Sát Thủ Của Mùi Hương
Ngạn Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Mong muốn tìm được em
Rồi hắn bật cười thầm nghĩ
Tước Thần ngẫm nghĩ một hồi rồi đành gật đầu đáp:
"Vậy à? Xem ra tính mạng cô gái đó không quan trọng đối với ngươi rồi"
(Hắn có vẻ rất biết cách nắm bắt tình hình, nhưng Tinh Nhiên đang ở trong tay hắn thật sao? Hay cô ấy...đã bị đem đến đâu rồi, chỉ sợ rằng khi mình đồng ý đi theo hắn thì hắn sẽ không giữ lời thả Tinh Nhiên ra)
Anh trả lời:
Hắn nhếch môi đáp:
Rồi anh lên tiếng:
"Chưa, tôi vẫn đang tìm cô ấy"
Tại một con đường khác, A Lạc lấy điện thoại mình ra thì chợt thấy một loạt tin nhắn từ một thuộc h* th*n cận ở Diệp bang, hắn bấm vào xem thì từng dòng tin nhắn đang hiện lên trên màn hình:
"Ngươi lại muốn gì đây?"
A Lạc tiếp lời:
Tề Dật gác tay lên cằm nghĩ xong rồi cười hưng phấn.
A Lạc lên tiếng cười phấn khích trả lời:
Chương 62: Mong muốn tìm được em
A Lạc lúc này nhếch môi rồi nhắn lại cho tên thuộc hạ đó với một dòng tin nhắn duy nhất:
A Lạc bật cười nhẹ rồi trả lời:
Anh nghiếng răng rồi hỏi:
A Lạc bật cười nói:
Lúc này phía bên kia đường, sau khi đã giải quyết xong mấy người kia thì Khiết Tường cầm túi xách của Tinh Nhiên đứng trước đầu xe mình, anh mở túi xách ra thì ngạc nhiên chợt thấy một hộp quà bên trong rồi tùy tiện mở ra xem, bên trong là một chiếc đồng hồ còn mới tinh toát khiến anh liền buồn lòng lẩm bẩm:
"Ngươi...Tinh Nhiên đâu hả?"
[Lão đại, ông chủ Diệp đã biết ngài là kẻ phản bội, cũng đã biết ngài đã thâu tóm toàn bộ thuộc hạ ở ba thành phố]
...
Bên kia đường, Tước Thần chợt thấy số Tinh Nhiên gọi đến, anh liền to mắt bắt máy hỏi:
Anh lúc này không còn tâm trí nào nữa liền nghiếng răng đấm mạnh tay vào kính xe của Tề Dật để trúc giận làm vỡ cả kính khiến Tề Dật trố mắt nhìn nói:
A Lạc bỗng ngạc nhiên, hắn liếc nhìn anh rồi nói:
Anh nheo mày nói:
A Lạc bật ngạc nhiên rồi hắn cười phá lên
( Dường như cô ấy hay gặp rắc rối kể từ khi gặp mình, cứ thế này mình lại có cảm giác bất an, mình không muốn phải mất đi cô ấy)
( Tinh Nhiên, chờ anh, nhất định anh sẽ tìm được em mà)
"Hẳn đồng hồ này...là dành cho anh ta rồi"
"Là ta, chắc ngươi đang thất vọng vì người gọi đến không phải cô gái đó chứ gì?"
A Lạc nhíu mày khó hiểu rồi bật cười nhạt:
Anh nhăn mặt nói:
Lúc này anh thầm nghĩ:
Anh bắt đầu nhận rõ sự âm hiểm của A Lạc liền hỏi:
"Này đây là xe của tôi đấy, có trúc giận thì cũng đừng đập phá lên xe của người khác chứ"
"Tôi thấy anh nên quay về nghỉ ngơi đi thì hơn, dù gì chúng ta cũng đã tìm từ nãy giờ rồi vẫn không thấy cô gái đó ở đâu"
"Đương nhiên là ở bên chỗ ta rồi, muốn ta thả cô ta ra thì sáng sớm ngày mai mau đến đoạn đường cũ, còn không thì tính mạng cô ta đến hoàng hôn sẽ chấm dứt"
Rồi anh đóng hộp lại cười nhẹ đau buồn tự hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh nheo mày khó chịu:
[Đừng quan tâm, ngươi cứ theo dõi tình hình ở Diệp Bang, sau khi mọi chuyện thuận lợi thì về bên ta]
"Đừng vội, ta chỉ đồng ý thả cô ta ra khi ngươi đồng ý điều kiện của ta sau đây"
"Hừ, ngươi dám ra điều kiện với ta sao? Hiện cô ta đang ở trong tay ta nên ta có thể gọi người g·i·ế·t cô ta bất cứ lúc nào, ngươi cũng yên tâm vì cô ta sẽ không mất một sợi tóc nào cả"
Rồi anh tắt máy với ánh mắt hụt hẫn thì Tề Dật đứng cạnh đó thấy bộ dạng của anh thật mệt mỏi liền nói:
"Được, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần cô ấy an toàn thì cái gì ta cũng làm"
Trời đã chợt tối, Tước Thần đã chạy đi tìm khắp đường x nhưng vẫn không tìm được cô. Anh không ngừng lo lắng thì Khiết Tường gọi điện đến, anh vừa bắt máy thì Khiết Tường liền hỏi:
"Cô ta đang bị giam ở một nơi rất xa chỗ này, để tránh ngươi không giở trò thì trước mắt phải để ta thấy được độ trung thành của ngươi đã"
A Lạc bật cười nhếch:
"A Lạc, sao ngươi lại...vậy Tinh Nhiên đâu?"
Hắn vừa gửi đi thì liền lấy một chiếc điện thoại khác ra, điện thoại này là của Tinh Nhiên mà hắn đã tự ý lấy lúc nãy rồi ấn số của Tước Thần gọi vào mỉm cười dưới môi một cách gian tà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh vừa đi vừa ngẫm nghĩ mà lòng tự phát giác một câu nhìn xa xa bầu trời trước mặt.
[Còn nữa, có một kẻ lạ mặt tự xưng là Dark đến Diệp Gia bắt ngài phải thả một cô gái, ngài thật sự bắt cô ta sao?]
"Cảm ơn vì đã giúp, tôi đi đây"
"Cuối cùng cũng đồng ý rồi sao? Vậy cô gái đó ta sẽ nhờ người thả ra vào chiều nay"
"Gì chứ? Lại đi theo phục vụ à?"
"Ngay từ đầu ta đã nhận ra được khả năng của ngươi, có thể nói sẽ giúp rất nhiều cho công việc của ta nên ta muốn ngươi đi theo phục vụ ta thống trị Diệp Bang, thấy thế nào hả?"
Anh nheo mày
Hắn ta quay lưng đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tước Thần nhìn Tề Dật rồi nghoảnh lưng lạnh nhạt nói:
"Hừ, ngươi thì hiểu cái gì chứ? Ta không có hứng thú với mấy cái bang phái ngớ ngẩn đó"
"Vậy đi thôi, ta chắc có việc cho ngươi làm rồi"
"Anh đã tìm được Nhiên Nhiên chưa?"
"Tại sao không phải là thả ngay bây giờ mà lại là chiều nay?"
"Ngươi dám...chẳng phải lần trước ta đã giúp ngươi chuyện ở tàu rồi sao? Sao lại còn muốn bắt cô ấy?"
Bỗng anh giật mình nói:
"Sao vậy? Cuộc điện thoại vừa rồi là..."
Tước Thần cúi gối ngồi xuống, anh lấy bàn tay đang chảy máu và xưng tấy của mình đặt lên mặt rồi cắn nhẹ răng nghĩ:
Hắn vừa nói xong liền cười ngạo nghễ rồi tắt máy mất. Anh nhíu mày nghiếng răng thì Tề Dật đứng bên cạnh thắc mắc hỏi:
"Tinh Nhiên, em đang ở đâu?"
( Sao lạnh lùng quá vậy? Mà theo độ quan sát và nghe lén của mình nãy giờ thì chắc là có chuyện gì đó rất đáng để xem đây)
Trời dần sáng, Tước Thần đứng trên con đưỡng cũ, A Lạc bước tới từ đằng sau lưng anh kèm theo đám thuộc hạ phía sau bật cười ngạo nghễ thì anh quay lại nheo mày nói:
"Phải, là phục vụ cả tính mạng lẫn trách nhiệm, một tay sát thủ nổi danh trên xã hội như ngươi sao có thể gác tay làm việc thiện được, thay vào việc yêu một người phụ nữ chẳng có gì thú vị thì sao không thử cảm giác làm thủ lĩnh của toàn bộ các bang phái"
"Cho dù có thế nào, ánh mắt em cũng hướng về anh ta nhỉ?"
( Tiếc là cô ta đang ở trong tay Tống Lục Tài, không chừng bây giờ đã c·h·ế·t rồi ấy chứ, hiện tại chỉ có thể lừa hắn bằng cách này thôi)
Nói xong hắn cười nham hiểm nghoảnh lưng đi thì anh cũng đành đi theo, vì bây giờ anh chỉ muốn xác định một điều, chỉ cần cô an toàn thì anh nguyện đánh đổi cả lòng tự trọng của bản thân mà nghe theo lời A Lạc dù bất cứ giá nào.
"Hừ, ngươi tưởng lần trước ta không nhận ra việc ngươi đang làm à, hẳn lúc đó nếu ngươi chĩa s·ú·n·g bắn vào lão già kia rồi cùng bạn gái ngươi nhảy xuống biển thì có phải hoàn thành kế hoạch rồi không? Đằng này ngươi thậm chí không muốn g·i·ế·t ai nên bây giờ ta đành bắt cô gái này, ta chỉ nói lần cuối cho cuộc hẹn sáng sớm ngày mai, một mình ngươi đến gặp ta thì có thể ta sẽ nghĩ lại mà thả bạn gái ngươi ra thì sao?"
"Nếu vậy thì khi thả cô ấy ra, ta có thể gặp cô ấy không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tề Dật đứng nhìn bóng lưng anh đi dần rồi nheo mày khó hiểu: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nếu ngươi thả cô ấy ra an toàn, ta sẽ đi theo ngươi"
[Về chuyện này thì ngài không thể quay về được nữa, tôi cũng sẽ ở Diệp Bang quan sát hành động của ông ta]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.