Sắt Thép Ma Pháp
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 711: Chi viện.
Nói rồi Lê Nguyên Dũng rời khỏi tàu.
“Mệnh lệnh từ bộ tổng tư lệnh yêu cầu chúng ta tăng nhanh tốc độ tiến lên trong thời gian ngắn phải giải cứu Vĩnh Xuân. Quân đoàn hai cũng sẽ phối hợp với chúng ta cho hành động lần này.”
“Thế nào rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bước lên soái hạm Lê Nguyên Dũng gặp mặt chỉ huy của hạm đội.
“Tư lệnh! Bây giờ chúng ta cho rằng chỉ có thể sử dụng hạm đội nhanh chóng tiến lên thôi. Nhưng nếu làm như vậy hạm đội sẽ đánh mất yểm trợ của lục quân quá nguy hiểm.”
Mọi người trong phòng đều dừng lại nhìn về phía cửa.
“Tư lệnh! Cho dù là quân đoàn hai phối hợp cũng rất khó xử lý.”
“C·h·ó c·hết! Tại sao lại chỉ có từng đấy, bọn hắn là quân chủ lực.”
Cộc Cộc!
“Không được thưa đại tá! Số lượng đ·ạ·n dược hạn chế nếu tổ chức phá vây nữa quân chủ lực sẽ hết đ·ạ·n chỉ sau nửa ngày.”
Chương 711: Chi viện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người nghe vậy nhìn nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trung đoàn không pháp sư 14 chính là trung đoàn được trang bị v·ũ k·hí mới đang chiến đấu ở Vĩnh Đông. Những quả t·ên l·ửa trên cánh của bọn hắn không chỉ có thể sử dụng để không chiến mà còn có thể sử dụng để t·ấn c·ông mặt đất.
“Khốn kiếp Triệu Khang tại sao lại sơ suất như vậy, để đối phương mở cả một con đường phía sau lưng còn không biết. Hắn đây là làm ăn gì?”
“Đường dây điện thoại nối với phương bắc đã bị phá hủy, bây giờ muốn liên lạc với quân đoàn hai chỉ có thể sử dụng điện báo.”
“Tư lệnh chúng ta không thể trực tiếp nói chuyện với quân đoàn hai.”
Lê Nguyên Dũng nghe vậy bất ngờ không hiểu tại sao hỏi.
“Chuyện gì xảy ra thưa trung tướng? Vĩnh Xuân không phải vẫn đang rất tốt sao, tại sao đột nhiên lại thất thủ.”
Bọn hắn cũng không biết tình hình của quân đoàn hai thế nào nhưng bọn hắn cho rằng dù có phối hợp với quân đoàn hai cũng chưa chắc đã kịp.
Chuyện này có hiệu quả hay không cũng chỉ có thể chờ đợi chiến tích.
Hiện tại hắn không hiểu rõ ý đồ của bộ tham mưu thế nào, tốt nhất nên xác nhận ý đồ của phía trên.
Sĩ quan thông tin nghe vậy trả lời khó khăn nhìn quân đoàn trưởng của mình nói.
Chỉ huy không pháp sư trả lời.
Lúc này một sĩ quan khác tiến vào phòng mang theo một bản dịch mã giao cho Lê Nguyên Dũng.
“Chúng ta phải chi viện cho Vĩnh Xuân càng nhanh càng tốt.”
Sĩ quan trả lời.
Phải biết hạm đội mặc dù có hỏa lực rất mạnh nhưng khả năng phòng thủ rất hạn chế nếu pháo ma pháp bố trí hai bên bờ chắc chắn không thể thoát được.
Tình huống hiện tại mặc dù quân đoàn bốn đã đánh xuyên Hẻm Bắc buộc quân ma quỷ rút lên phía bắc nhưng nó cũng không có nghĩa bọn hắn có thể đánh thẳng lên phía bắc tới Vĩnh Xuân.
Nói thẳng ra là quân chủ lực chỉ cách hậu phương một con đường tốn công sức chuyển dạn dược nhiều như vậy tới làm gì.
Lúc này tham mưu trưởng lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.
Trở lại phòng họp Lê Nguyên Dũng lên tiếng hỏi xem trong thời gian vừa rồi bọn hắn đã có kế hoạch gì chưa.
Cũng không có ai nói đỡ cho Triệu Khang vị tướng đang trấn giữ Vĩnh Xuân, cho dù trước đó hắn có làm tốt như thế nào nhưng bây giờ ra chuyện như vậy hắn vẫn là không thể thoát tội.
Người nghe máy là tham mưu trưởng Ngọc Kim Sơn. Hai người bắt đầu trò chuyện lên về ý đồ của bộ tổng tham mưu và quốc vương.
“Bây giờ chúng ta còn không có đủ một tháng nữa.”
Sau nửa giờ trò chuyện Lê Nguyên Dũng muốn nói chuyện với Hoàng Thông thảo luận về kế hoạch t·ấn c·ông sắp tới.
“Mẹ nó!”
Còn việc nối dây qua đầm lầy liền đừng mơ tưởng nữa, nó còn khó hơn làm việc trên biển.
Có người nghe xong giận giữ chửi mắng.
Lê Nguyên Dũng không nhịn được chửi rủa.
“Nhưng nếu chúng ta có năng lực t·ấn c·ông mặt đất thì sao? Ta sẽ yêu trung đoàn không pháp sư 14 chi viện.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạm đội lần trước tổn thất nặng nề bởi vì không có yểm trợ hai bên bờ, mặc dù lúc đó hạm đội chỉ có năng lực chiến đấu rất hạn chế nhưng nó cũng không có nghĩa hạm đội có thể an toàn.
Đang tiến hành họp bàn chiến lược từ ngoài cửa sắt vọng vào âm thanh gõ cửa.
“Chúng ta bắt buộc phải tìm cách giải cứu Vĩnh Xuân càng sớm càng tốt.”
“Tầm nhìn trên cao không tốt như ngài nghĩ đâu, nếu đối phương ngụy trang không pháp sư cũng sẽ rất khói phát hiện.”
Lê Nguyên Dũng lên tiếng.
“Vĩnh Xuân sắp thất thủ.”
Vì thế bây giờ nếu muốn liên lạc với phương bắc cũng chỉ có thể sử dụng điện báo. Phương bắc cũng không có các công trình để phục vụ đường dây vô tuyến nữa nên việc sử dụng vô tuyến cũng không được đây cũng không phải liên lạc khoảng cách ngắn.
Bây giờ muốn nói gọi điện lên phương bắc chính là không được. Cho dù có muốn nối một đường dây khác cũng không được, bây giờ cũng chỉ có một đường nối là hướng ra biển thôi mà hiện tại Nam Tinh không có cái năng lực nối dây qua biển ấy.
Có tướng lĩnh, không thể nhịn được hét lớn.
Trên tàu cũng chỉ có máy điện báo có thể liên lạc với bộ chỉ huy ở xa, vì thế Lê Nguyên Dũng chỉ có thể xuống tàu tới bộ chỉ huy cũ của mình sử dụng đường dây hữu tuyến gọi thẳng về bộ tổng tư lệnh.
“Các ngươi quên mất thành phố bây giờ còn tới hơn hai trăm nghìn dân rồi ư? Nếu toàn bộ dân số này rơi vào tay ma quỷ các ngươi hẳn phải biết hậu quả.”
Lê Nguyên Dũng không nói nhiều nhìn sĩ quan bên cạnh ra hiệu cho hắn trình bày tình huống đang diễn ra.
Đọc bản dịch mã Lê Nguyên Dũng nhìn các tướng lĩnh một lượt nói.
“Các ngươi tiếp tục xây dựng kế hoạch t·ấn c·ông. Ta sẽ nói chuyện với bộ tổng tham mưu.”
Có người nghe vậy bình tĩnh nói.
“Hả! Tại sao?”
Lời này vừa ra khiến không khí trong phòng trở nên nóng nảy, mọi người đều hoảng hốt nhìn nhau cuối cùng đều nhìn về Lê Nguyên Dũng.
Bây giờ tất cả tướng lĩnh ở đây ai cũng biết chuyện nghi thức hiện tế, nếu để nghi thức này diễn ra thành công mọi thứ sẽ càng trở nên rắc rối hơn.
“Khoảng cách với hậu phương không xa tốn công tốn sức vận chuyện nhiều đ·ạ·n dược tới như vậy làm gì?”
Nghe những lời này của Lê Nguyên Dũng mọi người đều trầm mặc, bọn hắn không có kinh nghiệm trong chuyện này nên cũng không muốn phát biểu lung tung.
Lên Nguyên Dũng nghe vậy ngồi xuống lâm vào trầm tư.
“Tình hình hiện tại thế nào? Quân chủ lực có tiếp tục phá vây được không?”
Từ bên ngoài tiến vào một sĩ quan, lúc này sắc mặt hắn đã trắng bệch hoảng hốt chạy tới bên tại Lê Nguyên Dũng thì thầm vào tai hắn.
Nhiệm vụ của hắn là phòng thủ Vĩnh Xuân, bây giờ Vĩnh Xuân thất thủ chỉ vì sơ suất của hắn thì mọi nỗ lực trước đó đều là công dã tràng sẽ không có bất kỳ ai ghi nhận công sức của hắn cả.
Không có yểm hộ ở hai bờ sông đối phương liền có thể thoải mái bắn phá hạm đội, dọc bờ sông cũng không phải bằng phẳng có thể nhìn thấy mọi thứ, nếu đối phương ngụy trang pháo ma pháp ở gần chờ hạm đội tới gần mới bắn đó chính là t·hảm h·ọa.
Trở lại tàu Lê Nguyên Dũng không kịp chờ đợi hỏi.
Các tướng lĩnh lên tiếng không ngừng tranh cãi xem phải đối phó với tình huống này như thế nào.
Tham mưu trưởng trầm giọng.
Tham mưu trưởng trình bày.
Đường dây điện thoại nối với phương bắc chính là thông qua Hẻm Bắc bây giờ ma quỷ đã kiểm soát phần lớn khu vực phương bắc đường dây điện thoại làm sao có thể không bị đụng đến.
“Chi viện kiểu gì bây giờ, chúng ta vẫn còn cách Vĩnh Xuân hơn trăm kilomet làm cách nào để chi viện đây? Theo ta chúng ta nên tiếp tục tiến hành như kế hoạch, sớm muôn cũng có thể đuổi ma quỷ rời khỏi phương bắc.”
“Không pháp sư hỗ trợ cũng không được sao?”
Nhưng vẫn có người bình tĩnh hỏi sĩ quan về tình hình hiện tại.
Chỉ huy hạm đội này cũng chỉ là một đại tá hải quân, xét về quân hàm chắc chắn không thể so sánh với Lê Nguyên Dũng, hơn nữa bản thân hạm đội hiện tại cũng dưới quyền chỉ huy của hắn nến Lê Nguyên Dũng cũng rất khạch khí.
Sĩ quan thông tin trả lời.
Mỗi ngày bọn hắn đều đọc được báo cáo chiến đấu ở phương bắc trong đó chắc chắn không thiếu Vĩnh Xuân, rõ ràng mới một ngày trước còn rất bình thường làm sao chỉ sau một ngày lại sắp thất thủ rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Làm sao bây giờ tư lệnh?”
Lê Nguyên Dũng hỏi.
Đôi lông mày Lê Nguyên Dũng nhướng lên hắn nhìn về các tướng lĩnh trong phòng nói.
“Nối máy cho ta với quân đoàn hai.”
“Kế hoạch! Một trong những điều kiện của kế hoạch này chính là Vĩnh Xuân còn đứng vững. Một khi Vĩnh Xuân thất thủ ngươi nghĩ trong một tháng chúng ta có thể đánh hạ thành phố này được sao.”
Tham mưu trưởng bối rối hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.