Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Số phận kẻ thấp hèn thì phải nhịn nhục

Chương 2: Số phận kẻ thấp hèn thì phải nhịn nhục


Ăn xong, dù cho là miệng có cay xé lưỡi đi chăng nữa thì cũng chỉ một hớp nước ở nhà rồi tiếp tục chạy ra bến cảng để làm việc, như vậy buổi sáng đã kiếm được ba đồng, nhan chóng đã quay trở lại bến cảng. Nơi đây càng ngày càng đông đúc hơn, người ra người bán người mua có đủ, nhiều thương nhân buôn bán đang mua hàng và được chào mời rất nhiệt tình.

Lần này Đoàn Bình An được phân vào cái thuyền rất to, hàng cũng rất nhiều, cùng với hắn là thêm hơn mười người khác nữa, đa phần là trai tráng đang ở tuổi trẻ khỏe nhất cuộc đời, họ có thể ra khỏi nơi đây mà rèn luyện nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên phải chấp nhận ở tại đây mà hành việc bốc vác mà nuôi sống gia đình và chính bản thân họ. Cũng có vài lão nhân, họ cũng vì bản thân mà đến đây kiếm tiền, đa phần là không vợ không con, kiếm được ngày nào là ăn hết ngày đó.

Đoàn Bình An theo sức lực mà làm, không gượng ép quá mức, nếu dẫn đến c·hấn t·hương thì coi như xong, hắn sẽ bị đào thải khỏi đây. Mọi người ở đây vừa làm vừa nói chuyện sôi nổi để họ quên đi cái mệt khi bốc vác, mặc kệ gã béo bên trên cứ một tiếng tên này hai tiếng tên kia thì bên dưới vẫn nói chuyện rất rôm rả. Gã béo kia hình như cũng chỉ quát cho có lệ, để cho quản sự nếu có quan sát thì cũng thấy hắn không làm biếng. Chủ đề mà mọi người bàn chuyện cũng là một số chuyện gia đình, bạn bè và con cái...

- Cút ra, cút ra, tiểu thư của Lý gia đến!

Một giọng nói như sấm phát lên, ai ai cũng giật mình mà nhìn theo hướng âm giọng đó phát ra.

Đoàn Bình An cũng vô thức nhìn theo, theo ánh mắt là một thiếu nữ chạc tuổi hắn, chỉ có điều là nhìn cực kỳ đoan trang và thùy mị, đúng là người giàu có khác, nếu so sánh một thôn nữ bình thường thì dù cho là đẹp như thế nào đi chăng nữa thì tiểu thư Lý gia này chắc chắn hơn.

Lý gia...

Đoàn Bình An nhìn theo hướng đó mà nói nhỏ trong miệng.

Lý gia là một gia tộc nắm chủ cả cái bến cảng to lớn này, trong triều chính cũng có người của họ nên vì thế chuyện lũng đoạn thị trường cũng rất nhiều, nếu có người điều tra thì hoặc là đưa một số tiền nhất định để bịt miệng người đó hoặc thuê sát thủ mà g·iết, nếu muốn điều tra nữa thì chẳng có ai dám. Cha mẹ của Đoàn Bình An cũng vì Lý gia mà c·hết, họ được Lý gia thuê ra biển nhưng vì biển động gió lớn, lúc đấy mây đen ngập trời nhưng người của Lý gia vẫn khăng khăng muốn họ ra biển, đổi lại là gì? Sự c·hết đi mà không tìm được xác của tổng ba mươi người trên thuyền tính cả cha mẹ hắn.

Đoàn Bình An nắm chặt hai tay lại. Sau khi cha mẹ Đoàn Bình An mất, Lý gia cũng chỉ là không tịch thu lại cái nhà và vứt hai lượng bạc xem như đền bù nhưng sau đó thì phải trả nợ cho cha mẹ nên chỉ còn hai xâu tiền. Trả nợ cho ai á? Chính là Lý gia! Đúng vậy, họ vẻ ngoài tỏ ra thương xót và chia buồn nhưng bên trong đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để tiền từ túi mình ra thì cũng nhanh chóng trở lại túi của mình, đây là một trong vô số cách để mài mòn những người ở đây.

- Ta biết chuyện cha mẹ con, nhưng số phận kẻ thấp hèn là phải nhịn nhục, chúng ta suy cho cùng thì chỉ là món hàng, nhất thời có thể đem đi bán cho bất kỳ ai.

Ông lão lúc sáng cũng ở đây, lão tuy già nhưng mắt vẫn nhìn khá rõ, thấy tay của Đoàn Bình An thành hình nắm đấm nên đặt tay lên vai hắn mà khuyên bảo.

- Ta biết rồi, không làm chuyện gì quá giới hạn đâu.

Đoàn Bình An từ từ nguôi đi cơn giận mà nói.

- Sâu kiến!

Một âm thanh trong trẻo vang lên, là từ miệng của tiểu thư Lý gia kia thốt ra, trái ngược với dáng vẻ đoan trang của mình.

Sau lưng vị tiểu thư này có hai vị trung niên nhân nhưng nhìn chung rất khỏe mạnh, là người của Lý gia hoặc là võ giả bên ngoài được họ mời đến.

- Đẹp quá, tuy rằng cái miệng ác độc nhưng cung quy lại vẫn rất đẹp.

Những trai tráng tuổi sung mãn nhất của đời người đang nhìn cái dáng vẻ ấy mà nói.

Trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng, là quy củ từ bao đời của ông bà, trai tráng trưởng thành lấy vợ, người con gái đến tuổi trăng tròn là có thể lấy chồng, vị Lý tiểu thư này cũng là tuổi trăng tròn nhưng người mà nàng ta lấy thì không phải con quan chức thì cũng là hoàng tử. Ai là ai, dù sao cũng là người của gia tộc, là con gái nên rất được sủng ái không phải vì yêu thương mà là vì sau khi lớn lên có thể làm một hôn nhân chính trị, để cho gia tộc có thể ngày càng lún sâu vào triều chính.

Đoàn Bình An đương nhiên chẳng biết những gì mà những thanh niên trai tráng này nói, hắn cũng chỉ mới mười lăm, nhận thức được tiền bạc cũng là rất đáng khen rồi. Về tình yêu đôi lứa thì một chữ Đoàn Bình An cũng chẳng hiểu nổi, phải để thời gian ảnh hưởng, từ từ trải sẽ biết.

Một lúc sau thì chuyện gì cũng trở lại chuyện ấy, mọi người cũng trở lại công việc bốc vác mệt nhọc, lâu lâu kiếm chuyện gì đó mà tán gẫu cho quên đi cái mệt mỏi, gã béo kia lúc nãy còn xoa xoa tay tân bốc Lý tiểu thư kia giờ cũng trở lại dáng vẻ ban đầu, thỉnh thoảng sẽ quát to vài người rồi đi chỗ khác, nếu nhìn theo thì hắn ta đang tán tỉnh mấy cô gái gần đó.

Qua giờ nghỉ trưa rồi đến tận chiều, Đoàn Bình An cũng đến chỗ trung niên quản sự kia mà lấy tiền công hôm nay.

- Quản sự.

Đoàn Bình An lễ phép gõ cửa rồi nói.

- Vào đi.

Trung niên quản sự nói.

- Đây, tổng cộng hai xâu tiền, một xâu rưỡi là công, nửa xâu kia là thưởng vì chăm chỉ, đây cũng là khuyến khích.

Trung niên quản sự lấy ra hai xâu tiền, nói.

Đoàn Bình An nhanh chóng cảm ơn rồi từ từ bước ra ngoài.

- À mà này, chuyện của ngươi cả cái trấn này đều biết, chuyện cũ nếu không thể bỏ qua thì đừng có mà làm liều, Lý gia kia không thể chọc vào đâu, số phận kẻ thấp hèn thì phải nhịn nhục, đến ta tuy là quản sự ở đây nhưng phải kính nể năm phần.

Trung niên quản sự nói, lúc sáng hắn có đi ra chào đón vị Lý tiểu thư kia, vô tình nhìn thấy Đoàn Bình An đang nắm chặt hai bàn tay mình lại nên mới nói ra.

"Số phận kẻ thấp hèn thì phải nhịn nhục" từ ông lão đến trung niên quản sự rất giống nhau, Đoàn Bình An cũng hiểu được đôi chút. Cái câu trên ý như trên, là kẻ thấp hèn, không có hoàn cảnh thì nhịn nhục, không xấu hổ vì mình đã thấp hèn, sỉ vả nữa thì vẫn ở đấy, không xuống được nữa. Thân Lý gia là chủ, Đoàn Bình An là người được thuê sai việc, thân phận chỉ hơn nô lệ một chút, nếu nói thẳng ra là sắp chạm đáy của xã hội, cái thế giới này và như bao thế giới khác, kẻ mạnh mới có quyền, mạnh về thực lực, mạnh về tài chính, mạnh về trí óc hay có tất cả thì những người đó nhanh chóng sẽ leo lên rất cao. Còn Đoàn Bình An đến cả chữ viết ra sao còn không biết nói chi đến leo lên cao, thà ở dưới sống cho qua ngày, đến lúc thì có thể chọn lấy vợ sinh con hay cô độc cả đời thì do hắn chọn.

Đoàn Bình An dạo bước trên con phố về đêm đông đúc, giáp biển và có cảng sầm uất nên về đêm thì cả trấn này cũng thơm lây cái sầm uất của cảng, người ra người vào hàng quán, người trò người chuyện trên đường.

- Tên kia, nếu muốn sống thì trả lại tiền!

Một giọng nói vang lên, theo đó là âm thanh xô xát khiến cho những người gần đấy bao gồm cả Đoàn Bình An hiếu kỳ mà đi đến.

- Mấy...mấy người ỷ là Lý gia nhân mà ức h·iếp ta!

Một thanh niên bị xô ngã xuống đất mà kêu lên.

Đoàn Bình An đi đến, người bị xô ngã là Hiếu, một kẻ như hắn nhưng thảm hơn một chút, chỉ có thể bán đồ linh tinh kiếm sống, nhờ đó mà miệng lưỡi cực dẻo có thể thuyết phục người khác mua hàng.

- Ngươi động vào tiểu thư nhà ta, mua một viên đá vô dụng mà ngươi tung hô như vật trên trời, hỏi xem ai mua cho ngươi?

Hai người đó là hai người đi cùng vị Lý tiểu thư kia, một trong hai người quát to cho mọi người ở đây biết.

- Ngươi...ngươi...bốn đồng thôi mà làm quá, cùng lắm ta trả lại...nè.

Hiếu lấy từ trong túi ra bốn đồng, không thiếu một xu.

- Ba xâu tiền.

Tên hộ vệ Lý gia nói.

- Ba xâu? Hai người các ngươi ăn c·ướp à? Ta bán giá bốn đồng chỉ lời có một đồng, ngày no ngày đói thì đào đâu ra ba xâu.

Hiếu nghe số tiền cao ngứa ngưỡng đối với mình thì hoảng rồi, dù cho là miệng mép có giỏi cỡ nào thì cũng chẳng dùng được ở tình huống hiện tại là bao nhiêu.

- Ăn c·ướp thì sao? Ăn c·ướp này...ăn c·ướp này.

Hai người cùng lao đến mà dùng chân đá và dẫm mạnh xuống người của Hiếu.

Hiếu chỉ giãy giụa rồi kêu lên vài tiếng kêu thảm thiết nhưng những người xung quanh đấy chỉ đứng nhìn, họ không dám động vào người của Lý gia, đất của họ là đất của Lý gia, nếu Lý gia tăng giá cho thuê đất hoặc kiếm cớ để đuổi việc ở cảng thì họ chỉ có thể bỏ xứ mà đi.

Sau một hồi đạp và dẫm liên tục, hai người kia cũng đã mệt, họ nhanh chóng rời đi, đám đông cũng theo đó mà giải tán, chỉ còn Hiếu vẫn đang nằm co rút ở đó, hắn biết chẳng có ai giúp vì người đánh là người của Lý gia, đụng phải thì khó kiếm sống nên Hiếu không oán trách họ nhưng số hàng đã bị dẫm đạp đến hư hỏng hoàn toàn.

- Chậc, lỗ vốn vài tháng rồi!

Hiếu lê cái thân thể đầy v·ết t·hương mà gom nhặt lại đồ đạc của mình.

- Ăn không?

Một âm giọng vang lên, Hiếu theo hướng mà nhìn lên, là Đoàn Bình An cùng với bốn cái bánh bao nóng hổi trên tay vẫn đang b·ốc k·hói.

- Nhoàm nhoàm...

Hiếu ăn lấy ăn để, lâu lâu bị nghẹn được Đoàn Bình An cho nước uống.

Hai người đứng trên cây cầu bắt qua một dòng sông mà ăn.

- Này Đoàn Bình An, sao ngươi lại mua bánh bao cho ta?

Hiếu nãy giờ có một câu hỏi liền hỏi ngay.

- Không biết, có thể là sự đồng cảm hay là thương hại đều có thể nhưng chung quy lại là lòng hảo tâm của ta.

Đoàn Bình An trả lời mà không ngần ngại.

- Ê, ta nghe nói ở bến cần người, ngươi xem ta có thích hợp không?

Hiếu ừ ừ vài cái rồi như nhớ ra gì đó mà nói.

- Ngươi nhìn lại thân thể ngươi coi? Ốm hơn cả ta, lại còn thấp tuổi, có xin vào thì cũng bị đuổi.

Đoàn Bình An châm chọc.

Hiếu từ nhỏ thiếu ăn, chỉ có thể ăn đồ thừa mà sống qua ngày nên thân thể rất ốm, có thể nhìn thấy cả xương lộ ra như là không có thịt, có thể nói là da bọc xương.

Chương 2: Số phận kẻ thấp hèn thì phải nhịn nhục