Sao Boss Còn Chưa Trốn?
Xa Li Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32
Thấy Cố Từ gật đầu, anh ta không nhịn được chửi thề: “Bây giờ hai người là trẻ song sinh hả? Ở chung, đi ra ngoài cũng phải đi chung nữa sao?” Vệ Trì dừng một lát, rồi đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Có phải hai người ở chung một phòng không?”Tác giả có lời muốn nói:Đợi khi mọi người bắt đầu đi ra ngoài, Nhan Lộ Thanh bị Vưu Tĩnh bên cạnh vỗ vai.
Cố Từ: “…”
Ai mà chạm phải tầm mắt của mình thì bà ấy sẽ gọi người đó trả lời câu hỏi.
Cô lập tức mở điện thoại, chụp một bức ảnh có tiêu đề bài học to bự và giáo sư nhân lúc bà đang bật máy tính, sau đó mở Wechat gửi cho Đại ca nhà họ Nhan, chứng tỏ rằng mình thật sự đến trường, thật lòng muốn học hành cho tốt.
Cần cù bù ngốc nghếch là một lời khen, nhìn có vẻ như Cố Từ đang khen cô, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy không phải như thế.
Nhan Lộ Thanh xem xong tài liệu Cố Từ chỉnh sửa cho cô, sau đó lại mở tài liệu mình tải được trên diễn đàn trường về xem, phát hiện thấy đa số mình đều biết làm thì liền an tâm đi ngủ.
Mà Cố Từ vẫn nhìn cô như thường lệ, mở điện thoại không ngừng rung lên nãy giờ ra, tin nhắn của Vệ Trì lần lượt như bom nổ ném vào anh.
Tiểu Hắc: “…”
Nhan Lộ Thanh đưa tài liệu cho Tiểu Hắc đi in ra, trong lúc chờ đợi thì không nhịn được mà khen Cố Từ một câu: “Cố Từ, anh đúng là phần mềm hack game hình người mà.”
Cố Từ nói anh ta ở trong tòa thí nghiệm khu B.
Cố Từ đọc hết, nhưng không định trả lời.
Cố Từ ho xong, cũng cười bổ sung: “Tiểu Hắc, lâu quá không dùng thì não sẽ bị rỉ.”
Nhan Lộ Thanh xem được mấy đoạn mới chú ý tới poster tuyên truyền xung quanh. Đây là một buổi chiếu phim chủ đề tình thân được nhiều ngành cùng nhau tổ chức, tất cả các đoạn phim đều là tác phẩm do sinh viên tự mình cắt nối biên tập.
Nhìn theo bóng dáng Cố Từ rời đi, anh ta đang chuẩn bị tiếp tục quay về phòng làm thí nghiệm, nhưng trong đầu lại không ngừng xuất hiện màn hình khi Cố Từ xem giờ, càng nhớ lại càng thấy sai sai.
–
“Đi nha cặp đôi gà bông.” Vưu Tĩnh cười nói xong lại đột nhiên quay người kề sát vào mặt cô.
Nhan Lộ Thanh đã chịu đủ cái gọi là trừng phạt của hệ thống c·h·ó má rồi, trong lòng cô giờ quả thật là nước mắt lưng tròng. Từ công chúa, mãi mãi là thần!
“…” Nhan Lộ Thanh muốn giải thích: “Bọn tôi thật sự…”
[Hoa đào đừng rơi chậm: Tôi ở chung nhà với một cô gái, dùng ảnh của cô ấy làm màn hình khóa điện thoại, nhưng tôi với cô ấy chỉ là bạn tốt?]
Rời khỏi lều chiếu phim, còn chưa bước được hai bước, phía trước Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên bị một sinh viên nữ cản lại.
Chương trước nói hiệu ứng của Từ công chúa là măng 3D đặc biệt cũng đủ rồi ha. Không phải! Không phải! Từ chối! Tại sao công chúa có thể là loại hiệu ứng đặc biệt này được! Còn nói nữ chính ngốc nghếch cho nên hiệu ứng đặc biệt là hạt cát, tôi… Bạn cẩn thận Maria ám sát bạn đấy.
Mẹ nó.
Nhan Lộ Thanh gật đầu.
Nguyên nhân căng thẳng có rất nhiều, có sự uy h**p của Đại ca nhà họ Nhan, có chờ mong đối với phần thưởng mới, cũng có… Cô cảm thấy không thể để uổng phí công sức Cố Từ dạy mình lâu như thế được.
Mà Cố Từ nghe vậy thì chỉ thản nhiên nhìn cô, không phát biểu ý kiến gì với đáp án này.
Nghĩ thế, Vệ Trì đột nhiên thấy Cố Từ mở điện thoại xem giờ, sau đó tạm biệt anh ta: “Tôi đi trước, còn có người chờ ở dưới.”
“Hiện tại thì không có.” Makka Pakka thở dài: “Nhưng suýt nữa, chỉ suýt một chút nữa thôi…”
Nguyên nhân căng thẳng có rất nhiều, có sự uy h**p của Đại ca nhà họ Nhan, có chờ mong đối với phần thưởng mới, cũng có… Cô cảm thấy không thể để uổng phí công sức Cố Từ dạy mình lâu như thế được.
Ngón tay thon dài ngay cả khớp xương cũng thật đẹp có hằn hai vết đỏ rõ ràng, bởi vì làn da trắng mà càng thêm nổi bật.
Anh ta đã sớm biết cô ả thần kinh đó thích Cố Từ rồi, tuy rằng lần trước gặp mặt thì trạng thái của cô ả trông tốt hơn lúc còn gặp ở trường không ít, dáng vẻ cũng xinh hơn rất nhiều, nhưng đó vẫn là người bị bệnh thần kinh. Bệnh thần kinh làm gì mà hồi phục nhanh tới vậy được?
Cô nhanh chóng tắt điện thoại, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
“Maria! Hôm nay cô…”
Cuối cùng, trước khi Makka Pakka định logout, Nhan Lộ Thanh kêu nó lại hỏi một vấn đề.
[Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm: Ừm.]
“Gặp couple phụ phối hợp diễn phải không?” Nhan Lộ Thanh bình tĩnh nói: “Mày muốn nói gì về hai người này chứ? Mày chỉ cần nói tao không có nguy hiểm đến tính mạng là xong việc rồi, mấy cái khác tao không quan tâm.”
Sáng sớm hôm sau.“Nếu ăn một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà…” Cố Từ ngồi ở phía đối diện vô tình đập tan ảo tưởng của hai người họ: “Thì Nhan tiểu thư của hai người còn chưa thi xong đã bị đưa tới phòng y tế ói rồi.”
*
“Tôi… chắc sẽ không giúp đâu.” Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một lát: “Bởi vì đó là Wechat của anh, tôi đâu có quyền lợi thay anh quyết định xem nên thêm người nào đâu.”
Nhan Lộ Thanh nhìn thêm lần cuối, lúc xoay người rời đi mới phát hiện thật ra bên cạnh chiếc lều này có dán mấy cái poster ghi các loại “Tình thân” “Gia đình” thật to, chỉ tại vừa nãy bản thân cô không chú ý.
Lát sau, Tiểu Hắc gãi đầu: “Nhan tiểu thư, vậy, nếu ăn không hết được thì cô chỉ ăn một quả trứng thôi, thế nào?”
Lát sau, Tiểu Hắc gãi đầu: “Nhan tiểu thư, vậy, nếu ăn không hết được thì cô chỉ ăn một quả trứng thôi, thế nào?”
Cố Từ… hình nền khóa kia.
Vậy là hình nền của Cố Từ đã cứu cô.
[Hoa đào đừng rơi chậm: Cậu coi tôi là khỉ mà đùa giỡn á hả? Ảnh màn hình khóa của cậu là Nhan Lộ Thanh còn gì??]
Nhan Lộ Thanh phải đi trước, Cố Từ đi theo mọi người tới chỗ lối vào, tiễn cô vài bước.
Đại ca nhà họ Nhan không trả lời, nhưng hiện đã xem.
Anh cười: “Không có.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Lúc đó cô vốn đang xoắn xuýt, nhưng Cố Từ lại cắt đứt cơ hội xoắn xuýt của cô, trực tiếp phá nát chiêu trò của trà xanh… Bây giờ lại làm cô xoắn xuýt một lần nữa.
Nhan Lộ Thanh xem được mấy đoạn mới chú ý tới poster tuyên truyền xung quanh. Đây là một buổi chiếu phim chủ đề tình thân được nhiều ngành cùng nhau tổ chức, tất cả các đoạn phim đều là tác phẩm do sinh viên tự mình cắt nối biên tập.
Cố Từ: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
…Vì thế Nhan Lộ Thanh một mình chiến đấu.
Nhan Lộ Thanh không nói vừa rồi cô xem cái gì, Cố Từ cũng không hỏi, bởi vì không quen với bầu không khí im lặng này. Nhan Lộ Thanh mở miệng trước: “Sao anh biết tôi không muốn bị cô ấy phỏng vấn vậy? Còn thay tôi từ chối nữa.”
Mà Cố Từ nghe vậy thì chỉ thản nhiên nhìn cô, không phát biểu ý kiến gì với đáp án này.
Sau khi ngồi xuống, Nhan Lộ Thanh quay đầu cảm ơn anh.
Cô nhanh chóng tắt điện thoại, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.Sau khi ngồi xuống, Nhan Lộ Thanh quay đầu cảm ơn anh.
Qua đoạn đối thoại, cách thức mê tín này đã bị vứt bỏ, một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà đều quay về chỗ cũ.
Mắt anh ta không có vấn đề gì chứ.
Nhan Lộ Thanh lập tức ngại ngùng, sao có thể nắm chặt công chúa như vậy chứ, cô áy náy: “Xin lỗi nha…” Nhan Lộ Thanh nói ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: “Không ngờ anh da mềm thịt non tới vậy.”
Cô gái đang nói hăng say thì bỗng bị một bóng người đột nhiên xuất hiện cản lại.
Cố Từ nở nụ cười, trả lời bốn chữ.
*
Nhưng ngay cả Nhan Lộ Thanh cũng không để ý, chút lo lắng mới nảy sinh trong lòng cô ban nãy đã tan thành mây khói.
Điều Nhan Lộ Thanh không ngờ là sau khi cô giải thích xong, Cố Từ lại dùng cặp mắt đen láy của mình bình tĩnh nhìn cô vài giây, rồi sau đó lạnh nhạt thả tay xuống, một lần nữa nhìn về phía giáo sư.
“Hiệu ứng đặc biệt của Dư Tần có hai nguyên nhân.” Makka Pakka nói: “Một là vì những từ miêu tả khuôn mặt anh ta chứa rất nhiều từ có liên quan đến “dao găm” hoặc là dao.”Tuy rằng vốn dĩ cô sẽ từ chối, nhưng nghe thấy lời nói của Cố Từ, trong lòng Nhan Lộ Thanh vẫn thoải mái rất nhiều.
Nhan Lộ Thanh vốn tưởng là phim gì, đợi vào bên trong lều nhìn thấy màn hình chiếu thì mới phát hiện đó là một đoạn phim được quay lại theo mỗi đoạn thời gian.
“Tới trường học rồi không thấy lo lắng hơn nữa à?”
Không liên quan tới việc có hâm mộ hay không, chỉ đơn thuần là khiến người ta cảm thấy nó vô cùng tốt đẹp thôi.
Chương 32
“Hiện tại thì không có.” Makka Pakka thở dài: “Nhưng suýt nữa, chỉ suýt một chút nữa thôi…”
Vốn dĩ là một ngày coi như vui vẻ, nhưng bây giờ tâm trạng lại không kiềm được mà đột ngột chuyển hướng.
“Tới trường học rồi không thấy lo lắng hơn nữa à?”
“Gặp couple phụ phối hợp diễn phải không?” Nhan Lộ Thanh bình tĩnh nói: “Mày muốn nói gì về hai người này chứ? Mày chỉ cần nói tao không có nguy hiểm đến tính mạng là xong việc rồi, mấy cái khác tao không quan tâm.”*
[Hoa đào đừng rơi chậm:???]Thật ra anh vốn không muốn đi, nhưng từ sáng sớm tầm mắt Nhan Lộ Thanh đã thường xuyên bay về phía anh, rồi lại nhanh chóng dời đi.
“Không tệ.”
Nhan Lộ Thanh cứ đứng như thế nhìn một đống trà xanh và một đống dao đi ra ngoài cửa phòng học rồi khuất bóng.
Mắt anh ta không có vấn đề gì chứ.
“Tôi biết cô căng thẳng.” Cố Từ nâng tay cho cô xem, âm thanh nhỏ nhẹ hơi chứa ý cười: “Nhưng cũng không cần nắm chặt vậy chứ?”
*
Nhan Lộ Thanh vốn chọn ngồi ở hàng thứ ba, cho dù có nghe không hiểu thì cũng phải giả vờ đã hiểu, nhưng ai mà ngờ vị giáo sư này lại thích gọi sinh viên để tương tác chứ.
Cố Từ nở nụ cười, trả lời bốn chữ.
“?”
Cô thầm thở dài trong lòng.
Lát sau, Tiểu Hắc gãi đầu: “Nhan tiểu thư, vậy, nếu ăn không hết được thì cô chỉ ăn một quả trứng thôi, thế nào?”
Mỗi một đoạn đều là một quá trình có cùng nội dung, đều là quá trình đứa bé lớn lên, nhưng mỗi gia đình lại có cảnh tượng ấm áp độc đáo riêng.
“…” Nhan Lộ Thanh cứng họng: “Hiểu rồi.”
Sau khi ngồi xuống, Nhan Lộ Thanh quay đầu cảm ơn anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nghe thấy người kia hỏi cô, muốn nhờ cô giúp cô ta thêm Wechat của tôi.” Dừng vài giây, Cố Từ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, điệu bộ rất chắc chắn: “Nếu tôi không lên tiếng thì cô sẽ giúp cô ta phải không?”
Vốn dĩ là một ngày coi như vui vẻ, nhưng bây giờ tâm trạng lại không kiềm được mà đột ngột chuyển hướng.
“Cô vốn đâu có thời gian.” Tốc độ nói chuyện của Cố Từ không nhanh, nhưng nội dung lại thúc giục cô: “Lãng phí cả buổi sáng rồi, cô còn có thời gian nhận phỏng vấn nữa à?”
…
Nhan Lộ Thanh lập tức yên tâm.
Edit: Hinh
Vệ Trì nhẹ nhàng thở phào.
“Bánh quẩy và hai quả trứng là 100…” Nhan Lộ Thanh bị sự ngu ngốc của cậu ta làm tức giận, cô âm u nói: “Tiểu Hắc, nếu chỉ ăn một quả trứng, vậy ý anh chẳng phải là tôi sẽ thi được 0 điểm ư?”
Tiểu Hắc: “…” Công kích cơ thể tôi rồi còn muốn đánh cả đôi nữa à?
Anh nói sao mà có cảm giác từ 50 điểm lên tới 90 điểm được hay vậy?
Vì thế một cuộc chiến nước bọt mang tính nghiền áp mới lại bắt đầu.
“Không tệ.”Đi khoảng 10 phút, cuối cùng hai người cũng tới được bên dưới tòa thí nghiệm.
Cố Từ nở nụ cười, trả lời bốn chữ.
Người bạn Cố Từ muốn tìm, Nhan Lộ Thanh đã từng gặp một lần. Chính là người mà lần trước cô gặp ở trong tiệc sinh nhật của ông nội Chương thế thân, Vệ Trì.Nhưng ngay cả Nhan Lộ Thanh cũng không để ý, chút lo lắng mới nảy sinh trong lòng cô ban nãy đã tan thành mây khói.
Nhan Lộ Thanh lại đột nhiên có hơi căng thẳng sau chuyện này: “Bây giờ tôi ăn không vào, đợi vào trường mua gì ăn tạm vậy, cũng có thể đi học sớm một chút.”
Ngón tay thon dài ngay cả khớp xương cũng thật đẹp có hằn hai vết đỏ rõ ràng, bởi vì làn da trắng mà càng thêm nổi bật.Đi khoảng 10 phút, cuối cùng hai người cũng tới được bên dưới tòa thí nghiệm.“Không được, cảm ơn, cô ấy không có thời gian.”
Anh nói sao mà có cảm giác từ 50 điểm lên tới 90 điểm được hay vậy?Bởi vì ban nãy khi cô còn đang tự hỏi vấn đề này thì bị Cố Từ cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Tuy rằng tôi không nhìn thấy được hình ảnh cụ thể của hai người, nhưng cô đưa Cố Từ tới trường học cũng có nghĩa là cô để Vưu Tĩnh gặp Cố Từ. Tôi có thấy được ý định muốn theo đuổi Cố Từ xuất hiện trong thoáng chốc của cô ta, nhưng điều này không phù hợp với tuyến thời gian phát triển nhân vật của cô ta! Lúc này cô ta phải đang thích một đàn em khác chứ không phải Cố Từ. Cô hiểu chưa?”
Nhưng lời này còn chưa ra khỏi miệng, Nhan Lộ Thanh đã nghe thấy tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên trong phòng học, cô quay đầu lại thì nhìn thấy một giáo sư nữ tuổi trung niên đi từ bên ngoài vào.Nếu không có hình nền đó thì chị gái trà xanh kia sẽ không cảm thấy bọn họ là một cặp, mà nếu biết bọn họ không phải người yêu thì với tính cách của cô ta nhất định sẽ theo đuổi Cố Từ.
Cố Từ thản nhiên cười, không nói gì.
“Đúng là tôi biết.” Cố Từ nở nụ cười: “Nhưng tôi nghe thấy rồi.”
Có điều vì để chứng minh quyết tâm của mình, cô nhịn đau tạm thời sửa tên Wechat của mình, từ “Đức mẹ Maria đang bỏ trốn” thành “Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm”. Chăm chỉ học hành vất vả một triệu phút thì nhận được một nửa điểm số. Đây đúng thật là lời miêu tả về cô thực tế nhất trong khoảng thời gian này mà.Nhưng Nhan Lộ Thanh cũng lười nghĩ.
Cố Từ thản nhiên cười, không nói gì.
Lời vừa nói xong, Cố Từ đang uống nước đột nhiên dừng lại, anh buông ly, vừa ho nhẹ vừa cười nhìn Tiểu Hắc. Tiểu Hắc bị nhìn mà chẳng hiểu gì.
Cố Từ… hình nền khóa kia.
Nghe Vưu Tĩnh nói xong, Nhan Lộ Thanh vừa cảm thấy đáng sợ và lúng túng, vừa có cảm giác cực kỳ lạ lùng.
Vậy là hình nền của Cố Từ đã cứu cô.
Bởi vì ban nãy khi cô còn đang tự hỏi vấn đề này thì bị Cố Từ cắt ngang dòng suy nghĩ.
Cố Từ nghe thấy ba chữ “thi đại học” thì hơi khựng lại, sau đó nói: “Tôi chưa từng nói cô không chăm chỉ.”Nhan Lộ Thanh nhìn thêm lần cuối, lúc xoay người rời đi mới phát hiện thật ra bên cạnh chiếc lều này có dán mấy cái poster ghi các loại “Tình thân” “Gia đình” thật to, chỉ tại vừa nãy bản thân cô không chú ý.
Đại ca nhà họ Nhan không trả lời, nhưng hiện đã xem.
“Cố Từ.” Đi trên đường lớn trong sân trường, lần thứ hai cô nhắc tới vấn đề trước khi bắt đầu tiết học: “Lúc nãy anh cố ý hỏi giờ tôi phải không? Kết nối mạng có thể điều chỉnh thời gian được, sao anh có thể không biết chứ…”
Không liên quan tới việc có hâm mộ hay không, chỉ đơn thuần là khiến người ta cảm thấy nó vô cùng tốt đẹp thôi.
Nhan Lộ Thanh phải đi trước, Cố Từ đi theo mọi người tới chỗ lối vào, tiễn cô vài bước.
Bọn họ đi bên cạnh nhau, khoảng cách không tính là gần tới nỗi thân mật, nhưng cũng chẳng xa, dọc đường đi cũng nhận được vô số tầm mắt sắc bén như dao phóng qua.
“Cô phải kiểm tra được 50 điểm đó, bạn học Nhan, cô không sợ, nhưng tôi đã toát mồ hôi thay cô rồi này.”
Nhan Lộ Thanh thắc mắc: “Sự thật gì?”
Cô chưa từng trải nghiệm những cảm xúc như thế, nhưng lúc bắt đầu đến trường lớp cô đã tự nhủ với bản thân rằng không cần hâm mộ người khác, không cần hâm mộ gia đình của người khác, bởi vì những việc đó không có ý nghĩa.Vệ Trì nhẹ nhàng thở phào.“Không phải chuyện lớn gì.” Cố Từ trả lời.
Tuy rằng cô cứ cảm thấy lúc bị trà xanh hỏi câu đó, ngoại trừ nguyên nhân này thì còn có thứ gì khác nữa…
*
“Đúng là tôi biết.” Cố Từ nở nụ cười: “Nhưng tôi nghe thấy rồi.”
Ngón tay thon dài ngay cả khớp xương cũng thật đẹp có hằn hai vết đỏ rõ ràng, bởi vì làn da trắng mà càng thêm nổi bật.
Hai anh em lập tức cứng họng.
Nhan Lộ Thanh đưa tài liệu cho Tiểu Hắc đi in ra, trong lúc chờ đợi thì không nhịn được mà khen Cố Từ một câu: “Cố Từ, anh đúng là phần mềm hack game hình người mà.”
Nhan Lộ Thanh gửi một bức ảnh, chẳng qua là anh hỏi cô bữa sáng, cô lại gửi tài liệu tối qua anh chỉnh sửa cho mình.
Nhan Lộ Thanh đi theo sau Cố Từ tới chỗ bản đồ trường, nhưng không thèm liếc nhìn cái nào, chỉ đợi Cố Từ xem xong rồi đi sau anh.
Cố Từ nghe thấy ba chữ “thi đại học” thì hơi khựng lại, sau đó nói: “Tôi chưa từng nói cô không chăm chỉ.”
“Bánh quẩy và hai quả trứng là 100…” Nhan Lộ Thanh bị sự ngu ngốc của cậu ta làm tức giận, cô âm u nói: “Tiểu Hắc, nếu chỉ ăn một quả trứng, vậy ý anh chẳng phải là tôi sẽ thi được 0 điểm ư?”“Đi nha cặp đôi gà bông.” Vưu Tĩnh cười nói xong lại đột nhiên quay người kề sát vào mặt cô.
Chương 32Cố Từ thản nhiên cười, không nói gì.“Nguyên nhân thứ hai là con đường tình duyên của anh ta thật sự quá trắc trở, cả một đường toàn là dao không.”
Cố Từ… hình nền khóa kia.Đoạn phim được chiếu theo trình tự thời gian, chất lượng hình ảnh cũng từ mơ hồ tới sắc nét, cả đoạn phim chỉ có mấy phút, phát một đoạn xong rồi lại tới đoạn tiếp theo.Cố Từ đi sau cô một chút, cách vài bước chân, Nhan Lộ Thanh quay đầu nhìn anh: “Anh đi nhanh vậy?”Chủ đề nói chuyện kết thúc như thế.
Nhan Lộ Thanh quay đầu lại nhìn Cố Từ, nhỏ giọng hỏi: “Điện thoại của anh không có kết nối mạng à?” Cô thắc mắc: “Bây giờ toàn là loại tự động điều chỉnh thời gian mà?”Nhan Lộ Thanh lại đột nhiên có hơi căng thẳng sau chuyện này: “Bây giờ tôi ăn không vào, đợi vào trường mua gì ăn tạm vậy, cũng có thể đi học sớm một chút.”
[Hoa đào đừng rơi chậm: Cậu coi tôi là khỉ mà đùa giỡn á hả? Ảnh màn hình khóa của cậu là Nhan Lộ Thanh còn gì??]
Vậy anh cứ kết nối mạng thì chẳng phải sẽ tự động chỉnh về được à?“…” Nhan Lộ Thanh muốn giải thích: “Bọn tôi thật sự…”
Nhưng Vưu Tĩnh đã kéo Dư Tần đi mất.
“Vậy đi với…” Vệ Trì không ngốc, thậm chí còn có thể gọi là nhạy bén, anh ta lập tức nói ra cái tên kia: “Đừng nói cậu lại đi với Nhan Lộ Thanh nữa nhá?”
Cô gái đang nói hăng say thì bỗng bị một bóng người đột nhiên xuất hiện cản lại.
Sau khi Nhan Lộ Thanh về đến nhà, trong tình huống không có Cố Từ ở bên, quả nhiên Makka Pakka sẽ chủ động liên hệ với cô.
Sau khi kết thúc buổi tọa đàm, Nhan Lộ Thanh hơi thả lỏng hơn một chút so với tuần vừa rồi, vì đã biết được một ít kiến thức, không cần phải xem đi xem lại mỗi ngày nữa. Hai môn khó nhất thì mỗi ngày Cố Từ sẽ cho cô vài đề bài, thời gian còn lại dùng để học các môn khác.
Nhưng lời này còn chưa ra khỏi miệng, Nhan Lộ Thanh đã nghe thấy tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên trong phòng học, cô quay đầu lại thì nhìn thấy một giáo sư nữ tuổi trung niên đi từ bên ngoài vào.
Bởi vì ban nãy khi cô còn đang tự hỏi vấn đề này thì bị Cố Từ cắt ngang dòng suy nghĩ.
Nhan Lộ Thanh nói tiếp: “Tôi thật muốn sửa tên cậu lại thành “Tiểu Ngốc”.”“?”
Nhan Lộ Thanh vừa trợn mắt vừa ngồi lên xe với Cố Từ để quay về, trong lúc đó còn cố gắng kể lể rằng mình đã cố gắng như thế nào.
Cố Từ đi sau cô một chút, cách vài bước chân, Nhan Lộ Thanh quay đầu nhìn anh: “Anh đi nhanh vậy?”
Có điều cuộn phim như quyển nhật ký này dường như có một sức hút kỳ lạ, cứ như là mình đang tận mắt nhìn thấy quá trình một đứa trẻ từ khi sinh ra cho tới khi lớn lên, chung sống trong vòng tay bố mẹ, bầu không khí gia đình này hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cuốn hút lấy bạn.
Hình như Đại Tiểu Hắc gần đây bị quyết tâm học tập của cô cuốn hút rồi, hai người còn làm theo một chuyện cực kỳ mê tín nữa. Một cái bánh quẩy thêm hai quả trứng gà, ẩn ý là được 100 điểm.
Nhan Lộ Thanh có hơi không biết hình dung tâm trạng của mình bây giờ thế nào.
Cố Từ nói anh ta ở trong tòa thí nghiệm khu B.
Mà Cố Từ vẫn nhìn cô như thường lệ, mở điện thoại không ngừng rung lên nãy giờ ra, tin nhắn của Vệ Trì lần lượt như bom nổ ném vào anh.
“Tớ là người trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, vừa nãy tớ thấy cậu mới đi ra từ lều hoạt động, cho hỏi cậu đã vào xem hết rồi đúng không?”
Đại ca nhà họ Nhan không trả lời, nhưng hiện đã xem.Nhan Lộ Thanh cảm thấy nói như thế chưa đủ, cô lại tiếp tục khoa trương tâng bốc: “Tôi nói thật đó, nếu anh sinh ra vào thời loạn lạc thì nhất định sẽ là “Người có được cả thiên hạ”!”
[Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm: Ăn gì mà ăn? Đương nhiên là phải xem tài liệu rồi /phấn đấu/.]
“…” Nhan Lộ Thanh đột nhiên cứng họng.
Bởi vì anh là loại người không thèm nói dối mấy chuyện nhỏ nhặt.
Bởi vì còn nhớ rõ ánh mắt như đang nhìn thấy thiên tai mãnh thú của bạn Cố Từ khi nhìn thấy mình, nên Nhan Lộ Thanh không đi lên chung với anh: “Tôi đi dạo ở dưới đây, anh tự đi lên đi.”
Bởi vì anh là loại người không thèm nói dối mấy chuyện nhỏ nhặt.
Nhan Lộ Thanh xem được mấy đoạn mới chú ý tới poster tuyên truyền xung quanh. Đây là một buổi chiếu phim chủ đề tình thân được nhiều ngành cùng nhau tổ chức, tất cả các đoạn phim đều là tác phẩm do sinh viên tự mình cắt nối biên tập.
“Đi nha cặp đôi gà bông.” Vưu Tĩnh cười nói xong lại đột nhiên quay người kề sát vào mặt cô.
Rời khỏi lều chiếu phim, còn chưa bước được hai bước, phía trước Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên bị một sinh viên nữ cản lại.
Nhan Lộ Thanh: “…”
[Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm: Ừm.]
Lúc ban đầu là hình ảnh một đứa bé còn nằm trong tã lót, hình ảnh nằm trong lòng ngực bố mẹ; rồi sau đó là tới khoảng một tuổi, lúc đứa bé còn chưa biết đi đứng, được bố mẹ giúp đỡ, ôm ấp, học được cách bước đi; sau đó tuổi lại dần dần tăng lên, đứa bé từ từ biến thành một cô gái, vẫn là một ít hình ảnh ấm áp vụn vặt khi ở bên bố mẹ như trước.
Nhan Lộ Thanh vừa trợn mắt vừa ngồi lên xe với Cố Từ để quay về, trong lúc đó còn cố gắng kể lể rằng mình đã cố gắng như thế nào.
Hai ngày trước khi tới kỳ thi giữa kỳ, Nhan Lộ Thanh đã trong trạng thái nắm chắc thắng lợi. Đến buổi tối một ngày trước khi thi, cô bỗng nhiên có hơi căng thẳng, vì vậy liền đi tìm Cố Từ nhờ anh liệt kê hết những dạng đề phổ biến và các trọng điểm ra.
Nhan Lộ Thanh vốn tưởng là phim gì, đợi vào bên trong lều nhìn thấy màn hình chiếu thì mới phát hiện đó là một đoạn phim được quay lại theo mỗi đoạn thời gian.
Một tay Cố Từ cầm túi đồ, một tay cầm điện thoại, cho dù là đang đứng thẳng nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác biếng nhác.
“Tại sao tôi biết à.” Anh từ từ nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.”
Nhưng lúc còn học ở trường ai cũng có lúc như thế này, cô dựa theo thói quen trước kia, liều mạng nắm lấy ngón tay Cố Từ để ám chỉ cho anh trong quá trình đứng lên chậm chạp của mình.
Nhan Lộ Thanh vốn chọn ngồi ở hàng thứ ba, cho dù có nghe không hiểu thì cũng phải giả vờ đã hiểu, nhưng ai mà ngờ vị giáo sư này lại thích gọi sinh viên để tương tác chứ.
Nhan Lộ Thanh lập tức ngại ngùng, sao có thể nắm chặt công chúa như vậy chứ, cô áy náy: “Xin lỗi nha…” Nhan Lộ Thanh nói ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: “Không ngờ anh da mềm thịt non tới vậy.”
“Tớ là người trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, vừa nãy tớ thấy cậu mới đi ra từ lều hoạt động, cho hỏi cậu đã vào xem hết rồi đúng không?”
Bởi vì ban nãy khi cô còn đang tự hỏi vấn đề này thì bị Cố Từ cắt ngang dòng suy nghĩ.
Nhìn thấy có nhóc đáng yêu đặt tên cho couple Maria và Từ công chúa là couple hình xăm, oa quá khen! Like cho mấy bạn!
“…”
Cũng may Cố Từ thông minh, bên tai nhanh chóng truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của anh, Nhan Lộ Thanh nói theo anh để trả lời xong thì nhận được một cái gật đầu vui vẻ của giáo sư.
“?”
Nhan Lộ Thanh bỗng bị công kích ở cự ly gần, gương mặt trông cực kỳ trà xanh trước mắt làm cô cảm thấy như có thể ngửi được mùi trà xung quanh người cô ta.
“Tớ là người trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, vừa nãy tớ thấy cậu mới đi ra từ lều hoạt động, cho hỏi cậu đã vào xem hết rồi đúng không?”
Nhưng Nhan Lộ Thanh cũng lười nghĩ.“Tớ là người trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, vừa nãy tớ thấy cậu mới đi ra từ lều hoạt động, cho hỏi cậu đã vào xem hết rồi đúng không?”
“Còn có nguyên nhân khác nữa cơ á?” Nhan Lộ Thanh tò mò: “Mày nói xem.”
“Hả?” Nhan Lộ Thanh sửng sốt: “Nghe thấy gì?”
Beta: Cyane
Là một cô gái mặt búp bê đeo kính, giơ điện thoại, rất nhiệt tình chào hỏi Nhan Lộ Thanh: “Xin chào bạn học!”Mãi cho tới khi tiết học kết thúc, hai người cũng chưa nói thêm câu gì.Vậy là hình nền của Cố Từ đã cứu cô.
Sau khi cô nghe giảng một lát thì phát hiện đúng thật giống như lời Cố Từ nói, rõ ràng là đang nói tiếng Hán, tách từng từ ra đều hiểu nghĩa cả, nhưng ghép lại thì méo hiểu.
Mãi cho tới khi tiết học kết thúc, hai người cũng chưa nói thêm câu gì.
Mà Cố Từ còn tuyệt hơn, rõ ràng chỉ làm tài liệu học tập cho cô thôi, nhưng tốc độ vừa nhanh, nội dung lại còn đầy đủ, tất cả đều là thứ cô muốn.
Một tay Cố Từ cầm túi đồ, một tay cầm điện thoại, cho dù là đang đứng thẳng nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác biếng nhác.
Điều Nhan Lộ Thanh không ngờ là sau khi cô giải thích xong, Cố Từ lại dùng cặp mắt đen láy của mình bình tĩnh nhìn cô vài giây, rồi sau đó lạnh nhạt thả tay xuống, một lần nữa nhìn về phía giáo sư.
Nghĩ thế, Cố Từ ngồi trên sô pha xem tivi, sau khi xem nửa tiếng, anh vô cùng đúng giờ mở điện thoại lên, gửi tin nhắn Wechat cho Nhan Lộ Thanh.
Nhan Lộ Thanh gật đầu.
Thật ra Nhan Lộ Thanh cũng rất quen với mấy ánh nhìn chăm chú như thế, nên bình thường cô sẽ tự động bỏ qua và mặc kệ. Nhưng lần này đi chung với Cố Từ, mấy ánh mắt đó bỗng nhiên trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, làm thế nào cũng không thể bỏ mặc được.
Nhìn theo bóng dáng Cố Từ rời đi, anh ta đang chuẩn bị tiếp tục quay về phòng làm thí nghiệm, nhưng trong đầu lại không ngừng xuất hiện màn hình khi Cố Từ xem giờ, càng nhớ lại càng thấy sai sai.
Nhan Lộ Thanh gật đầu.
Nhan Lộ Thanh nói tiếp: “Tôi thật muốn sửa tên cậu lại thành “Tiểu Ngốc”.”
Beta: Cyane
“…” Nhan Lộ Thanh cứng họng: “Hiểu rồi.”
“…”
Hình như Đại Tiểu Hắc gần đây bị quyết tâm học tập của cô cuốn hút rồi, hai người còn làm theo một chuyện cực kỳ mê tín nữa. Một cái bánh quẩy thêm hai quả trứng gà, ẩn ý là được 100 điểm.
Mãi cho tới khi tiết học kết thúc, hai người cũng chưa nói thêm câu gì.
“Đúng là tôi biết.” Cố Từ nở nụ cười: “Nhưng tôi nghe thấy rồi.”
Nhan Lộ Thanh nhìn thêm lần cuối, lúc xoay người rời đi mới phát hiện thật ra bên cạnh chiếc lều này có dán mấy cái poster ghi các loại “Tình thân” “Gia đình” thật to, chỉ tại vừa nãy bản thân cô không chú ý.
Bởi vì Nhan Lộ Thanh nghe không hiểu nên đành phải nhìn giáo sư, vì thế khi cô bị kêu trả lời thì đầu óc vẫn còn mơ màng.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy nói như thế chưa đủ, cô lại tiếp tục khoa trương tâng bốc: “Tôi nói thật đó, nếu anh sinh ra vào thời loạn lạc thì nhất định sẽ là “Người có được cả thiên hạ”!”
Con mẹ nó… Đó chẳng phải là Nhan Lộ Thanh à???
Lúc đó cô vốn đang xoắn xuýt, nhưng Cố Từ lại cắt đứt cơ hội xoắn xuýt của cô, trực tiếp phá nát chiêu trò của trà xanh… Bây giờ lại làm cô xoắn xuýt một lần nữa.
Nhan Lộ Thanh quay đầu lại nhìn Cố Từ, nhỏ giọng hỏi: “Điện thoại của anh không có kết nối mạng à?” Cô thắc mắc: “Bây giờ toàn là loại tự động điều chỉnh thời gian mà?”
[Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm: Ừm.]Vì thế một cuộc chiến nước bọt mang tính nghiền áp mới lại bắt đầu.
Nhưng lời này còn chưa ra khỏi miệng, Nhan Lộ Thanh đã nghe thấy tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên trong phòng học, cô quay đầu lại thì nhìn thấy một giáo sư nữ tuổi trung niên đi từ bên ngoài vào.
Một cuộc thi nhỏ thôi mà, chỉ cần thi được 50 điểm thôi mà, có cần vậy không?
“…” Nhan Lộ Thanh cứng họng: “Hiểu rồi.”
Tiểu Hắc: “…”
Mặt Cố Từ tỏ vẻ đương nhiên: “Trước đó có việc nên chỉnh thành múi giờ khác.”
Chương trước nói hiệu ứng của Từ công chúa là măng 3D đặc biệt cũng đủ rồi ha. Không phải! Không phải! Từ chối! Tại sao công chúa có thể là loại hiệu ứng đặc biệt này được! Còn nói nữ chính ngốc nghếch cho nên hiệu ứng đặc biệt là hạt cát, tôi… Bạn cẩn thận Maria ám sát bạn đấy.
Điều Nhan Lộ Thanh không ngờ là sau khi cô giải thích xong, Cố Từ lại dùng cặp mắt đen láy của mình bình tĩnh nhìn cô vài giây, rồi sau đó lạnh nhạt thả tay xuống, một lần nữa nhìn về phía giáo sư.
Qua đoạn đối thoại, cách thức mê tín này đã bị vứt bỏ, một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà đều quay về chỗ cũ.
Cô nghe thấy Vưu Tĩnh nói: “Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu sao cậu lại ngại ngùng không thừa nhận, anh ấy đẹp như thế mà cậu còn không mau xác định chủ quyền hả? Nếu cậu không thích thì cho tôi đi, chia tay nhất định phải nhắn tôi biết nha.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Vậy anh cứ kết nối mạng thì chẳng phải sẽ tự động chỉnh về được à?
“Nếu ăn một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà…” Cố Từ ngồi ở phía đối diện vô tình đập tan ảo tưởng của hai người họ: “Thì Nhan tiểu thư của hai người còn chưa thi xong đã bị đưa tới phòng y tế ói rồi.”
Chủ đề nói chuyện kết thúc như thế.
Cố Từ ho xong, cũng cười bổ sung: “Tiểu Hắc, lâu quá không dùng thì não sẽ bị rỉ.”
“…” Nhan Lộ Thanh muốn giải thích: “Bọn tôi thật sự…”
Tiểu Hắc: “…” Công kích cơ thể tôi rồi còn muốn đánh cả đôi nữa à?
Beta: Cyane
Lần này gặp Vệ Trì chủ yếu là để lấy mấy thứ. Sau khi nói chuyện vài câu, Vệ Trì đưa đồ cho anh, rồi lại muốn nói thêm vài câu: “Cậu tới một mình à?”
Nhan Lộ Thanh lập tức yên tâm.
Vì thế Nhan Lộ Thanh một mình chiến đấu.
Bởi vì Nhan Lộ Thanh nghe không hiểu nên đành phải nhìn giáo sư, vì thế khi cô bị kêu trả lời thì đầu óc vẫn còn mơ màng.
Là một cô gái mặt búp bê đeo kính, giơ điện thoại, rất nhiệt tình chào hỏi Nhan Lộ Thanh: “Xin chào bạn học!”
[Word: Đến trường rồi?]
Một tay Cố Từ cầm túi đồ, một tay cầm điện thoại, cho dù là đang đứng thẳng nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác biếng nhác.
“Maria! Hôm nay cô…”
“Tới trường học rồi không thấy lo lắng hơn nữa à?”Nhưng ngay cả Nhan Lộ Thanh cũng không để ý, chút lo lắng mới nảy sinh trong lòng cô ban nãy đã tan thành mây khói.
Người bạn Cố Từ muốn tìm, Nhan Lộ Thanh đã từng gặp một lần. Chính là người mà lần trước cô gặp ở trong tiệc sinh nhật của ông nội Chương thế thân, Vệ Trì.
Chương trước nói hiệu ứng của Từ công chúa là măng 3D đặc biệt cũng đủ rồi ha. Không phải! Không phải! Từ chối! Tại sao công chúa có thể là loại hiệu ứng đặc biệt này được! Còn nói nữ chính ngốc nghếch cho nên hiệu ứng đặc biệt là hạt cát, tôi… Bạn cẩn thận Maria ám sát bạn đấy.
Người bạn Cố Từ muốn tìm, Nhan Lộ Thanh đã từng gặp một lần. Chính là người mà lần trước cô gặp ở trong tiệc sinh nhật của ông nội Chương thế thân, Vệ Trì.
Sau khi Cố Từ rời khỏi, Nhan Lộ Thanh nhanh chóng phát hiện cách chỗ mình không xa có một cái lều nhỏ được dựng lên tạm thời, có một đống người tụ tập ở đó. Mang theo tâm trạng góp vui, cô đi qua đó nhìn, đây là một nơi giống với rạp chiếu phim ngoài trời.
“Tới trường học rồi không thấy lo lắng hơn nữa à?”“Còn có nguyên nhân khác nữa cơ á?” Nhan Lộ Thanh tò mò: “Mày nói xem.”
Bọn họ đi bên cạnh nhau, khoảng cách không tính là gần tới nỗi thân mật, nhưng cũng chẳng xa, dọc đường đi cũng nhận được vô số tầm mắt sắc bén như dao phóng qua.
Chương 32
Cô gái đang nói hăng say thì bỗng bị một bóng người đột nhiên xuất hiện cản lại.
Nhan Lộ Thanh gửi một bức ảnh, chẳng qua là anh hỏi cô bữa sáng, cô lại gửi tài liệu tối qua anh chỉnh sửa cho mình.
Đoạn phim được chiếu theo trình tự thời gian, chất lượng hình ảnh cũng từ mơ hồ tới sắc nét, cả đoạn phim chỉ có mấy phút, phát một đoạn xong rồi lại tới đoạn tiếp theo.
Sau khi Nhan Lộ Thanh về đến nhà, trong tình huống không có Cố Từ ở bên, quả nhiên Makka Pakka sẽ chủ động liên hệ với cô.
[Word: Không thể giải thích.]
Mặt búp bê nhìn trái nhìn phải, khen tự tận đáy lòng: “Bạn học, bạn thật là đẹp, nhất định vô cùng ăn ảnh! Xin cậu đó, cậu có thể cho tớ phỏng vấn cảm xúc sau khi xem xong được không? Hoặc nếu cậu không muốn nói cảm xúc sau khi xem thì cũng có thể kể chuyện gia đình bố mẹ của cậu…”
Sau khi Nhan Lộ Thanh về đến nhà, trong tình huống không có Cố Từ ở bên, quả nhiên Makka Pakka sẽ chủ động liên hệ với cô.
Cố Từ ho xong, cũng cười bổ sung: “Tiểu Hắc, lâu quá không dùng thì não sẽ bị rỉ.”
“Nguyên nhân thứ hai là con đường tình duyên của anh ta thật sự quá trắc trở, cả một đường toàn là dao không.”
“…”
Tiểu Hắc: “…” Công kích cơ thể tôi rồi còn muốn đánh cả đôi nữa à?
Loại ánh mắt này của cô rất giống với hai lần trước. Nếu bắt buộc phải đánh giá, thì chỉ có bốn chữ: Rất là đáng thương.
Nhan Lộ Thanh nhìn thêm lần cuối, lúc xoay người rời đi mới phát hiện thật ra bên cạnh chiếc lều này có dán mấy cái poster ghi các loại “Tình thân” “Gia đình” thật to, chỉ tại vừa nãy bản thân cô không chú ý.
“…” Nhan Lộ Thanh cứng họng: “Hiểu rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Con mẹ nó… Đó chẳng phải là Nhan Lộ Thanh à???
Nhan Lộ Thanh: “…”
Rời khỏi lều chiếu phim, còn chưa bước được hai bước, phía trước Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên bị một sinh viên nữ cản lại.
Là một cô gái mặt búp bê đeo kính, giơ điện thoại, rất nhiệt tình chào hỏi Nhan Lộ Thanh: “Xin chào bạn học!”
“Tôi… chắc sẽ không giúp đâu.” Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một lát: “Bởi vì đó là Wechat của anh, tôi đâu có quyền lợi thay anh quyết định xem nên thêm người nào đâu.”
Nhưng Vưu Tĩnh đã kéo Dư Tần đi mất.Cũng may Cố Từ thông minh, bên tai nhanh chóng truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của anh, Nhan Lộ Thanh nói theo anh để trả lời xong thì nhận được một cái gật đầu vui vẻ của giáo sư.
Có điều cuộn phim như quyển nhật ký này dường như có một sức hút kỳ lạ, cứ như là mình đang tận mắt nhìn thấy quá trình một đứa trẻ từ khi sinh ra cho tới khi lớn lên, chung sống trong vòng tay bố mẹ, bầu không khí gia đình này hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cuốn hút lấy bạn.
Cố Từ nở nụ cười, trả lời bốn chữ.
Cô chưa từng trải nghiệm những cảm xúc như thế, nhưng lúc bắt đầu đến trường lớp cô đã tự nhủ với bản thân rằng không cần hâm mộ người khác, không cần hâm mộ gia đình của người khác, bởi vì những việc đó không có ý nghĩa.
Mắt anh ta không có vấn đề gì chứ.
“Đúng rồi, tên Dư Tần kia ấy, tại sao hiệu ứng đặc biệt lại là dao khắp người thế? Nhìn cay mắt quá.” Nhan Lộ Thanh lại không khỏi nghĩ tới hiệu ứng cây thông màu xanh biếc trên người nam chính, cô phỉ nhổ: “Sao hiệu ứng đặc biệt của đàn ông trong bộ truyện này dị dị thế nào ấy…”
…
[Hoa đào đừng rơi chậm: Không thể giải thích là sao hả?]
Thật ra anh vốn không muốn đi, nhưng từ sáng sớm tầm mắt Nhan Lộ Thanh đã thường xuyên bay về phía anh, rồi lại nhanh chóng dời đi.Anh cười: “Không có.”
Nhan Lộ Thanh vẫn còn đang lải nhải quá trình cần cù của mình với anh: “… Tối đó học đến khuya, nhưng ngày hôm sau thì sao? Chẳng phải mới 8 giờ tôi đã dậy rồi ư? Tôi còn chưa đủ siêng năng nữa hả? Nói thật nhá, cái này cũng chỉ kém hơn so với thi đại học một tí thôi ấy chứ.”
Sau đó trên ảnh đại diện xuất hiện một cái bong bóng, không ngờ lại là màu vàng.
Nhưng Nhan Lộ Thanh cũng lười nghĩ.
Nguyên nhân căng thẳng có rất nhiều, có sự uy h**p của Đại ca nhà họ Nhan, có chờ mong đối với phần thưởng mới, cũng có… Cô cảm thấy không thể để uổng phí công sức Cố Từ dạy mình lâu như thế được.
Vì thế một cuộc chiến nước bọt mang tính nghiền áp mới lại bắt đầu.Nhưng lời này còn chưa ra khỏi miệng, Nhan Lộ Thanh đã nghe thấy tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên trong phòng học, cô quay đầu lại thì nhìn thấy một giáo sư nữ tuổi trung niên đi từ bên ngoài vào.
“Gặp couple phụ phối hợp diễn phải không?” Nhan Lộ Thanh bình tĩnh nói: “Mày muốn nói gì về hai người này chứ? Mày chỉ cần nói tao không có nguy hiểm đến tính mạng là xong việc rồi, mấy cái khác tao không quan tâm.”
“…”
[Hoa đào đừng rơi chậm: Không thể giải thích là sao hả?]
Nhan Lộ Thanh gật đầu.“Maria! Hôm nay cô…”“…”
Nhan Lộ Thanh không nói vừa rồi cô xem cái gì, Cố Từ cũng không hỏi, bởi vì không quen với bầu không khí im lặng này. Nhan Lộ Thanh mở miệng trước: “Sao anh biết tôi không muốn bị cô ấy phỏng vấn vậy? Còn thay tôi từ chối nữa.”
Hai ngày trước khi tới kỳ thi giữa kỳ, Nhan Lộ Thanh đã trong trạng thái nắm chắc thắng lợi. Đến buổi tối một ngày trước khi thi, cô bỗng nhiên có hơi căng thẳng, vì vậy liền đi tìm Cố Từ nhờ anh liệt kê hết những dạng đề phổ biến và các trọng điểm ra.Là một cô gái mặt búp bê đeo kính, giơ điện thoại, rất nhiệt tình chào hỏi Nhan Lộ Thanh: “Xin chào bạn học!”
Đi khoảng 10 phút, cuối cùng hai người cũng tới được bên dưới tòa thí nghiệm.
Sau khi Cố Từ rời khỏi, Nhan Lộ Thanh nhanh chóng phát hiện cách chỗ mình không xa có một cái lều nhỏ được dựng lên tạm thời, có một đống người tụ tập ở đó. Mang theo tâm trạng góp vui, cô đi qua đó nhìn, đây là một nơi giống với rạp chiếu phim ngoài trời.Nhan Lộ Thanh bỗng bị công kích ở cự ly gần, gương mặt trông cực kỳ trà xanh trước mắt làm cô cảm thấy như có thể ngửi được mùi trà xung quanh người cô ta.
“Nghe thấy người kia hỏi cô, muốn nhờ cô giúp cô ta thêm Wechat của tôi.” Dừng vài giây, Cố Từ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, điệu bộ rất chắc chắn: “Nếu tôi không lên tiếng thì cô sẽ giúp cô ta phải không?”Thật ra Nhan Lộ Thanh cũng rất quen với mấy ánh nhìn chăm chú như thế, nên bình thường cô sẽ tự động bỏ qua và mặc kệ. Nhưng lần này đi chung với Cố Từ, mấy ánh mắt đó bỗng nhiên trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, làm thế nào cũng không thể bỏ mặc được.
[Word: Không thể giải thích.]
[Hoa đào đừng rơi chậm: Cậu coi tôi là khỉ mà đùa giỡn á hả? Ảnh màn hình khóa của cậu là Nhan Lộ Thanh còn gì??]
Sau đó trên ảnh đại diện xuất hiện một cái bong bóng, không ngờ lại là màu vàng.
Là một cô gái mặt búp bê đeo kính, giơ điện thoại, rất nhiệt tình chào hỏi Nhan Lộ Thanh: “Xin chào bạn học!”
“…”
Có điều vì để chứng minh quyết tâm của mình, cô nhịn đau tạm thời sửa tên Wechat của mình, từ “Đức mẹ Maria đang bỏ trốn” thành “Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm”. Chăm chỉ học hành vất vả một triệu phút thì nhận được một nửa điểm số. Đây đúng thật là lời miêu tả về cô thực tế nhất trong khoảng thời gian này mà.
“Tôi biết cô căng thẳng.” Cố Từ nâng tay cho cô xem, âm thanh nhỏ nhẹ hơi chứa ý cười: “Nhưng cũng không cần nắm chặt vậy chứ?”
Cố Từ gật đầu, quay người đi vào tòa thí nghiệm, anh nhanh chóng lên thang máy tới tầng và phòng học Vệ Trì đang ở.
Nhan Lộ Thanh bỗng bị công kích ở cự ly gần, gương mặt trông cực kỳ trà xanh trước mắt làm cô cảm thấy như có thể ngửi được mùi trà xung quanh người cô ta.
“Không phải chuyện lớn gì.” Cố Từ trả lời.
Tuy rằng cần cù học tập, nhưng Nhan Lộ Thanh rất quý mái tóc của mình nên cũng không học bài đến nửa đêm.
Nhan Lộ Thanh không nói vừa rồi cô xem cái gì, Cố Từ cũng không hỏi, bởi vì không quen với bầu không khí im lặng này. Nhan Lộ Thanh mở miệng trước: “Sao anh biết tôi không muốn bị cô ấy phỏng vấn vậy? Còn thay tôi từ chối nữa.”Nhan Lộ Thanh: “…”
Rời khỏi lều chiếu phim, còn chưa bước được hai bước, phía trước Nhan Lộ Thanh bỗng nhiên bị một sinh viên nữ cản lại.
“Tại sao tôi biết à.” Anh từ từ nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.”
Nếu không có hình nền đó thì chị gái trà xanh kia sẽ không cảm thấy bọn họ là một cặp, mà nếu biết bọn họ không phải người yêu thì với tính cách của cô ta nhất định sẽ theo đuổi Cố Từ.
Nhưng chỉ cần Cố Từ nói không có là được.
“Nếu ăn một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà…” Cố Từ ngồi ở phía đối diện vô tình đập tan ảo tưởng của hai người họ: “Thì Nhan tiểu thư của hai người còn chưa thi xong đã bị đưa tới phòng y tế ói rồi.”
Có điều cuộn phim như quyển nhật ký này dường như có một sức hút kỳ lạ, cứ như là mình đang tận mắt nhìn thấy quá trình một đứa trẻ từ khi sinh ra cho tới khi lớn lên, chung sống trong vòng tay bố mẹ, bầu không khí gia đình này hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cuốn hút lấy bạn.
Edit: Hinh
“Hả? Suýt chút nữa? Tao làm gì?” Nhan Lộ Thanh nghĩ, cùng lắm là chỉ nói vài câu với chị gái trà xanh thôi, sao lại phải bị trừng phạt được?
Beta: Cyane
*“Tuy rằng tôi không nhìn thấy được hình ảnh cụ thể của hai người, nhưng cô đưa Cố Từ tới trường học cũng có nghĩa là cô để Vưu Tĩnh gặp Cố Từ. Tôi có thấy được ý định muốn theo đuổi Cố Từ xuất hiện trong thoáng chốc của cô ta, nhưng điều này không phù hợp với tuyến thời gian phát triển nhân vật của cô ta! Lúc này cô ta phải đang thích một đàn em khác chứ không phải Cố Từ. Cô hiểu chưa?”
Nghĩ thế, Vệ Trì đột nhiên thấy Cố Từ mở điện thoại xem giờ, sau đó tạm biệt anh ta: “Tôi đi trước, còn có người chờ ở dưới.”
“…”
Nhưng ngay cả Nhan Lộ Thanh cũng không để ý, chút lo lắng mới nảy sinh trong lòng cô ban nãy đã tan thành mây khói.
Vệ Trì gật đầu, vẫy tay với anh: “Hôm nào tụ họp nha.”Hai anh em lập tức cứng họng.
Nhan Lộ Thanh cứ đứng như thế nhìn một đống trà xanh và một đống dao đi ra ngoài cửa phòng học rồi khuất bóng.
Anh ta đã sớm biết cô ả thần kinh đó thích Cố Từ rồi, tuy rằng lần trước gặp mặt thì trạng thái của cô ả trông tốt hơn lúc còn gặp ở trường không ít, dáng vẻ cũng xinh hơn rất nhiều, nhưng đó vẫn là người bị bệnh thần kinh. Bệnh thần kinh làm gì mà hồi phục nhanh tới vậy được?
“Còn có nguyên nhân khác nữa cơ á?” Nhan Lộ Thanh tò mò: “Mày nói xem.”Nhan Lộ Thanh đã chịu đủ cái gọi là trừng phạt của hệ thống c·h·ó má rồi, trong lòng cô giờ quả thật là nước mắt lưng tròng. Từ công chúa, mãi mãi là thần!
Tuy rằng cần cù học tập, nhưng Nhan Lộ Thanh rất quý mái tóc của mình nên cũng không học bài đến nửa đêm.Một cuộc thi nhỏ thôi mà, chỉ cần thi được 50 điểm thôi mà, có cần vậy không?[Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm: Ăn gì mà ăn? Đương nhiên là phải xem tài liệu rồi /phấn đấu/.]
“Vậy đi với…” Vệ Trì không ngốc, thậm chí còn có thể gọi là nhạy bén, anh ta lập tức nói ra cái tên kia: “Đừng nói cậu lại đi với Nhan Lộ Thanh nữa nhá?”Nhan Lộ Thanh xem xong tài liệu Cố Từ chỉnh sửa cho cô, sau đó lại mở tài liệu mình tải được trên diễn đàn trường về xem, phát hiện thấy đa số mình đều biết làm thì liền an tâm đi ngủ.
“Tôi biết cô căng thẳng.” Cố Từ nâng tay cho cô xem, âm thanh nhỏ nhẹ hơi chứa ý cười: “Nhưng cũng không cần nắm chặt vậy chứ?”
“Cô vốn đâu có thời gian.” Tốc độ nói chuyện của Cố Từ không nhanh, nhưng nội dung lại thúc giục cô: “Lãng phí cả buổi sáng rồi, cô còn có thời gian nhận phỏng vấn nữa à?”
Mặt búp bê nhìn trái nhìn phải, khen tự tận đáy lòng: “Bạn học, bạn thật là đẹp, nhất định vô cùng ăn ảnh! Xin cậu đó, cậu có thể cho tớ phỏng vấn cảm xúc sau khi xem xong được không? Hoặc nếu cậu không muốn nói cảm xúc sau khi xem thì cũng có thể kể chuyện gia đình bố mẹ của cậu…”
“Tới trường học rồi không thấy lo lắng hơn nữa à?”
“Cố Từ.” Đi trên đường lớn trong sân trường, lần thứ hai cô nhắc tới vấn đề trước khi bắt đầu tiết học: “Lúc nãy anh cố ý hỏi giờ tôi phải không? Kết nối mạng có thể điều chỉnh thời gian được, sao anh có thể không biết chứ…”
“Không phải.”
Nhan Lộ Thanh vẫn còn đang lải nhải quá trình cần cù của mình với anh: “… Tối đó học đến khuya, nhưng ngày hôm sau thì sao? Chẳng phải mới 8 giờ tôi đã dậy rồi ư? Tôi còn chưa đủ siêng năng nữa hả? Nói thật nhá, cái này cũng chỉ kém hơn so với thi đại học một tí thôi ấy chứ.”
Nghĩ thế, Vệ Trì đột nhiên thấy Cố Từ mở điện thoại xem giờ, sau đó tạm biệt anh ta: “Tôi đi trước, còn có người chờ ở dưới.”
Sau khi kết thúc buổi tọa đàm, Nhan Lộ Thanh hơi thả lỏng hơn một chút so với tuần vừa rồi, vì đã biết được một ít kiến thức, không cần phải xem đi xem lại mỗi ngày nữa. Hai môn khó nhất thì mỗi ngày Cố Từ sẽ cho cô vài đề bài, thời gian còn lại dùng để học các môn khác.
“Tại sao tôi biết à.” Anh từ từ nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.”
Mà Cố Từ vẫn nhìn cô như thường lệ, mở điện thoại không ngừng rung lên nãy giờ ra, tin nhắn của Vệ Trì lần lượt như bom nổ ném vào anh.“…” Nhan Lộ Thanh cứng họng: “Hiểu rồi.”
Cô chưa từng trải nghiệm những cảm xúc như thế, nhưng lúc bắt đầu đến trường lớp cô đã tự nhủ với bản thân rằng không cần hâm mộ người khác, không cần hâm mộ gia đình của người khác, bởi vì những việc đó không có ý nghĩa.
“Nếu ăn một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà…” Cố Từ ngồi ở phía đối diện vô tình đập tan ảo tưởng của hai người họ: “Thì Nhan tiểu thư của hai người còn chưa thi xong đã bị đưa tới phòng y tế ói rồi.”Nhan Lộ Thanh thắc mắc: “Sự thật gì?”Con mẹ nó… Đó chẳng phải là Nhan Lộ Thanh à???
Có điều cuộn phim như quyển nhật ký này dường như có một sức hút kỳ lạ, cứ như là mình đang tận mắt nhìn thấy quá trình một đứa trẻ từ khi sinh ra cho tới khi lớn lên, chung sống trong vòng tay bố mẹ, bầu không khí gia đình này hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cuốn hút lấy bạn.
[Hoa đào đừng rơi chậm:???]
Sau khi kết thúc buổi tọa đàm, Nhan Lộ Thanh hơi thả lỏng hơn một chút so với tuần vừa rồi, vì đã biết được một ít kiến thức, không cần phải xem đi xem lại mỗi ngày nữa. Hai môn khó nhất thì mỗi ngày Cố Từ sẽ cho cô vài đề bài, thời gian còn lại dùng để học các môn khác.
“Bánh quẩy và hai quả trứng là 100…” Nhan Lộ Thanh bị sự ngu ngốc của cậu ta làm tức giận, cô âm u nói: “Tiểu Hắc, nếu chỉ ăn một quả trứng, vậy ý anh chẳng phải là tôi sẽ thi được 0 điểm ư?”
Nhan Lộ Thanh lập tức yên tâm.
Lúc con người đi dạo lung tung sẽ dễ bị hình ảnh một đống người tụ tập hấp dẫn sự chú ý nhất.
Nhan Lộ Thanh đã chịu đủ cái gọi là trừng phạt của hệ thống c·h·ó má rồi, trong lòng cô giờ quả thật là nước mắt lưng tròng. Từ công chúa, mãi mãi là thần![Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm: [Hình ảnh]
Nhan Lộ Thanh phải đi trước, Cố Từ đi theo mọi người tới chỗ lối vào, tiễn cô vài bước.
Thật ra Nhan Lộ Thanh cũng rất quen với mấy ánh nhìn chăm chú như thế, nên bình thường cô sẽ tự động bỏ qua và mặc kệ. Nhưng lần này đi chung với Cố Từ, mấy ánh mắt đó bỗng nhiên trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, làm thế nào cũng không thể bỏ mặc được.
“…”
Chủ đề nói chuyện kết thúc như thế.
Cô nghe thấy Vưu Tĩnh nói: “Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu sao cậu lại ngại ngùng không thừa nhận, anh ấy đẹp như thế mà cậu còn không mau xác định chủ quyền hả? Nếu cậu không thích thì cho tôi đi, chia tay nhất định phải nhắn tôi biết nha.”
Thấy Cố Từ gật đầu, anh ta không nhịn được chửi thề: “Bây giờ hai người là trẻ song sinh hả? Ở chung, đi ra ngoài cũng phải đi chung nữa sao?” Vệ Trì dừng một lát, rồi đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Có phải hai người ở chung một phòng không?”
Cố Từ đi sau cô một chút, cách vài bước chân, Nhan Lộ Thanh quay đầu nhìn anh: “Anh đi nhanh vậy?”
Vốn dĩ là một ngày coi như vui vẻ, nhưng bây giờ tâm trạng lại không kiềm được mà đột ngột chuyển hướng.
[Hoa đào đừng rơi chậm:???]
Lúc ban đầu là hình ảnh một đứa bé còn nằm trong tã lót, hình ảnh nằm trong lòng ngực bố mẹ; rồi sau đó là tới khoảng một tuổi, lúc đứa bé còn chưa biết đi đứng, được bố mẹ giúp đỡ, ôm ấp, học được cách bước đi; sau đó tuổi lại dần dần tăng lên, đứa bé từ từ biến thành một cô gái, vẫn là một ít hình ảnh ấm áp vụn vặt khi ở bên bố mẹ như trước.Cố Từ nói anh ta ở trong tòa thí nghiệm khu B.
[Hoa đào đừng rơi chậm:???]
Đợi khi mọi người bắt đầu đi ra ngoài, Nhan Lộ Thanh bị Vưu Tĩnh bên cạnh vỗ vai.
*
“Tôi… chắc sẽ không giúp đâu.” Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một lát: “Bởi vì đó là Wechat của anh, tôi đâu có quyền lợi thay anh quyết định xem nên thêm người nào đâu.”
Từ công chúa: Tôi đang lo lắng cho thứ gì vậy trời.
Thấy Cố Từ gật đầu, anh ta không nhịn được chửi thề: “Bây giờ hai người là trẻ song sinh hả? Ở chung, đi ra ngoài cũng phải đi chung nữa sao?” Vệ Trì dừng một lát, rồi đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Có phải hai người ở chung một phòng không?”
Vì thế Nhan Lộ Thanh một mình chiến đấu.
Nhưng ngay cả Nhan Lộ Thanh cũng không để ý, chút lo lắng mới nảy sinh trong lòng cô ban nãy đã tan thành mây khói.
Hay thật, như vậy cũng quá thảm rồi.
Nhan Lộ Thanh nói tiếp: “Tôi thật muốn sửa tên cậu lại thành “Tiểu Ngốc”.”
Mẹ nó.
Nhan Lộ Thanh vốn tưởng là phim gì, đợi vào bên trong lều nhìn thấy màn hình chiếu thì mới phát hiện đó là một đoạn phim được quay lại theo mỗi đoạn thời gian.
*Tuy rằng cần cù học tập, nhưng Nhan Lộ Thanh rất quý mái tóc của mình nên cũng không học bài đến nửa đêm.
Một cuộc thi nhỏ thôi mà, chỉ cần thi được 50 điểm thôi mà, có cần vậy không?
“Hả? Suýt chút nữa? Tao làm gì?” Nhan Lộ Thanh nghĩ, cùng lắm là chỉ nói vài câu với chị gái trà xanh thôi, sao lại phải bị trừng phạt được?
Nhưng chỉ cần Cố Từ nói không có là được.
Tiểu Hắc: “…”
*
Sau đó trên ảnh đại diện xuất hiện một cái bong bóng, không ngờ lại là màu vàng.
Mặt búp bê nhìn trái nhìn phải, khen tự tận đáy lòng: “Bạn học, bạn thật là đẹp, nhất định vô cùng ăn ảnh! Xin cậu đó, cậu có thể cho tớ phỏng vấn cảm xúc sau khi xem xong được không? Hoặc nếu cậu không muốn nói cảm xúc sau khi xem thì cũng có thể kể chuyện gia đình bố mẹ của cậu…”
“Bánh quẩy và hai quả trứng là 100…” Nhan Lộ Thanh bị sự ngu ngốc của cậu ta làm tức giận, cô âm u nói: “Tiểu Hắc, nếu chỉ ăn một quả trứng, vậy ý anh chẳng phải là tôi sẽ thi được 0 điểm ư?”
Nhan Lộ Thanh vốn chọn ngồi ở hàng thứ ba, cho dù có nghe không hiểu thì cũng phải giả vờ đã hiểu, nhưng ai mà ngờ vị giáo sư này lại thích gọi sinh viên để tương tác chứ.Người bạn Cố Từ muốn tìm, Nhan Lộ Thanh đã từng gặp một lần. Chính là người mà lần trước cô gặp ở trong tiệc sinh nhật của ông nội Chương thế thân, Vệ Trì.Nhan Lộ Thanh xem xong tài liệu Cố Từ chỉnh sửa cho cô, sau đó lại mở tài liệu mình tải được trên diễn đàn trường về xem, phát hiện thấy đa số mình đều biết làm thì liền an tâm đi ngủ.
Chỉ cần có thể nhận được thiện cảm của vị Đại ca nhà họ Nhan này thì lần này cũng coi như không uổng công tới.
Không liên quan tới việc có hâm mộ hay không, chỉ đơn thuần là khiến người ta cảm thấy nó vô cùng tốt đẹp thôi.
Cô nhanh chóng tắt điện thoại, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Bởi vì Nhan Lộ Thanh nghe không hiểu nên đành phải nhìn giáo sư, vì thế khi cô bị kêu trả lời thì đầu óc vẫn còn mơ màng.
Cố Từ đọc hết, nhưng không định trả lời.
Nguyên nhân căng thẳng có rất nhiều, có sự uy h**p của Đại ca nhà họ Nhan, có chờ mong đối với phần thưởng mới, cũng có… Cô cảm thấy không thể để uổng phí công sức Cố Từ dạy mình lâu như thế được.
[Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm: [Hình ảnh]
Qua đoạn đối thoại, cách thức mê tín này đã bị vứt bỏ, một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà đều quay về chỗ cũ.
Thật ra Nhan Lộ Thanh cũng rất quen với mấy ánh nhìn chăm chú như thế, nên bình thường cô sẽ tự động bỏ qua và mặc kệ. Nhưng lần này đi chung với Cố Từ, mấy ánh mắt đó bỗng nhiên trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, làm thế nào cũng không thể bỏ mặc được.
Hay thật, như vậy cũng quá thảm rồi.
Tuy rằng cô cứ cảm thấy lúc bị trà xanh hỏi câu đó, ngoại trừ nguyên nhân này thì còn có thứ gì khác nữa…Nhan Lộ Thanh đi theo sau Cố Từ tới chỗ bản đồ trường, nhưng không thèm liếc nhìn cái nào, chỉ đợi Cố Từ xem xong rồi đi sau anh.
Lời vừa nói xong, Cố Từ đang uống nước đột nhiên dừng lại, anh buông ly, vừa ho nhẹ vừa cười nhìn Tiểu Hắc. Tiểu Hắc bị nhìn mà chẳng hiểu gì.
Cố Từ ho xong, cũng cười bổ sung: “Tiểu Hắc, lâu quá không dùng thì não sẽ bị rỉ.”
Nhưng chỉ cần Cố Từ nói không có là được.Có điều vì để chứng minh quyết tâm của mình, cô nhịn đau tạm thời sửa tên Wechat của mình, từ “Đức mẹ Maria đang bỏ trốn” thành “Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm”. Chăm chỉ học hành vất vả một triệu phút thì nhận được một nửa điểm số. Đây đúng thật là lời miêu tả về cô thực tế nhất trong khoảng thời gian này mà.
Mặt búp bê im bặt, ngẩng đầu lên thì trông thấy một gương mặt nam có thể nói là hoàn mỹ. Anh ấy đi tới bên cạnh cô gái mà mình đang định phỏng vấn, sau đó lại thay cô ấy từ chối lời mời của mình.
Nhan Lộ Thanh lại đột nhiên có hơi căng thẳng sau chuyện này: “Bây giờ tôi ăn không vào, đợi vào trường mua gì ăn tạm vậy, cũng có thể đi học sớm một chút.”
Nghe Vưu Tĩnh nói xong, Nhan Lộ Thanh vừa cảm thấy đáng sợ và lúng túng, vừa có cảm giác cực kỳ lạ lùng.
Sau khi cô nghe giảng một lát thì phát hiện đúng thật giống như lời Cố Từ nói, rõ ràng là đang nói tiếng Hán, tách từng từ ra đều hiểu nghĩa cả, nhưng ghép lại thì méo hiểu.
Anh ta đã sớm biết cô ả thần kinh đó thích Cố Từ rồi, tuy rằng lần trước gặp mặt thì trạng thái của cô ả trông tốt hơn lúc còn gặp ở trường không ít, dáng vẻ cũng xinh hơn rất nhiều, nhưng đó vẫn là người bị bệnh thần kinh. Bệnh thần kinh làm gì mà hồi phục nhanh tới vậy được?
“Hả?” Nhan Lộ Thanh sửng sốt: “Nghe thấy gì?”
Nhan Lộ Thanh đưa tài liệu cho Tiểu Hắc đi in ra, trong lúc chờ đợi thì không nhịn được mà khen Cố Từ một câu: “Cố Từ, anh đúng là phần mềm hack game hình người mà.”
Không biết nói sao nữa, ánh mắt kia cứ như là đang tìm chỗ dựa, khi thấy rồi sẽ yên tâm hơn chút, thỉnh thoảng còn phải nhìn lại.
Lúc con người đi dạo lung tung sẽ dễ bị hình ảnh một đống người tụ tập hấp dẫn sự chú ý nhất.
Cô ngồi trên ghế thở dài, quay đầu nói với Cố Từ: “Chúng ta cũng đi thôi, anh muốn đi đâu tìm bạn anh vậy?”
“Nguyên nhân thứ hai là con đường tình duyên của anh ta thật sự quá trắc trở, cả một đường toàn là dao không.”
Nhưng Vưu Tĩnh đã kéo Dư Tần đi mất.
Nhìn theo bóng dáng Cố Từ rời đi, anh ta đang chuẩn bị tiếp tục quay về phòng làm thí nghiệm, nhưng trong đầu lại không ngừng xuất hiện màn hình khi Cố Từ xem giờ, càng nhớ lại càng thấy sai sai.
Chương trước nói hiệu ứng của Từ công chúa là măng 3D đặc biệt cũng đủ rồi ha. Không phải! Không phải! Từ chối! Tại sao công chúa có thể là loại hiệu ứng đặc biệt này được! Còn nói nữ chính ngốc nghếch cho nên hiệu ứng đặc biệt là hạt cát, tôi… Bạn cẩn thận Maria ám sát bạn đấy.
Đại ca nhà họ Nhan không trả lời, nhưng hiện đã xem.
“…”
Sau khi Cố Từ rời khỏi, Nhan Lộ Thanh nhanh chóng phát hiện cách chỗ mình không xa có một cái lều nhỏ được dựng lên tạm thời, có một đống người tụ tập ở đó. Mang theo tâm trạng góp vui, cô đi qua đó nhìn, đây là một nơi giống với rạp chiếu phim ngoài trời.
Mà Cố Từ còn tuyệt hơn, rõ ràng chỉ làm tài liệu học tập cho cô thôi, nhưng tốc độ vừa nhanh, nội dung lại còn đầy đủ, tất cả đều là thứ cô muốn.
Cô ngồi trên ghế thở dài, quay đầu nói với Cố Từ: “Chúng ta cũng đi thôi, anh muốn đi đâu tìm bạn anh vậy?”
Bởi vì anh là loại người không thèm nói dối mấy chuyện nhỏ nhặt.
Nhan Lộ Thanh: “…”
Nhan Lộ Thanh thắc mắc: “Sự thật gì?”Nhan Lộ Thanh vốn chọn ngồi ở hàng thứ ba, cho dù có nghe không hiểu thì cũng phải giả vờ đã hiểu, nhưng ai mà ngờ vị giáo sư này lại thích gọi sinh viên để tương tác chứ.
“Không tệ.”
Vậy anh cứ kết nối mạng thì chẳng phải sẽ tự động chỉnh về được à?
Cô lập tức mở điện thoại, chụp một bức ảnh có tiêu đề bài học to bự và giáo sư nhân lúc bà đang bật máy tính, sau đó mở Wechat gửi cho Đại ca nhà họ Nhan, chứng tỏ rằng mình thật sự đến trường, thật lòng muốn học hành cho tốt.
Tiểu Hắc: “…”
“Nghe thấy người kia hỏi cô, muốn nhờ cô giúp cô ta thêm Wechat của tôi.” Dừng vài giây, Cố Từ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, điệu bộ rất chắc chắn: “Nếu tôi không lên tiếng thì cô sẽ giúp cô ta phải không?”
Nhan Lộ Thanh nhìn thêm lần cuối, lúc xoay người rời đi mới phát hiện thật ra bên cạnh chiếc lều này có dán mấy cái poster ghi các loại “Tình thân” “Gia đình” thật to, chỉ tại vừa nãy bản thân cô không chú ý.
Nhan Lộ Thanh vẫn còn đang lải nhải quá trình cần cù của mình với anh: “… Tối đó học đến khuya, nhưng ngày hôm sau thì sao? Chẳng phải mới 8 giờ tôi đã dậy rồi ư? Tôi còn chưa đủ siêng năng nữa hả? Nói thật nhá, cái này cũng chỉ kém hơn so với thi đại học một tí thôi ấy chứ.”
Cố Từ không học cùng trường với cô, cho nên cũng không thi chung một ngày, cuộc thi của anh trễ hơn rất nhiều, đến tháng 11 mới bắt đầu.
Nhan Lộ Thanh đi theo sau Cố Từ tới chỗ bản đồ trường, nhưng không thèm liếc nhìn cái nào, chỉ đợi Cố Từ xem xong rồi đi sau anh.Không biết nói sao nữa, ánh mắt kia cứ như là đang tìm chỗ dựa, khi thấy rồi sẽ yên tâm hơn chút, thỉnh thoảng còn phải nhìn lại.
Tuy rằng vốn dĩ cô sẽ từ chối, nhưng nghe thấy lời nói của Cố Từ, trong lòng Nhan Lộ Thanh vẫn thoải mái rất nhiều.
Có điều vì để chứng minh quyết tâm của mình, cô nhịn đau tạm thời sửa tên Wechat của mình, từ “Đức mẹ Maria đang bỏ trốn” thành “Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm”. Chăm chỉ học hành vất vả một triệu phút thì nhận được một nửa điểm số. Đây đúng thật là lời miêu tả về cô thực tế nhất trong khoảng thời gian này mà.
“Hiệu ứng đặc biệt của Dư Tần có hai nguyên nhân.” Makka Pakka nói: “Một là vì những từ miêu tả khuôn mặt anh ta chứa rất nhiều từ có liên quan đến “dao găm” hoặc là dao.”
“Còn có nguyên nhân khác nữa cơ á?” Nhan Lộ Thanh tò mò: “Mày nói xem.”
Tuy rằng vốn dĩ cô sẽ từ chối, nhưng nghe thấy lời nói của Cố Từ, trong lòng Nhan Lộ Thanh vẫn thoải mái rất nhiều.
Sau khi ngồi xuống, Nhan Lộ Thanh quay đầu cảm ơn anh.
[Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm: Ừm.]
Anh cười: “Không có.”
“Đúng rồi, tên Dư Tần kia ấy, tại sao hiệu ứng đặc biệt lại là dao khắp người thế? Nhìn cay mắt quá.” Nhan Lộ Thanh lại không khỏi nghĩ tới hiệu ứng cây thông màu xanh biếc trên người nam chính, cô phỉ nhổ: “Sao hiệu ứng đặc biệt của đàn ông trong bộ truyện này dị dị thế nào ấy…”
“Cố Từ.” Đi trên đường lớn trong sân trường, lần thứ hai cô nhắc tới vấn đề trước khi bắt đầu tiết học: “Lúc nãy anh cố ý hỏi giờ tôi phải không? Kết nối mạng có thể điều chỉnh thời gian được, sao anh có thể không biết chứ…”
Nhan Lộ Thanh có hơi không biết hình dung tâm trạng của mình bây giờ thế nào.Cô nghe thấy Vưu Tĩnh nói: “Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu sao cậu lại ngại ngùng không thừa nhận, anh ấy đẹp như thế mà cậu còn không mau xác định chủ quyền hả? Nếu cậu không thích thì cho tôi đi, chia tay nhất định phải nhắn tôi biết nha.”
Nhan Lộ Thanh gửi một bức ảnh, chẳng qua là anh hỏi cô bữa sáng, cô lại gửi tài liệu tối qua anh chỉnh sửa cho mình.Bởi vì anh là loại người không thèm nói dối mấy chuyện nhỏ nhặt.“Vậy đi với…” Vệ Trì không ngốc, thậm chí còn có thể gọi là nhạy bén, anh ta lập tức nói ra cái tên kia: “Đừng nói cậu lại đi với Nhan Lộ Thanh nữa nhá?”
Bởi vì còn nhớ rõ ánh mắt như đang nhìn thấy thiên tai mãnh thú của bạn Cố Từ khi nhìn thấy mình, nên Nhan Lộ Thanh không đi lên chung với anh: “Tôi đi dạo ở dưới đây, anh tự đi lên đi.”
Nhan Lộ Thanh nói tiếp: “Tôi thật muốn sửa tên cậu lại thành “Tiểu Ngốc”.”
*
Bọn họ đi bên cạnh nhau, khoảng cách không tính là gần tới nỗi thân mật, nhưng cũng chẳng xa, dọc đường đi cũng nhận được vô số tầm mắt sắc bén như dao phóng qua.
Vưu Tĩnh mang gương mặt có thêm hiệu ứng trà xanh của mình đi tìm Dư Tần có hiệu ứng dao nhỏ.
Mẹ nó.
Cô gái đang nói hăng say thì bỗng bị một bóng người đột nhiên xuất hiện cản lại.
Mặt búp bê im bặt, ngẩng đầu lên thì trông thấy một gương mặt nam có thể nói là hoàn mỹ. Anh ấy đi tới bên cạnh cô gái mà mình đang định phỏng vấn, sau đó lại thay cô ấy từ chối lời mời của mình.Nhan Lộ Thanh lập tức ngại ngùng, sao có thể nắm chặt công chúa như vậy chứ, cô áy náy: “Xin lỗi nha…” Nhan Lộ Thanh nói ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: “Không ngờ anh da mềm thịt non tới vậy.”
Loại ánh mắt này của cô rất giống với hai lần trước. Nếu bắt buộc phải đánh giá, thì chỉ có bốn chữ: Rất là đáng thương.
Sáng sớm hôm sau.
Cô ngồi trên ghế thở dài, quay đầu nói với Cố Từ: “Chúng ta cũng đi thôi, anh muốn đi đâu tìm bạn anh vậy?”“Tôi… chắc sẽ không giúp đâu.” Nhan Lộ Thanh suy nghĩ một lát: “Bởi vì đó là Wechat của anh, tôi đâu có quyền lợi thay anh quyết định xem nên thêm người nào đâu.”
Nhan Lộ Thanh vừa trợn mắt vừa ngồi lên xe với Cố Từ để quay về, trong lúc đó còn cố gắng kể lể rằng mình đã cố gắng như thế nào.
Nhan Lộ Thanh có hơi không biết hình dung tâm trạng của mình bây giờ thế nào.
Mẹ nó.
Một cuộc thi nhỏ thôi mà, chỉ cần thi được 50 điểm thôi mà, có cần vậy không?
[Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm: Ăn gì mà ăn? Đương nhiên là phải xem tài liệu rồi /phấn đấu/.]
Sau đó trên ảnh đại diện xuất hiện một cái bong bóng, không ngờ lại là màu vàng.
Cố Từ nói anh ta ở trong tòa thí nghiệm khu B.
Nhan Lộ Thanh thắc mắc: “Sự thật gì?”
“Cô phải kiểm tra được 50 điểm đó, bạn học Nhan, cô không sợ, nhưng tôi đã toát mồ hôi thay cô rồi này.”
Vệ Trì nhẹ nhàng thở phào.Đoạn phim được chiếu theo trình tự thời gian, chất lượng hình ảnh cũng từ mơ hồ tới sắc nét, cả đoạn phim chỉ có mấy phút, phát một đoạn xong rồi lại tới đoạn tiếp theo.
“Tại sao tôi biết à.” Anh từ từ nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.”
Nhan Lộ Thanh phải đi trước, Cố Từ đi theo mọi người tới chỗ lối vào, tiễn cô vài bước.
Mà Cố Từ còn tuyệt hơn, rõ ràng chỉ làm tài liệu học tập cho cô thôi, nhưng tốc độ vừa nhanh, nội dung lại còn đầy đủ, tất cả đều là thứ cô muốn.
Cô ngồi trên ghế thở dài, quay đầu nói với Cố Từ: “Chúng ta cũng đi thôi, anh muốn đi đâu tìm bạn anh vậy?”
*
Thật ra anh vốn không muốn đi, nhưng từ sáng sớm tầm mắt Nhan Lộ Thanh đã thường xuyên bay về phía anh, rồi lại nhanh chóng dời đi.
Vì thế một cuộc chiến nước bọt mang tính nghiền áp mới lại bắt đầu.
Nhưng lời này còn chưa ra khỏi miệng, Nhan Lộ Thanh đã nghe thấy tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên trong phòng học, cô quay đầu lại thì nhìn thấy một giáo sư nữ tuổi trung niên đi từ bên ngoài vào.
Cô nhanh chóng tắt điện thoại, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Con mẹ nó… Đó chẳng phải là Nhan Lộ Thanh à???
“?”Đúng là do hình nền kia khiến cô ta hết hy vọng.
Nhan Lộ Thanh vốn tưởng là phim gì, đợi vào bên trong lều nhìn thấy màn hình chiếu thì mới phát hiện đó là một đoạn phim được quay lại theo mỗi đoạn thời gian. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ cần có thể nhận được thiện cảm của vị Đại ca nhà họ Nhan này thì lần này cũng coi như không uổng công tới.
Cố Từ… hình nền khóa kia.
“Tại sao tôi biết à.” Anh từ từ nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.”
Tuy rằng cô cứ cảm thấy lúc bị trà xanh hỏi câu đó, ngoại trừ nguyên nhân này thì còn có thứ gì khác nữa…
*Thấy Cố Từ gật đầu, anh ta không nhịn được chửi thề: “Bây giờ hai người là trẻ song sinh hả? Ở chung, đi ra ngoài cũng phải đi chung nữa sao?” Vệ Trì dừng một lát, rồi đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Có phải hai người ở chung một phòng không?”
Cố Từ không học cùng trường với cô, cho nên cũng không thi chung một ngày, cuộc thi của anh trễ hơn rất nhiều, đến tháng 11 mới bắt đầu.
“Cố Từ.” Đi trên đường lớn trong sân trường, lần thứ hai cô nhắc tới vấn đề trước khi bắt đầu tiết học: “Lúc nãy anh cố ý hỏi giờ tôi phải không? Kết nối mạng có thể điều chỉnh thời gian được, sao anh có thể không biết chứ…”
[Word: Ăn gì chưa?]Vệ Trì nhẹ nhàng thở phào.
[Word: Không thể giải thích.][Hoa đào đừng rơi chậm: Không thể giải thích là sao hả?]
Bởi vì Nhan Lộ Thanh nghe không hiểu nên đành phải nhìn giáo sư, vì thế khi cô bị kêu trả lời thì đầu óc vẫn còn mơ màng.
Đợi khi mọi người bắt đầu đi ra ngoài, Nhan Lộ Thanh bị Vưu Tĩnh bên cạnh vỗ vai.
Sau khi cô nghe giảng một lát thì phát hiện đúng thật giống như lời Cố Từ nói, rõ ràng là đang nói tiếng Hán, tách từng từ ra đều hiểu nghĩa cả, nhưng ghép lại thì méo hiểu.
Hay thật, như vậy cũng quá thảm rồi.
Cô nghe thấy Vưu Tĩnh nói: “Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu sao cậu lại ngại ngùng không thừa nhận, anh ấy đẹp như thế mà cậu còn không mau xác định chủ quyền hả? Nếu cậu không thích thì cho tôi đi, chia tay nhất định phải nhắn tôi biết nha.”
Nhan Lộ Thanh phải đi trước, Cố Từ đi theo mọi người tới chỗ lối vào, tiễn cô vài bước.
“…” Nhan Lộ Thanh muốn giải thích: “Bọn tôi thật sự…”Tuy rằng vừa rồi cô mới bla bla một đống chứng minh mình rất “cần cù”, nhưng cô không muốn thừa nhận từ “ngốc nghếch” này trước mặt Cố Từ!!!
Sáng sớm hôm sau.[Hoa đào đừng rơi chậm: Tôi ở chung nhà với một cô gái, dùng ảnh của cô ấy làm màn hình khóa điện thoại, nhưng tôi với cô ấy chỉ là bạn tốt?]
Mãi cho tới khi tiết học kết thúc, hai người cũng chưa nói thêm câu gì.
Lần này gặp Vệ Trì chủ yếu là để lấy mấy thứ. Sau khi nói chuyện vài câu, Vệ Trì đưa đồ cho anh, rồi lại muốn nói thêm vài câu: “Cậu tới một mình à?”
Beta: Cyane“Cô vốn đâu có thời gian.” Tốc độ nói chuyện của Cố Từ không nhanh, nhưng nội dung lại thúc giục cô: “Lãng phí cả buổi sáng rồi, cô còn có thời gian nhận phỏng vấn nữa à?”
Sau khi Cố Từ rời khỏi, Nhan Lộ Thanh nhanh chóng phát hiện cách chỗ mình không xa có một cái lều nhỏ được dựng lên tạm thời, có một đống người tụ tập ở đó. Mang theo tâm trạng góp vui, cô đi qua đó nhìn, đây là một nơi giống với rạp chiếu phim ngoài trời.
Tuy rằng vừa rồi cô mới bla bla một đống chứng minh mình rất “cần cù”, nhưng cô không muốn thừa nhận từ “ngốc nghếch” này trước mặt Cố Từ!!!
Đoạn phim được chiếu theo trình tự thời gian, chất lượng hình ảnh cũng từ mơ hồ tới sắc nét, cả đoạn phim chỉ có mấy phút, phát một đoạn xong rồi lại tới đoạn tiếp theo.
Lúc đó cô vốn đang xoắn xuýt, nhưng Cố Từ lại cắt đứt cơ hội xoắn xuýt của cô, trực tiếp phá nát chiêu trò của trà xanh… Bây giờ lại làm cô xoắn xuýt một lần nữa.
Không liên quan tới việc có hâm mộ hay không, chỉ đơn thuần là khiến người ta cảm thấy nó vô cùng tốt đẹp thôi.
Cố Từ: “…”
Tuy rằng vốn dĩ cô sẽ từ chối, nhưng nghe thấy lời nói của Cố Từ, trong lòng Nhan Lộ Thanh vẫn thoải mái rất nhiều.
[Hoa đào đừng rơi chậm: Tôi ở chung nhà với một cô gái, dùng ảnh của cô ấy làm màn hình khóa điện thoại, nhưng tôi với cô ấy chỉ là bạn tốt?]
Đúng là do hình nền kia khiến cô ta hết hy vọng.Cố Từ: “…”
Tiểu Hắc: “…” Công kích cơ thể tôi rồi còn muốn đánh cả đôi nữa à? (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ công chúa: Tôi đang lo lắng cho thứ gì vậy trời.
Nghĩ thế, Cố Từ ngồi trên sô pha xem tivi, sau khi xem nửa tiếng, anh vô cùng đúng giờ mở điện thoại lên, gửi tin nhắn Wechat cho Nhan Lộ Thanh.
[Word: Ăn gì chưa?]
Qua đoạn đối thoại, cách thức mê tín này đã bị vứt bỏ, một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà đều quay về chỗ cũ.
[Word: Không thể giải thích.]
[Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm: Ăn gì mà ăn? Đương nhiên là phải xem tài liệu rồi /phấn đấu/.]
Ai mà chạm phải tầm mắt của mình thì bà ấy sẽ gọi người đó trả lời câu hỏi.
Cô nghe thấy Vưu Tĩnh nói: “Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu sao cậu lại ngại ngùng không thừa nhận, anh ấy đẹp như thế mà cậu còn không mau xác định chủ quyền hả? Nếu cậu không thích thì cho tôi đi, chia tay nhất định phải nhắn tôi biết nha.”
Đi khoảng 10 phút, cuối cùng hai người cũng tới được bên dưới tòa thí nghiệm.
[Hoa đào đừng rơi chậm: Cậu coi tôi là khỉ mà đùa giỡn á hả? Ảnh màn hình khóa của cậu là Nhan Lộ Thanh còn gì??]
Cô thầm thở dài trong lòng.
Cần cù bù ngốc nghếch là một lời khen, nhìn có vẻ như Cố Từ đang khen cô, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy không phải như thế.
Sau khi Cố Từ rời khỏi, Nhan Lộ Thanh nhanh chóng phát hiện cách chỗ mình không xa có một cái lều nhỏ được dựng lên tạm thời, có một đống người tụ tập ở đó. Mang theo tâm trạng góp vui, cô đi qua đó nhìn, đây là một nơi giống với rạp chiếu phim ngoài trời.
“Tớ là người trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, vừa nãy tớ thấy cậu mới đi ra từ lều hoạt động, cho hỏi cậu đã vào xem hết rồi đúng không?”
Từ công chúa: Tôi đang lo lắng cho thứ gì vậy trời.[Word: Ăn gì chưa?]
Edit: Hinh
Nhan Lộ Thanh quay đầu lại nhìn Cố Từ, nhỏ giọng hỏi: “Điện thoại của anh không có kết nối mạng à?” Cô thắc mắc: “Bây giờ toàn là loại tự động điều chỉnh thời gian mà?”
“Chăm chỉ là tốt.” Cố Từ cười ôn hòa nói: “Dẫu sao thì cần cù bù ngốc nghếch mà.”[Hoa đào đừng rơi chậm: Cậu coi tôi là khỉ mà đùa giỡn á hả? Ảnh màn hình khóa của cậu là Nhan Lộ Thanh còn gì??]
Vệ Trì gật đầu, vẫy tay với anh: “Hôm nào tụ họp nha.”
Loại ánh mắt này của cô rất giống với hai lần trước. Nếu bắt buộc phải đánh giá, thì chỉ có bốn chữ: Rất là đáng thương.
Mặt búp bê im bặt, ngẩng đầu lên thì trông thấy một gương mặt nam có thể nói là hoàn mỹ. Anh ấy đi tới bên cạnh cô gái mà mình đang định phỏng vấn, sau đó lại thay cô ấy từ chối lời mời của mình.
[Chăm chỉ triệu phút, thu hoạch một điểm: Ừm.]
“Còn có nguyên nhân khác nữa cơ á?” Nhan Lộ Thanh tò mò: “Mày nói xem.”
Hai ngày trước khi tới kỳ thi giữa kỳ, Nhan Lộ Thanh đã trong trạng thái nắm chắc thắng lợi. Đến buổi tối một ngày trước khi thi, cô bỗng nhiên có hơi căng thẳng, vì vậy liền đi tìm Cố Từ nhờ anh liệt kê hết những dạng đề phổ biến và các trọng điểm ra.
Chủ đề nói chuyện kết thúc như thế.
Không biết nói sao nữa, ánh mắt kia cứ như là đang tìm chỗ dựa, khi thấy rồi sẽ yên tâm hơn chút, thỉnh thoảng còn phải nhìn lại.
“Hả? Suýt chút nữa? Tao làm gì?” Nhan Lộ Thanh nghĩ, cùng lắm là chỉ nói vài câu với chị gái trà xanh thôi, sao lại phải bị trừng phạt được?
Nhan Lộ Thanh vừa trợn mắt vừa ngồi lên xe với Cố Từ để quay về, trong lúc đó còn cố gắng kể lể rằng mình đã cố gắng như thế nào.
Nhan Lộ Thanh có hơi không biết hình dung tâm trạng của mình bây giờ thế nào.
“Đúng rồi, tên Dư Tần kia ấy, tại sao hiệu ứng đặc biệt lại là dao khắp người thế? Nhìn cay mắt quá.” Nhan Lộ Thanh lại không khỏi nghĩ tới hiệu ứng cây thông màu xanh biếc trên người nam chính, cô phỉ nhổ: “Sao hiệu ứng đặc biệt của đàn ông trong bộ truyện này dị dị thế nào ấy…”
“Nguyên nhân thứ hai là con đường tình duyên của anh ta thật sự quá trắc trở, cả một đường toàn là dao không.”
Lúc đó cô vốn đang xoắn xuýt, nhưng Cố Từ lại cắt đứt cơ hội xoắn xuýt của cô, trực tiếp phá nát chiêu trò của trà xanh… Bây giờ lại làm cô xoắn xuýt một lần nữa.
Cần cù bù ngốc nghếch là một lời khen, nhìn có vẻ như Cố Từ đang khen cô, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy không phải như thế.
Lát sau, Tiểu Hắc gãi đầu: “Nhan tiểu thư, vậy, nếu ăn không hết được thì cô chỉ ăn một quả trứng thôi, thế nào?”
Cố Từ đọc hết, nhưng không định trả lời.
“Cô phải kiểm tra được 50 điểm đó, bạn học Nhan, cô không sợ, nhưng tôi đã toát mồ hôi thay cô rồi này.”
Nhan Lộ Thanh cứ đứng như thế nhìn một đống trà xanh và một đống dao đi ra ngoài cửa phòng học rồi khuất bóng.
Sáng sớm hôm sau.
Cố Từ đọc hết, nhưng không định trả lời.
Tuy rằng vốn dĩ cô sẽ từ chối, nhưng nghe thấy lời nói của Cố Từ, trong lòng Nhan Lộ Thanh vẫn thoải mái rất nhiều.
Nhan Lộ Thanh: “…”“Nguyên nhân thứ hai là con đường tình duyên của anh ta thật sự quá trắc trở, cả một đường toàn là dao không.”Nhan Lộ Thanh cứ đứng như thế nhìn một đống trà xanh và một đống dao đi ra ngoài cửa phòng học rồi khuất bóng.
Vậy là hình nền của Cố Từ đã cứu cô.
–
Hình như Đại Tiểu Hắc gần đây bị quyết tâm học tập của cô cuốn hút rồi, hai người còn làm theo một chuyện cực kỳ mê tín nữa. Một cái bánh quẩy thêm hai quả trứng gà, ẩn ý là được 100 điểm.
Nghĩ thế, Cố Từ ngồi trên sô pha xem tivi, sau khi xem nửa tiếng, anh vô cùng đúng giờ mở điện thoại lên, gửi tin nhắn Wechat cho Nhan Lộ Thanh.
“…”
“Cố Từ.” Đi trên đường lớn trong sân trường, lần thứ hai cô nhắc tới vấn đề trước khi bắt đầu tiết học: “Lúc nãy anh cố ý hỏi giờ tôi phải không? Kết nối mạng có thể điều chỉnh thời gian được, sao anh có thể không biết chứ…”Anh nói sao mà có cảm giác từ 50 điểm lên tới 90 điểm được hay vậy?
Cuối cùng, trước khi Makka Pakka định logout, Nhan Lộ Thanh kêu nó lại hỏi một vấn đề.
Chỉ cần có thể nhận được thiện cảm của vị Đại ca nhà họ Nhan này thì lần này cũng coi như không uổng công tới.
Nhan Lộ Thanh bỗng bị công kích ở cự ly gần, gương mặt trông cực kỳ trà xanh trước mắt làm cô cảm thấy như có thể ngửi được mùi trà xung quanh người cô ta.
Lúc ban đầu là hình ảnh một đứa bé còn nằm trong tã lót, hình ảnh nằm trong lòng ngực bố mẹ; rồi sau đó là tới khoảng một tuổi, lúc đứa bé còn chưa biết đi đứng, được bố mẹ giúp đỡ, ôm ấp, học được cách bước đi; sau đó tuổi lại dần dần tăng lên, đứa bé từ từ biến thành một cô gái, vẫn là một ít hình ảnh ấm áp vụn vặt khi ở bên bố mẹ như trước.
Mà Cố Từ nghe vậy thì chỉ thản nhiên nhìn cô, không phát biểu ý kiến gì với đáp án này.
Vưu Tĩnh mang gương mặt có thêm hiệu ứng trà xanh của mình đi tìm Dư Tần có hiệu ứng dao nhỏ.
Mà Cố Từ còn tuyệt hơn, rõ ràng chỉ làm tài liệu học tập cho cô thôi, nhưng tốc độ vừa nhanh, nội dung lại còn đầy đủ, tất cả đều là thứ cô muốn.
Vưu Tĩnh mang gương mặt có thêm hiệu ứng trà xanh của mình đi tìm Dư Tần có hiệu ứng dao nhỏ.
Cần cù bù ngốc nghếch là một lời khen, nhìn có vẻ như Cố Từ đang khen cô, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy không phải như thế.Cố Từ nghe thấy ba chữ “thi đại học” thì hơi khựng lại, sau đó nói: “Tôi chưa từng nói cô không chăm chỉ.”
Đợi khi mọi người bắt đầu đi ra ngoài, Nhan Lộ Thanh bị Vưu Tĩnh bên cạnh vỗ vai.Cô chưa từng trải nghiệm những cảm xúc như thế, nhưng lúc bắt đầu đến trường lớp cô đã tự nhủ với bản thân rằng không cần hâm mộ người khác, không cần hâm mộ gia đình của người khác, bởi vì những việc đó không có ý nghĩa.
Nhìn thấy có nhóc đáng yêu đặt tên cho couple Maria và Từ công chúa là couple hình xăm, oa quá khen! Like cho mấy bạn!
“Hiệu ứng đặc biệt của Dư Tần có hai nguyên nhân.” Makka Pakka nói: “Một là vì những từ miêu tả khuôn mặt anh ta chứa rất nhiều từ có liên quan đến “dao găm” hoặc là dao.”
*
Vệ Trì gật đầu, vẫy tay với anh: “Hôm nào tụ họp nha.”
“Chăm chỉ là tốt.” Cố Từ cười ôn hòa nói: “Dẫu sao thì cần cù bù ngốc nghếch mà.”
“Chăm chỉ là tốt.” Cố Từ cười ôn hòa nói: “Dẫu sao thì cần cù bù ngốc nghếch mà.”
Cố Từ gật đầu, quay người đi vào tòa thí nghiệm, anh nhanh chóng lên thang máy tới tầng và phòng học Vệ Trì đang ở.
Sau đó trên ảnh đại diện xuất hiện một cái bong bóng, không ngờ lại là màu vàng.
Nhan Lộ Thanh lập tức yên tâm.
Cô lập tức mở điện thoại, chụp một bức ảnh có tiêu đề bài học to bự và giáo sư nhân lúc bà đang bật máy tính, sau đó mở Wechat gửi cho Đại ca nhà họ Nhan, chứng tỏ rằng mình thật sự đến trường, thật lòng muốn học hành cho tốt.
Nhìn theo bóng dáng Cố Từ rời đi, anh ta đang chuẩn bị tiếp tục quay về phòng làm thí nghiệm, nhưng trong đầu lại không ngừng xuất hiện màn hình khi Cố Từ xem giờ, càng nhớ lại càng thấy sai sai.
Lúc con người đi dạo lung tung sẽ dễ bị hình ảnh một đống người tụ tập hấp dẫn sự chú ý nhất.
“…”
Lúc đó cô vốn đang xoắn xuýt, nhưng Cố Từ lại cắt đứt cơ hội xoắn xuýt của cô, trực tiếp phá nát chiêu trò của trà xanh… Bây giờ lại làm cô xoắn xuýt một lần nữa.Cô ngồi trên ghế thở dài, quay đầu nói với Cố Từ: “Chúng ta cũng đi thôi, anh muốn đi đâu tìm bạn anh vậy?”“Cô vốn đâu có thời gian.” Tốc độ nói chuyện của Cố Từ không nhanh, nhưng nội dung lại thúc giục cô: “Lãng phí cả buổi sáng rồi, cô còn có thời gian nhận phỏng vấn nữa à?”
*
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.