Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 722: "Chiến thắng".

Chương 722: "Chiến thắng".


Không biết trải qua bao lâu Hải Minh mơ màng tỉnh lại, ánh sáng lọt vào mắt khiến hắn phải nheo mắt lại mọi thứ trước mặt nhòe đi hắn không thể nhìn thấy gì, phía trước giống như có người đang nói gì đó.

Phải mất một lúc đầu óc Hải Minh mới thanh tỉnh, trước mặt hắn chính là nữ nhân đã được hắn cứu.

“Ngươi tỉnh rồi, có b·ị đ·au ở đâu không?”

Nữ nhân mừng rỡ tiến lại gần Hải Minh hỏi, nàng áp sát tới mức hắn có thể nhìn rõ từng bộ phận trên khuôn mặt của nàng, nữ nhân này không xinh đẹp nhưng lại mang cho người một cảm giác bình yên.

“Anh tỉnh rồi!”

Bên giường vang lên âm thanh dễ nghe của bé gái, khi nhìn xuống Hải Minh thấy cô bé đang đứng cạnh giường cùng đôi chân ngắn của mình nhón lên đôi mắt long lanh nhìn hắn.

Hai mẹ con lúc này đã sạch sẽ tươm tất hơn rất nhiều, mặt mũi cũng hồng hào hơn đôi chút thời gian này bọn họ sinh hoạt khá ổn, ít nhất về phần ăn mặc không phải lo lắng.

Hải Minh mỉn cười dùng tay xoa đầu cô bé trả lời.

“Ân! Bé không sao chứ?”

Giọng của hắn rất khàn nhưng ít nhất vẫn nghe rõ từng chữ.

“Linh nhi không sao! Linh nhi rất khỏe.”

Cô bé không né tránh bàn tay của Hải Minh mặc hắn xoa đầu còn mỉm cười trả lời.

Lúc này có một người mặc đồ y sĩ đi tới, thấy vậy nữ nhân kéo Linh nhi sang một bên nhường vị trí cho y sĩ.

“Cảm giác thế nào? Có đau ở đâu không?”

Y sĩ vừa kiểm tra vừa hỏi.

Sau một lúc kiểm trả y sĩ nói với hai mẹ con.

“Không có vấn đề gì, chú ý cho anh ta ăn cháo chắc dạ dày trước là được.”

Nói rồi y sĩ rời đi.

Người phụ nữ cũng dặn dò Linh nhi rồi rời đi lấy cháo.

Hải Minh cảm giác cơ thể mình đang có chút rung động liền hỏi Linh nhi.

“Linh nhi! Chúng ta đang ở đâu?”

“Chúng ta đang ở trên tàu ạ.”

Linh nhi trả lời rất nhanh.

Trên tàu!

Hải Minh lúc này mới nhớ lại những chuyện trước khi hắn mất ý thức. Xem ra bọn họ đã thành công thoát khỏi bãi biển c·hết tiệt đó.

Nghĩ tới đây Hải Minh thở dài một hơi.

Chờ một lúc nữ nhân cũng mang theo một bát cháo nóng tới, lúc này Hải Minh mới cảm giác được dạ dày của mình đang trống rỗng.

Nửa ngày sau, tàu cập bến.

Nơi này cũng không phải cảng Bách Phương mà là một bến cảng gần phương bắc.

Được sự hỗ trợ của nữ nhân Hải Minh bước lên khoang tàu, quan sát một lượt trên mặt biển đang có rất nhiều tàu chờ đợi tàu của bọn hắn cũng là một trong số đó, dù sao đây không phải cảng lớn không chứa nổi nhiều tàu như vậy chỉ có thể lần lượt đón các tàu.

Mất khoảng một giờ cuối cùng bọn họ đã xuống tàu, nơi này đã có rất nhiều người tất cả mọi người đều phải đi theo đoàn tới một trại tị nạn được xây dựng bên ngoài cảng.

Nơi này đã có rất nhiều người tất cả mọi người muốn vào đều phải đăng ký, ba người không phải gia đình nhưng trước nhân viên dò hỏi bọn họ vẫn tự nhận là gia đình bởi vì Hải Minh chú ý được nếu là gia đình bọn họ có thể được phân vào một lều trại, hơn nữa trẻ em còn được một số ưu tiên. Nói đi nói lại Hải Minh cũng có tư tâm của mình, phát hiện Linh nhi có thể đem lại chút lợi ích hắn đương nhiên muốn lợi dụng.

Dù vậy điều kiện của bọn họ cũng không tốt hơn bao nhiêu dù sao nơi này cũng chỉ là trại tị nạn mà trại tị nạn thì có bao nhiêu tiện nghi chứ.

Nhưng đột nhiên cũng vào ngày hôm đó xung quanh trại tị nạn xuất hiện rất nhiều người dân. Ban đầu còn khiến q·uân đ·ội hoảng hốt một lượt nhưng sau đó bọn họ lại thở dài một hơi.

Bởi vì những người dân này không tới gây sự cũng không phải b·ạo l·oạn gì, họ tới là để giúp đỡ còn mang theo rất nhiều đồ dùng hàng ngày giúp cho áp lực từ phía chính phủ giảm đi rất nhiều. Nhiều người còn cho người tị nạn ở trong nhà mình giúp cho trại tị nạn giảm rất nhiều áp lực.


“Chúng ta tổng cộng di tản được ba trăm nghìn người đây có thể xem là thành công lớn.”

Nguyễn Thành tư lệnh hải quân không dấu được cảm xúc nói.

Trước đó dự đoán chỉ có thể di tản không tới một trăm nghìn con số đấy giờ đây lại lật ra gấp ba, là tư lệnh hải quân hắn làm sao không vui đi được.

Độp!

Đặt tờ báo trên tay xuống bàn Long nhẹ giọng nói.

“Không thể chiến thắng nhờ những cuộc di tản.”

Lời này vừa ra khiến không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng, đặc biệt là các tướng lĩnh mọi người đều cúi gầm mặt xuống không biết nói gì. Nhất là tướng lĩnh của cục hậu cần, dù sao cuộc đại bại lần này lỗi là do bọn họ.

Long nhìn một lượt các tướng lĩnh hỏi.

“Các ngươi đã đọc báo sáng nay chưa?”

Không thấy người trả lời Long tiếp tục hỏi.

“Sao không ai trả lời?”

Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh nhưng lại khiến những người trong phòng không rét mà run.

“Bệ hạ! Thất bại lần này là do thần, thần xin nhận lĩnh mọi trách nhiệm.”

Thạch Kính Minh lên tiếng.

Tổng cục hậu cần thuộc quản lý của bộ quốc phòng, bọn họ phạm lỗi đương nhiên bộ trưởng bộ quốc phòng như ông ta không thể thoát khỏi trách nhiệm.

“Làm sao vậy đây là một chiến thắng mà, đọc báo xem.”

Long lại mỉm cười chỉ tờ báo trên bàn nói.

Trong tờ báo không chỉ có như vậy bên dưới bên dưới câu ‘không thể chiến thắng nhờ những cuộc di tản’ còn có những câu khác.

‘Nhưng cuộc giải cứu này là một thắng lợi cần được ghi nhớ. Sự vui mừng bởi thắng lợi này sẽ không che mắt chúng ta trước thực tế đã xảy ra ở phương bắc là một t·hảm h·ọa quân sự khổng lồ. Chúng ta phải đề phòng một cuộc t·ấn c·ông khác ngay lập tức. Chúng ta sẽ chiến đấu cho tới cuối cùng, chúng ta sẽ chiến đấu trên những ngọn núi, chúng ta sẽ chiến đấu trên những đầm lầy, chúng ta sẽ chiến đấu trên những cánh đồng, những tòa nhà, những con đường. Ta chiến đấu với trái tim sắt đá và sức mạnh đáng tự hào của quốc gia, chúng ta sẽ bảo vệ quê hương của chúng ta trước kẻ thù. Chúng ta sẽ không bao giờ đầu hàng cho dù phía trước có là bóng tối vô tận chúng ta cũng sẽ đánh xuyên qua màn đêm đó đưa ánh sáng tới thế gian chiếu rọi đất nước chúng ta.’

Đây là một bài báo với nội dung cổ vũ tinh thần cho người dân sau khi thất trận ở phương bắc, quả thật đây là một chiến thắng khi tinh thần của người dân tăng cao.

Nhưng đây không phải chiến thắng của q·uân đ·ội hay quốc gia mà là chiến thắng của bộ tuyên truyền.

Long nhìn sang bộ trưởng bộ tuyên truyền khen ngợi.

“Ngươi làm rất tốt.”

Lương Thành Vinh nghe vậy ngượng ngùng cười, mặc dù thành tựu này thực sự rất đáng để tự hào nhưng chắc chắn đây không phải thời điểm hắn nên thể hiện cảm xúc của mình nếu không đám người của q·uân đ·ội chắc chắn sẽ không để yên cho hắn.

Dù sao chuyện này cũng dựa trên thất bại nặng nề của phía q·uân đ·ội, đạp người khác xuống để thành tựu mình đặc biệt là đạp q·uân đ·ội như vậy còn thế hiện thái độ như vậy liền không khác nào gây sự với q·uân đ·ội.

Quân đội mặc dù đại bại nhưng dù sao cũng là q·uân đ·ội, ngươi có thể làm mất lòng một hai tướng lĩnh trong q·uân đ·ội không sao cả nhưng đây là toàn q·uân đ·ội không phải một hai tướng lĩnh.

Long nhìn một lượt những người ở đây rồi lên tiếng.

“Tiếp tục đi.”

Lúc này những người khác mới tiếp tục báo cáo.

Tới lượt Tần Phong lên tiếng.

“Bệ hạ, các vị ta xin báo cáo thiệt hại của khu công nghiệp số sáu.”

Khu công nghiệp số sáu chính là khu công nghiệp h·ạt n·hân, mặc dù thời điểm đầu c·hiến t·ranh Nam Tinh đã bắt đầu di chuyển rồi nhưng dù sao đây cũng là nơi sản xuất boom nguyên tử cùng B24 việc di tản trong thời gian ngắn như vậy chắc chắn là bất khả thi vì thế khi đánh mất phương bắc vẫn còn không ít thứ bị bỏ lại không thể mang đi.

“…Tổn thất của chúng ta khá lớn, một số máy móc phải sản xuất thủ công cần tốn khá nhiều thời gian để sản xuất. Theo dự kiến để khôi phục lại sản xuất cần ba tới bốn tháng.”

Mọi người nghe vậy đều im lặng, bọn họ đều dự tính được sẽ tổn thất không nhỏ nhưng không ai nghĩ phải mất tới ba bốn tháng cả.

“Còn nữa, các phi công phát hiện ma quỷ đang đưa người dân đi về phía tây. Số lượng nhiều tới nỗi nó lấp đầy cả con đường. Theo đánh giá có lẽ khoảng hơn hai trăm nghìn người.”

Lời này vừa ra khiến cho không khí trong phòng vốn đã trầm lắng, lại càng trở nên nặng nề hơn.

Những người ngồi trong này đều biết kết cục của hơn một trăm nghìn người này là gì, đặc biệt là các tướng lĩnh đầu của bọn họ càng cúi sâu hơn.

Chương 722: "Chiến thắng".