Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Ngô Tử xuất thủ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Ngô Tử xuất thủ


- Ngô Tử, họa diệt trấn Đại Hòa là chủ ý của bề trên, ngươi lại làm trái với chủ ý, lúc đó ta hận không bóp c·h·ế·t tươi ngươi cho rồi, hừ...hừ.

Một con tàu vũ trụ bay đến nơi mà Ngô Tử và thạch nhân giao chiến, chiến trường đầy những nứt vỡ không gian, không gian méo mó biến dị, là chiến trường mà họ để lại.

- Ngươi cho ta, ta cảm tạ, đây là quà cảm tạ của ta, mong nhận lấy.

- Cử thêm vài đội, truy xét xem, có thể hai Đại Đế ứng chiến sẽ phá vỡ kiên cố thời không mà tiếp cận Tiên Vực.

- Ô, mượn xác thôi mà sao ngươi mạnh miệng thế?

Đối diện Ngô Tử là một cái vết nứt không gian lớn, nó từ từ nứt vỡ, không gian biến dạng, một cái rồi hai cái bàn tay khổng lồ kia đưa ra, bàn tay bằng đá, nó kéo vỡ không gian, tạo ra một lỗ hổng lớn. Quái vật kia bằng đá, là quái vậy mà Ngô Tử phong ấn và đẩy đi ra vũ trụ lúc ở trấn Đại Hòa.

Thạch nhân cười điên lên, không ngừng nói.

Thạch nhân không lấy đó làm tức giận mà chỉ hừ hừ vài cái, lấy lời trêu chọc của Ngô Tử thành động lực để thạch nhân tiếp tục công kích. Bỗng thạch nhân chủ động lui ra, thế công chốc thành thế thủ. Thạch nhân co người lại, tư thế em bé khi trong bụng mẹ, những mảng đá bắt đầu hiện ra, bao lấy thạch nhân, trở thành một quả trứng bằng đá. Ngô Tử thấy vậy liền nhìn trúng một cái tiểu hành tinh gần đó, dùng bàn tay đưa về, tiểu hành tinh như bị một cỗ lực cực mạnh kéo đi, bàn tay của Ngô Tử lần nữa đưa về chỗ quả trứng bằng đá kia, tiểu hành tinh lao nhanh, chốc đã va chạm lấy nhưng quả trứng đá chẳng bị gì, ngược lại thì tiểu hành tinh bị vỡ ra vô số mảnh vụn.

Ngô Tử đứng một mình nhưng lại nói chuyện như là ở đây có người khác.

- Ngô Tử, bề trên nhất định không tha cho ngươi!!

Ngô Tử chậm rãi nói, trán vã đầy mồ hôi, vẻ mệt nhọc hiện rõ.

- Cái này là hủy diệt khái niệm, một khi đã dính thì ngươi đừng mong được có lại.

- Hầy, ta bí mấy lần rồi, lần này không bí.

Ngô Tử không nói gì mà đánh tiếp, cả hai cứ thế đánh đến thiên hà này đến thiên hà khác, những vết nứt không gian cứ thế mà hình thành, hai người người đánh người đỡ, cả hai không biết đã diệt bao nhiêu hành tinh nhưng cũng không quan trọng lắm, tất cả đều bị sức mạnh của họ quét qua.

Ngô Tử tay cầm chén trà mà uống một ngụm cuối, chén trà đã cạn.

"Ầm ầm ầm" cả hai đánh với nhau, Ngô Tử dùng kiếm, lão kia dùng thân thể mà đối chọi nhưng thân thể lão kia rất cứng, dù cho là công kích loại gì cũng chẳng thể xuyên qua.

Ngô Tử nói tiếp.

- Giao thủ với ngươi nhiều, ta đã quen cách đánh của ngươi rồi.

- Mượn xác? Ta khinh, ta cao cao tại thượng, há chi phải làm những việc bẩn thỉu như mượn xác, ta chỉ là chưa đem chân thân của ta xuống, đây chỉ là hóa thân.

Ngô Tử dùng phong ấn lúc trước nhưng bị lão kia bắt bài, tránh đi, đề phòng hơn rất nhiều.

"Rầm" âm thanh nổ vang, phía sau Ngô Tử có một vết nứt dài, bên trong, một nam tử thân bạch y đang ngồi uống trà hiện lên, nhanh chóng phất tay, một vệt sáng từ bên kia vết nứt bay ra, xuyên qua Ngô Tử nhưng không làm hại mà lao thẳng đến thạch nhân đang kinh ngạc nhìn.

Ngô Tử nghiêm túc nói.

Tại một cái thảo nguyên rộng lớn, xung quanh chỉ có cỏ trải khắp cái thảo nguyên, ban đêm, trăng tỏ nên có thể thấy cảnh sắc tuyệt đẹp về đêm của thảo nguyên rộng lớn.

- Ngươi mất đi bất tử lẫn bất tử, ta thì chỉ mất vài thứ có thể khôi phục, đánh đổi này đáng giá, trận này ta thắng, ngươi mau quay về làm con c·h·ó giữ nhà cho chủ của ngươi đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão kia - thạch nhân, hừ hừ vài tiếng, vẻ rất tức giận.

Lão hô lên, lao ra, toàn thân lão như là đá, rất vững chắc, phần mắt đen kịt, không có lấy tròng trắng.

Không gian rung động, như là động đất, gió bắt đầu thổi lớn, như dao cắt mà thổi, gió ngày càng lớn, lá cây lá cỏ xung quanh giao động dữ dội, chỉ có Ngô Tử bình yên đứng đó.

"Ầm ầm ầm" trong không gian vũ trụ u tối, có một cái vết nứt rất dài, nó vỡ ra, từng mảng từng mảng văng đi tứ tung, một thân ảnh trung niên, một con quái vật bằng đá lao ra, cả hai đều cùng lúc lao ra. Quái vật đá sừng sững va vào một cái tiểu hành tinh khiến nó vỡ nát còn quái vật đá thì như không có gì. Bỗng từng mảng từng mảng đá trên thân thể nó rơi xuống, văng ra do không có trọng lực, bên trong cái khuôn mặt là một lão nhân đang đứng bên trong, tứ chi bị dây quấn quanh. Nhìn rất quen, là ông lão bắt chuyện với Đoàn Bình An lúc còn làm ở bến cảng.

Ngô Tử cười lớn, nhìn về phía thạch nhân mà nói.

Giọng nói đó lần nữa vang lên.

- Ha ha ha, c·h·ó ngoan, c·h·ó ngoan, ngươi thật trung thành đó, ta khâm phục cái trung thành đến nguyện c·h·ế·t như ngươi nhưng cũng nên nhớ rằng ta đánh cờ với bề trên của ngươi.

- Xong rồi sao? Lần này bằng một chén trà. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Lần này đầu ngươi sẽ thành vòng cổ đeo cho ta, xương thì thành vũ khí, da thịt thì sẽ được ta tỉ mỉ thưởng thức, máu sẽ được ta uống cạn không bỏ sót giọt nào, linh hồn sẽ được ta cưỡng chế hấp thu, sau đó thì ngươi sẽ hoàn toàn biến mất, ha ha ha!!! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cái phong ấn c·h·ế·t tiệt của nhà ngươi làm ta mất không ít tâm tư phá giải, nếu bây giờ toàn bộ sức mạnh trở về với ngươi thì ta sẽ mất cả vạn năm nhưng ngươi bây giờ thì bị ràng buộc, không tung hết lực, bề trên đang giúp ta.

Thạch nhân vừa đứng thẳng người lên, cười điên dại mà nói, nụ cười toát lên mang tai, máu chảy ra từ miệng, một loại máu đen, trông quỷ dị vô cùng. Ngô Tử chậm rãi đưa chén trà vào túi, sau đó cất cái ghế của mình vào.

Trong phòng, ánh đèn vẫn còn sáng, bên ngoài tĩnh lặng yên ắng, bên trong lâu lâu lại có tiếng cạch cạch, lâu lâu lại có một tiếng thở dài, Ngô Tử ngồi trên ghế, trên bàn để một cái bàn cờ, cờ trắng của lão, cờ đen đối diện không có ai nhưng mỗi khi lão động cờ đặt xuống, đối diện như có người mà cờ đen lại bay lên, đặt xuống.

- Trình diễn đến đây kết thúc!

Ngô Tử hừ một tiếng nhưng khuôn mặt không hề thay đổi, như đây là biến số mà Ngô Tử đã tự dự báo trước.

Ngô Tử vẻ thật lòng mà hai tay khẽ động.

- Vết vết tích của cường giả!! Nhỏ nhất là Đại Đế giao chiến! Nhanh, liệt nơi đây vào cấm địa!

Bên trận chiến, thạch nhân tuy khôi phục nhưng lại mệt mỏi vô cùng, nó không ngừng khôi phục nhưng không thể nào trọn vẹn thân thể, dư âm của vệt sáng đã xóa đi sự hồi phục - bất tử của thạch nhân.

Ở đâu đó trong vũ trụ, một cái hành tinh rất tươi sáng, sự sống dần sinh sôi, chốc đã hình thành lên xã hội sinh vật. Một ngày, như bao buổi săn của động vật ăn thịt, nó đang rình rập con mồi của mình. Như có cảm giác không lành, nó vô thức nhìn lên, trong cùng lúc đó, tất cả các sinh vật trong hành tinh đó như cảm nhận được sự đe dọa tính mạng mà cùng vô thức ngước lên. Một vệt sáng bay đến, xuyên qua, ban đầu không có gì nhưng sau vài giây thì cả hành tinh phát nổ, hủy diệt toàn bộ sinh mạng trên đó. Vệt sáng không ngừng lao đi, tựa như không có điểm đích, trở thành vé tử cho mọi thứ nó lướt qua.

Một cái thông tin truyền đi.

Kiếm quang hiện lên, chém làm hai thạch nhân, chia thạch nhân là hai nửa, không gian được vết chém cắt văng từng mảng, không gian lại biến dạng mà méo mó.

- Hừ hừ, ngươi xem như có tý mánh khóe, lại trực tiếp mở ra chân thân mà đánh. Đợi đi, rồi cái tính toán của ngươi sẽ đổ sông đổ bể mà thôi, ha ha ha.

- Ta cưỡng chế đánh ngươi khỏi cái mảng thiên hà này, bây giờ lại tìm trở lại?

- Hừ, chơi bẩn, tên này lại tiến hóa nữa sao?

- Cho ngươi.

Ngô Tử nói, sau đó xông đến, dùng một cước màn đá con quái vật kia trở lại không gian. Bên phía thảo nguyên, không gian méo mó dần dần được trở lại ban đầu, nhanh chóng được hồi phục, khung cảnh trở lại lặng yên như lúc đầu.

- Ở đây không tiện, qua bên kia đi.

Lão kia nói.

Ngô Tử thở dài, sau đó đứng dậy, thân ảnh biến mất.

Hai tay của thạch nhân co lại, không gian trong bàn tay trở nên méo mó, không gian xung quanh lòng bàn tay bị nén lại, một cái hình tròn, bên trong đen, không gian xung quanh như bị hút vào.

Thạch nhân quăng hai cái quả cầu kia, là hố đen, nó không ngừng to lên, đến khi cỡ cái bánh xe thì đã đến chỗ Ngô Tử, hắn bình thản, tay không đón lấy, bóp nát, hố đen uy chấn ngời ngời liền trong một sát na ngắn ngủi đã bị bóp nát.

Chương 11: Ngô Tử xuất thủ

- Ha ha ha, lần này ta nổi hứng, muốn thay đổi trò chơi một chút, ngươi có ý kiến, nên nhớ ta với bề trên đang đánh cờ đấy.

- Chân thân! Ha ha ha! Xem ra ngươi cũng đã sắp không chịu nổi. Ha ha ha! Ngươi lại đánh cược một ván cược rủi ro cực lớn!

Một thân ảnh lao ra từ quả trứng đá, thân thể nhiều vết nứt, bằng đá, sau lưng mọc ra đôi cánh, đuôi cũng bằng đá nhưng lại có thể uyển chuyển uống cong, không cứng cáp. Khuôn miệng kéo lên tận mang tai, bên trong đầy những chiếc răng nhọn hoắt, chiều cao lại bằng Ngô Tử, không khổng lồ như lần ở bến cảng trấn Đại Hòa giao thủ.

Ngô Tử ánh mắt nhìn về phía không gian vô tận kia, sau đó biến mất.

"Rắc rắc rắc" âm thanh nứt vỡ từ quả trứng đá phát ra. "Ầm" vỏ bằng đá bị một cái tay đánh vỡ ra, tạo một lỗ hổng.

Một cái giọng của người già cất lên, rất vang, ở xa cũng có thể nghe thấy được.

Vệt sáng bay đến, nó rất nhanh, nếu nhìn bình thường thì chẳng thể thấy rõ. Thạch nhân thản nhiên mà đưa hai tay ra đón lấy. "Bùm" thân thể thạch nhân nát bấy, nhưng nhanh chóng khôi phục nhưng trông rất mệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở trấn Đại Hòa, ông lão đang nằm ngủ, bỗng lão ta đứng dậy, kêu la thất thanh, sau đó lại khóc sướt mướt như một đứa trẻ, sau đó lại cười như một tên điên. Lão ta thực sự đã trở thành một kẻ điên! (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngô Tử cười lớn, giọng điệu cũng vang không kém, sau đó nói.

Thạch nhân cười lớn, sau đó biến mất.

- Lần này ta thắng.

Cái giọng méo mó của thạch nhân vang lên, thân thể khôi phục.

- Ngô Tử! Tên điên này! Bề trên trách phạt ta, ngươi biết không? Lần này không g·i·ế·t ngươi thì ta không còn là ta nữa!!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Ngô Tử xuất thủ