoàn Bình An mở hai cánh cửa gỗ ra, lễ phép mời.
Dì Hoa là họ hàng của Đoàn Bình An, tên là Đoàn Thanh Hoa, em của mẹ Đoàn Bình An, chủ tiệm hoa đầu ngõ phần mặt tiền ra bên ngoài cùng với dáng vóc và khuôn mặt mỹ nhân nên làm ăn buôn bán rất được ăn nên làm ra, nhưng theo cùng với đó là việc bị đồn thổi là gái bán hoa nhưng dì vẫn không để vào tai mà buồn phiền. Đôi lúc sẽ đến cho vài xâu tiền để Đoàn Bình An tiêu nhưng đa phần hắn chỉ lấy phần đủ và trả lại tất cả.
- Cái nhà rách này, dì nói rồi, đến ở với dì, phụ hàng bán hoa cũng có thu nhập, ở lại đây làm chi, bán cũng được vài chục xâu tiền.
Dì Hoa nhìn căn nhà cũ kỹ của Đoàn Bình An mà nói.
- Dì Hoa, đây là nhà của cha mẹ con, họ trước khi mất đã dặn dò phải giữ lấy nó, bây giờ mà bán thì rất tiếc, với lại con cũng không giỏi trong buôn bán, mọi lúc đều có thể gây khó dễ cho dì, cho nên con đã xin vào làm bốc vác ở cảng, thu nhập rất ổn.
Đoàn Bình An rót nước ra ly, vừa nói vừa mời dì Hoa.
Cái ly cũ và nứt vài chỗ nhưng dì Hoa vẫn không chê mà uống ngay lập tức.
- Này, mai mốt có uống thì nấu lên đi, như vậy sẽ ít gây bệnh tật hơn.
Dì Hoa uống cạn, sau đó nói với Đoàn Bình An.
Đoàn Bình An chỉ gật gật đầu tỏ vẻ nghe lời.
- Mà dì, cái ông họ Hoàng ở cửa tiệm đối diện hình như cũng mở tiệm bán hoa, chất lượng lại không thua gì chỗ của dì.
Đoàn Bình An như nhớ ra gì đó mà nói.
- Cả cái trấn Đại Hòa này chỉ có chỗ của dì là uy tín, chỗ của lão tuy nhìn vậy nhưng chỉ được có vỏ, bên trong lại chẳng ra gì, sắp dẹp tiệm đến nơi rồi đấy.
Dì Hoa vẻ cười cười mà nói.
Hai người cứ thế mà nói chuyện qua lại, một lúc sau dì Hoa rời đi nhưng vẫn không quên lôi kéo Đoàn Bình An về làm việc, như bao lần khác thì hắn đã từ chối khéo.
- Hôm nay là ngày đầu năm cũng như ngày nghỉ, mai sẽ tiếp tục làm...
Đoàn Bình An nằm trên cái giường lót rơm kia mà nhìn lên trần nhà, đây là chỗ duy nhất được hắn tỉ mỉ tu sửa vì là chỗ ngủ, những chỗ còn lại thì có dột có không.
Về cái trấn Đại Hòa này là một trong những trấn ở vùng duyên hải, giáp biển nên buôn bán giao thương rất thuận lợi, được kinh đô chú trọng phát triển, những người từ khắp nơi thường sẽ kéo về đây mà làm ăn lập quán, Đoàn Bình An vốn là người ở đây, cha mẹ vì muốn hắn được sống trong bình an nên cùng nhau ra biển để đánh bắt nhưng không may biển động, khiến cho hai người họ mãi mãi ở nơi biển sâu. Mất xác, chỉ còn lại mấy món kỷ vật để chôn cất, Đoàn Bình An từ năm mười tuổi đã tự lập đến giờ. Người thân thích thì chỉ có dì Hoa, vì chẳng muốn ra biển nên ở lại đây mà mở tiệm. Nhà của Đoàn Bình An thì nằm trong cái ngỏ đi ra đường lớn, quay qua trái là tiệm của dì Hoa.
Sau một đêm ngủ say, gà chưa gáy thì Đoàn Bình An đã tỉnh dậy...
- Một ngày nữa trôi qua.
Đoàn Bình An nhanh chóng xuống giường mà rửa mặt, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà và đến bến cảng. Chỉ khóa cửa đơn giản mà thôi vì nhìn vào thì chẳng tên trộm nào muốn vào cả vì tiền còn không dư giả nói chi đến cất giữ.
- Qua đây, qua đây, để xuống...
- Nhanh cái chân ngươi lên! Muốn có tiền không?
- Để đây này...
- Hôm nay trúng mánh rồi, hahaha...
- Cá mới bắt từ biển, ta giảm hết giá rồi đấy...
Từ xa đã nghe được tiếng rộn ràng của bến cảng, vô số tàu thuyền cập bên, người buôn người bán, người ra người vào, người bàn người nói rôm rả. Đoàn Bình An đến một cái chòi bằng lá tạm bợ, bên trong có một người nam trung niên đang kiểm kê sổ sách.
- Chào ngài quản sự, ta đến lấy công việc.
Đoàn Bình An lễ phép mà cúi người nói.
- Hửm...à, ra là ngươi, đây, cầm cái que gỗ này đến bến số năm, có người của ta ở đó, làm những gì họ nói, xong việc có thể xin nghỉ hoặc làm tiếp.
Trung niên nhân ấy dừng việc kiểm kê lại rồi nhìn Đoàn Bình An một cái, sau đó rút cái que gỗ màu đỏ ra từ hộp đưa cho Đoàn Bình An.
- Vâng, cảm ơn ngài quản sự ạ.
Đoàn Bình An lần nữa cúi người chào rồi rời đi.
Đi một đoạn, qua bến số một, số hai, số ba, số bốn và cuối cùng cũng đến bến số năm, mỗi bến như vậy chứa cỡ hai con thuyền lớn hoặc năm con thuyền nhỏ. Đoàn Bình An đến chỗ một gã béo, hắn đang chỉ trỏ sai việc những người bên dưới thuyền bốc vác các kiện hàng lên bờ.
- Thưa...
Đoàn Bình An lại gần, nói nhỏ và đưa cái thẻ gỗ ra.
- Hửm...à, ngươi qua bên kia, những kiện hàng đó với sức ngươi là có thể, hết thì quay trở lại đây.
Gã béo kia nhìn thẻ gỗ và liếc qua Đoàn Bình An, sau đó chỉ về phía góc thuyền lớn kia mà nói.
- Vâng ạ.
Đoàn Bình An vâng một cái rồi nhanh chóng đến chỗ được giao.
Những kiện hàng này khá nặng nhưng Đoàn Bình An cố một chút thì cũng có thể, vác lên vai mà đi lên cái tấm gỗ kia mà đi lên bờ, tập kết ở một chỗ, mỗi lần như vậy sẽ có người đứng ở đó mà ghi chép vào sổ.
- Này nhóc, làm việc lâu chưa?
Một ông lão chừng năm mươi tuổi, râu tóc đen trắng xen kẽ, vì tuổi già sức yếu nên cũng được sắp xếp cho làm nơi cùng với Đoàn Bình An.
- Mới làm, cỡ một năm.
Đoàn Bình An nhanh chóng trả lời lại nhưng cũng không nán lại quá lâu vì phải nhanh chóng làm xong việc của mình.
- À à...
Ông lão kia chỉ à à vài cái, như là biết được rằng Đoàn Bình An không muốn nói chuyện nhiều nên lão cũng thôi.
Quần quật từ tờ mờ sáng đến khi ánh sáng lấp ló từ biển đi lên, số hàng đã được Đoàn Bình An và ông lão kia bốc hết, cũng đã báo cáo lại, sau đó Đoàn Bình An lấy số tiền công bốc vác được.
- Năm đồng, hầy, cũng gọi là tạm được.
Đoàn Bình An nhìn năm đồng trên tay, bất giác thở dài chấp nhận.
Một xâu tiền bằng mười đồng tiền như vậy, trăm xâu tiền đổi được một lượng bạc, nghìn lượng bạc đổi được một lượng vàng, đây là giá tiền được thống nhất từ rất lâu.
Đoàn Bình An tuy có thể nhận vài xâu tiền từ dì Hoa nhưng hắn là kẻ sỉ, không phải là sỉ diện hay gì mà là không muốn bị người khác nói là bám váy, muốn tự lực mình mà kiếm ra đồng tiền, từ mồ hôi công sức mà bỏ ra sẽ khiến cho mình có thể trân trọng và quý nó hơn dù là năm đồng.
Cái bánh bao nhân thịt có giá năm đồng, nhưng như vậy sẽ chẳng còn lại gì, công cốc cả sáng làm việc nên Đoàn Bình An quyết định mua hai cái bánh bao không nhân, chỉ có bánh bao không nhân giá một đồng mỗi cái, thêm một trái ớt cho không lấy tiền để cay mà ăn nhanh chóng mà không mất quá nhiều thời gian cho ăn uống, tranh thủ trở lại bến cảng mà tiếp tục làm việc.