Sars Game
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Không thử sao biết được
Lan nhăn nhó:
- Cháu nghĩ là anh Hải nói đúng, "không thử sao biết được"...
Anh Hải liền hỏi lại:
Tôi đưa mắt nhìn cả ba người. Tâm trí tôi lúc này thật rối bời và khó để đưa ra câu trả lời. Cô Tuyết Linh nói thêm:
- Cháu có nhớ điều gì đã khiến cháu mất kiểm soát trong lần thu phục Hắc Kỳ Lân không?
- Con đã lớn rồi nên ta cũng không muốn can thiệp vào chuyện riêng của con. Chỉ cần con ý thức được những việc con làm và đừng để nó ảnh hưởng tới sức khỏe và tâm trí là được.
Cô quay sang anh Hải và hỏi:
- Thôi đừng trêu đùa nhau nữa. Chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm. Lan à, cuối tuần tới là đến vòng chung kết cuộc đua vong mã rồi phải không?
Cô Tuyết Linh gật đầu, giọng điệu đầy quả quyết:
Nghe thấy thế cô Tuyết Linh mỉm cười:
Tôi cố gắng suy nghĩ rồi ngập ngừng trả lời:
- Ta nghe nói con thường tập một mình vào buổi đêm có phải không?
Cô Tuyết Linh đưa mắt nhìn tôi một cái rồi nói tiếp:
- Vâng... con quen với việc đó rồi nên...
Rồi cô ra hiệu cho anh Hải ngồi xuống ghế, cả bốn người bắt đầu bàn bạc về kế hoạch "triệu hồi một con quỷ" bên trong cơ thể tôi theo sự sắp đặt của cô Tuyết Linh:
- Cháu cũng không nhớ được chi tiết, chỉ là... cảm giác lúc đó như thể cháu đ·ã c·hết rồi vậy.
- Cháu là một anh chàng thú vị đấy. Ta quả đã không nhìn lầm người.
- Em tin anh sẽ làm được! Dù thế nào em vẫn luôn ở bên cạnh anh mà... (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần này Lan đáp có vẻ bối rối hơn: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hải này... cuộc giao đấu hôm trước với Long ngươi có cảm nhận thấy năng lực đặc biệt kia của nó không?
- Nếu điều đó xảy ra, ta sẽ không đổ lỗi cho cháu đâu... Tương lai là một thứ không thể chắc chắn được. Chúng ta chỉ có thể đặt niềm tin và cố gắng hết sức mình mà thôi.
- Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc luyện tập thêm khả năng điều khiển cơ thể ở trạng thái giao kết với vong mã. Điều đó sẽ giúp Long có khả năng kiểm soát tâm trí tốt hơn khi bị điều khiển. Lan sẽ phụ trách việc này nhé. Ta sẽ sắp xếp lại lịch trình tập luyện của đội Thiết Kỵ để con có thêm thời gian. Hải sẽ huấn luyện thêm cho Long về thể chất và gia tăng linh lực cho cậu ấy. Điều đó sẽ giúp cậu ta giảm thiểu được các tổn thương cơ thể khi bị nguồn linh lực quá lớn chi phối. Hiện tại Long vẫn còn khá yếu, khó có thể kiểm soát được nguồn linh lực ấy. Ta sẽ bố trí một phòng tập riêng cho mọi người để tránh gây sự chú ý tới các học viên khác trong trường. Ta sẽ đánh giá kết quả luyện tập của Long hàng ngày để xác định thời điểm phù hợp cho buổi thử nghiệm. Trước mắt cần đảm bảo an toàn cho cậu ấy và giữ bí mật hoàn toàn kế hoạch này. Tất cả đã rõ chưa?
- Ái chà... hai đứa còn xưng hô với nhau là "anh-em" nữa chứ, thân mật quá nhỉ?
- Haha... Thú vị sao? Còn con, con thấy sao hả Lan?
Tôi gật đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Anh từng nói là bị Jade đâm xuyên qua tim có phải không?
Cô Tuyết Linh tỏ ra rất hài lòng, đôi mắt cô ánh lên vẻ rạng ngời và đôi môi cô nở một nụ cười:
Anh Hải liền hỏi lại:
Lan đáp một cách dứt khoát:
- Cháu sẽ cố gắng... nhưng ngộ nhỡ không thành công thì sao ạ?
- Không cần đâu mẹ. Việc tập luyện của con vẫn tốt mà.
- Vậy thì chúng ta phải thử đánh thức "nó" sao?
- Ừ đúng rồi. Sau cú đâm ấy anh tưởng như đ·ã c·hết, đột nhiên "hắn" trỗi dậy và chiếm lấy toàn bộ cơ thể anh. Phải rồi... nó giống như khi anh giao kết với Jade và nhường quyền sở hữu cơ thể cho nó vậy. Chỉ khác là mình không thể chủ động được trong chuyện đó...
- Việc tập luyện của con tới đâu rồi? Con có cần thêm thời gian không, ta sẽ giảm bớt kế hoạch tập luyện của đội Thiết Kỵ cho con...
Cô Tuyết Linh cười lớn:
Anh Hải đáp:
Cả ba người đều đồng thanh:
Cô Tuyết Linh mỉm cười trấn an: (đọc tại Qidian-VP.com)
---
- Điều này quan trọng đấy. Nếu đúng như lời cháu vừa nói thì cơ thể cháu đang ở dạng giao kết rồi... Nhưng tại sao cơ thể cháu lại không có thay đổi gì khác lạ nhỉ?... hay là nguồn sức mạnh kia không hòa hợp với cháu? Có thể nó chỉ ngủ yên bên trong người cháu mà thôi, và khi nào nó thức tỉnh thì nó sẽ chiếm lấy cơ thể cháu một cách đột ngột. Vấn đề là chúng ta chưa rõ nguồn sức mạnh ấy lớn đến đâu; và nếu chủ động làm nó thức tỉnh thì có nguy cơ rất cao là nó sẽ chiếm đoạt cơ thể cháu vĩnh viễn. Đó cũng là lý do tại sao khi giao kết với vong mã chúng ta cần vong mã phải hoàn toàn thuần phục, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Nghe xong câu nói ấy của cô Tuyết Linh, cả tôi và Lan đều quay ra nhìn nhau. Chúng tôi mà nắm giữ tương lai của toàn nhân loại ư? Chắc chắn là cô ấy đang nói quá lên để cổ vũ tinh thần chúng tôi mà thôi. Chúng tôi đều thật nhỏ bé trong cái thế giới mà cô Tuyết Linh vừa kể, một thế giới đầy rẫy mưu mô và thủ đoạn, cùng sự tàn nhẫn đến mức tận cùng. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt em, đôi mắt dịu dàng, chiếc mũi thon gọn cùng đôi bờ môi tươi tắn, mái tóc cột cao hình đuôi ngựa... em quả thật quá hiền dịu để làm chỉ huy cho một trận chiến khốc liệt. Còn tôi nữa... tôi mới bước sang tuổi 18 và tôi vẫn chưa hiểu gì về thế giới bên ngoài. Nó thực sự đen tối như vậy sao? chẳng giống như những gì tôi đang trải qua trong ngôi trường này, chẳng giống như những phút giây ngọt ngào khi tôi được ở bên em. Nếu bình thường bảo tôi phải gánh vác trọng trách lớn lao ấy trên vai chắc chắn tôi sẽ tìm cách thoái thác. Nhưng giờ đây trước mặt tôi là em, là cô Tuyết Linh và anh Hải. Cả ba đều đang hướng mắt vào tôi, những ánh mắt chứa đầy sự kỳ vọng lớn lao. Tôi biết thứ họ kỳ vọng là gì. Thứ đó tôi cũng chưa thể kiểm soát được và nó dường như ở một thế giới khác. Tôi hỏi có phần lo lắng:
Chương 49: Không thử sao biết được (đọc tại Qidian-VP.com)
- Phải!
- Cháu nghĩ sao về điều đó?
Cô Tuyết Linh ra dấu ngắt lời cả hai và quay ra hỏi tôi:
- Tốt lắm! Mọi người có thể trở về đội được rồi.
- Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa đấy?
Lan đỏ mặt và liếc nhìn cô Tuyết Linh. Cô chỉ mỉm cười và gạt đi:
Tôi nhắm mắt lại, hồi tưởng về khoảnh khắc Hắn xuất hiện... Giọng nói đầy ám ảnh và nguồn sức mạnh dường như không có giới hạn... Sự lạnh lùng, khát máu và ngạo mạn của Hắn như thể Hắn không hề e sợ bất cứ đối thủ nào... Liệu họ có thể ngăn cản được Hắn không? Nếu họ thất bại thì có khi chính tay Hắn sẽ phá hủy cả thế giới này trước khi cuộc chiến nổ ra ấy chứ... Nhưng nếu tôi có thể điều khiển được sức mạnh của Hắn thì sao nhỉ? Tôi có thể trở thành thủ lĩnh của cả một quân đoàn không? Hay tôi có thể trở thành vị cứu tinh của cả nhân loại, giúp họ chiến thắng trong cuộc chiến tàn khốc kia không? Hắc Thần Long là kẻ như thế nào mà đến cô Tuyết Linh cũng phải e sợ? Nếu không có sức mạnh ấy, liệu chúng tôi có thể chiến thắng hắn không? Một khi thất bại trong cuộc chiến ấy thì mọi thứ cũng sẽ trở nên vô nghĩa mà thôi... Nghĩ tới đây tôi mở mắt ra và chậm rãi nói:
Lan cũng nắm tay tôi và động viên:
- Dạ... kỹ rồi ạ.
- Chậc! Chúng ta sẽ đi chọc tức một con quỷ để chơi đùa với nó... Nghe có vẻ "thú vị" đấy.
Tôi gật đầu:
Cô Tuyết Linh trầm ngâm một chút rồi hỏi tôi:
- Cháu hãy suy nghĩ thật kỹ... về tất cả những điều ta đã nói... và về chính bản thân cháu nữa.
Anh Hải đứng dậy, đút tay vào túi quần và tặc lưỡi:
- Không thưa Chị. Cậu ấy chỉ đặc biệt ở chỗ giao kết cùng Hắc Kỳ Lân nên mạnh hơn thôi, còn không phát hiện thấy năng lực nào khác lạ.
- Không thử sao biết được, phải không tiểu thư? Với cả cậu ấy còn có chúng ta bên cạnh trợ giúp nữa mà. Dù sao chủ động cũng tốt hơn là bị động chứ...
- Vâng ạ.
- Làm vậy quá nguy hiểm! Lần trước "Hắn" thức tỉnh khi anh ấy sắp phải đối diện với c·ái c·hết. Chúng ta không thể đem c·ái c·hết của một con người ra làm trò đùa được. Ngộ nhỡ Hắn chiếm đoạt cơ thể anh ấy luôn thì sao?
Anh Hải nói, giọng châm chọc:
- Rõ!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.