Sáng Thế Giả
Unknown
Chương 10: Chênh lệch kinh nghiệm
"Keng keng keng" lại thêm một hiệp nữa, từ lúc bắt đầu đến giờ đã qua ba hiệp chưa phân được thắng bại, lúc đầu Đoàn Bình An bị lép vế nhưng càng kéo dài thời gian, Đoàn Bình An lại có thể một chiêu nhìn thấy liền có thể mô phỏng lại ở mức gần như hoàn hảo, thầy Mạnh cũng ở đó mà chú ý, sắc mặt chuyển từ bất ngờ này sang bất ngờ nọ. Phải biết Nguyệt Anh là đệ nhất bảng hắc y, trước đó là hôi y, không có đối thủ về diện chiến đấu.
Về bảng, là để phân thứ hạng giữa các học viên với nhau, trong lớp thì cạnh tranh cá nhân, giữa các lớp cũng cạnh tranh với nhau, so lớp nào hơn. Bảng tương ứng với màu áo, bảng bạch y, bảng hắc y, bảng hôi y, bảng hắc y, bảng vàng kim. Đãi ngộ mỗi thứ hạng rất khác biệt nhưng không vượt quá hạn, vừa mức chấp nhận để phấn đấu.
"Ầm" Đoàn Bình An lướt qua, nhanh chóng dùng chiêu quật ngã kia mà quật Nguyệt Anh, nàng lúc đầu bất ngờ nhưng nhanh chóng ổn định lại, lấy lưng tiếp đất sau đó vung kiếm để Đoàn Bình An tránh đi nhằm để hở ra một khoảng.
- Tên nhóc này lại có thể sáng tạo nhanh đến vậy!
Thầy Mạnh quan sát, kinh ngạc suy nghĩ.
Người mới khi lần đầu giao chiến có thể trở nên run sợ mà mất đi cái suy nghĩ thấu đáo, dễ b·ị đ·ánh bại, ai mà chẳng có lần đầu? Lần đầu tiên luôn luôn là lần nguy hiểm nhất, vì sao? Vì chưa có kinh nghiệm, dễ bị qua mặt, rất nhiều người mới mắc phải sai lầm phổ biến này nhưng cũng có vài người lần đầu nhưng rất thành thạo. Đoàn Bình An như là sinh ra ở diện chiến đấu, tuy không nói là giàu kinh nghiệm nhưng theo phản xạ tự nhiên vẫn rất nhanh, trong lúc chiến đấu lại có thể từ kẻ địch t·ấn c·ông mà đúc ra kinh nghiệm, ăn một no chín là có thể.
Nhưng chênh lệch vẫn là chênh lệch, Đoàn Bình An suy cho cùng là một thiếu niên mười sáu tuổi, g·iết người còn chưa bao giờ nói chi đến chiến đấu, tính sáng tạo cao nhưng trong thực chiến khó nói, tình huống phát sinh liên tục, con số thay đổi liên tục, không chắc chắn toàn bộ đều nằm trong kế hoạch nên nhanh chóng lộ ra một vài chỗ yếu, tuy là không quá cao nhưng lộ vẫn là lộ, bị Nguyệt Anh nhìn thấy, thế thủ nhanh chóng chuyển sang thế công.
Lúc này cả hai đều chủ động cách xa nhau, ai bước lên trước thì là thiệt thòi nhiều nhất, Nguyệt Anh nhanh chóng xông đến, Đoàn Bình An nghi hoặc nhưng cũng vung kiếm ngang hông, ý định chỉ nhìn là thấy. Chốc Nguyệt Anh dùng thân thủ linh hoạt cúi người xuống thấp, dùng chân trái làm trụ, chân phải xoay một vòng bán cầu, gạt ngã Đoàn Bình An. Mất thế, mà ngã xuống Đoàn Bình An nhanh chóng bị mũi kiếm lao đến.
- Liều một phen!
Đoàn Bình An trong thế nguy, đầu nảy lên một cái gì đó, luồng suy nghĩ chớp nhoáng, không kịp suy thêm nên làm liều.
Tay trái của Đoàn Bình An chủ động đưa ra, nắm vào lưỡi kiếm, hành động này khiến cho Nguyệt Anh cùng với thầy Mạnh sửng sốt, không ngờ hắn lại có thể liều mạng đến như vậy. Đoàn Bình An dùng sức mà hất lưỡi kiếm ra, tay phải cầm kiếm, quyết đoán mà đâm lên.
- Dừng!
Thầy Mạnh thấy đã đủ, tay cản thanh kiếm của Đoàn Bình An đâm đến, tay bắt lấy tay trái chảy máu của Đoàn Bình An.
Hai tay của thầy như được bao bởi một lớp ngọc, màu xanh ngọc và rất lạnh, cảm giác như chạm vào ngọc thạch. Mũi kiếm của Đoàn Bình An chỉ cách mắt của Nguyệt Anh một đốt ngón tay, vừa lúc thầy Mạnh cản lại. Nguyệt Anh đơ người, từ lúc được Ngô Tử đưa về học viện đến giờ, trải qua rất nhiều cuộc giao đấu, có giới hạn và cũng có sử dụng kiếm thật nhưng lần này là lần mà nàng cảm thấy sự sống bị đe dọa.
Vết thương tay trái của Đoàn Bình An nhanh chóng được chữa trị, vài khắc sau liền khỏi. Đoàn Bình An sờ sờ tay trái, cảm thấy bình thường nên cũng yên tâm. Nguyệt Anh thì vẫn còn đứng đó, nhìn Đoàn Bình An với con mắt khác, ban đầu nàng chỉ cho rằng Đoàn Bình An chỉ là học viên mới, sẽ bị nàng đánh ra oai, nhanh chóng khuất phục nhưng sau khi cả hai v·a c·hạm, thêm vào cuộc nói chuyện hôm qua của nàng và Ngô Tử, mới hiểu được dụng ý của lão cáo già.
- Hô hô hô, đỏ mặt, ta nhặt con từ năm sáu tuổi, chưa bao giờ nhìn con đỏ mặt như vậy, hô hô hô.
Ngô Tử cười hô hố, nhìn Nguyệt Anh đỏ mặt.
- Lão cáo già, ông lại bẫy ta?
Nguyệt Anh mặt còn đỏ nhưng nhanh chóng quay sang trách móc lão.
- Nào, ta thấy con nghiêm túc quá, bày kế thôi. Mà t con thấy đứa trẻ kia thế nào? Hoàn hảo Tiên Khí trong người, như con vậy, ngộ tính rất cao, có thể nói là ngồi mát ăn bát vàng.
Ngô Tử trêu một chút, sau đó nghiêm túc hỏi.
- Ta thấy chỉ là một tên nhóc, một tay ta có thể đánh thắng trăm đứa như vậy, ông đừng quên đứng nhất bạch, hôi, hắc y là ta.
Nguyệt Anh suy nghĩ, sau đó nói nhưng không quên tự tâng bốc chính mình.
- Ta thấy vị trí ấy đang bị lung lay. Con biết tại sao lần này ta chủ độn xuất thủ, lại mang về cả đống đứa trẻ, học phí lại miễn toàn bộ?
Ngô Tử hỏi.
- Không biết nhưng ta biết ông không đơn giản. Này, ông đừng có mà bắt đám hậu bối kia kiếm tiền cho mình đấy!
Nguyệt Anh nói, chốc lại suy nghĩ sau đó đập bàn.
- Ôi! Oan quá, ta chưa có ý định, mặc dù lúc trẻ ta có nhưng bây giờ ta đã quá tuổi, hiếu thắng cùng với tàn nhẫn trước kia gần như mất hết, yên tâm đi.
Ngô Tử kêu lên, đính chính.
- Ông mà liêm khiết? Cái học viện này lập ra chỉ có mang về linh thạch cho ông mỗi khi Đại Việt quốc tổ chức cuộc tỉ thí các học viện thôi.
Nguyệt Anh quá hiểu lão cáo già này, nói tiếp.
- Ha ha ha...
Ngô Tử cười lớn.
Kết thúc hồi tưởng, Nguyệt Anh đảo mắt nhìn Đoàn Bình An được thầy Mạnh dạy cho thêm vài chiêu thức khác, miệng khẽ cười, hảo cảm của nàng cho Đoàn Bình An tăng lên một chút. Sau đó cũng kết thúc, câu chuyện của Đoàn Bình An được mọi người lấy làm chủ đề mà bàn tán, ai cũng có ý kiến riêng. Đoàn Bình An không để ý mà thư thái ngồi ăn, Hiếu thì ban đầu có hỏi hắn vào ba câu nhưng chỉ được một vài câu trả lời đại khái, không quá sâu.
Đoàn Bình An nằm trên giường, suy nghĩ về cuộc giao đấu lúc chiều, lúc này đầu hắn mới lóe lên vài cái ý tưởng hay hơn. Đoàn Bình An cười khổ:
- Lúc chiến đấu cần thì không thấy đâu, lúc kết thúc thì mới thấy.
Người ngoài cuộc không tham gia, không căng thẳng suy nghĩ nên từ ngoài nhìn vào thấy dễ, suy nghĩ một chút là ra rất nhiều nhưng trong cuộc, rất căng thẳng, một ý tưởng thôi đã là rất hay, suy nghĩ ra nhiều phương án, hoặc là bình tĩnh thấy nguy không sợ, hoặc là đã trải qua chuyện tương tự, không thì sẽ rất hoảng.
Ban đầu Đoàn Bình An khá ngẩn ngơ, sau khi nhìn thấy dung mạo kia của Nguyệt Anh, lòng lại nổi sóng, nhưng lần này là sóng nhẹ, êm ái lạ kỳ, như là nằm trên bãi biển, sóng biển đánh vào nhưng là gần bờ, ngược lại cảm thấy thoải mái lạ kỳ.
Thời gian thấm thoát thôi đưa, chốc đã đến cuối năm, mọi người ai nấy cũng trưởng thành theo nhiều kiểu, họ từ một đám quê mùa đến một người có tí học thức, chữ nghĩa cơ bản đã có thể hiểu. Về phương diện chiến đấu, ai cũng được thầy Mạnh rèn luyện, khí lực tăng lên rất nhiều, đặc biệt là Hiếu, được thầy Mạnh chú trọng chỉ điểm nên nhanh chóng từ một tên gầy gò ốm yếu, chỉ có da bọc xương trở thành khá cân đối, nhìn sơ đã có thể đoán là mười sáu mười bảy tuổi.
Như mọi ngày, buổi chiều, Đoàn Bình An ở vòng trong của Trường Chiến Sự, thầy Mạnh bắt đầu giảng dạy cho Đoàn Bình An hiểu về năm sau sẽ tiếp cận cái gì mới.
- Nguyệt Anh, con làm mẫu.
Thầy Mạnh nói với Nguyệt Anh, nàng hiểu ý liền giơ lòng bàn tay phải lên, chĩa về một con bù nhìn, trong lòng bàn tay hiện lên một ánh sáng màu trắng, khí lạnh từ đó mà hiện ra, một cây băng từ lòng bàn tay hiện ra, to lên từ từ, băng nhọn phần đầu, nhìn qua sẽ thấy khói lạnh bốc lên, nhanh chóng bắn về phía con bù nhìn rơm, chốc nó đã bị đóng băng lại, vỡ ra từng mảnh.
Đoàn Bình An ban đầu khá bất ngờ nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhanh chóng quen thuộc. Nhận thức của Đoàn Bình An đã nâng cao lên vài bậc, biết rằng không chỉ có phàm tục, tiên nhân đã thấy qua, chẳng lẽ theo tiên nhân lại không thể thành tiên?
- Đây là một trong vô số loại công kích, các loại thuộc tính Tiên Khí chắc con cũng đã biết, băng công kích là một loại nổi trội.
Thầy Mạnh nói với Đoàn Bình An.
- Con đã biết nhưng làm sao để có thể tu luyện và vận dụng những loại tiên thuật này?
Đoàn Bình An thắc mắc.
- Ha ha ha, không không, chẳng phải tiên pháp gì đâu, chỉ là một số cách điều động linh khí thiên địa mà thôi, thành tiên còn chưa ai làm được nói chi đến tiên pháp?
Thầy Mạnh cười lớn, Nguyệt Anh cũng khẽ cười theo, sự ngây thơ suy nghĩ này của Đoàn Bình An đã trở thành trò cười cho hai người.
- Bình An, tiên nhân từ trước đến nay đều rất ít người có thể biết, đến Ngô Tử, lão ta chỉ là tu sĩ, chưa đạt được thành tiên, chỉ là qua mắt người thường không thể tu luyện thì mới nói là tiên nhân.
Nguyệt Anh nói.
- À...à...
Đoàn Bình An gãi giã đầu, vẻ khó xử.
- Được rồi, năm sau thì con sẽ được học một số kiến thức liên quan, đến khi nửa năm học trôi qua thì mới có thể vững bước mà tu luyện, đến lúc đó hãy nói. Vì con là hạt giống mà học viện bồi dưỡng nên không cần chờ một năm đâu, bắt đầu năm sau sẽ trực tiếp tu luyện, không chờ nhưng con phải giữ bí mật, đừng vì cái sĩ diện mà khoe khoang.
Thầy Mạnh nói, sau đó vỗ vỗ vai Đoàn Bình An.