Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Sắt Thép Ma Pháp
Unknown
Chương 739:
Sột soạt sột soạt!
Tiếng bước chân dẫm lên cành cây gãy vang vọng trong rừng, đột nhiên có một bóng người lao ra từ bụi rậm với tốc độ không tưởng lao về phía trước biến mất trong khu rừng.
Khoảng mười phút sau một đội hổ nhân xuất hiện ở nơi này bọn hắn đưa ánh mắt quan sát xung quanh kiểm tra các dấu hiệu để lại rồi chọn một phương hướng lao tới. Phương hướng này chính là hướng bóng người vừa rồi biến mất.
“Chúng ta đang ở rất gần lãnh địa của hồ vương.”
Có một người thấy hướng đi này lo lắng nói.
Nghe vậy những người còn lại đều nhíu mày lo lắng, nhưng chân của bọn hắn vẫn không dừng lại tiếp tục hướng về phía trước.
“Không sao! Chúng ta không can thiệp vào chuyện của các quân phiệt, hẳn sẽ không làm khó chúng ta.”
Một người giống như là đội trưởng lên tiếng nói.
Quả thật nửa ngày sau bọn hắn đã tiến vào lãnh thổ của hồ vương nhưng không gặp phải bất kỳ cản trở nào. Vấn đề là bọn hắn không gặp phải lính canh biên giới của hồ vương chứ không phải không bị ngăn cản, nhưng bọn hắn cũng không quá để ý vấn đề này tiếp tục lần theo dấu vết mục tiêu để lại tiếp tục truy đuổi.
Ngồi xuống bên cạnh một dấu chân hơi mờ một hổ nhân trong đội nói.
“Đội trưởng dấu chân này rất kỳ lạ.”
“Làm sao? Không phải dấu chân của mục tiêu?”
Đội trưởng nghe vậy tiến tới bên cạnh hỏi.
Mắt hắn dán vào dấu chân trên mặt đất ấn đường nhíu lại.
Mặc dù không chuyên nghiệp về truy tung nhưng đội trưởng cũng nhìn ra được vấn đề của dấu chân.
Đầu tiên dấu chân này rất gồ ghề không bằng phẳng như dấu chân bình thường giống như bàn chân này có rất nhiều cục u hay vết lõm vậy, mặc dù dấu chân khá mờ nhưng với đôi mắt sắc bén của mình hắn có lẽ đoán ra được vấn đề.
“Tên này hẳn đang biến đổi.”
Đúng vậy chỉ có cơ thể biến đổi mới tạo ra sự khác biệt dấu chân như vậy.
“Nhưng đội trưởng dấu chân này to hơn trước một chút!”
“To hơn!”
“Vâng! Mặc dù hình dạng tổng thể không có nhiều thay đổi nhưng lại to hơn so với dấu chân cũ, ta nghi ngờ không phải là mục tiêu.”
Đội trưởng nghe vậy ấn đường càng nhíu chặt hơn.
“Quanh đây có dấu hiệu nào khác không?”
Đội trưởng hỏi.
Nhưng hắn chỉ nhận được cái lắc đầu của thuộc hạ.
“Không lẽ chúng ta đuổi sai hướng?”
Một người khác nghe vậy liền lên tiếng, chuyện như thế này cũng không phải lần đầu mất dấu mục tiêu là chuyện bình thường.
“Đuổi theo dấu chân này.”
Cuối cùng đội trưởng quyết định.
Bây giờ có quay lại cũng chưa chắc đã tìm được dấu hiệu, chỉ đành đuổi theo dấu hiệu mới này cầu nguyện nó chính là của mục tiêu.
Nhưng rất nhanh không tới hai giờ sau bọn hắn dừng lại nhìn về phía trước nơi đó là một ngôi làng khá lớn, để ý một chút xung quanh còn có lính canh của hồ tộc. Hiển nhiên đây không chỉ là một ngôi làng bình thường mà còn là nơi đóng quân của hồ tộc.
“Phía trước sao?”
Đội trưởng hỏi.
“Đúng vậy! Dấu hiệu hướng về phía trước, chỉ có điều ta không biết mục tiêu có tiến vào làng hay không.”
“Đội trưởng chúng ta tiến vào sao?”
Nhìn ngôi làng trước mắt cuối cùng đội trưởng ổn định tâm tình nói.
“Đi!”
Rồi hắn dẫn đầu đi trước, những người còn lại liếc mắt nhìn nhau rồi đuổi theo đội trưởng.
Bọn hắn không chút che dấu đi về hướng cổng làng, nhưng bọn hắn còn chưa tới gần cổng làng đã bị lính trong làng chặn lại.
“Dừng lại! Các ngươi là ai? Tại sao lại tới đây?”
Một hồ nhân ngăn lại tiểu đội cảnh giác hỏi, v·ũ k·hí trên tay bọn hắn đã siết chặt. Dù sao trước khi hai bên giảng hòa hồ tộc cùng hổ tộc còn đánh nhau sống c·hết bọn hắn càng trở nên cảnh giác.
“Chúng ta là lực lượng săn ma của hổ tộc, chúng ta đang đuổi theo một tên dị giáo thì có dấu hiệu hắn ở gần. Chúng ta muốn xác nhận một chút hắn có lẩn trốn vào trong làng của các ngươi không?”
Đội trưởng ra hiệu ánh mắt cho những người khác bình tĩnh nói.
Nghe là lực lượng săn ma đôi tay đang siết chặt tay cầm kiếm có hơi lỏng ra, nhưng bọn hắn vẫn chưa bỏ tay ra khỏi tay cầm mà vẫn cận trọng nói.
“Thật có lỗi thưa các vị, đây là hồ tộc các vị không có quyền lực ở đây. Xin mời trở về đi.”
Mặc dù những người ở đây đều biết lực lượng săn ma chỉ nhắm vào ma quỷ và lũ dị giáo, nhưng dù sao cũng là tộc đối địch bọn hắn làm sao có thể cho phép kẻ địch tiến vào nơi đóng quân của mình. Huống chi đây còn là lãnh thổ hồ tộc chắc chắn không hoan nghênh hổ tộc.
Bị đuổi đi như vậy đại đội trưởng chắc chắn không hài lòng, hắn nhíu mày nói.
“Các vị chúng ta không có ác ý! Chúng ta đã theo tên dị giáo này nửa tháng rồi, nếu mất dấu hắn ở đây công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể.”
Đại đội trưởng tiếp tục cố gắng thuyết phục, nhưng không lay động được các binh lính.
“Mời các vị trở về đi, đây là hồ tộc. Chúng ta sẽ gọi người săn ma của hồ tộc tới xử lý chuyện này.”
Hồ tộc cũng có người săn ma, chỉ là hiện tại bọn họ không ở đây mà thôi, tin tưởng sau khi biết chuyện này bọn họ sẽ cử người tới.
“Không kịp! Tên dị giáo đã bắt đầu biến đổi, nếu không kịp thời ngăn chặn sẽ xảy ra chuyện.”
Đội trưởng tiếp tục thuyết phục.
“Biến đổi?”
Lần này là người lính hỏi, hắn chỉ là lính bình thường có hiểu biết một chút về ma quỷ và dị giáo nhưng cũng không biết biến đổi nghĩa là gì.
“Biển đổi là khi cơ thể của mục tiêu đang dần thích ứng với quyền năng của ma quỷ trong người, chúng có thể dễ dàng tiếp nhận nhiều sức mạnh của ma quỷ hơn và quyền năng của chúng sẽ càng mạnh mẽ hơn. Càng để lâu mọi thứ sẽ càng nguy hiểm.”
Đội trưởng giải thích.
Nhưng đối với lính bình thường bọn hắn hiểu được bao nhiêu cơ chứ, bọn hắn chỉ quan tâm đối phương là hổ tộc và là kẻ địch của bọn hắn là được.
Nếu không phải bây giờ đã hòa bình bọn hắn đã t·ấn c·ông từ khi nhìn thấy đối phương rồi, nể mặt đối phương là người săn ma bọn hắn đã nói rất nhiều nếu đối phương không chịu rời đi vậy liền không phải trách nhiệm của bọn hắn.
“Mời các vị rời khỏi lãnh thổ của hồ tộc ta, nơi đây không hoan nghênh các vị.”
Đối phương rất cường thế yêu cầu, bởi vì lúc này đã có đội lính xuất hiện từ thị trấn tới chi viện cho bọn hắn, ưu thế số lượng khiến bọn hắn không cần e ngại đối phương. Mặc dù về bản chất bọn hắn chỉ là phàm nhân, đối với người săn ma liền không phải mối nguy hiểm.
“Các ngươi làm sao có thể như vậy. Tên kia đã biến đổi, một khi để bọn hắn biến đổi các ngươi đều gặp họa.”
Một người trong tiểu đội không nhịn được xúc động nói.
Kỳ thực cho dù hoàn toàn biến đổi sức mạnh của đối phương cũng không quá đáng sợ, cao nhất cũng chỉ tương đương với sức mạnh của siêu phàm giả cấp A.
Nhưng đó chỉ là đối với nhân loại cùng tinh linh, những chủng tộc không bị ảnh hưởng quyền năng của ma quỷ mà thôi. Đối với chủng tộc chịu ảnh hưởng từ ma quỷ bọn hắn phải chiến đấu không phải là kẻ địch trước mặt mà là kẻ địch từ trong đầu, kẻ địch từ sau lưng, đối đầu với lũ ma quỷ luôn sẽ có những âm thanh mê hoặc xuất hiện trong đầu bọn hắn nếu không phải người có ý chí kiên định gần như sẽ không chịu được và quay giáo về phía chính đồng đội của mình.
Những người săn ma như bọn hắn đều là những người được đào tạo đặc biệt để đối đầu với ma quỷ mà không bị âm thanh kia ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng dù vậy khi đối đầu với một ma quỷ cùng đẳng cấp bọn hắn vẫn chỉ có thể sử dụng số lượng để chiến thắng đối phương.
Đừng quên có một chủng tộc đã hoàn toàn sa đọa trở thành tay sai của ma quỷ kia, không thể không cảnh giác.
“Ta chỉ nhắc lại một lần cuối! Xin mời trở về đi.”
Nhưng binh lính không nghe tay đãm nắm chặt chuôi kiếm nghiêm mặt nói.
Các binh lính đã vô tình hay cố ý bao vây lấy bọn hắn.
Thấy đồng đội của mình sắp không nhịn được muốn ra tay đội trưởng vội vã ngăn mọi người lại. Mặc dù xử lý đám lính này đối với bọn hắn rất dễ, dù sao cũng là siêu phàm giả trước một đám lính phàm nhân quá đơn giản.
Nhưng hắn không dám làm vậy, bởi vì một khi làm vậy bọn hắn liền không còn cơ hội hoạt động trong lãnh thổ của hồ tộc.
Sau khi nói chuyện một lúc bọn hắn liền được hộ tống rời khỏi lãnh thổ hồ tộc, lính canh chính là không yên tâm để bọn hắn một mình rời đi.