Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 714: Sai lầm nối tiếp sai lầm.

Chương 714: Sai lầm nối tiếp sai lầm.


Khác với sự khó khăn của quân đoàn bốn khi hạm đội gặp phải chống cự quyết liệt, quân đoàn hai lại có hành động trơn tru hơn nhiều. Như hiện tại bọn họ đã đánh tới trấn Vọng Lăng, thị trấn lớn nhất nằm giữa Vĩnh Đông và Vĩnh Xuân cũng là thị trấn có vị trí chiến lược rất quan trọng mà không gặp quá nhiều tổn thất.

Sau một đêm suy đi nghĩ lại Hoàng Thông vẫn quyết định thả đội quân trong vòng vây ra, thực sự hắn không muốn có bất kỳ kẻ thù nào ở sau lưng sẵn sàng cho quân đoàn hai một kích bất kỳ lúc nào.

Nếu không biết thì thôi đi, đằng này đã biết rồi mà còn để chuyện đó xảy ra sợ rằng sau này trong lịch sử hắn sẽ được ghi nhận hắn là một tướng lĩnh tồi tệ không đủ năng lực mất. Hoặc có thể là một tướng lĩnh vĩ đại khi dám làm một việc không ai dám làm và nó thành công.

Ân!

Rất có mỵ lực nhưng Hoàng Thông không dám đánh cược điều này, bởi vì đây là một cuộc chiến thứ hắn nên làm là hạn chế thấp nhất mọi rủi ro có thể dẫn đến chiến bại ít nhất là trong khả năng của mình.

Quả nhiên đám ma quỷ không làm Hoàng Thông thất vọng, bọn chúng tận dụng được cơ hội khi vòng vây b·ị đ·ánh xuyên nhanh chóng thoát ra.

Đương nhiên Hoàng Thông sẽ không để bọn chúng thoát ra dễ dàng như vậy ba mươi nghìn quân ma quỷ đã ở lại đây vĩnh viễn sau cuộc đào thoát này.

Tới hiện tại đối phương cũng đã bị đẩy lui tới Vọng Lặng sau khi gặp tổn thất nặng nề ở Vĩnh Đông, ở đây bọn hắn đã nhận được chi viện và thiết lập một phòng tuyến đủ chắc chắn để giữ chân quân đoàn hai, không cho bọn hắn tiếp tục tiến lên.

Lúc này Hoàng Thông vẫn tiếp tục sử dụng chiến thuật hắn sử dụng với cánh quân phía đông trước đó, dùng pháo binh cày nát mọi trở ngại phía trước. Chỉ cần tiến lên một bước pháo binh liền sẽ cày nát một lượt phía trước xử lý mọi công sự phòng ngự phía trước.

Nhưng dù vậy quân đoàn hai vẫn gặp không ít khó khăn, đối phương rõ ràng đã có không ít kinh nghiệm đối phó với v·ũ k·hí nóng, chỉ cần có thể sống sót qua loạt đ·ạ·n pháo bọn chúng liền sẽ lẩn khuất sau đ·ống đ·ổ n·át chờ đợi binh lính tới tiếp cận sau đó bọn chúng liền lao ra.

Mặc dù không phải tất cả đều là siêu phàm giả nhưng bọn chúng không hề sợ hãi và vô cùng thiện chiến, chúng gây ra không ít khó khăn cho quân t·ấn c·ông mặc dù nếu không có siêu phàm giả bọn hắn vẫn áp đảo về sức chiến đấu.

Nhưng hiện tại quân đoàn hai lại đang gặp một rắc rối khác.

“C·h·ó c·hết! Đ·ạ·n đâu, tại sao còn chưa tới.”

Tiểu đội trưởng điên tiết nắm lấy cổ người lính vừa trở về được giao nhiệm vụ lấy thêm đ·ạ·n cho tiểu đội.

Mặc dù đã chuẩn bị rất đầy đủ nhưng bọn họ vẫn không đủ đ·ạ·n dược để duy trì chiến đấu.

Vấn đề là người được cử đi lấy đ·ạ·n bây giờ lại trở về với bàn tay không làm sao không khiến tiểu đội trưởng giận giữ đi được, nếu không có đ·ạ·n bọn hắn chiến đấu kiểu gì đây.

Người lính thấy đội trưởng của mình giận giữ vội vã giải thích.

“Đại đội cũng không còn đ·ạ·n nữa thưa đội trưởng, bọn họ chỉ đủ đ·ạ·n để duy trì chiến đấu trong vài giờ nên không thể cung cấp thêm cho chúng ta được.”

Tiểu đội trưởng nghe vậy đôi mắt nheo lại hắn gằn giọng hỏi.

“Ngươi nói là đại đội cũng không còn đ·ạ·n.”

“Đúng…đúng vậy, bọn họ không còn bao nhiều đ·ạ·n nữa. Ta nghe nói tiểu đoàn cũng đang thiếu đ·ạ·n không thể cung cấp xuống.”

Người lính run rẩy giải thích.

Tiểu đội trưởng nghe vậy thả cổ áo người lính ra quan sát tình huống bên ngoài nơi các thành viên trong đội của mình đang giao chiến với đối phương.

Hắn thấy được một người đang ném băng đ·ạ·n cuối cùng của mình cho đồng đội, hiển nhiên bọn hắn đã không còn nhiều đ·ạ·n bắt đầu phải chia sẻ đ·ạ·n cho nhau.

“Để mọi người rút về củng cố phòng thủ đi.”

Tiểu đội trưởng ra lệnh.

Tình hình hiện tại thực sự quá nguy hiểm hắn không dám để người của mình liều lĩnh t·ấn c·ông nữa.

“Nhưng đội trưởng! Mệnh lệnh của chúng ta.”

Một người lính nói.

“Bây giờ không phải lúc quan tâm tới việc đó, thi hành mệnh lệnh đi.”

Tiểu đội trưởng kiên quyết ra lệnh, hắn không thể để tiểu đội của mình mạo hiểm được.

Cuối cùng dưới mệnh lệnh của tiểu đội trưởng toàn bộ tiểu đội rút lui co lại về phía sau không tiếp tục t·ấn c·ông nữa.

Không chỉ hắn mà các tiểu đội đang tác chiến cũng dần dần rút về giữ vị trí đã chiếm được không dám t·ấn c·ông thêm nữa. Một số tiểu đội không để ý lượng đ·ạ·n dược khi đang t·ấn c·ông đột nhiên hết đ·ạ·n không kịp rút về cuối cùng tổn thất nặng nề.

Dần dà toàn bộ tuyến đầu đều dừng công kích bước tiến của quân đoàn hai bị chặn lại ở nơi này không thể tiến thêm nữa.

“Ngươi nói cái gì? Không đủ đ·ạ·n dược?”

Hoàng Thông giận giữ hét lớn, hắn thậm chí ném cây thước của mình về phía sĩ quan hậu cần trước mặt.

Bị ném trúng nhưng sĩ quan hậu cần không dám ho he nửa lời chỉ có thể im lặng hứng chịu cơn giận của Hoàng Thông, tiếp tục báo cáo.

“Tình hình hiện tại rất nguy hiểm thưa tư lệnh, với tốc độ tiêu hao hiện tại chúng ta chỉ có thể đủ để chiến đấu trong hai ngày nữa, hơn nữa là chiến đấu phòng thủ. Đ·ạ·n pháo cũng đã tiêu hao rất nhiều, nếu tiếp tục duy trì lượng tiêu hao như thế này không tới một ngày sẽ tiêu hao hết.”

Nghe sĩ quan hậu cần báo cáo sắc mặt của mọi người trong bộ chỉ huy tái lại, bọn hắn hiểu được nếu đang chiến đấu mà hết đ·ạ·n thì hậu quả sẽ như thế nào.

“Tại sao lại không đủ đ·ạ·n? Rốt cuộc các ngươi đang làm ăn kiểu gì.”

Hoàng Thông thực sự đã tới biên giới của p·hát n·ổ giận giữ hỏi.

“Cái này! Chúng ta đã chuẩn bị sẵn lượng đ·ạ·n dược đủ để chống đỡ cho cả một chiến dịch lớn, nhưng lượng đ·ạ·n dược sư dụng lần này lại quá lớn. Tốc độ tiêu hao đã lên tới gấp bốn lần so với tiêu hao thông thường.”

Sĩ quan hậu cần giải thích.

Nói chính xác hơn là bộ hậu cần của Nam Tinh đã gặp phải một lỗi rất nghiêm trọng, bọn hắn thường sử dụng một loại gọi là công thức kinh nghiệm để tính toán lượng hậu cần cho chiến dịch lần này.

Kỳ thực sử dụng kiểu công thức kinh nghiệm đó cũng không sai, nếu là cuộc chiến này là đánh nhân loại. Nhưng vấn đề là bọn hắn đang chiến dấu với ma quỷ và quy mô của chiến dịch lần này vượt trội hoàn toàn so với tất các chiến dịch trước đây việc sử dụng kiểu công thức kinh nghiệm như vậy là không khả thi.

Đơn giản bởi vì bọn hắn chỉ có kinh nghiệm chiến đấu với nhân loại không có chút kinh nghiệm nào với ma quỷ cả, thời gian chiến đấu với ma quỷ là quá ngắn để có thể tổng kết đúc rút kinh nghiệm. Huống chi trước đó đều là các trận phòng thủ chiến tiêu hao chắc chắn không nhiều như t·ấn c·ông, khiến cho cục hậu cần tính toán sai lượng tiêu hao, thành ra dẫn tới tình huống thiếu đ·ạ·n cạn lương như hiện tại.

“Giờ chúng ta phải làm sao tư lệnh?”

Tham mưu trưởng nhịn không được hỏi.

“Chừng nào có chi viện?”

Hoàng Thông hỏi.

Chỉ viện ở đây là hỏi về khi nào thì đ·ạ·n dược có thể được bổ sung, chứ không phải quân chi viện. Nhưng đương nhiên sĩ quan hậu cần có thể hiểu được lời này chỉ điều gì.

“Ngày mai sẽ có, bốn tàu tới nhưng cũng chỉ đủ để duy trì thêm hai ngày nữa, sau đó liền không có.”

“Không có!”

“Vâng thưa tư lệnh, đợt tiếp tế tiếp theo diễn ra sau năm ngày. Nhưng ngài đừng mong chuyện vừa đánh vừa tiếp tế có thể xảy ra, tiêu hao là quá lớn năng lực tiếp tế của chúng ta không đủ để duy trì chiến dịch.”

Sĩ quan hậu cần giải thích, hắn lo lắng Hoàng Thông sẽ vừa đánh vừa tiếp tế, như vậy sẽ là t·hảm h·ọa.

“Không phải chúng ta có rất nhiều tàu sao?”

“Thưa ngài chúng ta không chỉ có đ·ạ·n dược cần tiếp tế. Hơn nữa chúng ta còn phải phụ trách tiếp tế cho mười nghìn quân tinh linh với v·ũ k·hí của họ, dầu nhớt ma thạch cùng rất nhiều loại dụng cụ khác một người lính tinh linh cần tiêu hao ít nhất mười tới hai mươi lượng tiêu hao một người lính Nam Tinh. Và không phải tất cả tàu đều được sử dụng để tiếp tế.”

Sĩ quan hậu cần tiếp tục giải thích.

“Tư lệnh! Tôi cho rằng chúng ta nên dừng lại, xây dựng phòng tuyến phòng thủ khu vực, báo cáo lại vấn đề cho bộ tổng tham mưu. Dù sao đây là trách nhiệm của bọn hắn không phải chúng ta, bệ hạ sẽ hiểu cho ngài.”

Tham mưu trưởng lên tiếng thuyết phục Hoàng Thông.

Tấn công với việc đ·ạ·n dược thiếu thốn như thế này là điều thực sự quá nguy hiểm, thậm chí ngay cả với việc phòng thủ có thể giữ được chiến tuyến hiện tại hay không cũng là một vấn đề.

Chương 714: Sai lầm nối tiếp sai lầm.