Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 772: Tổng đốc.

Chương 772: Tổng đốc.


Đỗ Phong Nam giống như không để ý tới thái độ của đại tá nói.

“Nghe này Trần Đường! Ta không quan tâm ngươi có khó khăn gì, ngươi đã có những gì ngươi muốn và ta sẽ không chờ lâu hơn nữa, hoàn thành những gì ngươi đã hứa với ta hoặc ngươi sẽ phải trở về Kim Lăng.”

“Ngài không có quyền đó! Ta là cảnh sát trường của Nam Thương chỉ có trung ương mới có quyền điều động ta.”

Đại tá nghe vậy gằn giọng nói.

Nhưng đáp lại lời hắn chỉ là một cái nghiêng đầu.

“Hẳn vài ngày nữa lệnh sẽ tới. Lúc đó ta sẽ trở thành tổng đốc.”

Đỗ Phong Nam nói.

“Tổng đốc?”

Đại tá nghe vậy không hiểu hỏi, hắn không biết tổng đốc nghĩa là gì, trong hệ thống quan chức của Nam Tinh không có chức vụ này.

“Ừm! Có thể nói ta có thể thay toàn quyền chính phủ ở đây, cho dù là quân sự hay dân sự. Bổ nhiệm quan chức các loại.”

Đỗ Phong Nam giải thích.

“Không thể nào! Như vậy là quá nhiều quyền lực. Làm sao trung ương có thể cho phép điều đó.”

Đại tá nghe vậy không thể tin được nói. Hắn thậm chí không chú ý tới những lời hắn vừa nói xúc phạm tới cấp trên của mình như thế nào.

Chức vụ này khác nào tạo ra một quân phiệt trong lãnh thổ vương quốc.

Bây giờ hắn không chú ý tới vấn đề quyền lực của Đỗ Phong Nam hơn.

Đỗ Phong Nam nghe vậy thở dài nói.

“Hiện tại trung ương không có tâm lực để lo liệu phương nam! Vì thế nên bọn họ cần người có thể một mình xử lý tình huống ở phương nam hiện tại. Cho nên…”

Đỗ Phong Nam không nói hết chỉ nhún vai dang tay ra như vậy là đủ để đại tá hiểu được ý của hắn là gì.

Rồi hắn áp sát đại tá gằn giọng nói.

“Vì thế đừng để ta thất vọng đại tá! Ta không có nhiều kiên nhẫn để chờ ngươi đâu.”

Những lời mang theo cảm giác mệnh lệnh nhiều hơn là tính đe dọa.

“Xin hãy yên tâm ta đảm bảo ngài sẽ thấy một Nam Thương bình yên.”

Nói rồi đại tá hành lễ rời đi.

“Để tên này làm cảnh sát trưởng, có quá nguy hiểm không thưa ngài.”

Phó quan bên cạnh Đỗ Phong Nam nhìn bóng lưng đại tá lên tiếng.

“Trần Đường là một kẻ có d·ụ·c vọng quyền lực rất lớn, hắn sẽ dùng mọi cách để giữ được quyền lực của mình cho dù đó là cách gì đi chăng nữa. Cho nên hắn là một lựa chọn rất phù hợp với tình hình hiện tại của nơi này, đặc biệt là khi hắn đã được tháo xích.”

Đỗ Phong Nam nói.

Rồi hắn mỉm cười nhìn phó quan nói tiếp.

“Bệ hạ nói như vậy đấy.”

À!

Phó quan nghe vậy cũng liền không nói gì nữa, ít nhất hắn cũng biết đây là những lời của bệ hạ. Có thể hiểu được!

Dù sao Đỗ Phong Nam mặc dù đã hơn ba mươi nhưng tuổi này vẫn còn rất trẻ làm sao có thể đưa ra những nhận xét sắc sảo như vậy.

Trần Đường đại tá sau khi rời khỏi cung điện hoàng gia cũng không trở về trụ sở cảnh sát, thay vào đó hắn cùng với thư ký của mình đi tới một ngôi nhà nhỏ ở phía đông thành phố.

Khoảng năm phút sau một tên đàn ông trung niên khuôn hung giữ với một vết sẹo do vật sắc cắt ngang mặt xuất hiện.

Thấy người tới Trần Đường đóng lại đồng hồ bỏ túi của mình cất đi nghiêm mặt nhìn tên đàn ông trung niên nói.

“Ngươi tới muộn!”

Trong âm thanh thể hiện sự không kiên nhẫn cùng với đó còn có một chút uy nghiêm của người bề trên.

Nhưng người đàn ông này lại không ăn bộ đó của Trần Đường, hắn nhún vai làm như lơ đãng nói.

“Ta cũng không có cái đồng hồ bỏ túi đắt giá kia, không thể đúng giờ như ngài được.”

Trong lời nói còn mang theo chút ý vị đặc biệt, Trần Đường có thể hiểu được những ẩn ý này, ấn đường hắn cau lại nhưng rất nhanh liền bỏ qua một bên.

“Nói cho ta biết lũ phản loạn ở đâu?”

Trần Đường lập tức vào việc chính.

Nhưng tên đàn ông trung niên lại dang tay làm như vô lực nói.

“Ta cũng không biết!”

“Không biết! Mấy tháng qua ngươi làm gì? Ta đã cho ngươi nhiều tiện lợi như vậy rồi, bây giờ lại không dùng được ngươi! Ta nuôi ngươi làm gì đây.”

Trần Đương nghe vậy vỗ bàn giận giữ nói.

Tên này chính là lão đại hắc bang lớn nhất trong thành phố, cũng là người được Trần Đường nâng đỡ nên bây giờ khi Trần Đường muốn tìm người hắn đương nhiên sẽ tới hỏi tên này, đặc biệt là những con chuột đang chui rúc trong những khe cống ngầm của thành phố không ai tìm chúng thích hợp hơn những con chuột khác.

“Thôi nào đại tá! Đó là quân phản loạn đấy, không phải lũ a miêu a cẩu nào đâu! Không biết những đặc vụ ưu tú của ngài sao rồi có tìm được bọn chúng chưa?”

Tên đàn ông trung niên không chịu thua, hắn thậm chí còn chế nhạo lại người của lực lượng cảnh sát.

“Ngươi!”

Trần Đường giận giữ không nói nên lời.

Quả thật lực lượng cảnh sát đang gặp rất nhiều khó khăn với công tác tình báo ở đây, dù sao hầu hết bọn họ đều là người ngoài được điều tới đây chắc chắn chưa quen thuộc với khu vực. Hơn thế nữa còn là sự bài xích của dân bản địa khiến cho công tác của họ gặp nhiều khó khăn nên Trần Đường mới tiến hành bồi dưỡng thế lực bản địa hòng có thể kiểm soát tốt khu vực.

Trần Đường cố gắng áp chế lại cơn phẫn nộ trong lòng, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh hắn nghiêm giọng nói.

“Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp nào! Trong vòng ba ngày ta muốn biết tất cả những tin tức ta cần, đừng khiến ta phải ra tay với ngươi.”

Trong lời nói của hắn tràn đầy ý đe dọa.

Hắn đã bắt đầu thấy hối hận khi chọn tên này làm tay chân, kẻ này quá khó kiểm soát nếu không cận thận thậm chí sẽ phản chủ.

Nhưng Trần Đường cũng biết nếu không phải hắn thì cũng rất khó có người dẹp được sự hỗn loạn bên dưới những cái cống ngầm kia, không phải ai cũng làm được điều đó. Nếu không phải là hắn sợ rằng cho dù có hậu thuẫn của Trần Đường cũng không thể trong thời gian ngắn thống nhất t·hế g·iới n·gầm dưới thành phố này.

Trần Đường bắt đầu nghĩ tới việc loại bỏ tên khốn kiếp này sau khi xong việc, để kẻ khác nghe lời hơn lên thay.

Dù sao giới hắc đạo của thành phố này đã bị hắn kiểm soát hai phần ba chứ không hỗn loạn như trước chỉ cần hắn c·hết người thay thế tận dụng thời cơ có thể nhanh chóng kiểm soát thế lực của hắn.

Trung niên nam nhân lúc này mới mềm giọng xuống nói.

“Đại nhân xin yên tâm! Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó.”

“Hừ!”

Trần Đường hừ một tiếng rồi bỏ đi, ngay cả nói thêm một lời với trung niên nam nhân cũng không muốn.

Sau khi Trần Đường rời đi thuộc hạ của trung niên nam nhân tiến vào.

“Lão đại! Chúng ta phải làm việc cho thằng c·h·ó này thật sao. Chi bằng chúng ta…”

Tên thuộc hạ nói tới đây làm ra động tác cắt cổ, tựa như người hắn nói chỉ là một người bình thường vậy.

“Nếu ngươi muốn tất cả chúng ta c·hết sạch có thể làm như vậy.”

Trung niên nam nhân nói.

“Như vậy phải làm sao! Không lẽ chúng ta phải tiếp tục làm c·h·ó cho hắn.”

Tên thuộc hạ không cam lòng nói.

“Hừm! Hiện tại chúng ta cũng chỉ có lựa chọn đó!”

Trung niên nam nhân nói.

“Mẹ nó!”

Thuộc hạ nghe vậy không nhịn được nhìn ra ngoài của chửi rủa nhưng hắn không để ý trong mắt đại ca của hắn lập lòe ánh sáng.

“Đi thôi! Chúng ta còn nhiều việc phải làm. Việc ta giao cho ngươi đã xong chưa.”

Đại ca sau đó cũng rời khỏi căn nhà.

“Chúng ta tìm được người rồi đại ca!”

Nói rồi hắn dẫn theo trung niên nam nhân rời đi.

Hai người tới một căn nhà trong khu ổ chuột ở phía tây thành phố.

Căn nhà này đã có bốn tên đàn em trong băng đảng của trung niên nam nhân ở đây, cùng với đó là một một tên đàn ông bị trói trên ghế, mặt hắn đã sưng đỏ, máu me khắp người, hiển nhiên hắn vừa trải qua một cuộc t·ra t·ấn.

“Thế nào?”

“Đại ca! Thằng c·h·ó này rất cứng, không chịu mở miệng.”

Đàn em cực kỳ bất mãn trả lời.

“Ta không biết! Không biết gì cả.”

Tên đàn ông bị trói trên ghế giống như đã mất đi nhận thức, hắn chỉ theo bản năng nói chuyện.

Trung niên nam nhân thấy vậy híp mắt nhìn.

“Lấy kìm tới! Các ngươi đặt hai tay hắn lên bàn.”

Sau một lúc trung niên nam nhân ngồi đối diện với tù nhân của mình, hắn cầm cây kìm rỉ sét trên tay gõ lên từng đầu ngón tay đã bị xòe ra của tù nhân nói.

“Ngươi có biết điều gì diễn ra sau khi bị rút móng tay không?”

Trung niên nam nhân híp mắt cười hỏi tù nhân trước mắt mình.

“Ta…ta không biết!”

Trung niên nam nhân nghe vậy giống như càng vui vẻ hơn, hắn nhỏ giọng giống như chỉ để cho người đối diện nghe được nói.

“Là sự đau đớn tột cùng!”

Nghe được lời này tên tù nhân đối diện cả người run lên, hắn hoảng sợ nói.

“Ta…ta không biết gì cả! Tha cho ta…làm ơn tha cho ta.”

“Không sao không sao! Rồi ngươi cũng sẽ biết thôi ha ha.”

Chương 772: Tổng đốc.