Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Bắt đầu tranh tài hội

Chương 32: Bắt đầu tranh tài hội


"Bùm bùm bùm" pháo hoa đầy trời, đầu đủ màu sắc, đẹp đẽ vô cùng, như một ánh dương chói lọi chiếu xuyên qua màn đên, cách trăm dặm ngoài Huyền Thiên Thành đều có thể cảm giác được âm thanh. Tiếng cười đùa, tiếng hoan hô vỗ tay tầng tầng lớp lớp của người dân. Chỉ mới là ngày đầu tiên của đại hội thế hệ, còn hai ngày nữa và vài ngày diễn ra tổ chức tranh tài hội.

Đoàn Bình An và Nguyệt Anh nắm tay nhau, cùng nhau nhìn pháo hoa đang nổ vang trên không trung, Nguyệt Anh đã từng nhìn qua nhưng Đoàn Bình An lại chưa bao giờ nhìn, bây giờ được khai nhãn giới, không khỏi đặt sự hứng thú vào mắt mà tập trung quan sát.

Buổi bắn pháo hoa diễn ra một khắc, sau khi quả pháo hoa cuối cùng bắn lên, sau mười giây ngắn ngủi tỏa sáng thì cũng tàn tiệc, mọi người đều cùng nhau ra về. Duy chỉ có Đoàn Bình An vẫn còn nương lại một chút, ánh mắt hiếu kỳ xem người khác dọn tàn cuộc, Nguyệt Anh thấy vậy không khỏi cười thầm:

- Nhà quê thật, haha...

Sau một lúc thấy Đoàn Bình An quá mê mẩn nên mới kéo hắn đi.

Sau một buổi đi chơi khắp khu vực này, Nguyệt Anh vẻ mệt mỏi mà nói với Đoàn Bình An rằng nàng muốn trở về phòng, Đoàn Bình An đồng ý, cả hai trở về.

Tạm biệt Nguyệt Anh, Đoàn Bình An không quay trở lại phòng mà là tự bản thân rời khỏi khu vực này, đến một khu vực khác, trở lại cửa hàng hoa của dì Hoa. Cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, do sức hút của đại hội thế hệ mà hoa bán khá chạy, dì Hoa bận từ sớm đến tối, bây giờ mới có một chút thời gian để thở.

- Dì Hoa, con về rồi.

Đoàn Bình An thay bộ y phục hoàng kim đồng phục ra, mặc một bộ y phục giản dị hơn, vờ như vừa mới trở về.

- Về rồi, nhanh, vào đi, chúng ta cùng ăn cơm.

Dì Hoa nhìn thấy Đoàn Bình An thì vẻ mệt mỏi biến mất, vẻ vui mừng hiện ra.

Hai người cùng nhau dùng bửa, cùng nhau trò chuyện. Đoàn Bình An cũng từ những lời tâm sự của dì Hoa mà biết được những cơn ác mộng kia đã ít đi, vài ngày mới phát tác.

Đêm đó, Đoàn Bình An lẳng lặng vào phòng của dì Hoa, nhìn thấy dì đang mồ hôi nhễ nhại, chân mày nheo lại rất sâu, chắc chắn là đã gặp ác mộng. Đoàn Bình An thương dì, lấy một cái ghế ngồi xuống cạnh dì của mình, hai tay hắn nắm chặt lấy tay của dì Hoa. Bàn tay thon thả trắng trẻo được bao lấy bởi hai bàn tay thô cứng nhưng lại ấm áp. Không biết vì sao hay là cảm ứng được, dì Hoa dàn trở lại bình thường, chân mày cũng giãn ra, hơi thở cũng đều hơn, không lúc gấp lúc không như trước. Đoàn Bình An vẫn ngồi đó một lúc lâu thì mới nhẹ nhành đặt tay của dì Hoa xuống, sau đó đặt một bức thư của bản thân lên tủ đầu nằm. Nhìn dì một chút rồi rời đi, trở lại khu vực tham gia thi đấu.

Sáng sớm hôm sau, dì Hoa từ giấc ngủ tỉnh dậy, nhìn thấy bức thư mà Đoàn Bình An viết, nội dung bên trong hắn không ngại ngùng nói ra thân phận của bản thân, ít lâu nữa sẽ tham gia tranh tài hội mà khắp Huyền Thiên Thành đang bàn tán. Chẳng qua Đoàn Bình An không nói thì dì Hoa cũng sẽ biết, tranh tài hội diễn ra ngay sau đại hội thế hệ, là lửa nối tiếp lửa, bùng lên cơn bàn tán, Đoàn Bình An lấy tư cách học viên của Thiên Tiên học viện muốn hay không muốn thì cũng sẽ được lan truyền.

Trong bức thư ngoài tiết lộ danh tính của bản thân, Đoàn Bình An còn dặn dò chú ý sức khỏe, tránh làm việc cao độ. Lúc rời đi có để dưới bếp vài viên Dưỡng Linh Đan, có thể cải thiện hồn phách, làm cho tinh thần thư giãn hơn.

Tranh tài hội chia làm nhiều khu vực, mỗi khu vực có bốn đội tham dự, hai đội cuối cùng sẽ tiến vào khu trung tâm để thi đấu tiếp. Tranh tài hội có thể lệ là một đấu một, một đấu liên trận và năm đấu năm. Một đấu một thì như tên gọi, hai người sẽ tranh đấu với nhau. Một đấu liên trận tức là một người sẽ đấu liên tục, bên còn lại sẽ liên tục mà cử ra năm người chiến đấu, nếu người bên kia thua thì sẽ tiếp tục cử ra, bên còn lại tiếp tục đấu. Năm đấu năm đề cao tính đồng đội, một đội hình dù mạnh thế nào nhưng không có tính phối hợp và nhiều điểm yếu thì sẽ khó có thể thắng.

Như vậy mỗi trận đấu ở Ngoại Thành của từng khu vực đều sẽ diễn ra hai ngày, sau hai ngày sẽ tiến vào khu trung tâm tiếp tục thi đấu để chọn ra đội đứng đầu.

- Được rồi, trận này đấu với Mị Hoa Môn, hôm nay là một đấu một và một đấu liên trận. Hôm sau sẽ là năm đấu năm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến buổi tối trước ngày diễn ra tranh tài hội. Thầy Mạnh cầm ra một xấp giấy, nội dung ghi rõ đại khái sức mạnh và tên của từng thành viên đối thủ, đương nhiên đối phương cũng có xấp giấy như vậy.

- Mị Hoa Môn chuyên về tình đạo, nổi tiếng là làm mê hoặc đối thủ và đưa kẻ đó vào mộng cảnh rồi g·iết, đương nhiên c·hết ở trong mấy trận này rất nhiều nên hãy cẩn thận.

Thầy Mạnh cẩn thận viết lên bảng rồi nói, cả phòng chìm vào im lặng.

Ở một tòa nhà cao tầng khác, trong một căn phòng nồng nặc mùi nước hoa, có chừng mười nữ tử đang ngồi trên ghế, tay cầm xấp giấy đặt trên bàn, mặt suy tính.

- Cái này...Thiên Tiên học viện...

Một nữ nhân không nhịn được mà cất giọng.

- Thì sao? Lẽ nào chúng ta lại sợ uy danh của cái học viện quái vật đó chứ?

Thêm một nữ tử nữa nói.

- Mị Hoa Môn mới thành lập chín trăm năm, khai tổ là Bách Hoa Tiên Tử, thực lực Tiên Thân. Thiên Tiên học viện thuộc Thiên Tiên Sơn, khai tổ theo tình báo là một vị Đế nhân, dưới trướng không ít Chân nhân cùng tu vi với Bách Hoa Tiên Tử của chúng ta.

Nữ nhân sắc mặt ngưng trọng nhất nói, vẻ hiện lên sự lo lắng.

Chốc, cả phòng thoát khỏi sự bao trùm của yên lặng mà trở nên ồn ào bàn tán.

- Im lặng!

Sự ồn ào biến mất sau khi thanh giọng ấy cất lên. Tất cả nhìn lên phía ghế chủ tọa.

- Tuy nội tình Mị Hoa Môn chúng ta không sâu, tham gia tranh tài hội thì cũng chỉ là rèn luyện cho tinh anh các ngươi. Sư phụ ta, Bách Hoa Tiên Tử có dặn dò là không cần chiến thắng, chỉ cần bảo toàn tất cả thành viên và có thể rút ra kinh nghiệm từ cuộc rèn luyện này.

Một nữ tử mặc một bộ y phục bằng lụa màu xanh nhạt, khí thế phát ra một loại mị lực khó tả.

- Trưởng lão, vậy thì chúng ta trận ngày mai thế nào?

Một nữ nhân nêu câu hỏi.

- Như ta đã nói, đừng chọc giận mấy con quái vật đó làm chi, nếu thắng thì dốc hết sức, không thể thắng thì đừng liều, chủ động chịu thua bảo toàn tính mạng.

Trưởng lão cất lời đáp.

...

Qua bên khu vực khác, phòng họp của Độc Môn. Độc Toàn Thân đang buồn chán nghịch cánh hoa độc trên tay, cánh hoa rơi xuống bàn, chốc khu vực xung quang bàn đó dần bị ăn mòn.

- Chán thật, ta tưởng sẽ đấu với Mộc Thiên Môn chứ, nghe nói Mộc Thiên Môn có thiên tài mới nổi, lấy mười năm thành tựu nửa bước Khai Thiên. Ta muốn đánh với hắn...

Độc Toàn Thân than một tiếng rồi thôi.

Môn chủ ngại uy danh của sư thúc tổ nên chỉ lắc đầu thở dài.

- Được rồi, kệ nó đi, chúng ta quay lại nào, đối thủ là Cuồng Ma Kiếm Tông, là một đám như chúng ta nhưng vừa hay bị độc của chúng ta khắc chế. Trận này không thắng cũng phải thắng, không ngại hạ sát, đương nhiên, các ngươi c·hết thì ta cũng không lấy làm đau lòng đâu.

Môn chủ Độc Môn nghiêm túc nói, lộ ra vẻ băng lãnh vô cùng.

- Thật háo hức haha, ta đi chơi đây, sáng sớm mai ta sẽ trở về.

Độc Toàn Thân thấy chẳng có gì vui nữa nên rời khỏi phòng họp. Môn chủ Độc Môn chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

...

Lại qua tiếp, phòng họp của Mộc Thiên Môn, lần này là Ám Bộ trưởng lão của Mộc Thiên Môn dẫn đoàn. Trưởng lão này am hiểu á·m s·át nên có thể nhận biết những sát chiêu âm hiểm của đối phương nếu có sát tâm g·iết Mộc Trường Sinh và từ đó ra tay tương trợ.

Lần này ngoài Ám Bộ trưởng lão thì có trăm Ám Vệ của Mộc Thiên Môn bố trí khắp khu vực này, khi tranh tài hội ở khu vực này diễn ra thì tám phần những Ám Vệ này sẽ đi theo quan sát để bảo vệ cho Mộc Trường Sinh.

- Lần này là đối chiến với Thiên Ngưu Môn. Lần này hết sức đối chiến, lấy chiến thắng làm chiến tích, khi trở về sẽ theo thành tích mà cộng vào điểm cống hiến.

Ám Bộ trưởng lão nói.

- Rõ!

Mộc Trường Sinh và những đệ tử tinh anh của Mộc Thiên Môn đồng thanh đáp.

Mộc Trường Sinh tuy có danh phận là đệ tử chân truyền của môn chủ nhưng lại không lấy đó làm kiêu ngạo mà lại càng nổ lực hơn. Mộc Trường Sinh biết bản thân là đệ tử chân truyền, tương lai chắc chắn sẽ có ghế vào hàng trưởng lão và sẽ là môn chủ tương lai khi môn chủ hiện tại thoái vị.

"Ào ào ào" biển linh lực không ngừng cọ vào thành Kim Đan, nó đã rất mỏng, đạt đến cực hạn, bây giờ chỉ là phá vỡ Kim Đan, nhanh chóng dùng lực lượng linh lực tái tạo lại Kim Đan từ những mảnh vỡ, thiên môn sẽ hiện ra, bước vào cảnh giới Khai Thiên nhưng chuyện không phải dễ làm, việc tái tạo lại Kim Đan sau khi phá cần một lượng lớn linh lực và sự liều lĩnh của bản thân, mọi việc phải là ngay lập tức, nếu để Kim Đan vỡ quá một giây thì Kim Đan sẽ tiêu tan, hoàn toàn trở lại thành phàm nhân.

Mộc Trường Sinh ngồi trên bồ đoàn trong phòng, cố gắng bí mật đột phá Khai Thiên nhưng lại không thể, đành thở dài:

- Hầy, quả nhiên là phải cần sư phụ và tài nguyên của môn phái hỗ trợ, nếu không thì rất khó.

Mộc Trường Sinh đành dừng lại việc tu hành, đi ngủ, giữ cho tinh lực thoải mái trước ngày thi đấu.

...

Cơ gia, ở một khu vực khác, phòng họp. Hầu hết Cơ gia tinh anh của thế hệ này đều tập hợp tại đây, ai cũng có tu vi Luyện Khí đại viên mãn, duy có Cơ Thiên Hạo do ngộ tính đã bước chân vào Khai Thiên nhưng bản thân chưa thể kiểm soát nên tạm phong ấn lại, hiện ở Luyện Khí đại viên mãn.

- Tranh tài hội lần này thu hút cả những người ở những hòn đảo ở Đông Hải à? Chúng ta lại đối đầu với họ.

Một nam nhân tinh anh của Cơ gia lên tiếng.

- Đừng làm giảm chiến ý của toàn đội. Đừng quên chúng ta kế thừa toàn bộ truyền thừa hoàn chỉnh của Đại Đế Cơ gia, sức mạnh không dưới kèo đâu.

Cơ Thiên Hạo thấy chiến ý đang giảm nên đứng dậy lần nữa làm sục sôi chiến ý.

- Nói là vậy nhưng chúng ta vẫn là kiêng kỵ, tuy nói là truyền thừa hoàn chỉnh nhưng phát ra toàn bộ uy lực thì rất khó.

Một vị trưởng lão Cơ gia lên tiếng.

Cơ Thiên Hạo chỉ cười, mục đích khi nãy chỉ là kích chiến ý nên cũng chẳng so đo làm chi nên ngồi xuống.

- Ca ca, ca đừng lo, có tiểu muội ở đây, không ai bắt nạt được ca đâu.

Cơ Thiên Tú lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình đặt lên tay của Cơ Thiên Hạo.

- Được rồi, ra khỏi chỗ này đi, ca đang họp, không tiện chơi với muội.

Cơ Thiên Hạo mỉm cười xoa đầu của Cơ Thiên Tú, nói.

- Vâng.

Cơ Thiên Tú nghe lời mà rời khỏi, khi ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa thật nhỏ để tránh làm phiền.

- Được rồi, tiếp tục, bây giờ bàn về chiến thuật...

...

Nhanh chóng, cả đêm hôm đó tất cả đều là những kế hoạch, chiến thuật tác chiến của tất cả các đội tham gia. Những người từ khắp nơi của Đại Việt Quốc bây giờ đều đổ về, trong đêm, hàng nghìn Phong Chu, hàng nghìn xe ngựa ồ ạt vào Huyền Thiên Thành.

Chương 32: Bắt đầu tranh tài hội