Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sắt Thép Ma Pháp
Unknown
Chương 653: Sống sót.
Hộc hộc hộc!
Tiếng thở dốc không ngừng của binh lính vang vang vọng.
Đối với việc chiến đấu trong rừng tiếng thở dốc này thực sự rất lớn, kẻ địch hoàn toàn có thể nghe được những tiếng thở từ bên kia những lùm cây và nã đ·ạ·n vào vị trí của bọn họ.
Nhưng những người lính còn sót lại của pháo đài Đá Trắng đã không quan tâm được chuyện đó nữa, bởi vì họ đã chạy cả đêm rồi nếu không để họ thở họ sẽ c·hết trước khi bị lũ ma quỷ xé xác.
Chốt của lựu đ·ạ·n cũng không phải sử dụng răng là có thể kéo ra được.
Không biết đi được bao xa tiếng s·ú·n·g liên tiếp vang lên sau lưng bọn hắn, mỗi người trong bụng đều lần lượt đếm tiếng s·ú·n·g nhưng chỉ có tám tiếng. Tiếng s·ú·n·g thứ tám lâu hơn một chút so với bảy tiếng trước giống như người nổ s·ú·n·g đang do dự.
Đương nhiên Trần Lương không biết mấy thứ này, hắn chỉ mong có thể hội hợp với quân mình nhanh nhất có thể, chỉ có như vậy mới xem như an toàn.
Cuối cùng là người chỉ huy Trần Lương phải nhận lấy trách nhiệm này, hắn quyết định lựa chọn con đường ngắn hơn. Đi sau quân địch chưa bao giờ là lựa chọn khôn ngoan, đặc biệt là với ma quỷ khi kẻ thù phân tán rất rộng và lính biên phòng không phải những người được đào tạo để có thể chiến đấu sau hậu phương kẻ thù.
Đoàng!
Nhìn người lính dưới quyền đang hộc máu nằm tê liệt dưới mặt đất, một bên tay đã đứt lìa ánh mắt cầu xin nhìn hắn trong lòng Trần Lương trở nên rối rắm.
Trong tình huống này thời gian chính là mạng sống của bọn hắn, nếu không thể trở về với quân bạn càng sớm thì bọn hắn sẽ có nguy cơ bị tiêu diệt càng cao.
Ẩn nấp trong một lùm cây rậm rạp, mười hai người lính còn sóng sót của pháo đài Đã Trắng nằm rạp trên đất nghỉ ngơi, cố gắng hồi phục lại chút sức lực.
Con c·h·ó dễ đàng cắn biến dạng phần kim loại trên khẩu s·ú·n·g.
Chút người còn lại của bọn hắn không thể nào sống sót được nếu bị lũ dơi lửa này tấn công.
Đầu c·h·ó quỷ quẫy liên tục như muốn giựt khẩu s·ú·n·g khỏi bàn tay Trần Lương, mặc dù đôi bàn tay đã có cảm giác rã rời nhưng Trần Lương quyết không buông ra.
Với vết thương này cho dù có thoát được người lính cũng chưa chắc có thể sống sót, hơn nữa mang theo một người bị thương bỏ chạy không khác nào cũng tuyên án tử cho những người ở đây.
Kích!
Những người còn lại thấy vậy cũng đi theo Trần Lương, bọn hắn áy náy không dám nhìn người đồng đội của mình thậm chí chỉ liếc qua một lần cũng không dám.
Nhưng nếu không mang theo hắn tình cảm và đạo đức là điều khó có thể vượt qua. Chính vì thế tất cả mọi người đều không lên tiếng đưa ánh mắt về phía hắn chờ đợi.
Không thể xác định được vị trí của mình bọn hắn chỉ có thể đi theo la bàn hướng về phía tây nam mong rằng có thể ra khỏi rừng.
“Bên trong có chín viên đ·ạ·n!”
Nhưng sau khi nhìn một bên thân đã không còn của người lính hắn lại lựa chọn thu hồi quả lựu đ·ạ·n.
Tiếp tục chạy suốt hơn ba giờ đồng hồ, trong quá trình này bọn hắn liền tục gặp phải công kích từ mọi phía, khi tới được doanh trại chỉ còn lại sáu người sống sót.
Thúc d·ụ·c mọi người tiếp tục lên đường Trần Lương không ngoái đầu lại, bây giờ có hối hận cũng đã muộn chàng thanh niên đó hẳn đã ở trong bụng của lũ ma quỷ.
“Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn. Một là tiếp tục xuôi nam trở về thành Vĩnh Xuân. Hẳn ma quỷ vẫn chưa tới được thành Vĩnh Xuân nhưng nó cũng có nghĩa chúng ta sẽ đi ngay sau bọn hắn, chuyện này phi thường nguy hiểm, việc lẻn qua được chiến tuyến của một đội quân là phi thường khó. Một lựa chọn khác là nơi này, doanh trại này ở khá gần nhưng chúng ta không thể chắc chắn được nơi này đã thất thủ hay chưa!”
Sĩ quan này không phải tham mưu hay phó quan của hắn mà chỉ là một đại đội trưởng, bây giờ có thể sống sót được đã là rất may mắn.
Bởi vì hai người không biết hiện tại vị trí chính xác của mình ở đâu, chạy vội suốt thời gian qua khiến bọn hắn không có thời gian xác định vị trí của mình. Mà hiện tại bọn hắn ở trong rừng không có bất kỳ điểm tham chiếu nào vì thế cũng không thể xác định được chính xác vị trí trong rừng.
Nhưng mười hai người lại không dám ra khỏi rừng, bởi vì trên đầu bọn hắn một đàn dơi lửa đang lượn lờ xung quanh chỉ cần ra khỏi rừng bọn hắn sẽ bại lộ.
Đạp ra xác của c·h·ó quỷ ngã lên người mình Trần Lương được một người lính đỡ dậy. Xung quanh lúc này xác của c·h·ó quỷ đã nằm la liệt không còn con nào sóng sót, bọn hắn đã thành công tiêu diệt đàn c·h·ó này nhưng cái giá phải trả là sinh mạng của một người và một người khác bị thương nặng, nếu không phải hỗ trợ kịp thời Trần Lương có thể nằm trong cái giá đó.
Vị trí Trần Lương chỉ là một doanh trại chỉ cách bọn hắn bảy mươi kilomet, nhưng nơi này lại ở quá gần, sợ rằng thời điểm tới nơi doanh trại đã không còn ai. Một là doanh trại đã thành công rút lui, hoặc là đã bị ma quỷ tiêu diệt. Bọn hắn không biết rõ tình huống nơi này như thế nào, một khi tới nơi mà doanh trại không có người mọi công sức đều đổ sông đổ bể, tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Bọn họ đã chạy cả đêm rồi cho dù là những người lính dũng mãnh nhất cũng không thể nào duy trì hoạt động mạnh trong thời gian lâu như vậy mà không mệt mỏi được.
“Nhanh lên!”
Trần Lương cận thận bóp cò từng viên một bay ra khỏi nòng.
“Ta sẽ giao nó cho người nhà ngươi.”
Trần Lương lại không có thời gian nghỉ ngơi, hắn lấy ra bản đồ cất giữ trong người cùng với sĩ quan cuối cùng dưới quyền mình bàn bạc về kế hoạch tiếp theo.
Rắc!
Nhưng nhìn vào bản đồ trước mặt Trần Lương cùng sĩ quan trở nên bối rối.
Nghỉ ngơi khoảng ba mươi phút tất cả tiếp tục lên đường.
Một âm thanh kim loại va chạm vọng vào tai Trần Lương khiến biểu cảm của hắn xanh mét kẻ thù đã ở rất gần nhưng nòng s·ú·n·g của hắn đã rỗng đ·ạ·n.
Lũ dơi lửa cũng không phải loại sinh vật có kiên nhẫn gì rất nhanh chúng đã rời khỏi khu vực tìm kiếm con mồi mới, lúc này đoàn người Trương Lương mới rời khỏi rừng tiếp tục hành trình.
Nhìn thấy bóng người gác trên tháp canh tất cả đều không dấu được niềm vui, cuối cùng bọn hắn cũng trở về với quân đồng minh.
Một tiếng s·ú·n·g vang lên bên tai, dòng máu đỏ bắn ra văng lên mặt Trần Lương mùi tanh hôi của máu khiến hắn có chút buồn nôn nhưng đây đã không phải điều hắn cần quan tâm.
Tiếng s·ú·n·g vang lên trên cánh đồng, đám người Trần Lương tựa lưng vào nhau sử dụng một mô đất làm che chắn tận dụng những viên đ·ạ·n cuối cùng của mình nhằm vào lũ c·h·ó khai hỏa.
Nói rồi Trần Lương đứng dây quay người rời đi.
Nhưng còn chưa đi được bao xa sau lưng bọn hắn đã truyền tới âm thanh của lũ c·h·ó.
Hai người nhìn nhau không ai nói một lời, cả hai đều biết đây là quyết định khó khăn, nó sẽ quyết định vận mệnh của chính người đưa ra quyết định và cả mười một người còn lại.
Không có nhiều thời gian để do dự Trần Lương đưa ra quyết định rất nhanh, hắn lấy khẩu s·ú·n·g lục bên hông mình ra đặt vào tay người lính, cùng với đó là một quả lựu đ·ạ·n chưa rút chốt.
Rồi hắn lấy xuống vòng sắt thân phận đeo trên cổ người lính.
Hắn biết nếu buông ra hắn chắc chắn sẽ đi đời.
Đi thêm khoảng ba giờ cuối cùng bọn hắn cũng tới được ngoại vi của rừng, từ vị trí này bọn hắn có thể quan sát bên ngoài.
Đột đột đột!
Trần Lương đã nhìn thấy hàm răng sắc nhọn của c·h·ó quỷ, theo bản năng hắn dơ s·ú·n·g lên đón đỡ. Hắn bị vồ ngã, hàm răng sắc nhọn cắn lấy thân s·ú·n·g.
Lũ này không phải nhân loại, chúng không biết sợ là gì vì thế cũng không có chuyện bắn đe dọa hay bắn áp chế không cho đối phương tràn lên. Đối với lũ c·h·ó chỉ có thể tiêu diệt không thể cản chúng tiến lên, bản năng của chúng giống như lũ dơi vậy nhưng chúng lại có giác quan tốt hơn lũ dơi rất nhiều. Đặc biệt là khứu giác.
Không còn nhiều đ·ạ·n bọn hắn phải bắn rất tiết kiệm, cố gắng có thể tiêu diệt được một con sau mỗi phát bắn.