Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Cuộc ám sát trong kinh thành
Anh thở dài ngao ngán:
Anh cười mỉm và hướng mắt sang Mai, nói tiếp:
Tôi vẫn lẩm bẩm chửi cái bọn nhà phát hành c·h·ó c·hết hút máu tàn bạo nhất trên đời. Những game tôi từng chơi thường khá ưu ái cho tân thủ khi không yêu cầu nạp tiền, hoặc có nạp cũng khá rẻ, vài chục đến vài trăm ngàn là cùng, chưa bao giờ thấy tới mức tiền triệu. Đằng này muốn chơi được phải bỏ cả trăm triệu. Thôi... bạn là nhất. Bạn best cmnr. Nghỉ! vào game ngắm em Mai lần cuối rồi 'say goodbye' thôi.
- Là sao ạ?
Một tấm thẻ rơi xuống chân anh Quân. Trên đó vẽ hình một chiếc mai rùa tỏa ánh cầu vồng lấp lánh. Anh nhặt lấy và quét qua mặt chiếc đồng hồ đeo trên tay. Nó hoạt động giống như một chiếc máy scan vậy. Scan xong thì hình ảnh trên tấm thẻ cũng biến mất luôn. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, anh giải thích:
Chỉ vài phút sau là Mai xuất hiện. Cô nàng vẫn vậy, vẻ ngoài luôn s·exy với việc chỉ mặc một chiếc áo yếm. Làn da trắng nổi bật lên giữa đám đông khiến bao ánh mắt hướng tới. Dù cho Mai có dùng một cái khăn để che mặt thì tôi vẫn nhận ra cô nàng bởi sự xinh đẹp và mái tóc highlight. Tôi vội chạy tới hỏi Mai:
Tôi định nói Mai thì cô ta đã biến đi từ lúc nào, còn chẳng chào ai nữa chứ. Anh Quân đáp:
- Ơ... không ạ.
Chương 4: Cuộc ám sát trong kinh thành
Anh vẫn thản nhiên:
Buổi chiều chẳng biết phải làm gì, laptop thì bố đang dùng nên tôi chỉ nằm dài trên giường. Đang suy nghĩ lan man chợt tôi nhớ tới đồng xu trong túi áo. Rõ ràng tôi chưa thấy nó bao giờ. Sao nó lại có trong túi áo tôi được nhỉ? Tôi lấy đồng xu ra xem lại. Đó là loại xu thường dùng trong máy chơi điện tử. Một mặt vẽ biểu tượng hình tam giác, một mặt thể hiện mấy con số. Số của tôi là 213. Nó có ý nghĩa gì nhỉ? Có phải tôi là người chơi thứ 213 tham gia trò chơi này không? Có thể lắm chứ. Như trong phim Squid game ấy, người chơi cũng được đánh số theo thứ tự tham gia mà. Thích thú với ý tưởng 'theo trend' này, tôi quyết định giữ đồng xu lại làm kỷ niệm.
- Em chưa thực sự được tính là người chơi. Em phải sử dụng thiết bị VR của nhà phát hành và chấp nhận giao kết hợp đồng. Sau hai tư giờ trải nghiệm trò chơi thì em sẽ nhận được hợp đồng. Mà đó là số giờ em có mặt trong thế giới này, chứ không phải hai tư giờ ngoài đời thực đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
- (Anh Quân): Nó đang sử dụng nhân vật của anh và hóa trang thành một người trong đám này rồi. Em không nhận ra đâu.
Oh vãi... công bằng quá nhỉ? Oldbie như anh thì dễ rồi. Newbie như tôi thì sao mà làm được những thử thách kiểu như thế này? Đã thế món v·ũ k·hí của tôi còn vô dụng trong mắt anh nữa chứ. Anh Quân chẳng hề quan tâm tới nỗi băn khoăn của tôi, anh đưa tay đeo đồng hồ lên và nói:
- Ôi vãi! Em tham gia được không?
- (Anh Quân): Là tất cả những người chơi khác cũng sẽ muốn tiêu diệt em. Chỉ người sống sót cuối cùng mới giành chiến thắng.
- À... ra thế.
- Kính VR: 30 triệu
Thế này là thế nào? sao mỗi lần vào game lại ở một nơi khác nhau thế này? Mà tôi đang tham gia vào sự kiện gì đây? Những người xung quanh tôi hầu hết đều có hình hài rõ ràng. Một số kẻ mặc những bộ đồ như Ninja, số khác cởi trần nhưng lại đeo khẩu trang. Điểm chung là những người này đều có đồ che mặt, chỉ hở ra đôi mắt thôi. Thế này thật khó biết ai với ai. Tôi tiến lại một người đang đứng dựa ở bờ tường, hỏi:
Giọng nói rõ ràng là của Mai cơ mà. Tôi chả hiểu điều gì đang diễn ra. Nhân vật của Mai nói tiếp:
Mai không có vẻ gì là khó chịu mà đón nhận lời chúc của anh Quân một cách bình thản, tựa như họ đã trải qua điều này nhiều rồi. Còn tôi thì vẫn băn khoăn với cách tính thưởng bất công của trò chơi. Tôi hỏi tiếp:
Tôi mỉm cười với lời giải thích của anh và hỏi tiếp:
- Phải bốn tiếng nữa mới có nhiệm vụ mới. Thôi anh té đây.
- Găng tay cảm ứng: 50 triệu
- Đợi chút anh ơi...
- Ám sát ai hả anh?
Anh ngó tôi:
- À...
- Mua. Xem trên website của nhà phát hành ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Anh biết họ à?
Sau bữa cơm tối, tôi hỏi mượn laptop của bố rồi chui vào phòng, khóa cửa lại. Buổi tối bố tôi thường thích xem tivi chứ ít dùng laptop nên tôi khá thoải mái sử dụng, miễn là không làm ồn tới ông. Tôi mở máy, thử lên website của nhà phát hành game tìm hiểu thêm xem sao. Hóa ra những gì anh Quân nói đều được hướng dẫn trên này rồi, chỉ là tôi lười đọc mà thôi. Tôi thử vào xem mục sản phẩm, thứ đập vào mắt tôi là một số sản phẩm bán chạy nhất:
Cô nàng đáp trả:
Một giọng nói sắc lạnh đáp lại:
- Anh đang điều khiển nhân vật của Mai. Nó là em gái anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thế Mai đâu rồi anh?
- (Anh Quân): Cái này... em không nhận được thông tin nhiệm vụ nhỉ? Ờ... chỉ người chơi thực sự mới nhận được... Nhiệm vụ lần này là á·m s·át.
Hắn ta đưa tay kéo mũ xuống che đi ánh mắt, rồi không nói thêm gì nữa. Sự cao ngạo lạnh lùng của hắn khiến tôi cảm thấy khó chịu và lo lắng. Tôi đứng tránh xa hắn ba bước chân, lặng lẽ chờ đợi.
- Còn muốn hỏi gì nữa không?
- Đồng hồ đa năng: 20 triệu
- (Anh Quân): Được, nhưng anh nghĩ là không nên. Ở đây toàn cao thủ. Em không có cơ hội đâu.
Tắt trang web, tôi đăng nhập vào game. Hy vọng gặp được hai người bọn họ để nói lời từ biệt. Nhưng đập vào mắt tôi là khung cảnh hoàn toàn khác. Không phải ở quảng trường bên hồ Gươm nữa, mà giờ tôi đã được đứng ở trước cổng kinh thành Huế. Xung quanh có rất nhiều người nhưng tuyệt nhiên không thấy anh Quân và Mai đâu cả.
---
- Còn gì nữa?
- Anh Quân có tới không Mai?
Tôi hốt hoảng:
Cái khỉ gì thế này? Những 100 triệu cho ba thiết bị chơi game ư? Lại còn không giảm giá một chút nào. Tôi đã nghĩ là những thiết bị này sẽ đắt tiền nhưng nào đến mức này? Game này chắc dành cho quý tộc chơi chứ không phải dân thường như tôi. Chắc nghỉ game quá, tiền đâu ra mà đú theo người ta được. Mẹ... hút máu vừa vừa chứ... kiểu này bán thận đi cũng chẳng đủ. Một quả thận giá chợ đen cũng có 80 triệu thôi... Mẹ nó...
- Làm sao em mới được nhận thưởng? Người mới như em đâu có khả năng chiến đấu như anh được. Nếu chỉ thưởng cho duy nhất một người thì bất công quá...
- (Anh Quân): Tất cả.
Tôi chẳng biết phải nói gì nữa. Với một thằng học sinh cấp ba như tôi thì lấy đâu ra tiền mà mua thiết bị VR. Chẳng cần xem cũng biết thiết bị này đắt tiền lắm, dễ đến vài chục triệu ấy chứ. Nhà phát hành kiểu đéo gì hút máu gamer kinh thế. Thấy tôi im lặng, anh hỏi:
Anh tròn mắt nhìn tôi, cứ như thể tôi là thằng bị thiểu năng trí tuệ vậy. Anh đáp cụt lủn:
- Thế anh té đây. Chào ku.
- Mà sao lại phải hóa trang hả anh?
Bụp... anh biến mất trong chớp mắt. Xung quanh cũng không còn ai nữa. Tôi đứng nhìn khung cảnh xung quanh. Nó thật bình yên như những buổi chiều hồ gươm cuối thu. Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua hàng liễu rung rung. Ánh nắng lấp lánh trên mặt hồ. Những cảnh đổ nát hoang tàn khi con quái rùa xuất hiện cũng đã trở lại trạng thái bình thường khi nhiệm vụ kết thúc. Game này lạ thật, nó không giống với bất kỳ game nào mà tôi đã chơi. Hồi tưởng lại cảnh chiến đấu với con quái rùa, nghĩ tới việc sử dụng thiết bị VR để hòa mình vào thế giới trong game khiến tôi hào hứng. Tôi cũng muốn được giống như anh Quân. Trông anh thật ngầu. Tôi cũng muốn gặp lại Mai nữa. Cô nàng xinh quá, chỉ ngắm thôi cũng đã con mắt rồi. Tôi bấm nút thoát game, đóng laptop và lăn ra giường. Mới có hơn một tiếng đồng hồ trôi qua. Sau bốn tiếng nữa, tức là khoảng bảy giờ tối sẽ có nhiệm vụ mới à? Lát nữa phải ăn cơm sớm và vào xem nhiệm vụ gì mới được.
- Thế sao anh không hóa trang giống mọi người?
- Chúc may mắn lần sau!
- Cho em hỏi...
- Thế ai là kẻ cao thủ nhất hả anh?
- Làm sao để em có được ngoại hình nhân vật giống người thật như của anh và... (đọc tại Qidian-VP.com)
- (Anh Quân): Biết vài người.
- Con quỷ sứ kia chứ ai. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Công bằng mà... ai giải được câu đố và hạ được trùm thì sẽ được thưởng thôi. Còn ai không làm gì hoặc không giải quyết được thử thách thì chấp nhận trắng tay chứ.
- Thế còn những người khác thì sao anh? - Tôi chỉ tay vào Mai và một vài người chơi khác vừa tham gia đánh nhau với con rùa ban nãy.
- Vậy ạ? làm sao em có được thiết bị VR?
Nằm được một lát thì bố tôi về. Tôi giả vờ như đang ngủ. Chiếc laptop đã để lại vị trí cũ như tôi chưa từng động đến nó. Ông lại bận rộn với đống giấy tờ chẳng để ý tới tôi. Thỉnh thoảng tôi nghe tiếng ông lẩm bẩm một mình, dường như đang trách mắng một ai đó. Chuyện này cũng thường xảy ra với ông. Công việc của ông v·a c·hạm với nhiều loại người, từ cán bộ cấp trên cho tới công an, ủy ban, tổ trưởng, dân phòng, rồi cả người dân nữa. Khi d·ịch b·ệnh kéo đến, công việc nhiều hơn, áp lực hơn, nhất là người dân với chính quyền không có chung một quan điểm, điều đó khiến ông ở vị trí khó: phải làm cán cân để cân bằng giữa hai bên. Chẳng biết mọi người đánh giá về kết quả công việc của ông thế nào, chứ tôi thấy bản thân ông chẳng bao giờ được cân bằng. Ông thường xuyên cáu gắt, to tiếng, nhưng vẫn luôn chạy như con thoi để thực hiện công việc. Tôi chẳng hiểu hết được những thứ ông đang làm, chỉ biết là ông không thích tôi nhận xét về nó. Tốt nhất là tôi cứ im mồm và làm việc của mình thôi.
- Chỗ này không dành cho người mới. Biến đi.
- Phần thưởng cho người hoàn thành nhiệm vụ đấy. Nhưng chỉ một người được thôi.
- (Anh Quân): Ôi giời... con quỷ sứ kia nó không chịu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.