Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sắt Thép Ma Pháp
Unknown
Chương 737: Đàm phán.
Rầm!
Vương Ngọc Đại giận giữ đập tay xuống bàn, đôi mắt ông ta sắc bén nhìn trưởng đoàn ngoại giao của Nam Tinh trước mặt nói.
“Các ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao?”
Trưởng đoàn ngoại giao Nam Tinh trong lòng cười khổ không thôi, hận không thể nguyền rủa đám chính phủ cùng q·uân đ·ội nhưng vẫn phải dơ tay ra bộ trấn an Vương Ngọc Đại nói.
“Xin đừng hiểu lầm! Chúng ta không có ý đó…”
“Không có ý đó! Các ngươi rõ ràng yêu cầu chi viện, đã thống nhất chi viện rồi bây giờ các ngươi lại nói không cần. Chúng ta là cái thứ các ngươi thích gọi thì gọi thích đuổi thì đuổi hả.”
Còn chưa để trưởng đoàn ngoại giao nói hết lời Vương Ngọc Đại đã giận giữ ngắt lời hắn.
“Vương Đại Nhân xin nghe ta giải thích.”
Trưởng đoàn ngoại giao rất không hài lòng khi bị ngắt lời, nhưng hắn cũng biết hiện tại là do phía mình sai trước nên vẫn rất bình tĩnh cố gắng để Vương Ngọc Đại bình tĩnh lại.
“Hắc! Giải thích, còn có cái gì giải thích các ngươi lắc lư chúng ta như vậy chính là không xem Đế quốc ra gì!”
Vương Ngọc Đại không cho trưởng đoàn ngoại giao nói vẫn tiếp tục làm theo ý mình.
‘Lão cáo già này!’
Trưởng đoàn ngoại giao trong lòng mắng thầm một câu.
Bây giờ hắn đã biết hành động vừa rồi của lão già này không phải do giận giữ mà là cố tình, rõ ràng đang tìm cách gán tội cho Nam Tinh không cho hắn có cơ hội giải thích lý do hòng gây sức ép để đạt được nhiều lợi ích hơn.
Biết được điều này sắc mặt trưởng đoàn ngoại giao trầm xuống, âm thanh cũng không còn thân thiện như trước nói.
“Vương đại nhân! Đây là bàn đàm phán.”
Không nói quá nhiều hắn chỉ nhắc nhở nơi này là bàn đàm phán không phải nơi ông ta muốn cản trưởng đoàn ngoại giao lên tiếng liền có thể cản được. Nếu không cuộc đàm phán này sẽ không đi tới đâu cả.
“Bàn đàm phán thì sao? Ngươi cho rằng là bàn đàm phán thì ngươi có thể thích làm gì thì làm ư!”
Vương Ngọc Đại vẫn không dừng lại ông ta tiếp tục sử dụng ngôn ngữ áp chế đoàn đàm phán của Nam Tinh hòng buộc Nam Tinh vào khuôn khổ.
“Nơi đây chỉ có hai nước ta, không phải đàm phán đa phương! Ngươi có làm như vậy cũng vô ích.”
Nhưng trưởng đoàn đàm phán vẫn tiếp tục nói, nhắc nhở Vương Ngọc Đại về tình huống hiện tại.
Lúc này Vương Ngọc Đại nhận ra kẻ trước mặt không dễ lắc lư lừa dối như vậy, vốn dĩ ông ta muốn tạo ra cảm giác tội lỗi do Nam Tinh để đối phương theo bản năng tăng bồi thường nhưng xem ra đã bị người ta nhìn thấu.
Nghĩ tới đây Vương Ngọc Đại không khỏi tiếc nuối. Nếu là bàn đàm phán đa phương liền tốt, dưới sức ép của các bên cho dù Nam Tinh không muốn nhưng chắc chắc sẽ phải làm ra bồi thường. Đáng tiếc đây chỉ là đàm phán song phương giữa hai nước sử dụng sức ép dư luận không quá khả thi trên đây.
Thấy được Vương Ngọc Đại im lặng trưởng đoàn đàm phán bắt đầu giải thích.
“Trước tiên ta cần nói trước chúng ta rất muốn hợp tác quân sự với quý quốc. Chỉ có điều hiện tại năng lực vận chuyển của chúng ta không thể cung cấp hậu cần cho quân số khổng lồ như vậy. Cho dù quân Đế quốc có tới cũng không thể chiến đấu nếu không có hậu cần, ngài hẳn phải biết c·hiến t·ranh hiện tại phụ thuộc hậu cần như thế nào phải không?”
“Ngay cả Nam Tinh các ngươi cũng không thể cung cấp được hậu cần cho quân ta?”
Vương Ngọc Đại khó tin hỏi.
“Tiêu chuẩn v·ũ k·hí của Đế quốc khác với tiêu chuẩn v·ũ k·hí của Nam Tinh, trừ khi quân Đế quốc thay đổi theo tiểu chuẩn của Nam Tinh nếu không Đế quốc phải tự cung cấp hậu cần cho q·uân đ·ội của các vị.”
Lúc này một nhân viên trong đoàn ngoại giao lên tiếng, hắn là người phụ trách cố vấn các vấn đề quân sự cho bộ ngoại giao.
Giống như các phe phái ở Trái Đất bọn hắn sử dụng các tiêu chuẩn khác nhau để tránh đối thủ sử dụng v·ũ k·hí của mình kể cả những thứ như đ·ạ·n dược. Đế quốc cùng Thánh quốc cũng vậy bọn hắn sử dụng các tiêu chuẩn khác nhau, mặc dù những tiêu chuẩn này đều do Nam Tinh thiết kế nhưng bản thân Nam Tinh không sử dụng những tiêu chuẩn này vì thế việc cung cấp đ·ạ·n dược v·ũ k·hí cho Đế quốc là điều không thể nào.
Đương nhiên Nam Tinh sẽ không thay đổi hệ thống tiêu chuẩn của mình để cung cấp v·ũ k·hí cho Đế quốc trừ khi Đế quốc thay đổi v·ũ k·hí cho q·uân đ·ội của mình.
Nhưng nếu như vậy thì nền công nghiệp quân sự của Đế quốc có tác dụng gì chứ, mặc dù quy mô không thể so sánh với Nam Tinh nhưng chắc chắn đây là một nguồn lực không thế bỏ qua. Vấn đề là hiện tại các bên đều chưa tính tới tình huống này, cho nên nó được bỏ sang một bên chờ các cuộc đàm phán tiếp theo.
“Ít nhất là cho tới khi chúng ta có thể đả thông đường biển ở phương Nam nếu không việc cung cấp hậu cần cho quân Đế quốc là điều rất khó.”
Người này tiếp tục nói.
“Nếu vậy các ngươi chỉ cần chuyển đổi dây chuyền sản xuất là được không phải sao? Các ngươi là Nam Tinh mà!”
Một người khác trong đoàn ngoại giao Đế quốc nói.
Tên này hẳn phụ trách vấn đề công nghiệp của Đế quốc.
“Mất ít nhất hai tới ba tháng để có thể thay đổi dây chuyền sản xuất. Hơn nữa nếu làm như vậy cũng sẽ khiến khả năng cung cấp hậu cần cho q·uân đ·ội nước ta bị suy giảm. Ngài biết nếu hiện tại diễn ra tình trạng thiếu v·ũ k·hí sẽ gây ra t·hảm h·ọa như thế nào rồi phải không?”
Nếu muốn thay đổi dây chuyên chắc chắn nó sẽ phải dừng hoạt động nó cũng có nghĩa trong thời gian đó hệ thống công nghiệp này hoàn toàn t·ê l·iệt và không thể phục vụ c·hiến t·ranh.
“Lựa chọn tốt nhất của chúng ta là đả thông đường biển, có hải vận thích bao nhiêu quân đều có thể.”
Nhưng lời này khiến mọi người trong phòng đều trậm xuống.
Nếu có thể đả thông đường biển thì bọn hắn đã không phải chờ tới bây giờ, và chắc chắc chắn quân Đế quốc cũng có thể tham chiến ở Nam Tinh chứ không phải ngồi trên bàn đàm phán như bây giờ.
Nói tới đây rồi đáng lẽ ra Đế quốc có thể bỏ qua tới các vấn đề tiếp theo nhưng lão cáo già như Vương Ngọc Đại làm sao có thể bỏ qua cơ hội bắt chẹt Nam Tinh một lượt, mặc dù biết không lấy được bao nhiêu chỗ tốt nhưng lão vẫn quyết cắn không tha.
Cuối cùng Nam Tinh vẫn phải nhả ra một vài thứ mới khiến Vương Ngọc Đại không cắn chuyện này.
Hai bên sau đó lại tiến hành một cuộc đàm phán mới.
Không chỉ một cuộc đàm phán này Nam Tinh cũng đang tiến hành đàm phán với các quốc gia khác ở đây.
Dù sao cũng không thể tới mỗi nước được, vì thế Thánh thành cùng thành Đại An là nơi tụ tập cho cuộc đàm phán lần này.
Các quốc gia sẽ cử đoàn ngoại giao của mình tới đây tiến hành đàm phán về việc viện trợ cho Nam Tinh, có thể nói hai thành trì này không khác gì New york hay Brussels của Bỉ trong thời điểm hiện tại khi là trung tâm của các đoàn ngoại giao.
Bây giờ chủ đề mà các quốc gia quan tâm nhất chính là vấn đề di dân của Nam Tinh, dù sao hai triệu người phân chia như thế nào cũng là vấn đề.
Một số quốc gia không quá quan trọng vì nô lệ ở đây rất đông, chỉ cần tùy tiện bắt đi liền được. Nhưng một số quốc gia không thể như vậy, mặc dù có nô lệ nhưng cũng là một mặt hàng đắt đỏ bởi vì văn hóa, tình hình chính trị cùng xã hội.
Vì thế việc phân công nước nào nước nào liền rắc rối phức tạp, nó cần đoàn ngoại gia Nam Tinh tính toán kỹ càng.
Còn chuyện quân Đế quốc cũng không có quá nhiều người quan tâm, cùng lắm thì chỉ là một câu chuyện trà dư tửu hậu thôi, bởi vì nó thực sự không liên quan gì tới bọn hắn.
Kết thúc cuộc đàm phán mọi người đều đồng loạt rời đi.
“Vương đại nhân xin chờ một chút.”
Nhưng đột nhiên trưởng đoàn ngoại giao gọi lại Vương Ngọc Đại.
Vương Ngọc Đại thấy vậy liền dừng lại nhưng hai người không nói một lời đưa ánh mắt cho những người bên cạnh rời đi.
Cho tới khi chỉ còn hai người trưởng đoàn mới nói.
“Vương đại nhân! Giám đốc của tập đoàn hoàng gia muốn yết kiến hoàng đế bệ hạ.”
Trưởng đoàn đàm phán nói.
Giám đốc của tập đoàn hoàng gia chính là Hồng cô nhưng nàng lại không phải người làm việc trong nhà nước, theo biên chế tập đoàn hoàng gia là tập đoàn tư nhân của hoàng gia không thuộc chính phủ vì thế trưởng đoàn cũng chỉ có thể lựa chọn thời gian này để lên tiếng.
Vương Ngọc Đại đương nhiên cũng biết điều này, ông ta cười mỉa nói.
“Làm sao ngươi bây giờ làm việc cho tư nhân?”
“Ta chỉ chuyển lời thôi, đồng ý hay không là việc của các ngươi.”
Mặc dù Hồng cô không thuộc chính phủ nhưng nó không có nghĩa bà không có quyền lực, ngược lại bà có thể đại diện cho Long và trong chuyện này có thể là vấn đề cá nhân của Long chứ không liên quann tới quốc gia.